Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1109 - Chương 1076: Quá Xuân Phong!

Chương 1076: Quá Xuân Phong! Chương 1076: Quá Xuân Phong!Chương 1076: Quá Xuân Phong!

"Quá Xuân Phong, chủ nhiệm nghiên cứu viên trung tâm giám sát số liệu sở nghiên cứu phong bạo cục khí tượng Liên Bang?"

Viên cảnh sát già lật qua lật lại nghiên cứu tấm giấy chứng nhận vài lần, lại dùng ánh mắt xem xét quét nhìn trung niên trung niên vài lần, không rõ một cơ quan làm khí tượng, dựa vào đâu mà có thể thông thẳng cấp trên, nhanh như vậy đã bắt bọn hắn phải thả người.

Trung niên mặc một thân thường phục màu xám nhăn nhúm, ống tay áo bị mài bạc, tản ra mùi thuốc lá, mùi dầu nhầy mà chỉ người thường xuyên thức đêm mới có. Tướng mạo cực kỳ bình thường, lông mày hình cái chỗi, cúi mắt, mí trên vừa đỏ vừa sưng, bộ dạng như là không ngủ đủ giấc, tinh lực không đủ, khiến cho viên cảnh sát không khỏi liên tưởng đến mèo già ngủ gật.

Hắn có vẻ không quen đến những nơi như là cục cảnh sát, bộ dạng khá là rụt rè, không ngừng vân vê túi nhựa, trên túi nhựa in tên một nhà siêu thị, bên trong chứa chén trà thủy tinh và một phần bánh trứng và hai chiếc bánh quẩy.

"Cục khí tượng Liên Bang, vậy cũng là nhân viên công vụ quốc gia, đối với loại chuyện này càng phải mẫn cảm."

Viên cảnh sát già cau mày nói: "Con gái anh gây ra chuyện này, nói lớn cũng lớn nói nhỏ cũng nhỏ. Với tình hình quốc gia hiện giờ ai cũng hiểu được, thanh niên có tâm huyết tổ chức du hành trên phố, yêu cầu viễn chinh Huyết Yêu giới, đó là chuyện không gì đáng trách, trong cục chúng ta cũng có một ít thanh niên sau khi tan việc liền lên phố diễu hành!"

"Nếu chỉ là diễu hành bình thường thì cũng thôi, cảnh sát bọn tôi làm duy trì trật tự, dù là bưng trà đưa nước đều không ý kiến, đều là thanh niên ái quốc cả mà! Nhưng diễu hành thì diễu hành, mít tinh thì mít tinh, tại sao phải ném trứng thối lên người giáo sư người ta? Ném một quả trứng thối thì cũng thôi, đằng này còn đánh cho giáo sư người ta mắt như cú mèo, vậy có thích hợp không?"

"Vâng vâng vâng."

Quá Xuân Phong đáng thương nhận lỗi: "Ngài nói rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ xin lỗi Tiết giáo sư, xin lỗi thật thành khẩn!"

"Ừ."

Viên cảnh sát già khẽ gật đầu:"May mắn Tiết giáo sư bị thương không nặng, người ta cũng khoan hồng độ lượng, không muốn truy cứu. Bằng không, chuyện này không dễ bỏ qua vậy đâu! Tôi nói anh nghe, lão Qua, dẫn con gái về nhà rồi, người làm phụ huynh như anh phải chú ý giáo dục con cái, lần này không xảy ra chuyện lớn, nhưng lần sau thì sao? Tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, ra tay không biết nặng nhẹ, đả thương người ta như thế phải làm thế nào? Anh nói bọn tôi có nên câu lưu không!"

"Ngài nói đúng, tôi nhất định chú ý giáo dục. Chú ý giáo dục!"

Đầu Quá Xuân Phong cúi thấp đến tận đũng quần.

"Được rồi, ký tên lĩnh người!"

Viên cảnh sát già vung tay lên, tránh sang một bên, lộ ra một thiếu nữ lãnh khốc cạo tóc đầu đinh, đeo khoen mũi, mắt trái xăm chiến huy Cửu Tinh Thăng Long.

Quá Xuân Phong nhìn mà trợn tròn mắt, thò tay đi lau hình xăm trên mặt con gái: "Con, cái gì trên mặt con thế này!"

"Đừng chạm vào, mới xăm, còn đau!"

Quá Tiểu Hà đẩy văng tay phụ thân, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Quá Xuân Phong vội vàng hướng viên cảnh sát già xin lỗi, sau đó tất tả đuổi theo, đi đến nơi đậu xe Phi Toa. Con gái đang liều mạng túm lấy cửa xe, tay cầm sắp bị nàng lôi đi.

Nhìn bộ dạng bướng bỉnh của con gái, Quá Xuân Phong tức không biết để đâu cho hết, thở dốc một lúc lâu mà không biết nên hỏi gì. Ngẫm lại thì con gái cũng đã bị giữ một đêm trong cục cảnh sát, thế là bèn nhét bánh trứng vào trong ngực con gái, lại bóc nắp cốc trà trên tay, đưa tới.

"Ăn đi!"

Quá Tiểu Hà chán ghét đẩy chén trà ra, nhưng lại nâng lên bánh trứng, trái một ngụm phải một ngụm, ăn như sói đói.

Quá Xuân Phong phát động xe Phi Toa. Chiếc xe mua thức ăn này đã lái nhiều năm, phù trận động lực sắp hết hạn sử dụng."Phốc phốc" vài tiếng mới bay lên trời, lảo đảo bay về nhà.

Thấy con gái đã ăn hơn phân nửa chiếc bánh trứng, trên mặt hơi có chút huyết sắc, Quá Xuân Phong thoáng yên tâm, lúc này mới nhíu mày nói: "Con cả ngày không đi học, chạy ra đi cùng người ta diễu hành, mà diễu hành thì cũng thôi, sao lại chạy đi đánh giáo sư đại học Đông Hải?"

"Tên giáo sư rắm chó kia đáng đánh!"

Hai chân Quá Tiểu Hà xếp bằng trên ghế ngồi, hung hăng kéo xuống nửa đoạn bánh quẩy, nhai nuốt như là đang phát tiết, ầm ờ nói: "Giờ là lúc nào rồi? Huyết Yêu giới đã giết tới thủ đô chúng ta! Đây chính là nhục nhã năm trăm năm nay chưa từng có!"

"Chúng ta phải báo thù! Phải để những Yêu tộc đáng chết kia trả giá bằng máu! Phải đánh tới Huyết Yêu giới, san thành bình địa hang ổ của đám rắn, côn trùng, chuột, kiến kia!"

"Kết quả, lại có hạng người nhu nhược như Tiết giáo sư, cả ngày oang oang trên truyền thông, tuyên dương cái gì mà “phải chú ý cẩn thận, không thể hành động thiếu suy nghĩ”, chủ tịch quốc hội Liên Giang cũng bị bọn hắn mê hoặc!"

"Loại hèn nhát đó quả thực là phản đồ Liên Bang, đã đánh tới rồi, sao có thể bỏ qua? Không đánh cho hắn mặt nở hoa đã là cô nãi nãi đây hạ thủ lưu tình!"

"Ăn nói kiểu gì đấy, mới tí tuổi đầu, cái gì mà cô nãi nãi!"

Quá Xuân Phong trừng mắt: "Là gấp công hay là hoãn chiến, đấy đều là quốc gia đại sự, ngay cả công vụ viên chính phủ như ta đều không rõ ràng nội tình, không dám phát biểu ý kiến lung tung. Đám học sinh trung học như các ngươi thì biết được gì? Đừng gây chuyện, hôm nay ba giúp con xin phép nghỉ một ngày, về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại đến trường!"

"Thôi đi... Ba chẳng qua chỉ là một nghiên cứu viên trong cục khí tượng, đương nhiên không biết nội tình, trên diễn đàn đều nói, bây giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta viễn chinh Huyết Yêu giới, bỏ qua cơ hội này, phải đợi một hai chục năm sau mới có thể triệt để chinh phục Huyết Yêu giới!"

Quá Tiểu Hà gân cổ nói: "Con không đi học, con muốn tòng quân, muốn tham gia trường viễn chinh huy hoàng này!"

"Đùa gì đấy?"

Quá Xuân Phong kinh ngốc: "Con, con nói lại lần nữa!"

"Nói lại mười lần cũng được!"

Chứng kiến bộ dạng trợn mắt há hồm của phụ thân, Quá Tiểu Hà rất là đắc ý, ngẩng đầu lên nói: "Hôm trước, con và đám Tứ Mao, Đại Minh đã thông qua báo danh trên mạng, qua vòng sàng tuyển sơ bộ, mấy ngày sau sẽ tới điểm trưng binh phỏng vấn!"

"Con dám!"

Quá Xuân Phong giận không thể át: "Con mới mười tám tuổi, cấp ba còn chưa tốt nghiệp, làm lính, ba xem ai dám để con nhập ngũ!"

"Mười tám tuổi, đã trưởng thành!"

Quá Tiểu Hà đĩnh lên bộ ngực không lớn lắm, cao giọng nói: "Huống hồ ba đừng quên, con đã thức tỉnh linh căn, trở thành Tu Chân giả loại văn nghệ! Nghỉ hè vừa qua con đã khổ luyện Cửu Hoàn Khúc, tu luyện đến tầng thứ hai. Hiện tại, chỉ cần con hát bài ca quân liên bang liền có thể khiến cho binh sĩ liên bang trong phương viên trăm mét sĩ khí đại chấn, độ chính xác của xạ kích tăng thêm 5% trở lên!"

"Con có thần thông như vậy. Quân liên bang cớ gì không muốn?"

"Con, con căn bản không biết Huyết Yêu giới rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ là một tên Luyện Khí kỳ một tầng thì làm được khỉ gì!"

Quá Xuân Phong giận đến sôi lên: "Ba không đồng ý con đi tòng quân, trừ phi con tức chết ba trước!"

"Không cần ba đồng ý, con đã trưởng thành, tòng quân là quyền lựa chọn của con!"

Quá Tiểu Hà cũng giận đến giương nanh múa vuốt:"Con không muốn thành người như ba, rõ ràng còn trẻ như vậy đã trở thành Tu Chân giả, có thể ra ngoài hô phong hoán vũ, lại cả đời nép mình trong cái trạm khí tượng nho nhỏ, nghiên cứu cái thứ phong bạo kia, cứ vậy uất ức cả đời!"

"Hừ, theo con thấy, loại người như ba chẳng khá hơn loại nhu nhược nhu Tiết giáo sư là bao, đều là rùa đen rút đầu!"

Quá Xuân Phong tức đến độ phổi sắp nổ tung. Run run nói: "Con, con, con… càng lúc càng không biết phép tắc. Mẹ con dạy dỗ kiểu gì thế này, mẹ của con đâu?"

Quá Tiểu Hà dùng ánh mắt đầy vẻ thương hại quét nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Không biết, chắc là ở văn phòng luật sư."

Quá Xuân Phong sửng sốt: "Nàng tới văn phòng luật sư làm gì?"

Qua sông nhỏ: "Đi tìm luật sư tư vấn chuyện khởi tố ly hôn."

Quá Xuân Phong thiếu chút là đâm sầm xe Phi Toa vào rãnh nước: "Cái gì!"

Hắn luống cuống tay chân bấm linh hạc truyền thư của lão bà, nhưng vừa nhìn sắc mặt không chút biểu tình của lão bà lại không biết nên nói gì cho phải, sửng sốt cả buổi mới khô khốc nói: "Ngươi… sao ngươi lại đột nhiên muốn… muốn ly hôn?"

Diêu Lỵ bình tĩnh nhìn lão công. Thản nhiên nói: "Ta không phải đột nhiên muốn ly hôn, một năm trước ta đã nói với ngươi, hôn nhân của chúng ta có vấn đề, kết quả ngươi nói, ngươi đang bận đuổi theo một cơn lốc cực lớn, chờ bận xong rồi nói."

"Nửa năm trước, ta nói với ngươi, ta thật sự không chịu được nữa, cuộc sống như vậy thật sự chịu không nổi nữa. Ngươi nói được được được, cho ngươi thêm ba tháng, đợi làm rõ hai luồng áp thấp nhiệt đới kia, sau đó sẽ cùng ta tâm sự."

"Ba tháng trước, ta và ngươi thương lượng chuyện ly hôn, ngươi nói đừng đừng đừng, hết thảy chờ tối ngươi về nhà rồi nói. Kết quả, bắt đầu từ đêm hôm đó, suốt ba tháng, một trăm ngày, ngươi không hề về nhà!"

“Hôm nay, nếu không phải con gái xảy ra chuyện, ngươi có chui ra từ cái chỗ quỷ quái kia không”

"Lão bà, ta sai rồi."

Quá Xuân Phong luống cuống tay chân nói: "Được rồi, là ta có lỗi với ngươi, có thể là vì tính chất công việc của ta, ngươi cũng biết, ta, ta hết cách rồi, không còn cách nào cả.."

Diêu Lỵ hít sâu một hơi, hốc mắt dần dần đỏ lên, lắc đầu nói: "Không, ngươi không làm gì có lỗi với ta, là ta có lỗi với ngươi."

"Lúc trước khi kết hôn cùng ngươi, ta biết ngươi đang làm cái gì, đáng tiếc lúc ấy ta tuổi còn trẻ, không biết làm thê tử của một anh hùng sẽ là thế nào, ta cho là mình làm được."

"Giờ ta mới biết, mình sai rồi, sai vô cùng, ta thật sự không có tư cách, không có năng lực, không có cách nào làm lão bà của ngươi! Suốt năm suốt tháng sống một mình chờ chồng, còn muốn ngày ngày nơm nớp lo sợ, sống trong lo âu chờ đợi, ta thật sự sắp điên rồi! Nếu không ly hôn, ta chỉ còn con đường tự sát mà thôi!"

"Lão bà, đừng mà!"

Quá Xuân Phong gấp!

"Mẹ!"

Quá Tiểu Hà không rõ "thê tử của anh hùng" là có ý gì, nhưng nàng cũng nhìn ra trạng thái tinh thần của mẫu thân rất không ổn định, nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn phụ thân.

"Lão bà, ngươi ở văn phòng luật sư nào, ta lập tức tới tìm! Hôm nay ta không làm gì cả, ta về nhà với hai mẹ con!"

Quá Xuân Phong gào đến độ cổ họng sắp bốc lửa.

Diêu Lỵ lại cười khổ lắc đầu, trực tiếp ngừng hội thoại.

Quá Xuân Phong hung hăng nện lên giá điều khiển, vẻ mặt đáng thương nhìn sang con gái.

Quá Tiểu Hà gắt gao cắn răng, thở dốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tiểu Hà, ba ba sai rồi, đoạn thời gian trước ba ba thật sự rất bận, hố đen xuất hiện trên bầu trời Thiên Đô thị khiến cho khí hậu trong khu vực cực không ổn định, ba ba phải giám sát hàng ngày, theo dõi xem có gió lốc hay không, cho nên mới ba tháng không về nhà!"

"Ba ba cam đoan, chờ sau chuyện này, nhất định sẽ xin nghỉ một tuần về thăm hai mẹ con, được không?"

"Con mau nói đi, nếu không nói, cứ thế này mẹ con không chừng lại làm ra chuyện gì dại dột mất!"

"Còn chuyện tòng quân, chúng ta từ từ thương lượng, nếu thật không được thì để ba giúp con nghĩ cách, bố trí con vào một chi bộ đội an nhàn chút, được không?"

Quá Tiểu Hà mềm lòng, lầu bầu một câu: "Làm ở cục khí tượng mà cũng có quan hệ trong quân đội? Đừng dày mặt thế được không! Được rồi, mẹ ở văn phòng luật sư Thiên Hồng!”

"Bá!"

Xe mua thức ăn lập tức biến thành siêu xe đua, Quá Xuân Phong nhanh chóng xác định địa điểm mục tiêu, qua giây lát liền đổi sắc mặt, mặt dày mày dạn cầu xin con gái tha thứ: "Giúp đỡ chút, đợi lát nữa giúp ba ba nói mấy câu lời hay, hạnh phúc nửa đời sau của phụ thân dựa hết vào con"

Lời còn chưa hết, tinh não trong xe đã bắn ra một hàng chữ nhỏ màu đỏ thẫm.

"Toàn cục chú ý, khối áp suất không khí “kền kền” đã lướt qua Cự Nhận sơn mạch, thăng cấp thành bão, có xác suất rất lớn sẽ nhắm thẳng về phía Thiên Đô thị, tất cả nhân viên bên ngoài hủy bỏ nghỉ ngơi, sẵn sàng chờ lệnh.”

Đồng tử Quá Xuân Phong đột nhiên co rút lại.

"Két..!"

Trong dòng giao thông như nước chảy, xe mua thức ăn cường hành ngừng lại.
Bình Luận (0)
Comment