Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1035 - Chương 1002: Sẽ Không Tiếc

Chương 1002: Sẽ không tiếc Chương 1002: Sẽ không tiếcChương 1002: Sẽ không tiếc

Hai mắt Kim Tâm Nguyệt giống như hai vòng nước xoáy, thần thái nàng nhìn Lý Diệu đầy vẻ mong đợi, giống như đang chờ Lý Diệu lôi nàng ra khỏi vòng xoáy hỗn loạn kia:

“Cho nên, sau khi nghe hết phân tích của phụ thân, đệ tử nảy sinh dao động, không rõ chuyện mình đang làm rốt cục là đúng hay sai.”

“Nếu Tinh Diệu Liên Bang thật sự không khả năng buông bỏ cừu hận cùng Yêu tộc, hay hoặc là bởi vì các loại lợi ích như “trái khoán chiến tranh”, “quỹ đầu tư thắng lợi” ảnh hưởng, muốn chinh phục toàn bộ Yêu tộc, vậy tại sao đệ tử nhất định phải ngăn cản phụ thân hành động?”

“Có lẽ, cứ để cho “kế hoạch Xích Triều” thuận lợi bộc phát lại càng tốt?”

“Những điều này chính là khúc mắc của đệ tử, mong sư tôn giải hoặc giúp!”

Lý Diệu cau mày nói:

“Nếu ta không giải hoặc được thì sao?”

Kim Tâm Nguyệt thoáng do dự một lát rồi nói:

“Trong mấy tháng “từ yêu biến người “ vừa ra, đệ tử vẫn luôn cố gắng học tập làm thế nào để trở thành một tên Tu Chân giả.”

“Làm Tu Chân giả, thứ quan trọng nhất chính là “Đạo tâm”, đệ tử đang tìm kiếm xem “đạo tâm” mình rốt cuộc là gì, đáng tiếc, vò đầu nghĩ ngợi đến bây giờ vẫn chưa có kết quả rõ ràng.”

“Có điều, tuy đệ tử chưa biết “đạo tâm” mình rốt cục là gì, song đã biết rõ tinh tường, “đạo tâm” mình không phải là cái gì!”

“Nếu vấn đề “vì sao mà chiến” còn chưa làm rõ đã tùy tiện đi theo bước chân sư tôn, vậy đó tuyệt đối không phải phương hướng mà “đạo tâm” của đệ tử nhắm tới!”

“Cho nên, nếu sư tôn thật sự không cách nào cởi bỏ nghi hoặc trong đáy lòng đệ tử, chỉ sợ đệ tử rất khó toàn tâm toàn ý đứng về phía sư tôn.”

“Dù có miễn cưỡng đi theo sư tôn, e rằng rất nhanh cũng sẽ bộc phát tâm ma, tẩu hỏa nhập ma.”

Ánh mắt Lý Diệu trở nên cực kỳ u thâm, miệng nói:

“Ý ngươi là, nếu ta không thể cho ngươi một câu trả lời đủ sức thuyết phục, ngươi sẽ từ chỗ ta chuyển về phía cha ngươi?”

Mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu nành thấm ra trên trán Kim Tâm Nguyệt, rung giọng nói:

“Đệ tử, đệ tử không biết, thật sự không biết.”

Lý Diệu nheo mắt lại. Từng sợi yêu khí tản mát ra:

“Mặc dù là địch với ta, ngươi cũng sẽ không tiếc?”

Yêu khí khiến cho ánh trăng màu máu cũng trở nên phiêu diêu bất định, Kim Tâm Nguyệt như bị một cơn gió lốc vô hình thổi cho lạnh run, từng giọt mồ hôi hóa thành băng châu.

Nàng gian nan thở dốc. Cười khổ nói:

“Vâng, là sư tôn bắt đệ tử học tập làm thế nào để chính thức trở thành một tên Tu Chân giả, đệ tử bưng lấy “Tu chân cơ bản pháp” lật qua lật lại nghiên cứu hồi lâu mới phát hiện, muốn chính thức trở thành một tên Tu Chân giả, thì dường như sẽ không tránh được nếm thử cảm giác “quyết không hối tiếc” vì một thứ gì đó.

Sắc mặt Lý Diệu càng thêm phần âm trầm, yêu khí cũng càng lúc càng đậm đặc.

Kim Tâm Nguyệt bị yêu khí của hắn trấn áp cho nửa chữ đều không phun ra được, miễn cưỡng vận lên một tia Linh Năng chống lại, từ tay đến chân đều run rẩy không thôi.

Trường cảnh cổ quái đến độ không phân biệt được, hai người bọn họ rốt cục ai là người, ai là yêu.

Một lát sau, Lý Diệu bỗng nhiên thu lại yêu khí. Lập tức sau cơn mưa trời lại sáng, trên mặt lại hiện ra ý cười ấm áp, gãi tóc cười nói:

“Cha ngươi đúng là rất có đạo lý, ta nghĩ nửa ngày mà không thể phản bác.”

Kim Tâm Nguyệt mồ hôi đầm đìa, miệng thở dốc liên hồi, nghe thế mới biết thì ra sư phụ chỉ đang khảo nghiệm xem đạo tâm mình có đủ kiên định hay không.

Lấy lại bình tĩnh, nàng chỉnh lý lại suy nghĩ trong lòng. Hỏi:

“Cho nên, sư tôn cũng thừa nhận, Tinh Diệu Liên Bang quả thực có khả năng làm bộ hòa bình, sau đó sẽ đột nhiên phát động tập kích với Huyết Yêu giới, một lần hành động chinh phục toàn bộ Huyết Yêu giới?”

Lý Diệu thở dài, thành thật nói:

“Đương nhiên là có khả năng.”

“Tuy ta sinh ở Tinh Diệu Liên Bang, là một tên Thiên Nguyên tu sĩ, song cũng không muốn trợn mắt nói lời bịa đặt, nói Liên Bang là một quốc gia hoàn mỹ vô tỳ viết. Còn Tu Chân giả toàn là Thánh Nhiên hiên ngang lẫm liệt, lời hứa đáng giá nghìn vàng, quang minh lỗi lạc.”

“Từ nhỏ ta lớn lên ở phần mộ pháp bảo, từ tầng đáy Liên Bang một đường giãy dụa đi lên, nói đến mặt hắc ám của Liên Bang, ta nhận thức tinh tường hơn cha ngươi gấp trăm lần!”

“Vô luận là trước hay sau khi ta trở thành Tu Chân giả, ta đều gặp qua rất nhiều gia hỏa không xứng được xưng là Tu Chân giả, nhưng bọn họ, cùng với gia tộc sau lưng bọn họ vẫn từng bước leo cao trong Liên Bang, đảm nhiệm những chức vị quan trọng, thậm chí khống chế mạch máu Liên Bang.”

Lý Diệu hồi tưởng lên tên con em Giang gia gặp được trên đoàn tàu đi lên phía bắc Đại Hoang, tên Tu Chân giả đốn mạt kia lâm trận bỏ chạy khi thú triều ập đến trước mặt, xem người bình thường như là con sâu cái kiến.

Ngoại trừ tên đó ra, lúc ấy trên trọn cả đoàn tàu nhất định cũng không có thiếu Tu Chân giả.

Nhưng cuối cùng chịu động thân mà ra lại chỉ có bảy người mà thôi.

Phóng mắt ra toàn bộ Liên Bang, Tu Chân giả giống như vậy còn có bao nhiêu?

Khiếp nhược và tàn bạo là hai mặt nhất thể, Tu Chân giả có thể xem người bình thường như cỏ rác thì càng không khả năng coi trọng tính mạng binh lính bình thường và Yêu tộc cấp thấp. Nếu sau khi dày công tính toán, phát hiện có lợi ích đủ nhiều, bọn hắn tuyệt đối sẽ khoác lên ngụy trang hiên ngang lẫm liệt, đi xé nát hòa bình yếu ớt kia!

Cho nên, lúc Kim Đồ Dị ném ra tương lai đáng sợ kia, Lý Diệu thật sự không có lời gì để nói.

“Chẳng qua, chúng ta có thể nhìn vấn đề từ một góc độ khác.”

Lý Diệu cười hì hì nói:

“Phụ thân ngươi có đạo lý lớn của hắn, ta cũng có đạo lý nhỏ của ta, ngươi có muốn nghe một chút không?”

“Đạo lý nhỏ?”

Kim Tâm Nguyệt chậm rãi nhai nuốt ba chữ kia, nghiêm túc ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đùi, nghiêm mặt nói

“Mời sư tôn chỉ điểm.”

“Giảng đạo lý lớn, cách cục lớn, biến hóa lớn, ta khẳng định không bằng phụ thân ngươi.”

Lý Diệu vung vẩy ống tay áo, làm bộ đẩy đi, giống như đẩy đống đạo lý của Kim Đồ Dị sang một bên”

“Có điều, trước bất kể phụ thân ngươi nói điều gì, chúng ta tạm đưa ra một giả thiết.”

“Giả thiết, giờ chúng ta chẳng làm gì, chẳng ngăn cản gì, cứ ngủ ở chỗ này, chừng khoảng một năm nửa năm, như vậy tiếp sau sẽ phát sinh chuyện gì?”

Kim Tâm Nguyệt suy tư một lát rồi nhanh chóng đáp:

“Kế hoạch Xích Triều sẽ thuận lợi bộc phát, tinh nhuệ của liên quân vạn yêu sẽ tấn công thủ đô liên bang, Thiên Đô thị. Giằng co dai dẳng cùng các cường giả Tu Chân giới của Thiên Nguyên, lúc này “bào tử” do U Tuyền Lão Tổ mai phục sẽ phát tác, bao trùm tất cả mọi người trong Thiên Đô, bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc đều bị lây dính, trở thành nô lệ hoặc biến dị thể của hắn. Thông qua thủ đoạn này, hắn sẽ cướp được quyền khống chế hai thế giới!”

“Bất luận dã tâm của U Tuyền Lão Tổ có thể thực hiện được hay không, “bộ đội virus” của hắn nhất định sẽ đánh đến lưỡng bại câu thương cùng lực lượng còn sót lại của hai người, khiến cho hai giới hóa thành một mảnh phế tích, cuối cùng không cách nào đối kháng Tiểu Thiên Kiếp sắp đi đến nữa.”

“Tám chín phần mười là chúng ta không gánh được Tiểu Thiên Kiếp, dưới sự đả kích của Tiểu Thiên Kiếp, thực lực rớt xuống ngàn trượng, trình độ văn minh bị đẩy lui mấy trăm năm, kéo dài hơi tàn chừng trăm năm, sau đó nhất định sẽ bị quân viễn chinh của đế quốc Chân Nhân Loại triệt để chinh phục, thậm chí hủy diệt!”

“Không sai.”

Lý Diệu gật gật đầu thỏa mãn”

“Đây là kết cục bết bát nhất, đúng không?”

“Ba giới Thiên Nguyên, Phi Tinh và Huyết Yêu rất có khả năng trong vòng trăm năm ngắn ngủn sẽ triệt để hóa thành phấn vụn, không khả năng có kết quả nào tệ hại hơn như thế, đúng không?”

Kim Tâm Nguyệt khẽ nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ thoáng chốc rồi gật đầu nói:

“Đúng vậy, đây là kết cục xấu nhất, không có kết quả nào tệ hơn thế.”

Cả ba thế giới đều bị hủy diệt, đâu còn kết cục nào tai hại hơn nữa? ,

Dù không bị hủy diệt, Kim Tâm Nguyệt cũng có thể tưởng tượng địa vị của Yêu tộc dưới sự thống trị của đế quốc Chân Nhân Loại.

Rốt cuộc người ta tên là đế quốc “Chân Nhân Loại”, chứ không phải đế quốc “Chân Yêu tộc”, liệu còn có thể cho đám dị loại như bọn hắn chính sách ưu đãi nào chắc?

Lý Diệu trải ra hai tay:

“Thế chẳng phải là xong!”

“Ngươi cũng nói, dù hai người chúng ta không làm gì, không thay đổi gì, hết thảy đều sẽ phát triển theo hướng bết bát nhất!”

“Hết thảy những gì chúng ta làm bây giờ, đến tột cùng là đúng hay sai, liệu còn quan trọng ư?”

“Phụ thân ngươi nói rất đúng, ta quả thực không có nửa điểm chứng cớ để chứng minh Tinh Diệu Liên Bang nhất định sẽ chân tâm thật ý tìm kiếm hòa bình, cho nên ta cũng không cách nào chứng minh, chuyện mình đang làm nhất định là đúng, nhất định sẽ tìm được lối thoát.”

“Nhưng dù nó là sai, cũng không khả năng khiến kết quả càng thêm tai hại!”

“Nói trắng ra thì là thế này, hiện tại dù hai chúng ta có lột sạch quần áo, đi tới tổng bộ Vạn Yêu Điện múa một vòng, cũng sẽ không khiến kết quả càng thêm hỏng bét, đúng không?”

Kim Tâm Nguyệt sửng sốt một lúc lâu, khóe mắt không ngừng nhảy lên, giống như một chiếc máy lò xo có vấn đề, lẩm bẩm nói:

“Hình như là vậy!”

“Cho nên, ngươi còn xoắn xuýt cái gì nữa?”

Lý Diệu thản nhiên nói:

“Đương nhiên ngươi có lý do để lo lắng, dù chúng ta giải quyết được nguy cơ trước mắt, nhưng nếu ba năm năm sau, Thiên Nguyên giới được đến trợ giúp từ Phi Tinh giới, thực lực bành trướng, lại phát động tiến công với Huyết Yêu giới, biến tất cả Yêu tộc thành quáng nô, vậy nên làm thế nào?”

“Nhưng dù là thế, cùng lắm thì mọi người vẫn ôm nhau mà chết, chết sớm vài năm so với chết muộn vài năm, có gì khác nhau đâu?”

“Tóm lại, lựa chọn đặt ở trước mặt chúng ta chính là như vậy, nếu chúng ta không làm gì, như vậy 100% sẽ xong đời! Nhưng nếu chúng ta đi làm chút gì đó, đi tranh thủ thay đổi chút gì đó, dù con đường phía trước thật sự quá mức xa vời, cuối cùng rất khó giành được hòa bình, nhưng ít ra, còn có 1% cơ hội để tranh thủ, đúng không?”

“Hơn nữa, dù không có 1%, chỉ khoảng một phần ngàn, một phần vạn, một phần ngàn vạn, vậy cũng đâu phải con số không!”

“Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, đường phải đi từng bước từng bước một, cùng lắm thì trước giải quyết chuyện ở Huyết Yêu giới này cái đã, sau đó chúng ta lại quay đầu giải quyết vấn đề ở Tinh Diệu Liên Bang! Dù chúng ta thật sự sai rồi, thật sự làm chuyện ngu xuẩn, ít nhất cũng sẽ không khiến kết quả tệ hơn, nó căn bản là không cách nào tệ hơn được nữa, đúng không!”

Sương mù nơi đáy mắt Kim Tâm Nguyệt dần dần tản ra, lẩm bẩm nói:

“Sư tôn nói, tựa hồ cũng có chút đạo lý.”

Lý Diệu cười nói:

“Đạo lý lớn của cha ngươi có lẽ là đúng, nhưng ta tin tưởng đạo lý nhỏ của ta cũng đúng, chỉ có điều hai bên nhìn vấn đề ở góc độ bất đồng, hắn là thống soái, phải nhìn toàn cục, ta chỉ là một tên lính quèn, chỉ cần làm chuyện mình cho rằng đúng, vậy là được rồi.

“Thế thì…”

Ánh mắt Kim Tâm Nguyệt chợt trở nên sắc bén dị thường, nhìn chằm chằm Lý Diệu, chân thành nói”

“Sư tôn, giả như chúng ta thật sự giải quyết nguy cơ trước mắt, thật sự khiến cho giữa Huyết Yêu giới và Thiên Nguyên giới có một quãng hòa bình ngắn ngủi. Mà đến ngày kia, tổ quốc của sư tôn, Tinh Diệu Liên Bang quả thật như lời cha ta nói, đại quy mô xâm lấn Huyết Yêu giới, sư tôn sẽ đứng về phía nào?”
Bình Luận (0)
Comment