Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1036 - Chương 1003: Nhân Quỷ Chi Biện!

Chương 1003: Nhân quỷ chi biện! Chương 1003: Nhân quỷ chi biện!Chương 1003: Nhân quỷ chi biện!

Trong quá trình giao phong cùng đệ tử, Lý Diệu luôn thể hiện được phong thái nhàn nhã tự nhiên.

Thẳng đến khi Kim Tâm Nguyệt ném ra vấn đề này, ý cười trên mặt hắn mới cứng lại.

Lý Diệu hít sâu một hơi, nói:

“Linh căn của ta là nhờ khích lệ từ bảy tên Tu Chân giả động thân mà ra, liều chết bảo vệ người bình thường trên đoàn tàu đi tới Đại Hoang tinh mới có thể thức tỉnh!”

“Cho nên, ta vĩnh viễn sẽ đứng về phía người bình thường.”

“Làm sao có được lợi ích lớn nhất đối với người bình thường, ta sẽ làm như thế, nếu ta cảm thấy một số quyết định của chính phủ liên bang tổn hại đến lợi ích người bình thường, ta đương nhiên cũng dùng hết toàn lực đi sửa đổi, đi ngăn cản.”

Ánh mắt Kim Tâm Nguyệt càng lúc càng rõ nét, ngữ khí cũng càng lúc càng thêm kiên định:

“Sư tôn vẫn chưa trả lời thẳng vấn đề của đệ tử.”

“Đứng về phía người bình thường? Như vậy, ai là người bình thường? Thậm chí, ai mới được coi là “người”?

“Đúng vậy, công dân Tinh Diệu Liên Bang đương nhiên đều là người bình thường mà sư tôn muốn bảo vệ.”

“Đệ tử cũng tin tưởng, bộ dạng mình bây giờ, ở trong mắt sư tôn có lẽ cũng có thể được xem là ngươi.”

“Thậm chí ngay cả những Yêu tộc đặc thù không quá rõ ràng như Loạn Huyết Yêu tộc, có lẽ sư tôn đều có thể đối đãi với bọn chúng như “người bình thường”, chân tâm thật ý bảo hộ bọn họ.”

“Nhưng mà, những Yêu tộc tướng mạo xấu xí, thậm chí hình thù kỳ quái như Đồng Huyết và Hắc Huyết thì sao?”

“Ở trong mắt sư tôn, bọn hắn có được xem là người? Trong tình huống cực đoan, sư tôn liệu có nguyện ý vì “người” như vậy mà quyết liệt cùng Tinh Diệu Liên Bang?”

Lý Diệu sửng sốt, thật sự sửng sốt.

Tên đệ tử thứ ba mà mình nhận này quả thật khác hẳn hai người lúc trước.

Biểu hiện của nàng vượt xa chờ mong của mình!

Nhìn đôi mắt rạng rỡ sáng ngời như tinh tủy của Kim Tâm Nguyệt, nhìn Thánh Nữ Vạn Yêu Điện, con gái thống soái liên quân vạn yêu Kim Đồ Dị trán phóng ra toàn bộ quang mang và thần thái, Lý Diệu không thể coi cuộc nói chuyện này như một lần sư phụ chỉ điểm đệ tử đơn thuần.

Mà là giao lưu ngang hàng giữa hai gã Tu Chân giả!

“Ngươi hỏi đến điểm then chốt rồi, từ sau khi phát hiện chân tướng “Nhân Yêu đồng nguyên”, ta một mực đang suy tư, đến tột cùng ai mới là “người bình thường”. đến tột cùng cái gì mới là “người”, đến tột cùng người và yêu ứng nên phân chia thế nào, ta lại đang chiến đấu vì cái gì?”

Lý Diệu thoáng khoát tay, để Kim Tâm Nguyệt khoanh chân ngồi xuống bên mình.

Ngồi quỳ, là cách ngồi khi đệ tử lắng nghe sư phụ dạy bảo, còn hai bên đều khoanh chân mà ngồi, đó chính là “ngồi mà luận đạo”.

Kim Tâm Nguyệt cúi người thi lễ, không chút khách khí khoanh chân ngồi xuống.

Nàng biết rõ, câu chuyện tiếp sau đây sẽ thăm dò tới “đại đạo”, dưới đại đạo, tất cả Tu Chân giả đều bình đẳng, dù là thầy trò thì cũng như vậy.

Lý Diệu nói:

“Vấn đề này thực sự quá phức tạp. Vì cởi bỏ phiền phức khó chịu trong lòng, ta thiếu chút nghĩ đến tẩu hỏa nhập ma, tranh luận kịch liệt cùng một chính mình khác ở trong đầu, nảy ra rất nhiều ý tưởng hoang đường.”

Kim Tâm Nguyệt đương nhiên không biết, cái mà Lý Diệu gọi là “một chính mình khác ở trong đầu” không phải là thủ pháp tu từ, mà thật sự có “một Lý Diệu khác” tồn tại.

Nàng nín thở lắng nghe sư phụ bàn về “đại đạo”.

Lý Diệu nói:

“Làm một trò chơi tư duy nhé, ví dụ ngươi là một Tu Chân giả cực kỳ tuân thủ “Liên Bang cơ bản pháp”, chứng kiến một thiếu nữ tướng mạo thanh tú, yếu ớt nhiều bệnh gặp phải nguy hiểm, đương nhiên phải động thân ra bảo hộ nàng, đúng không?”

Kim Tâm Nguyệt gật đầu:

“Đúng.”

Lý Diệu nói:

“Nhưng mà, nếu đó không phải thiếu nữ, mà là một tráng hán tướng mạo hung ác, cao lớn thô kệch, thô bỉ bất kham đang gặp phải nguy hiểm thì sao? Ngươi có còn muốn bảo vệ không?”

Kim Tâm Nguyệt thoáng do dự:

“Vẫn phải nên bảo hộ a, bộ dạng hung ác đâu phải là tội, tráng hán nhìn như cao lớn thô kệch, thô bỉ bất kham cũng có khả năng là một người chồng, người cha, người con. Hắn cũng là người bình thường, nếu gặp nguy hiểm không hóa giải được, Tu Chân giả nhìn thấy đương nhiên sẽ ra tay bảo vệ.”

Lý Diệu nói:

“Nếu tráng hán này từng gặp phải trọng bệnh, 99% khí quan thân thể đều suy kiệt hết cả, không thể không đổi bằng kim loại, bánh răng và pháp bảo, tạo thành “Linh Giới Nghĩa Thể”, chỉ có đại não là giữ nguyên thì sao?”

Kim Tâm Nguyệt trầm ngâm một lát:

“Người bình thường đổi thành Linh Giới Nghĩa Thể thì vẫn là người bình thường.”

Ánh mắt Lý Diệu chợt sáng lên:

“Nếu ngay cả đại não cũng không còn? Hắn đã chết, chỉ để lại tàn hồn biến thành quỷ tu.”

Kim Tâm Nguyệt cau mày nói:

“Pháp luật Tinh Diệu Liên Bang thừa nhận nhân quyền của quỷ tu, vậy có nghĩa đối xử với quỷ cũng như người bình thường, trên lý luận mà nói, cần phải bảo hộ.”

Lý Diệu nói:

“Được, giả thiết, cũng là tráng hán kia, nhưng bị bệnh nặng tra tấn, lúc sắp tử vong, cách duy nhất có thể dùng cứu hắn không phải một cỗ “Linh Giới Nghĩa Thể”, mà là một lọ “Côn Luân Thần Thủy” thì sao?”

“Hắn uống vào “Côn Luân Thần Thủy”, tế bào biến dị, trở thành một gã Yêu tộc mặt mày dữ tợn, mọc răng nanh sắc bén, hắn còn là người bình thường không? Còn nằm trong phạm vi Tu Chân giả cần bảo hộ không?”

Kim Tâm Nguyệt nghẹn lời.

Vấn đề này quá mức phức tạp, nàng thật sự không biết đáp án, chỉ có thể vừa suy nghĩ vừa lắc đầu, không phải phủ định, mà là tỏ ý mình không biết nên làm sao.

Lý Diệu nói:

“Được, đổi cách khác, giả thiết lọ “Côn Luân Thần Thủy” này được điều chế đặc thù, tác dụng phụ bị hạn chế đến nhỏ nhất, sau khi uống vào chỉ khiến tế bào tầng sâu biến dị, nhưng bề ngoài không khác gì nhiều với người bình thường, chỉ có răng nanh dài hơn một li so với người bình thường.”

“Như vậy, tráng hán vừa được khởi tử hồi sinh kia, liệu nên tính là người hay yêu?”

“Một li?”

Kim Tâm Nguyệt đưa tay ra dấu, răng nanh dài hơn một li so với bình thường, vậy hoàn toàn nhìn không ra, đó đương nhiên là người bình thường!

Nàng không chút do dự nhẹ gật đầu.

Lý Diệu: “Hai li thì sao?”

Kim Tâm Nguyệt gật đầu.

“Ba li?”

Gật đầu.

“Bốn li? Năm li?”

Gật đầu, gật đầu.

“Mười li, tính ra là một centimet?”

Dài hơn người bình thường một centimet? Vậy thì hơi rõ ràng quá? Kim Tâm Nguyệt không khỏi do dự, song vẫn miễn cưỡng gật đầu.

Lý Diệu mười ngón giao xoa, giơ lên hỏi:

“Nếu là 30 centimet thì sao? Giống như Cọp Răng Kiếm, vừa dài lại vừa sắc bén, thế nên coi là người hay yêu?”

Kim Tâm Nguyệt nghĩ nghĩ, khó xử nói:

“Đặc thù Yêu tộc trên thân rất nhiều Loạn Huyết Yêu tộc chính là răng nanh, nếu răng nanh như là của Cọp Răng Kiếm, vậy có vẻ rất khó được coi là “người”?

Lý Diệu nói:

“Thế nên, trong tầm độ dài răng nanh từ một centimet đến 30 centimet nhất định phải có một điểm giới hạn, để phán đoán tráng hán này rốt cục là người hay yêu. Đúng không?”

“Giả thiết, điểm giới hạn là 15 centimet.”

“Nếu tráng hán này may mắn, sau khi uống vào “Côn Luân Thần Thủy”, răng nanh vừa khéo dài đến 14,99 centimet. Vậy hắn xem như là người, trên lý luận mà nói, Tu Chân giả có lẽ sẽ bảo hộ hắn.”

“Nhưng mà, nếu hắn thêm một ngụm “Côn Luân Thần Thủy”, răng nanh dài đến 15,01 centimet. Vậy hắn xem như là yêu rồi, trên lý luận mà nói, Tu Chân giả có lẽ sẽ “trảm yêu trừ ma”, giết chết hắn.”

“Nếu hắn cắn răng tìm bác sĩ nha khoa nhổ chiếc răng nanh kia đi, vậy lại từ yêu biến thành người, Tu Chân giả lại nên bảo hộ hắn, đúng không?”

Kim Tâm Nguyệt cảm thấy răng nanh mình chợt đau buốt.

Dựa theo lý luận vừa rồi, hình như đúng là như thế.

Nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy, hình như có chỗ nào không đúng!

Rốt cục nên định nghĩa khái niệm “người” này như thế nào?

Kim Tâm Nguyệt hoàn toàn hỗn loạn.

Lý Diệu thở dài nói:

“Có chút vớ vẩn, đúng không? Nhưng rất nhiều người lại đối đãi vấn đề với thái độ như vậy, kể cả chính ta.”

“Ngươi nói rất đúng, tuy ta vẫn luôn tự nói với mình, Yêu tộc có nguồn gốc từ Nhân tộc, tất cả Yêu tộc đều là một loại hình thái khác của Nhân tộc.”

“Nhưng mà, nếu chỉ là một bộ phận như Loạn Huyết Yêu tộc cùng Ngân Huyết Yêu tộc, chẳng qua là từ hình thái con người bỏ thêm một cái đuôi, một đôi tai mèo, hoặc một bộ cánh. Muốn ta tiếp nhận Yêu tộc như vậy là đồng loại, vấn đề tựa hồ không lớn.”

“Có điều, còn cả những Yêu tộc mặt mày dữ tợn, hoàn toàn mất đi hình thái nhân loại. Bọn chúng giống như là sinh vật côn trùng được phóng đại gấp mấy vạn lần, ta quả thực. . . Rất khó tiếp nhận bọn hắn!”

“Ta biết rõ loại quan niệm “trông mặt mà bắt hình dong” này là không đúng, nhưng muốn vượt qua nó, không phải là chuyện trong ngắn ngủn là lập tức vượt qua được.”

“Cho nên, ngươi hỏi ta, rốt cục cái gì mới được xem là “người”. Ta thật sự không tư cách đi định nghĩa.”

“Ta chỉ muốn kể cho ngươi một chuyện, một chuyện hơn trăm năm trước, quỷ tu đấu tranh nhân quyền trong Tinh Diệu Liên Bang.”

Kim Tâm Nguyệt chăm chú lắng nghe, cố nhịn không ngắt lời.

Lý Diệu nói:

“Hơn một trăm năm trước, tùy theo kỹ thuật “khóa định thần hồn” và “Linh Giới Nghĩa Thể” phát triển, quỷ tu ở Tinh Diệu Liên Bang càng ngày càng nhiều, đối với quỷ tu nên được hưởng quyền lợi thế nào, rốt cục có tính là “người” hay không, trong xã hội cũng rộ lên tranh luận kịch liệt.”

“Có người ủng hộ nhân quyền cho quỷ tu, dù sao bọn hắn còn giữ được trí nhớ và ý chí khi còn sống, trừ không có thật thể ra thì không khác gì khi đang sống.”

“Nhưng có người cho rằng, quỷ chính là quỷ, nhân quỷ khác biệt, có thể chấp nhận cho bọn hắn hoạt động giữa ban ngày ban mặt đã là không tệ rồi, còn đòi gì tới nhân quyền? Coi quỷ cũng là người chỉ sẽ khiến cho quan niệm luân lý truyền thống và trật tự xã hội sụp đổ, là điều tuyệt đối không thể thực hiện.”

“Sau một loại trào lưu tư tưởng kích động, các loại tổ chức “người sống chí thượng” nhao nhao xuất hiện, kỳ thị đối với quỷ tu vô cùng nghiêm trọng, thậm chí xuất hiện hành vi hãm hại quỷ tu.”

“Ở một vài nơi còn có đối tượng tâm thuật bất chánh, khống chế quỷ tu, thao túng bọn hắn đi phạm tội trái pháp luật, dù sao quỷ tu không có thật thể, rất nhiều hoạt động mờ ám đều do quỷ tu làm thay, như thế so với người sống lại càng thêm thuận tiện, loại chuyện “sai quỷ hại người” đó từ cổ đã có, chẳng có gì lạ.”

“Trong tình cảnh ấy, xuất hiện một án lệ điển hình, một tiểu cô nương mười hai tuổi sau khi chết giữ lại được một đám tàn hồn, bị tập đoàn tội phạm nào đó giành được, tập đoàn tà tu luyện chế nàng thành quỷ tu, muốn nàng lợi dụng năng lực Quỷ Hồn đi phạm tội.”

“Tiểu cô nương liều chết không theo, nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng lại chọc giận đám tà tu kia, bị đánh cho hồn phi phách tán.”

“Sau khi chuyện này bị đưa ra ánh sáng, những tà tu kia đương nhiên bị bắt.”

“Nhưng trên tòa án, đứng trước chứng cớ không thể chối cãi, luận sư biện cho bọn hắn hùng hồn đáp trả, nói đương sự của hắn quả đúng đã thừa nhận đánh cho tiểu cô nương kia hồn phi phách tán, nhưng người không khả năng chết hai lần, tiểu cô nương này sớm đã chết rồi, hơn nữa là chết bệnh rất bình thường, chứ không phải bị đương sự hại chết, cho nên từ kỹ thuật mà nói, đương sự của hắn không “giết chết” tiểu cô nương kia, càng không phạm vào tội “mưu sát”!”

“Giết người, đương nhiên là phạm pháp, nhưng giết quỷ thì sao? Theo luật pháp Tinh Diệu Liên Bang, giết quỷ có phạm pháp ư?”

“Vốn chỉ là vụ án hình sự đơn giản, nhưng vừa khéo kẹp giữa hai luồng trào lưu tư tưởng va chạm kịch liệt, cuối cùng náo tới tận pháp viện tối cao Liên Bang, biến thành tranh luận định nghĩa “quỷ” và “người”!”

“Rốt cục, một đám thần hồn giấu trong Linh Giới Nghĩa Thể có được tính là người không? Giết chết một sinh mạng quỷ có ý chí, có tư tưởng liệu có tính là “mưu sát”?”
Bình Luận (0)
Comment