Chương 1065: Vĩnh viễn lưu truyền!
Chương 1065: Vĩnh viễn lưu truyền!Chương 1065: Vĩnh viễn lưu truyền!
Thiên Nguyên giới, U Ám Tuyệt Vực, trên bầu trời phảng phất được ghép bằng vô số phiến mây mù, hàng trăm hàng ngàn vòng xoáy tản mát ra từng vòng gợn sóng linh năng, chúng va chạm vào nhau, thôn phệ và giao hòa, khiến cho bầu trời trở thành một bức tranh màu nước hỗn loạn.
Đột nhiên, có mấy trăm vòng xoáy Linh Năng vặn vẹo, kéo dài, hội tụ thành một cái vòng xoáy cực lớn, lõm vào sâu trong hư không, hệt như là một chiếc phiễu vươn tới tận Tinh Hải.
Bầu trời khẽ run lên, như là vũ trụ hắt hơi một cái, một đoàn hỏa cầu từ sâu trong chiếc phiễu gào thét ra, kéo lấy huyền quang thật dài, như sao chổi lao xuống mặt rồi, rồi đột nhiên vỡ toang ngay giữa không trung.
Một tiếng nổ vang thật lớn, Lý Diệu từ trong ánh lửa lóe sáng đi ra!
"Hống hống hống rống!"
Lý Diệu trôi nổi giữa không trung, trước là thoáng híp mắt, hít sâu một hơi không khí tươi mát, mặc cho không khí Thiên Nguyên Tinh chậm rãi lưu chuyển quanh thân ba vòng, sau đó mới chậm rãi mở mắt, quét nhìn từng cành cây ngọn cỏ trong U Ám Tuyệt Vực.
Hắn lờ mờ nhận ra Lôi Âm sơn mạch phập phồng phía đường chân trời, hồi ức mười mấy năm trước phảng phất như chợt hiện về!
"Đã trở về, cuối cùng đã trở về!"
Lý Diệu hưng phấn đến độ hoa chân múa tay, ngửa mặt lên trời thét dài, đảo chuyển hơn mười mấy hai mươi vòng giữa không trung, phá tan mấy chục đóa mây mới kìm hãm lại được tâm tình cuồng hỉ trong lòng!
Từ sau “Bình Minh chi chiến”, Liên Bang áp dụng chiến lược tiêu thổ trên Đại Hoang, toàn bộ bình dân đều được rút về nội lục, tất cả thành trấn đều bị phá hủy, tuyệt không lưu cho chút vật tư nào để Yêu tộc sử dụng.
Cho nên, hiện tại trên Đại Hoang khẳng định không có bình dân, chỉ có quân liên bang và Tu Chân giả tuần tra.
Như vậy, bước đầu tiên hắn phải tìm được những quân liên bang và Tu Chân giả này, từ chỗ bọn họ trực tiếp giành được tin tức về Liên Bang, đồng thời thuận tiện khuếch tán tin tức mình trở về ra ngoài.
Dù "U Minh chi tử" có mánh khoé thông thiên thế nào, thì cũng khả năng khống chế đến tận từng tên binh sĩ quân liên bang, đúng không? Một khi thân phận mình được xác nhận. Sự tình sau đó liền dễ dàng!
"Không biết có thể gặp được Đinh Linh Đang không nữa?"
Lý Diệu bất giác cười ngốc một tiếng.
Tuy mười năm không gặp, nhưng trí nhớ Tu Chân giả siêu việt hơn xa người bình thường, huống hồ Lý Diệu đã khắc sâu hồi ức về Đinh Linh Đang vào trong vỏ đại não, trong vô số lần chiến đấu gian khổ trước kia, đó vẫn luôn là động lực chống đỡ hắn tiếp tục cố gắng!
Nội tâm Lý Diệu không khỏi bùng lên dục niệm nhớ nhung.
Một tiếng huýt dài, gọi ra Hắc Dực kiếm, Lý Diệu dùng tư thái ở phần mộ pháp bảo vào mười mấy năm trước, nhảy lên ngồi xuống trên Hắc Dực kiếm, còn run run dây cương tịnh không tồn tại, kêu một tiếng: "Giá!"
Hắc Dực kiếm có vẻ bất mãn, thoáng xóc nảy một lát, đằng sau chuôi kiếm phun trào ra từng đạo đuôi lửa màu đen, "Vèo" một tiếng, như điện chớp vút nhanh về hướng nam!
Một đường tiến về phía trước, một đường tìm tòi. Thực lực Lý Diệu đã hơn xa trước đây, chỉ cần mấy phút ngắn ngủi đã vượt qua U Ám Tuyệt Vực mà ngày xưa phải dùng suốt mấy ngày mới có thể đi qua, bước tới trên sa mạc Đại Hoang.
Trên sa mạc, vẫn nhau ngày xưa, bão cát cuồn cuộn, không có nổi một cành cây ngọn cỏ nào. Giữa lòng sông và đất đá khô cằn, thỉnh thoảng có thể phát hiện hài cốt Yêu thú cực lớn, cùng với tàn hài chiến xa Tinh Thạch bị đốt thành xác không xác, cùng với đó là bão cát nhuốm mùi máu tươi như kể lại cuộc chiến tranh tàn khốc từng diễn ra nơi đây.
Đi ra khỏi U Ám Tuyệt Vực, không cần phải lo lắng từ trường can nhiễu, Lý Diệu điều khiển Hắc Dực kiếm bay lên cao vài trăm mét, dõi mắt nhìn ra phía xa, ở trên đường chân trời phát hiện thấy một thành trấn quy mô khá lớn.
Lý Diệu thoáng sững sờ, nơi đây là tiền tuyến, gần ba tháng trước mới nghênh đón một lần Yêu tộc xâm lấn, dù chỉ là đánh nghi binh, nhưng lực phá hoại cũng hết sức kinh người. Làm sao có thể xuất hiện một tòa thành lớn phồn hoa như vậy?
Chẳng lẽ là ảo giác?
Lý Diệu khẽ nhíu mày, khống chế Hắc Dực kiếm ẩn nấp giữa tầng mây, từ từ tiến gần về phía tòa thành trấn kia.
Đợi lúc tới gần chừng hơn 100 km rốt cục mới nhìn rõ ràng, đấy nào phải thành trấn gì, rõ ràng là một tòa cơ địa chiến tranh thanh thế kinh người.
Cơ địa này do hơn hai mươi tòa bảo lũy cự đại có thể di động làm ngoại vi, diện tích vượt quá ngàn mẫu, xem ra còn đang trong giai đoạn kiến thiết, bốn phía toàn là vết tích xây dựng pháp bảo.
Ở phần đã xây xong có thể thấy được một tòa công xưởng sữa chữa Tinh Khải cấp bậc không thấp, hai cảng hàng không cung cấp địa điểm sữa chữa bảo trì, cất hạ cánh cho chiến hạm Tinh Thạch cùng với quân doanh kéo dài liên miên bất tận.
Từ các loại pháp bảo chôn sâu dưới đất dựng thẳng lên cao cao quanh bốn phía thì có thể thấy, quân liên bang chính đang khai phá không gian dưới đất, chỉ riêng lượng bùn đất và nham thạch đào lên đã đủ xây vài chục tòa núi nhỏ, bởi vậy có thể thấy, quy mô không gian dưới đất thậm chí rộng hơn trên bên trên cả chục lần.
"Đây là một toàn cơ địa chiến tranh bán vĩnh cửu a!"
Lý Diệu sa vào trầm tư: "Từ quy mô thì thấy, một khi tòa cơ địa chiến tranh này xây xong, tối thiểu có thể cung ứng hậu cần trường kỳ cho ba đến năm chiến đoàn Tinh Khải, không biết ở nơi khác còn có những cơ địa chiến tranh tương tự thế này không!"
"Nơi đây ở gần U Ám Tuyệt Vực, cách Cự Nhận Quan cả vạn dặm, quân liên bang kiến thiết cơ địa chiến tranh ở chỗ này làm gì?"
Nội tâm khẽ động, khóe mắt Lý Diệu bỗng run lên, như chợt hiểu ra.
Đây không phải một tòa cơ địa chiến tranh mang tính phòng ngự, mà là một cơ địa tiến công, nhằm cung ứng hậu cần cho quân đội đánh vào Huyết Yêu giới!
Nháy mắt, cả người Lý Diệu nóng lên, vận chuyển thị lực tới cực hạn, từ trên cao nhìn xuống bố trí toàn thể trong cơ địa.
Bởi vì bão cát trên Đại Hoang quá lớn, đại bộ phận phương tiện và quân doanh trong cơ địa đều ẩn sâu dưới lòng đất, trên mặt đất chỉ thấy được mười hai chiếc chiến hạm Tinh Thạch.
Những chiến hạm Tinh Thạch này đều là phiên bản mới được luyện chế ra trong gần mười năm nay, ngoại hình khác xa chiến hạm Tinh Thạch trong trí nhớ Lý Diệu. Lý Diệu không nhìn ra phân loại, chỉ phân biệt được "Hỗn Nguyên Hỏa Nha pháo" được lắp đặt hai bên hạm thủ.
Loại cự pháo có thể phun ra Tam Muội Chân Hỏa này vốn là chủ pháo của không ít chiến hạm tầm trung, nhưng trên những chiến hạm kiểu mới càng thêm nhanh nhẹn nhẹ nhàng này lại chỉ được dùng làm pháo phụ trợ.
Phía trên hạm thủ, chủ pháo như chiếc sừng nhọn lao vút lên trời, Lý Diệu không phân tích ra được uy lực và nguyên lý vận hành của nó, lại ẩn ẩn ngửi được một tia khí tức nguy hiểm.
Giờ phút này, trong cơ địa chiến tranh nhấp nhoáng hồng mang, vô số quân liên bang tuôn ra từ trong lòng đất, chạy tới chiến hạm, linh văn trên bốn chiếc chiến hạm Tinh Thạch cũng bắt đầu lập loè, phù trận động lực ở phần đuôi tuôn ra hỏa diễm sáng ngời.
"Toàn cơ địa này cách U Ám Tuyệt Vực không xa, nhất định có lắp đặt pháp bảo radar cường đại, phát hiện có Linh Năng chấn động truyền tống từ Huyết Yêu giới, cho nên mới xuất phát đi tìm “Yêu tộc thẩm thấu”!"
Lý Diệu thoáng do dự, nhìn bộ dạng giương cung bạt kiếm của quân liên bang, hắn không chắc liệu mình trực tiếp bay xuống có gây ra hiểu lầm gì không.
Nhưng cứ tiếp tục ở chỗ này cũng vẫn không tránh được bị hơn mười chiếc chiến hạm Tinh Thạch phát hiện, nếu đối phương không nghe phân trần liền phát động tiến công, vậy thì gay to.
Cứu Cực Kim Đan cường thịnh đến mấy cũng không khả năng một hơi tiêu diệt hơn mười chiếc chiến hạm Tinh Thạch. Huống chi hắn thân là công dân Liên Bang, căn bản không khả năng ra tay với quân liên bang a!
"Ồ?"
Đúng lúc này, Lý Diệu phát hiện, phía tây nam, ở nơi cách tòa cơ địa này hơn ba mươi km còn có một mảnh ốc đảo nhân tạo đang trong quá trình xây dựng.
"Đó là cái gì?"
Mắt Lý Diệu rất tinh tường, thoáng liếc nhìn liền nhận ra trên ốc đảo nhân tạo cũng có quân liên bang đóng giữ, nhưng ở đó lại không có các loại pháp bảo hạng nặng như chiến hạm Tinh Thạch, bầu không khí có vẻ bình thản hơn nhiều.
"Có lẽ trước tiên nên liên hệ cùng quân liên bang trên ốc đảo kia xem sao. Chờ bọn hắn xác nhận thân phận mình, sau đó để bọn hắn ra mặt, đi liên hệ với quân liên bang trong cơ địa, như vậy mới càng ổn thỏa!"
Lý Diệu thay đổi phương hướng, bay về phía ốc đảo nhân tạo.
Trên phiến nhân tạo ốc đảo này lại có một tòa nghĩa trang nhìn cực nghiêm túc, bên ngoài không tiếc tiền của nện xuống lượng lớn phù trận ổn định khí hậu, tạo nên một mảnh tiểu thiên địa gió êm sóng lặng trong Đại Hoang bão cát cuồn cuộn.
Nghĩa trang mới bắt đầu được kiến tạo, ở lối vào Lý Diệu thấy được chiến huy Cửu Tinh Thăng Long của quân liên bang. Xem ra nơi đây là một nghĩa trang liệt sĩ.
Dựng lên một nghĩa trang liệt sĩ ở sâu trong Đại Hoang như vậy, lượng tài nguyên tiêu hao là một con số khổng lồ, không biết là để kỷ niệm vị liệt sĩ nào, hay là để tưởng niệm tất cả dũng sĩ Liên Bang hi sinh ở Đại Hoang?
Lý Diệu từ từ hạ thấp độ cao, phát ra một tiếng kêu nhỏ, cố ý để quân liên bang phát hiện. Tỏ vẻ mình không có ác ý.
"Người nào!"
Quân liên bang đóng trong nghĩa trang liệt sĩ nhìn thấy có người khống chế phi kiếm từ trên trời hạ xuống, bọn họ không xuất ra địch ý cường liệt, ngược lại bày ra tư thái nghênh đón.
Hiện tại quanh thân Lý Diệu lượn lờ từng sợi Linh Năng, là hình thái Tu Chân giả tiêu chuẩn, ở trong mắt bọn họ đương nhiên là người một nhà.
Huống hồ, dù cho nghĩa trang còn chưa xây xong, nhưng những ngày gần đây đã có không ít Tu Chân giả tới chỗ này chiêm ngưỡng và tế điện, bọn họ thấy nhiều rồi cũng quen.
Lý Diệu chậm rãi đáp xuống, nhìn quân liên bang nghênh đón quanh bốn phía, phủi phủi bão cát trên quần áo, mỉm cười.
Khởi đầu này không tệ, tiếp sau chỉ cần nói rõ thân phận mình, hết thảy đều dễ làm.
Hắn thoải mái đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Tòa nghĩa trang liệt sĩ này còn đang trong quá trình kiến thiết, chính giữa nghĩa trang là một pho tượng gần hoàn thành, là một Tu Chân giả mặc Tinh Khải tàn phá, tạo hình quật cường ngước mắt nhìn lên bầu trời, tuy chỉ cao hơn ba mét, nhưng khí thế lại hùng hồn, phảng phất như do một tòa núi lớn đúc lại mà thành, mang đến cho người cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được quỳ bái.
Pho tượng này nhất định xuất từ tay cao nhân, chỉ tiếc phần đầu còn chưa xong, thấy không rõ mặt mày.
Đằng sau pho tượng, phía cuối nghĩa trang là một khối bạch ngọc không chút tỳ vết dùng làm bia kỷ niệm, trên đó khắc mấy chữ rồng bay phượng múa
"Vị đạo hữu này!"
Tiểu đội trưởng quân liên bang phụ trách thủ vệ nghĩa trang đứng dậy, hắn cũng là một Tu Chân giả, có tư cách xưng “đạo hữu” với những Tu Chân giả khác.
Tiểu đội trưởng quân liên bang hòa khí nói: "Nghĩa trang vẫn còn đang dang dở, nơi đây lại là chiến khu, tạm thời không mở ra với bên ngoài, nếu đạo hữu muốn tế điện anh liệt, trước xin báo tôn tính đại danh, môn phái nào, chúng ta sẽ gửi thông báo về cơ địa, sau khi được cho phép mới tiện bố trí cho đạo hữu."
Lý Diệu cười nhạt một tiếng, những binh sĩ quân liên bang trước mắt này đều còn rất trẻ, ngay cả tiểu đội trưởng thoạt nhìn cũng không quá hai ba mươi tuổi, bọn hắn hẳn là thế hệ mới lớn lên trong mười năm gần đây. Những khuôn mặt ngây thơ chưa thoát, lại bừng bừng khí khái hào hùng đó khiến Lý Diệu không khỏi nhớ lại quá khứ mười năm trước.
Lý Diệu vội ho một tiếng, hữu hảo nhìn quanh những đồng bào kia, hòa ái nói: "Vị đạo hữu này, các vị tiểu hữu, chào mọi người."
"Lời ta muốn nói tiếp sau đây có lẽ có phần kinh thế hãi tục, có lẽ sẽ khiến các ngươi kinh hãi gần chết, thậm chí sẽ khiến các ngươi hoài nghi, nhưng đừng gấp, nhất định phải bình tâm tĩnh khí lắng nghe ta nói."
"Đầu tiên, không biết các ngươi có từng nghe qua một cái tên, gọi là “Kền kền Lý Diệu”?"
Đám quân liên bang ngơ ngác nhìn nhau, cả đám đều trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn xem Lý Diệu trở nên vô cùng cổ quái.
Tiểu đội trưởng quân liên bang một tay đặt trên Liên Cứ kiếm, miễn cưỡng cười nói: "Vị đạo hữu này đang đùa chúng ta đấy à? Ngài có lời gì cứ việc nói thẳng, chẳng qua, trước phải thỉnh giáo tôn tính đại danh, môn phái của ngài!"
Lý Diệu trải hai tay ra, tỏ vẻ mình thật sự không hề ác ý, thập phần chân thành nói: "Ta đương nhiên không phải đang nói đùa, ta chỉ sợ các ngươi sẽ cho rằng ta đang nói đùa, . Chẳng qua hết cách rồi, ta không có thời gian để vòng vo với các ngươi!"
"Đúng vậy, kỳ thật ta chính là "
Thanh âm Lý Diệu im bặt mà dừng.
Giống như gà trống bị người ta giẫm một cước vào cổ.
Bởi vì ánh mắt hắn lướt qua bả vai tiểu đội trưởng quân liên bang, vừa khéo rơi trên khối bia bạch ngọc hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Trên bia tuyên khắc một hàng chữ rồng bay phượng múa:
"Một liệt sĩ Lý Diệu."
Phía bên trái còn có một hàng chữ nhỏ, ghi chép thân phận vị “liệt sĩ Lý Diệu” này: "Anh hùng cấp 1 Liên Bang!" .
Phía dưới là tám chữ nhỏ: "Ánh sáng vạn trượng, vĩnh viễn lưu truyền" !