Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 296

“Gọi ngài là Thanh Tiêu, chẳng phải sẽ bị ngài phát hiện rằng ta thích ngài sao?”

Lời thì thầm của thiếu nữ nhẹ tựa lông vũ, nhưng lại tựa tiếng sấm vang dội trong lòng Hạ Thanh Tiêu, làm tim hắn như tan thành vô số mảnh.

Đây là ảo giác sao?

Hắn đưa tay áp lên ngực, cảm nhận nhịp tim dồn dập, nhưng vẫn thấy không chân thực. Bàn tay dài thon chậm rãi tiến đến gần đôi môi của thiếu nữ.

Đôi môi nàng vì sốt mà nóng bừng, hơi thở nóng bỏng phả lên ngón tay thon dài, mạnh mẽ của hắn, cảm giác rõ ràng từng chút một.

A Diệu... thích hắn ư?

Hạ Thanh Tiêu không thể tin vào tai mình.

Thích hắn ở điểm nào chứ?

Từ nhỏ đã mất cha mẹ, vận may tệ hại, thân phận thì là một Hầu gia nhưng lại chẳng có gia thế tương xứng, thậm chí còn trở thành một Cẩm Y Vệ bị người người xa lánh...

Một kẻ như hắn, có gì đáng để A Diệu thích?

Ngọn lửa l.i.ế.m lấy cành cây, phát ra tiếng lách tách nhẹ nhàng, ánh sáng từ đống lửa soi lên khuôn mặt hắn.

Khuôn mặt hắn trắng như ngọc lạnh, ánh mắt thanh lãnh. Nhưng nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt lạnh lùng ấy lại có một ngọn lửa đang nhảy múa.

Đó là ánh lửa bập bùng phản chiếu, hay chính là ngọn lửa trong tim đang phá vỡ gông cùm, khiến hắn lạc lối?

“Hạ Thanh Tiêu.”

“Ta... ở đây.” Hạ Thanh Tiêu nắm lấy bàn tay thiếu nữ.

“Trời thật tối.”

“Ừ, đã là ban đêm rồi. Chờ đến ban ngày sẽ sáng thôi.” Dù biết nàng sốt cao nên nói năng lộn xộn, hắn vẫn kiên nhẫn trả lời.

“Hạ Thanh Tiêu.”

“Ta đây.”

“Ta cảm thấy... ngài cũng thích A Diệu.”

Lần này, câu trả lời của hắn đến chậm hơn, giọng nói cũng thấp hơn: “Đúng vậy, ta cũng thích A Diệu.”

Hắn đâu phải gỗ đá, trước một cô nương thông minh, kiên cường, thiện lương như nàng, làm sao có thể không thích?

“Chỉ tiếc chúng ta gặp nhau ở Kinh thành…”

Hạ Thanh Tiêu nghe ra câu nói của nàng chưa hoàn chỉnh, lặng lẽ chờ nàng nói tiếp.

Thiếu nữ khép hờ đôi mắt, đôi môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Nếu gặp ngài từ trước, ta nhất định sẽ chọn ngài làm phu quân...”

Hạ Thanh Tiêu sững người.

Nhạy bén như hắn, làm sao không hiểu ý tứ của câu nói này.

Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng, cảm giác như vừa trút được gánh nặng, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Tựa như trái tim bị khoét một lỗ, để cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn bừng tỉnh.

Trên đời này, không có chữ “nếu”.

Họ gặp nhau ở Kinh thành, nàng là cô nương mất mẫu thân, đang tìm cách báo thù; còn hắn là kẻ thân thế nhạy cảm, luôn ở bên cạnh quân vương. Nàng không có ý định chọn hắn, mà hắn cũng không thể che chở cho nàng dưới đôi cánh của mình.



“Hạ Thanh Tiêu.”

“Ừ.”

“Ta thực ra có chút buồn...”

Hạ Thanh Tiêu chờ đợi thật lâu, nhưng không nghe Tân Diệu nói tiếp. Hơi thở nàng dần trở nên đều đặn, rơi vào giấc ngủ say.

Hắn lại nhúng khăn vào nước, đắp lên trán nàng.

Đêm đã khuya, tiếng gió lẫn với tiếng sói tru vọng vào trong hang động, nhưng dưới ánh sáng ấm áp của đống lửa, tất cả đều trở nên nhỏ bé.

Hạ Thanh Tiêu nhìn không chớp mắt vào thiếu nữ đang mê man.

Nàng cau mày, rõ ràng rất khó chịu.

Hắn nhớ đến lời nàng nói dang dở.

Tân Diệu vì họ không thể thành phu thê mà cảm thấy buồn ư?

Thật lâu sau, Hạ Thanh Tiêu cẩn thận nằm xuống cạnh Tân Diệu, vai kề vai.

Hắn nghĩ, vợ chồng chung chăn gối, chắc cũng giống cảnh tượng lúc này thôi.

Đêm dài nhưng cũng rất ngắn, đống lửa lặng lẽ tàn dần, ánh sáng ban mai len lỏi vào từ cửa hang.

Tân Diệu đau đầu muốn nứt ra, cảm giác được hơi lạnh trên môi.

“A Diệu, uống chút nước đi, chúng ta lên đường thôi.” Bên tai vang lên giọng nói của nam nhân.

Tân Diệu đột ngột mở mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt phía trên: “...Hạ đại nhân?”

Cách gọi quá quen thuộc, nhưng lại khiến Hạ Thanh Tiêu ngẩn ngơ trong thoáng chốc. Sau đó, hắn mỉm cười hỏi: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Tân Diệu cố gắng ngồi dậy, Hạ Thanh Tiêu vội vàng đỡ nàng lên.

“Ta đã mê man đến bây giờ sao?”

“Ừ, nàng bị sốt, giờ vẫn chưa hạ. Chúng ta nên sớm lên đường, cố gắng ra khỏi dãy núi này trước khi trời tối.”

Tân Diệu nghi hoặc nhìn nam nhân đang thản nhiên nói chuyện: “Hạ đại nhân vừa mới gọi ta... A Diệu?”

“Tân cô nương nghe lầm rồi.”

“Không, ta nghe thấy mà.” Tân Diệu kiên định, chắc chắn.

Ngủ mê suốt một đêm, dù đầu óc vẫn còn chút mơ hồ, nhưng thính giác của nàng hoàn toàn không vấn đề gì.

Hạ đại nhân làm sao đột nhiên gọi nàng thân thiết như vậy?

Tân Diệu khẽ lắc đầu để xua đi cơn mơ hồ, sắc mặt hơi biến đổi.

Chẳng lẽ nàng đã sốt đến mức nói ra mấy lời lung tung?

Nàng len lén liếc nhìn biểu cảm của Hạ Thanh Tiêu.

Hắn trông rất bình tĩnh, không có gì khác thường.

Không, không, không, tiếp xúc lâu như vậy, nàng cũng hiểu đôi chút về Hạ đại nhân, không thể chỉ nhìn bề ngoài.



“Là ta bảo Hạ đại nhân gọi như vậy sao?”

Vừa dứt lời, Tân Diệu rõ ràng thấy thân hình Hạ Thanh Tiêu lập tức căng thẳng.

Những ký ức về việc chủ động tiến sát hắn hiện lên, nàng đưa tay xoa nhẹ trán, không còn can đảm hỏi tiếp.

Nàng dám chắc, mình đã nói không ít những lời linh tinh.

Đến lúc này, Hạ Thanh Tiêu nhận ra Tân Diệu không nhớ những lời đó, không rõ trong lòng là cảm giác may mắn hay mất mát. Không muốn để nàng suy nghĩ lung tung, hắn bình thản giải thích: “Tân cô nương cảm thấy buồn bã vì chỉ có Tiên Hoàng hậu gọi nàng là A Diệu, nên ta tự ý gọi như vậy. Mong nàng đừng để bụng.”

Tân Diệu khẽ cụp mi mắt, một lúc sau mới ngước lên nhìn vào đôi mắt trong trẻo kia: “Vậy sao?”

Để không khiến nàng lúng túng, Hạ đại nhân quả thật rất chu đáo.

“Ừm. Nào, ăn chút gì đi, ăn no mới có sức.” Hạ Thanh Tiêu chuyển đề tài.

Lúc này Tân Diệu mới cảm nhận được mùi thơm: “Cá nướng?”

Bên đống lửa, hai con cá béo đã nướng vàng ươm, vừa nhìn đã biết lửa vừa đủ, hương vị hẳn rất ngon.

Tân Diệu luôn có một sự ngưỡng mộ đặc biệt đối với người giỏi nấu nướng, ánh mắt nhìn Hạ Thanh Tiêu bỗng sáng rực lên.

Hạ Thanh Tiêu tỉ mỉ gỡ cá, đưa đến bên môi nàng.

Tân Diệu toàn thân vô lực, cũng không khách sáo, há miệng ăn miếng cá, nhưng cau mày lại.

Hạ Thanh Tiêu thấy thế liền áy náy nói: “Không có muối, vị nhạt một chút.”

“Không phải.” Tân Diệu cười khổ, “Họng ta đau quá.”

Dẫu nói vậy, nàng cũng biết ăn nhiều mới nhanh hồi sức, cố nhịn khó chịu ăn hết một con cá, uống thêm chút nước, còn có hai trái dại chua ngọt để giảm ngấy.

Trên đường đi, Tân Diệu nằm trên lưng Hạ Thanh Tiêu, hỏi: “Hạ đại nhân có phải cả đêm không ngủ?”

Chăm sóc nàng bị sốt, lại còn tìm cá, hái quả, chế tre lấy nước.

“Đừng lo, thân thể ta chịu được. Trước đây rời kinh làm nhiệm vụ, gió sương là chuyện thường.”

Tân Diệu im lặng, đầu tựa lên vai Hạ Thanh Tiêu, lặng lẽ nhìn mồ hôi từ trán hắn chảy xuống, theo cổ rồi biến mất trong lớp y phục.

Ký ức lúc xảy ra chuyện từng chút từng chút trở lại.

“Đa tạ Hạ đại nhân đã cứu ta.”

“Đó là trách nhiệm, Tân cô nương không cần bận tâm.”

“Dẫu là trách nhiệm, Hạ đại nhân cũng không nên nhảy xuống theo ta. Lỡ như ngài cũng gặp chuyện thì sao?” Nghĩ đến cảnh hắn không chút do dự lao mình xuống, lòng nàng liền trĩu nặng.

“Tân cô nương yên tâm, ta tự biết chừng mực.”

Tân Diệu mím nhẹ môi.

Nếu không phải đã nhớ lại tất cả, chỉ nghe giọng điệu bình thản của hắn, nàng còn thực sự bị hắn lừa.

Phải, nàng đã nhớ ra rồi.

Hắn nói, hắn cũng thích A Diệu.

Tân Diệu khép mắt, lắng nghe nhịp tim của chính mình.

Những lời nàng lẩm bẩm, hắn đều đã đáp lại.
Bình Luận (0)
Comment