Chương 1015: Cắm vào trái tim!
Chương 1015: Cắm vào trái tim!Chương 1015: Cắm vào trái tim!
Tâm tạng Lý Diệu lập tức nhảy lên, không biết mình sơ hở chỗ nào mà khiến đối phương nghi ngờ.
Là mùi trên người ư?
Khứu giác Lang tộc cực kỳ nhạy bén.
Đến đẳng cấp như Lý Diệu, hoàn toàn có thể tùy ý khóa chết lỗ chân lông quanh người, hơn nữa còn tạm thời phong bế tuyến mồ hôi, không để cho mùi trên người tản ra.
Hơn nữa quân đoàn Thiên Hỏa cũng trộm được vài bộ quần áo cũ cùng với chăn màn gối đệm từng được sử dụng qua từ trong nhà Kim Chấn Nghĩa, từ đó chiết xuất ra dung dịch mùi đặc thù của hắn.
Lý Diệu đã bôi dung dịch này lên người, đặc biệt là dưới nách và trên cánh, mùi tản mát ra tuyệt đối giống Kim Chấn Nghĩa đến 99,99%.
Có điều, dù sao cũng chỉ là 99,99%!
Tuy ăn đồ ăn khác nhau, phun nước hoa khác nhau, hoặc là vừa nãy mới ngâm bình trong khoang sinh hóa ba tiếng đồng hồ cũng có thể khiến cho mùi bị thay đổi.
Nhưng đối phương một khi đã sinh tâm nghi ngờ, thì không khả năng sẽ đơn giản bỏ qua!
Cánh mũi tên sĩ quan Lang tộc đi đầu khẽ co lại, hai con ngươi đỏ như máu thoáng chớp động, lễ độ cúi mình vái chào Lý Diệu.
Hắn đung đưa chiếc đuôi, rất là xin lỗi nói:
“Ngại quá, Kim lão sư, thượng cấp có lệnh, từ hôm nay trở đi, tất cả chuyên gia không tiến vào khu làm việc trong thời gian bình thường đều phải tiến hành một đạo kiểm trắc bất kỳ.”
“Ngài không ngại ta tùy ý rút ra một giọt huyết dịch trên người để tiến hành kiểm tra lần nữa chứ?”
Lý Diệu tâm tư điện chuyển, nhướng mày, khóe mắt hơi nhảy, từng sợi lông vũ sau lưng dựng đứng lên, trên ngọn lông vũ lộ ra một tia đỏ chói.
Đây là phương thức biểu đạt phẫn nộ của Ngân Huyết Vũ tộc khi bị vũ nhục.
Trong đó, số lượng và góc độ lông vũ dựng đứng đều rất đặc thù.
Tỷ như bây giờ, Lý Diệu dựng lên tổng cộng hai mươi hai phiến lông vũ. Mười hai phiến trong đó phần mũi đỏ ửng lên, đại biểu cho phẫn nộ ở mức tương đối cao.
Có thể diễn dịch ra thành “Ta hiểu công tác của ngươi, nhưng làm vậy quá lãng phí thời gian”.
Tuy tên sĩ quan Lang tộc này chưa hẳn đã biết phương thức biểu đạt của Vũ tộc, nhưng cận vệ bên người Lý Diệu thì nhất định biết rõ.
Quả nhiên, cận vệ cũng run cánh, dựng lên trên trăm sợi lông vũ.
Địa vị của hắn thấp hơn Kim Chấn Nghĩa rất nhiều, phương thức biểu đạt cũng thô lỗ hơn hẳn Kim Chấn Nghĩa.
Với Vũ tộc, dựng thẳng lên trên trăm sợi lông vũ, gần như bằng với chỉ thẳng vào mặt đối phương chửi mẹ nó.
Tên sĩ quan Lang tộc vẫn mỉm cười nhìn xem hai người, không tức giận, cũng không cho đi, sắc mặt lại càng lúc càng lạnh.
Lý Diệu trùng trùng hừ một tiếng, bực bội nói:
“Muốn kiểm trắc thì nhanh chút!”
Cận vệ cũng hung hăng trừng đối phương một cái, thu lại lông vũ đang xù lên như gà chọi.
Bọn họ đều biết quy định ở Huyết Yêu chi nhãn. Vừa nãy dựng lông vũ lên chỉ là một loại tư thái quý tộc, chứ không có ý cản trở đối phương kiểm trắc.
“Đa tạ ngài hiểu cho, hết thảy đều là vì thắng lợi vĩ đại.”
Ba tên sĩ quan Lang tộc tiến lại, thả ra một khối ngọc bài óng ánh.
Trên ngọc bài tuyên khắc một hình người mơ hồ, bề mặt hình người có một điểm sáng nhỏ, điểm sáng nhanh chóng di động tới từng bộ phận trên cơ thể.
“Để phòng ngừa nhân viên kiểm trắc thông đồng cùng người bị kiểm trắc, cho nên bộ vị lấy máu để thử là hoàn toàn bất kỳ, hiện tại… ngay cả ta cũng không biết sẽ thu lấy huyết dịch của ngài từ nơi nào.”
“Nếu chẳng phải động chạm đến bộ vị mẫn cảm. Xin ngài hiểu cho.”
Tên sĩ quan nhã nhặn nói, cười khẽ một cái, sau đó mới vươn móng tay về phía ngọc bài.
Ba tên sĩ quan Lang tộc cùng vươn móng tay về phía ngọc bài, điểm sáng màu đỏ đang phi tốc di động trên hình người liền chậm rãi ngừng lại.
Nơi ngừng tại là. . . Gót chân trái!
Đây là một vị trí cực chí mạng.
Người đột nhập dù thế nào cũng khó mà có khả năng nghĩ đến dán một túi máu nơi gót chân!
Ý cười trên mặt tên sĩ quan Lang tộc càng thêm sáng lạn, hai mắt nhìn chằm chằm vào chân trái Lý Diệu, từng câu từng chữ nói:
“Phiền ngài từ từ giang ra hai tay và cánh. Ngàn vạn không được tiếp xúc cùng chân trái, sau đó chậm rãi nâng chân trái lên, trợ thủ của ta sẽ giúp ngài cởi giày.”
Tròng mắt Lý Diệu như có thể phun ra phong bạo, sắc mặt tái nhợt, không nói nửa lời, giang ra hai tay và cánh, duỗi thẳng chân trái.
Hai tên sĩ quan Lang tộc còn lại tháo giày tháo vớ hắn ra, mang tới một ống tiêm sáng lóa, để tên sĩ quan Lang tộc cầm đầu đích thân động thủ.
Con sói già một tay bưng ống tiêm, một tay vân vê ông dính nước thuốc trừ độc, trước là chà lau nơi gót chân Lý Diệu hai cái, sau đó ngẩng đầu cười cười với hắn.
Rồi, đâm xuống nhanh như tia chớp!
Vị trí hắn đâm cũng không phải nơi được chà lau nước thuốc khi trước, mà là bên cạnh nửa tấc!
“Ngại quá, tay trượt.”
Sói già vẫy đuôi xin lỗi, vẻ áy náy cực chân thành, rút ra một giọt máu tươi, đưa lên dụng cụ kiểm trắc.
Nhịp thở Lý Diệu đột ngột trở nên dồn dập, lông vũ lần nữa dựng thẳng lên, lần này là hơn bốn mươi phiến lông vũ, chứng tỏ hắn đang phẫn nộ tới cực điểm!
Tên cận vệ cũng siết chặt nắm tay, hàm răng nghiến ken két.
Ba tên sĩ quan Lang tộc mỉm cười nhìn bọn hắn, móng vuốt đặt lên chuôi đao, ngón tay khẽ nhảy động.
Binh sĩ bốn phía cũng đều ngừng thở, không khí phảng phất như cứng lại.
“Tích tích!”
“Thành phần huyết dịch nhất trí với bản mẫu, kiểm trắc thông qua, xác nhận thân phận là chuyên gia cấp một Ngân Huyết Vũ tộc, Kim Chấn Nghĩa!”
Thần sắc tên sĩ quan Lang tộc vẫn không đổi, vẫn là nụ cười hòa ái, gập người chín mươi độ, cúi đầu về phía Lý Diệu:
“Ngại quá, Kim lão sư, làm phiền ngài lâu như vậy, xin mời!”
“Hừ!”
Lý Diệu run cánh lên, nổi giận đùng đùng xoay người, đạp xuống bậc thềm.
Trong lòng lại như trút được gánh nặng, thở phào một hơi nhẹ nhỏm.
Hắn và Kim Tâm Nguyệt nhiều lần suy diễn, đoán được ở thời khắc mấu chốt của kế hoạch Xích Triều, khâu kiểm trắc nhất định sẽ được thăng cấp toàn diện.
Cho nên, không chỉ đơn giản là dấu một giọt máu tươi của Kim Chấn Nghĩa dưới lớp màng vân tay, mà ở trong cơ thể Lý Diệu cũng có bao nang tế bào đặc thù, trong đó cất giữ hơn mười giọt huyết dịch của Kim Chấn Nghĩa!
Phải biết trong người Lý Diệu còn có một tôn huyết sắc Tâm Ma.
Đó nguyên vốn là đại hành gia thao túng huyết dịch, lợi dụng mạch máu co rút và khuếch trương, đưa “bao nang huyết dịch” đến các nơi quanh người chỉ là việc nhỏ.
Chiêu trò của tên sĩ quan Lang tộc quả thật rất thông minh, biểu tình cũng được khống chế rất hoàn mỹ. Chỉ là sơ hở lại nằm ở cái đuôi sau lưng hắn.
Cái đuôi run lên không được tự nhiên khiến cho Lý Diệu nhạy cảm nắm bắt được tâm tư hắn, một khi tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, chiêu trò của hắn đương nhiên chạy không thoát pháp nhãn Lý Diệu, lập tức tính toán ra vị trí ống tiêm đâm vào, kịp thời chuyển máu tươi của Kim Chấn Nghĩa tới.
Cho nên, thứ mà đối phương tự cho là thông minh thu thập được vẫn cứ là máu tươi của Kim Chấn Nghĩa, tất nhiên là có thể thông qua kiểm trắc!
Giọt máu như vậy, ở trong cơ thể Lý Diệu còn cất giấu hơn mười giọt, đủ để ứng phó kiểm trắc đột nhiên xuất hiện.
“Đám Lang tộc này nhìn Vũ tộc chúng ta không vừa mắt!”
Bậc thềm lên xuống khẽ run lên, nhanh chóng chìm vào lòng đất đen sì, tên cận vệ vẫn đang căm giận bất bình:
“Lang tộc và Trùng tộc lãnh đạo Huyết Yêu giới gần ngàn năm, sớm đã quen với việc hết thảy đều do bọn hắn định đoạt. Với chúng, Vũ tộc chúng ta hay Hải tộc đều chỉ là phụ dung!”
“Đây là lần đầu tiên có Vũ tộc trở thành thống soái liên quân vạn yêu, đám nhãi ranh này không phục, tự nhiên muốn trăm phương ngàn kế làm khó dễ chúng ta!”
Lý Diệu hừ lạnh một tiếng, đôi cánh run lên, thoáng co rút lại, che lấy vành tai.
Đây là biểu hiện lúc này tâm tình hắn rất tệ, không muốn nói gì.
Cận vệ vội vàng im tiếng. Hai người không nói nửa lời, để mặc bậc thềm đưa xuống khu làm việc sâu dưới lòng đất cả ngàn thước.
Vì giữ bí mật, cũng vì an toàn, pháp bảo đơn nguyên bất đồng lại đối ứng với khu làm việc bất đồng, giữa phần lớn các khu vực đều không thể tự do lai vãng.
Đối với Lý Diệu mà nói, điều này càng thuận tiện cho hắn lẳng lặng ẩn núp vào sâu trong hắc ám.
Quả nhiên, trên đường bậc thềm chìm đến lòng đất. Trước mặt hai người bỗng xuất hiện một hành lang hẹp dài.
Cửa lớn bằng đồng xanh tuyên khắc yêu văn hoa lệ phía cuối hành lang chậm rãi mở ra, từng đạo tiếng gầm đinh tai nhức óc vọng tới, kéo theo đó là hơi nóng như lồng hấp, Linh Năng và yêu khí phóng xạ mãnh liệt khiến cho Lý Diệu dám chắc —— nơi đây chính là phòng hệ thống ổn định ở tầng dưới chót của siêu đại hình pháp bảo này.
Lý Diệu mặt trầm như nước. Rảo bước tiến vào, tế bào não vận chuyển đến cực hạn, ngàn vạn tin tức vận sức chờ phát động!
Đây là một trận đánh bạc kinh tâm động phách, hắn căn bản hoàn toàn không biết gì về tình hình trong phòng ổn định, sẽ gặp phải vấn đề gì, sẽ đụng phải người nào, những người này nên xưng hô ra sao, chức năng công tác bây giờ là gì?
Khẩn trương, kích thích!
Tâm tạng Lý Diệu nhịn không được “bang bang” nhảy loạn.
Một tên Vũ tộc đầu trọc mập mạp nhìn như cú mèo tiến tới, cười hì hì chào hỏi với hắn, nhưng hai cánh ngắn phe phẩy nơi lưng lại biểu đạt tin tức không mấy hữu hảo.
“Lý Chính Chí, chuyên gia phù trận học Vũ tộc, cũng đảm nhiệm công tác giảng dạy ở học viện Thiên Vũ, lĩnh vực nghiên cứu tương đồng với Kim Chấn Nghĩa, chỉ là khác biệt về quan điểm học thuật giữa hai người rất lớn, song phương từng nhiều lần công khai tranh luận, quan hệ rất căng thẳng!”
Lúc này, tư liệu về các chuyên gia Vũ tộc mà Kim Tâm Nguyệt sưu tập được trước đó trước đó liền phát huy tác dụng, Lý Diệu lập tức nhận ra thân phận con cú mèo này.
Hắn bì cười thịt không cười bắt chuyện cùng đối phương, tuyệt đại bộ phận lông vũ đều thu về, chỉ có ba bốn sợi lông vũ nơi phần ngọn là tụ lại đung đưa về phía đối phương.
Đây là một tư thế mang ý vị khiêu hấn.
Chẳng qua như thế mới phù hợp tính cách Kim Chấn Nghĩa, cũng như quan hệ như nước với lửa của hai gã chuyên gia.
Quả nhiên, Lý Chính Chí nhếch mép cười cười, quay người bỏ đi, không hề tiếp tục dây dưa cùng Lý Diệu, càng không nhìn ra đứa “Kim Chấn Nghĩa” này là hàng giả.
Lý Diệu giành giật từng giây, thừa cơ quan sát toàn cảnh phòng ổn định.
Phòng ổn định rộng chừng một sân bóng, cao tới hơn trăm mét, phần đỉnh lõm vào trong, phảng phất một nồi sắt cực lớn lơ lửng trên đỉnh đầu.
Lý Diệu suy đoán, trên đỉnh chính là đáy hồ.
Bọn hắn đang ở ngay vị trí chính giữa dưới đáy hồ.
Trên khung đỉnh tuyên khắc ngàn vạn tòa phù trận chằng chịt, lại có đường ống phức tạp tùy theo bề mặt phù trận rủ xuống, giống như một khu rừng nhiệt đới bằng sắt thép nằm ngược, đường ống tạo thành “dây leo” kéo dài ra bốn phía, cuối cùng chui vào vách tường và lòng đất.
Ở bốn phía khung đỉnh, đông nam tây bắc lần lượt được khảm nạm một tòa tháp làm lạnh hình con quay to lớn không gì sánh nổi, bị vô số đường ống bao quanh, xoay tròn với tốc độ mỗi phút hơn sáu nghìn vòng.
Phần lớn tạp âm đinh tai nhức óc là phát ra từ bốn tòa tháp làm lạnh này.
“Hiểu rồi”
Lý Diệu nhìn lướt qua, trong lòng đại khái biết được, đây là một hệ thống ổn định bằng cách chuyển đổi nhiệt năng cực kỳ kinh điển——