Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1124 - Chương 1091: Người Yêu Nước!

Chương 1091: Người yêu nước! Chương 1091: Người yêu nước!Chương 1091: Người yêu nước!

Cao ốc bên cạnh quảng trường Liên Bang, trung tâm chỉ huy hiện trường của phòng Trảm Yêu, khuôn mặt Quá Xuân Phong như dán vào cửa sổ, ngơ ngác nhìn xuống mảnh bừa bộn của quảng trường còn nhuốm máu bên dưới.

Vô số màn hình lấp lánh sau lưng hắn, trên đó toàn là hình ảnh quần chúng bị thương và cảnh tượng hỗn loạn, chỉ có tung tích Lý Diệu là không thấy đâu.

Cục trưởng Bí Kiếm cục Lữ Túy đi xuyên qua màn hình, đưa cho hắn một điếu thuốc lá bỏ thêm Thiên Hương Thảo, chuyên dùng để Tu Chân giả ngưng thần tĩnh khí, giảm bớt mệt nhọc.

"A Phong, không phải ngươi sai, đừng tự trách như vậy."

Lữ Túy thở dài nói: "Chúng ta đều đánh giá thấp sự cường đại của kẻ địch, trong đoạn thời gian qua, chúng ta một mực dồn hết tinh lực tập trung lên người Lý Diệu, không để ý tới những hướng khác. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể Lý Diệu cố ý lưu lại dấu vết, hấp dẫn hỏa lực của chúng ta, đẻ đồng đảng hắn có cơ hội ra tay!"

"Ta không sao."

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Quá Xuân Phong thoáng run rẩy, thanh âm khàn khàn nói: "Cục trưởng, hỏi ngươi một chuyện, lúc bắt Lý Diệu, ta và mấy huynh đệ đồng thời bị đánh lén, sau đó ở các điểm cao chung quanh cũng tìm thấy mấy bộ thi thể, bọn hắn chắc đều là đồng đảng của Lý Diệu."

"Nhưng mà, ngay thời điểm chúng ta bị đánh lén, Lý Diệu cũng bị đánh lén, tuyệt đối là từ tay siêu cao thủ nhất lưu!"

"Đánh lén chúng ta là đồng đảng của hắn, như vậy đánh lén hắn là ai?"

Lữ Túy nhổ ra một vòng sương mù, mặt không đổi sắc, thẳng thắn nói: "Là “Tử quang” Diệp Trường Không."

Đồng tử Quá Xuân Phong chợt co rút lại!

“Tử quang” Diệp Trường Không, tổng giáo quan súng ống của mấy ngàn vạn quân liên bang, cao thủ súng ống số một Thiên Nguyên, “Thương tu” cảnh giới Nguyên Anh!

Thông thường mà nói, tu sĩ cao giai thực lực đạt tới đẳng cấp Kết Đan, Nguyên Anh đều chọn các loại vũ khí lạnh như đao kiếm làm ưu tiên hàng đầu.

Bởi vì Linh Năng của bọn họ cực mạnh mẽ. Tâm niệm vừa động liền có thể xuất động đao kiếm và mảnh vụn kim loại bắn ra như tử đạn, không cần thiết phải sử dụng súng ống.

Dù là dùng súng ống, cùng lắm chỉ sẽ như Lý Diệu dùng "oanh kích pháo sáu nòng", dùng làm “vũ khí phụ”, tác dụng chủ yếu là phụ trợ, còn chân chính giải quyết thì vẫn là đao kiếm.

Nhưng mà, có một số rất ít người mê súng ống, kế thừa sự ảo diệu của cổ tu khi vận dụng “Kiếm Hoàn”, kiên trì lấy súng ống làm vũ khí chính.

“Tử quang” Diệp Trường Không là người nổi bật nhất trong số đó, tám chữ “Thần thông thiên hạ, duy nhanh không phá” được phát huy vô cùng tinh tế trên người hắn!

Trọn cả Thiên Nguyên giới. Không bất kỳ một tên Nguyên Anh nào dám vỗ ngực cam đoan, mình nhất định có thể thoát chết dưới họng súng của “Tử quang”!

"Cho nên, ngoại trừ phòng Trảm Yêu của ta ra, còn có chi tiểu đội thứ hai “săn giết kền kền”?"

Quá Xuân Phong nheo mắt lại, từ trong kẽ răng hung hăng gằn ra ba chữ: “Vì cái gì?”

"Bởi vì ta không tin ngươi."

Sắc mặt Lữ Túy vẫn đầy vẻ thản nhiên, chân thành như một đứa trẻ: "Ngươi vô cùng có khả năng là “Thâm Uyên”!"

Quá Xuân Phong sửng sốt: "Thâm Uyên là cái gì?"

Lữ Túy nói: "U Minh chi tử cũng phân cấp bậc. Trước kia nói cho ngươi chỉ là U Minh chi tử cấp thấp, còn tên cao cấp nhất, bí ẩn nhất trong đó, gọi là “Thâm Uyên”."

"Lát nữa ta sẽ mở ra cho ngươi quyền hạn cao cấp hơn, để ngươi biết tin tức về “Thâm Uyên”, xem xong ngươi sẽ biết mình phù hợp tiêu chuẩn “Thâm Uyên” tới cỡ nào."

Quá Xuân Phong trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ý cục trưởng là, hoài nghi trong phòng Trảm Yêu có nội ứng. Cho nên mới bố trí một chi tiểu đội săn giết khác do “Tử quang” Diệp Trường Không suất lĩnh?"

"Không phải hoài nghi, mà là khẳng định."

Lữ Túy nhìn thẳng vào mắt Quá Xuân Phong, phảng phất muốn từ đồng tử đâm thẳng vào sâu trong thần hồn thuộc hạ: "Bí Kiếm Cục nhất định không chỉ bị một tên “U Minh chi tử” thẩm thấu vào, còn về phần có phải “Thâm Uyên” hay không, hắn rốt cục là ai, hiện giờ vẫn chưa biết."

"Chúng ta biết, vô luận “U Minh chi tử” hay “Thâm Uyên”, tuổi tác đều không khẳ năng quá 100."

"Cho nên, giờ ai ta cũng không tin, ai ta cũng hoài nghi, chỉ có thể tin tưởng những người 100 tuổi trở lên."

"Tiểu đội săn giết do “Tử quang” Diệp Trường Không suất lĩnh đều là tu sĩ thâm niên 100 tuổi trở lên, chỉ có bọn hắn là tuyệt đối không phải “U Minh chi tử” và “Thâm Uyên”, là những người có thể tín nhiệm tuyệt đối."

Quá Xuân Phong trầm mặc rất lâu, cuối cùng cười khổ nói: "Ta hiểu, ta nguyện ý tạm thời cách chức tiếp nhận thẩm tra, xóa sạch hiềm nghi."

"Không cần, ngươi đã dùng hành động thực tế chứng minh sự trung thành của mình."

Lữ Túy nói: "Nhưng phòng Trảm Yêu có nhiều Bí Kiếm sứ như vậy, ngươi có thể bảo đảm cho từng người được ư?"

Quá Xuân Phong không biết nói gì.

Lữ Túy lẳng lặng hút xong điếu thuốc, nhìn ánh lửa nhỏ yếu nơi đầu mẩu thuốc lá nói: "Có phải rất oan uổng, rất tức giận, thậm chí rất căm hận ta?"

Quá Xuân Phong cũng nhìn chằm chằm tàn thuốc trên tay mình: "Không có."

Lữ Túy cười thê lương: "Căm hận thì cứ căm hận thôi, có đôi khi, buổi sáng rửa mặt, ta nhìn vào gương mặt lão già mũi ưng trong gương, chính mình đều muốn ói."

"Chẳng qua, ăn chén cơm này là phải vậy, phải hoài nghi tất cả mọi người, dù là người tín nhiệm nhất, thân cận nhất, dù là người mới vừa vì Liên Bang đổ máu chảy mồ hôi, lập công lao hãn mã!"

"Đây là công việc vô cùng hắc ám, vô cùng dơ bẩn, có lẽ ngay cả bán dâm trên phố đều sạch sẽ hơn chúng ta."

"Nhưng, phải có người đi làm công việc hắc ám dơ bẩn này mới khiến cho càng nhiều người sống trong thế giới tươi sáng, sạch sẽ, đúng không?"

Quá Xuân Phong hít sâu một hơi, nói: "Ta hiểu, cục trưởng, đổi ta ở vị trí của ngươi, biết được sự tồn tại của “U Minh chi tử” và “Thâm Uyên”, ta cũng sẽ hoài nghi từng thanh niên ở các cương vị trọng yếu, cũng sẽ phái ra một chi tiểu đội săn giết càng thêm tin cậy, càng thêm kín đáo."

"Hiểu là được."

Lữ Túy trùng trùng vỗ lên bả vai thuộc hạ, bàn tay khảm sâu vào da thịt Quá Xuân Phong, nhìn hai mắt đỏ ngầm của thuộc hạ, chân thành nói: "Giờ ta không cách nào cam đoan bất cứ chuyện gì với ngươi, chỉ có thể bảo chứng một chuyện."

"Ta, cục trưởng Bí Kiếm cục Lữ Túy, là một người yêu nước chân thành, hết thảy những gì ta làm đều là vì trảm yêu trừ ma, hãn vệ Liên Bang!"

"Ta, sẽ cùng vô số người yêu nước chân thành khác, cùng nhau thiêu đốt tánh mạng, vung ra hết thảy, chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, tuyệt không cho phép bất cứ tai họa Yêu Ma nào làm bẩn tổ quốc thần thánh, Liên Bang vĩ đại!"

Quá Xuân Phong động dung.

Dưới ánh mắt thăm dò vô cùng sắc bén của Lữ Túy, đạo bình chướng cuối cùng nơi đáy mắt gần như sắp vỡ vụn.

Đúng lúc này, tinh não trên người hắn chợt phát ra tiếng kêu thê lương.

Nhìn lướt qua, sắc mặt Quá Xuân Phong đại biến: "Con gái ta đang cấp cứu!"

Bệnh viện nhân dân số 5 Thiên Đô thị.

Bởi ảnh hưởng của vụ nổ, tất cả bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố, thậm chí cả khu y tế cộng đồng đều kín người hết chỗ.

Đừng nói phòng bệnh đều chen kín. Ngay cả trong hàng lang cũng toàn là bệnh nhân toàn thân đẫm máu, lớn tiếng kêu to.

Có bệnh nhân còn đang chảy máu tí tách, còn bệnh nhân hoảng loạn kêu hô, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Một trung niên tóc bù tốc rối, như là mười ngày mười đêm chưa tắm rửa, bộ dạng cực lôi thôi ra sức chen vào trong đám đông, trên gương mặt chất đầy bọt nước vẩn đục, nhìn không rõ là mồ hôi hay nước mắt.

Hắn lảo đảo leo lên lầu ba, cả lăn lẫn bò tiến vào phòng cấp cứu. Tìm tới tìm lui nhưng vẫn không tìm thấy người, thiếu chút là ngã xụi lơ trên đất.

"Lão Qua."

Từ đằng sau Diêu Lỵ hô lớn gọi chồng.

Cả người Quá Xuân Phong lắc nhẹ, như một chiếc máy rỉ sắt gian nan quay người, phát hiện lão bà mình đang đứng bên cạnh hành lang.

Diêu Lỵ nói khẽ: "Tiểu Hà không sao, đang theo dõi trong phòng hồi sức."

Con gái xảy ra chuyện, nàng đến cả sức để tranh cãi cùng Quá Xuân Phong đều không có.

"Sao lại thế này?"

Giọng Quá Xuân Phong hoàn toàn không còn là của mình: "Có cần đưa tới bệnh viện trong cục bọn anh không?"

"Không cần, Tiểu Hà và đồng học cùng tham dự lễ kỷ niệm. Kết quả gặp được vụ nổ, nghe đồng học nói, bọn hắn không có bị nổ thương, vốn sắp thoát được, nhưng Tiểu Hà thấy một bà già ngã trong sóng người liền quay lại cứu. Kết quả bị cuốn đi, con bé vì bảo vệ bà lão mà bị giẫm thương."

Diêu Lỵ cố nén run rẩy, nói: "Lúc đưa tới, tình hình không tốt lắm, tim đã ngừng đập, may mà cấp cứu kịp."

"Con bé ở đâu, nhanh dẫn anh đi!"

Trong phòng hồi sức, Quá Xuân Phong dán mặt lên khoanh điều trị làm bằng thủy tinh trong suốt, nhìn con gái đang bồng bềnh trong dung dịch thuốc màu xanh nhạt.

Mỗi vết thương trên người con gái đều khiến khóe mắt hắn thoáng run rẩy.

Phảng phất giữa cha con có cảm ứng tâm điện, Quá Tiểu Hà còn đang mê ngủ đột nhiên khẽ mở mắt, nhìn thấy phụ thân, ánh mắt sáng ngời, cười đưa tay ra.

Cách qua lớp thủy tinh, hai cánh tay một lớn một nhỏ của hai cha con áp vào nhau.

Nước mắt Quá Xuân Phong cuối cùng ức chế không nổi, chảy xuôi ngang dọc trên khuôn mặt tái nhợt!

"Đi ra một lát, anh có cái này đưa cho em."

Cách qua lớp thủy tinh, Quá Xuân Phong nhẹ nhàng hôn lên trán con gái, cùng lão bà rời khỏi phòng hồi sức.

Trên hành lang chen chúc, Quá Xuân Phong đưa cho lão bà một khối ngọc giản: "Giấy tờ y hôn, bản Linh Văn và bản giấy đều ở bên trong, anh tay trắng rời đi, hết thảy để lại cho em và con. Anh đã ký sẵn, đóng dấu, đóng luôn ấn ký thần hồn, em ký một chữ, tìm văn phòng luật sư nào đó xác nhận là sẽ có hiệu lực."

"Lão Qua!"

Diêu Lỵ thoáng giật mình nhìn chồng, bộ dạng mờ mịt, thấp giọng nói: "Mấy tháng nay anh không về nhà, có phải liên quan đến chuyện hôm nay? Phải không, em hiểu mà."

Quá Xuân Phong cười khổ: "Em cũng biết, anh không thể nói."

Diêu Lỵ nhìn chằm chằm chồng, giơ tay xoa vuốt nếp nhăn trên trán hắn: "Lão Qua, anh có chuyện gạt em."

Đồng tử Quá Xuân Phong co rụt lại: "Làm nghề này, đương nhiên có rất nhiều chuyện gạt lão bà mình."

"Không đúng!"

Diêu Lỵ tỉ mỉ quan sát từng đạo quang mang nơi đáy mắt hắn: "Chuyện này khác, không giống những chuyện lúc trước, anh không đúng, rất không đúng!"

Quá Xuân Phong trầm mặc.

Diêu Lỵ nắm chặt lấy tay Quá Xuân Phong, cắn răng nói: "Em còn chưa ký tên, chúng ta còn chưa ly hôn, em vẫn là lão bà của anh, em vẫn là vợ anh hùng! Lão Qua, rốt cục anh sao thế? Xảy ra chuyện gì! Nói cho em biết, chúng ta cùng nhau gánh!"

Quá Xuân Phong hít sâu một hơi, thu lại tất cả quang mang sâu trong đồng tử, biến thành hai vòng xoáy sâu không thấy đáy, hắn gạt tay lão bà, cắn răng lắc đầu: "Anh không sao, dù có sao cũng không liên quan tới em, em nhanh làm thủ tục ly hôn đi, càng nhanh càng tốt, tốt nhất sáng ngày mai đi làm luôn!"

Liếc nhìn con gái lần cuối qua khe hở phòng hồi sức, Quá Xuân Phong quay người rời đi.

"Lão Qua, anh có ý gì, anh đi đâu!" Giọng Diêu Lỵ mang theo tiếng nức nở.

Tiếng khóc của lão bà không ngăn được bước chân Quá Xuân Phong, cũng không khiến cho thợ săn Yêu Ma đáng sợ nhất Thiên Nguyên giới rớt xuống giọt nước mắt nào.

"Ta đi tận hết trách nhiệm của một người cha và người chồng."

Quá Xuân Phong từng bước đi tới trong đám người chen chúc, đáy lòng lẳng lặng tự nhủ: "Đi liều một tương lai sáng lạn cho em và con!"
Bình Luận (0)
Comment