Chương 1092: Ma tâm tái khởi!
Chương 1092: Ma tâm tái khởi!Chương 1092: Ma tâm tái khởi!
Thành nam Thiên Đô thị, một nơi doanh địa lâm thời chuyên dùng để chữa trị cho người bị thương nhẹ.
Theo thống kê, buổi sáng hôm đó trong và xung quanh quảng trường Liên Bang tụ tập hơn 500 vạn người, ngoài ra còn có thêm càng nhiều người dừng chân ở khu vực ngoại vi quảng trường.
Tổng cộng hơn mười khối tạc đạn Tinh Thạch lần lượt nổ tung, gần ngàn vạn người biến thành đám đông hỗn loạn, chen lấn xô đẩy giẫm đạp khiến nhân số thương vong vượt quá hai vạn, thậm chí còn đang không ngừng tăng lên.
Người bị thương nặng được đưa đến các bệnh viện lớn trong Thiên Đô thị, còn người bị “thương nhẹ” như đứt gân gãy xương thì không có nhiều cơ cấu y tế như vậy để thu nhận, đành phải tạm chữa trị ở các doanh địa lâm thời, do một bộ phận nhân viên y tế và tình nguyện viên có kiến thức cấp cứu cơ bản xử lý.
Trận tai nạn vô tiền khoáng hậu này đề cung không ít tiện lợi giúp Lý Diệu chạy thoát.
Vô số người hoặc tử vong hoặc mất tích trong vụ nổ, ngoài ra vô số người bị thương, phải dùng băng bó quấn kín gương mặt.
Còn chuyện thất kinh nói năng lộn xộn, thậm chí tạm thời mất trí nhớ thì là điều hết sức bình thường.
Lực lượng cảnh sát cũng được dùng để quản chế khu vực trung tâm và hiệp trợ cứu nạn, nhất thời không rảnh bận tâm các khu vực khác.
Trong lúc hỗn loạn, Lý Diệu thừa cơ nhặt được vài chiếc tinh não không biết của ai rơi xuống, nhớ được rõ ràng vài khuôn mặt thị dân bình thường, lại dùng bộ dạng nhuốm máu che kín mặt, lẫn trong đám đông lẩn trốn đến đây.
Một bên doanh địa y tế trôi lơ lửng mấy chục màn hình, thông qua màn ảnh, thông báo cho dân chúng động thái mới nhất, giảm bớt tâm tình căng thẳng của bọn họ.
Xuất phát từ nhu cầu cứu trợ, chính phủ không chặt đứt Linh Võng, dân chúng tụ tập trong doanh địa lâm thời vẫn có thể thông qua Linh Võng, theo dõi tin tức mới nhất.
Tuyệt đại bộ phận đơn vị truyền thông đều không có tô nhiễm sự khủng bố của vụ nổ, mà chủ yếu giới thiệu về phản ứng ở các nơi khi chủ tịch quốc hội gặp chuyện. Kể cả một bộ phận nghị viên phái cứng rắn lên tiếng và hướng đi mới nhất của quân liên bang.
Lý Diệu súc mình sâu trong doanh địa, cả người nóng lên, tim như đao cắt.
Khí tức âm mưu phảng phất hóa thành đầm lầy đen ngòm, sắp triệt để thôn phệ hắn.
"Bị lừa rồi, chúng ta bị lừa rồi!"
Sâu trong não vực. Huyết sắc Tâm Ma hổn hển gầm rú: "Đây là một bẫy rập, chúng ta bị người hãm hại! Giờ tất cả mọi người sẽ cho rằng chúng ta ám sát chủ tịch quốc hội! Âm mưu! Âm mưu vô sỉ!"
Huyết sắc Tâm Ma không ngừng bành trướng trong tiếng cuồng hô, quanh thân kích động ra từng đạo gió lốc màu máu, liều mạng dao động não vực Lý Diệu.
"Ngươi vẫn chưa rõ ư, đồ ngốc!"
Huyết sắc Tâm Ma đau đớn nói: "Chúng ta lầm rồi, ngay từ đầu đã sai! Kẻ địch của chúng ta không phải U Tuyền Lão Tổ và “U Minh chi tử” của hắn. Ít nhất, không chỉ là bọn hắn!"
"U Tuyền Lão Tổ chẳng qua là một con chó nhà có tang, dù hắn thật sự cắn nuốt “Hỗn Độn Thần Huyết”, hóa thành hình người, trốn chạy đến Thiên Nguyên giới, nhưng ở chỗ này hắn nào có căn cơ, chỉ dựa vào mấy tên “U Minh chi tử” thì sao có thể bày ra trường âm mưu lớn như vậy? Làm sao có thể thần không biết quỷ không hay tiêu diệt chủ tịch quốc hội. Sau đó giá họa cho chúng ta?"
"Ngẫm lại mà xem, tay súng bắn tỉa cấp Nguyên Anh nhắm bắn chúng ta!"
"Ta có thể cảm giác được. Hắn chưa đi xa, hắn còn đang ở gần đây, đang chờ chúng ta xuất hiện, bắn nát đầu chúng ta!"
"Một tay súng bắn tỉa cấp Nguyên Anh, ít nhất cũng một hai trăm tuổi, sao có thể là thủ hạ của U Tuyền Lão Tổ? Tuyệt đối không thể!"
"Ném ra hết thảy nhiễu. Đáp án chỉ có một, hãm hại chúng ta không phải U Tuyền Lão Tổ, mà là chính phủ liên bang! Chỉ có chính phủ liên bang mới có được năng lượng lớn như vậy, làm ra hết thảy những gì diễn ra hôm nay!"
Cả người Lý Diệu run rẩy, hô hấp khó khăn, vốn chỉ mắt trái xuất hiện dấu hiệu đỏ rực nguy hiểm, nhưng giờ ngay cả mắt phải cũng bị một mạt tơ máu xâm lấn!
Sâu trong não cự, hắn gian nan kháng cự: "Đây là một âm mưu, nhưng không thể là toàn bộ Liên Bang, cùng lắm chỉ là một nhóm người trong Liên Bang!"
"Đối mặt sự thật đi, đừng lừa mình dối người nữa, chúng ta bị ném bỏ rồi!"
Huyết sắc Tâm Ma cười lạnh nói: "Liên Bang không cần một anh hùng cấp 1 còn sống, chỉ có anh hùng chết đi mới thực sự là anh hùng! Hiện tại, oan khiên lớn bằng trời đổ lên đầu chúng ta, không còn ai tin tưởng chúng ta nữa!"
"Không đáng a, thật sự không đáng! Ngẫm lại mà xem, chúng ta vào sinh ra tử, cứu vớt toàn bộ Liên Bang! Kết quả, lại rơi xuống kết cục được chim quên ná, đặng cá quên nơm, tá ma giết lừa!"
Lý Diệu cắn răng: "Nhất định có người đang làm trò quỷ, nhưng bọn hắn không thể gạt được tất cả mọi người! Đinh Linh Đang sẽ tin tưởng ta, giáo sư Mạc Huyền sẽ tin tưởng ta, người Phi Tinh sẽ tin tưởng ta, 99% người Liên Bang đều sẽ tin tưởng ta!"
"Hả? Vậy bọn họ ở nơi đâu? Khi chúng ta bị hãm hại, bị đuổi bắt, bị đánh lén, bọn họ ở đâu?"
Huyết sắc Tâm Ma nhe răng cười nói: "Chẳng phải ngươi nói, Đinh Linh Đang rất yêu ngươi, chẳng phải ngươi khổ sở tu luyện mười năm là để nghĩ đến quay về Thiên Nguyên đoàn tụ cùng nàng? Kết quả thì sao, lúc ngươi cần nàng nhất, nàng ở đâu?"
"Người Phi Tinh, ha ha, người Phi Tinh! Ở Phi Tinh giới, ngươi bất chấp tất cả trợ giúp bọn hắn, kết quả thì sao? Chiến hạm của bọn hắn lại khởi động “kiếm trận phòng ngự cấp bậc tối cao”, rõ ràng là muốn từ chối ngươi ngoài cửa!"
"Đừng ngu nữa, Đinh Linh Đang cũng tốt, Mạc Huyền cũng được, kể cả tất cả người Thiên Nguyên và Phi Tinh, không ai sẽ tin tưởng ngươi, trong mắt bọn hắn, ngươi là Huyết Ma, Huyết Ma đáng sợ nhất!"
"Đinh Linh Đang "
Lý Diệu cảm thấy đại não như đang biến thành một tầng dung nham nóng chảy dày đặc, phân không rõ mình đang trong thế giới thật hay là trong não vực, hắn vươn tay chộp không khí, nhưng chỉ bắt được mỗi hư không: "Nàng không biết, chứ nếu biết, nàng nhất định sẽ tới tìm ta, nhất định sẽ cùng ta kề vai chiến đấu!"
"Thôi đi!"
Huyết sắc Tâm Ma chế nhạo: "Đến cái lúc này rồi, cùng ngươi kề vai chiến đấu, chỉ có ta!"
"Tỉnh lại đi, đồ ngốc!"
"Người bất nhân, ta bất nghĩa! Nếu tất cả mọi người từ bỏ chúng ta, chúng ta cũng vứt bỏ bọn hắn, chặt đứt hết thảy quá khức, dùng một phương thức hoàn toàn mới trùng sinh!"
"Đừng do dự, đừng ẩn nhẫn, đừng lề mề lòng dạ đàn bà nữa!"
"Ai muốn giết chúng ta, chúng ta liền giết kẻ đó! Chúng ta song kiếm hợp bích, dung làm một thể, trong ba giới, có ai là đối thủ?"
Lý Diệu giãy dụa: "Đại bộ phận đều không biết, phần lớn đều bị lừa, ta không thể ra tay với bọn họ!"
Huyết sắc Tâm Ma cười lạnh: "Bọn hắn không biết, đó chính là vấn đề của bọn hắn, bọn hắn bị lừa là vì bọn hắn ngu xuẩn! Ngu xuẩn. Phải trả giá rất đắt!"
"Trước mặt ngươi đã không còn đường đi, đến đây, buông ra thân thể này, thử một lần đại đạo của ta!"
"Chẳng phải muốn cứu vớt Liên Bang ư? Ngươi bây giờ, nhân từ nương tay như vậy, làm sao để cứu vớt Liên Bang?"
"Để ta thay vào, giết! Giết! Giết! Giết cho chúng đầu người cuồn cuộn, không chừng có thể giết ra được đế quốc cường đại, liên hợp ba giới Thiên Nguyên, Phi Tinh, Huyết Yêu, khi đó chúng ta sẽ trở thành chúa tể chí cao vô thượng của đế quốc chí cao này! Thế mới là sát phạt quyết đoán, thế mới là thống khoái đầm đìa!"
Lý Diệu liều mạng run rẩy, tay trái nhảy dựng lên giống như mất đi khống chế, bị tay phải nắm chặt lấy, ngón tay khảm sâu vào trong máu thịt, nhưng vẫn khó mà áp chế được!
Một nửa mắt phải chuyển màu đỏ thẫm, trên mắt trái tán phát ra mảng lớn vết máu, xúc mục kinh tâm!
"Bắt đầu từ tay súng bía tỉa cấp Nguyên Anh kia, bố trí một cạm bẫy ở đây, tiêu diệt hắn!"
Huyết sắc Tâm Ma nhe răng cười nói.
"Không được, ở đây có quá nhiều thị dân vô tội, ra tay đánh lớn sẽ khiến hàng trăm hàng ngàn người bị giết!"
Lý Diệu kêu to, nhưng tiếng kêu lại càng lúc càng yếu ớt.
“Ngu ngốc, ngươi nhìn trước ngó sau như vậy, sao đấu được với chúng? Chiến tranh, tất nhiên phải có hi sinh! Giờ chết mấy người thì có sao? Chờ chúng ta thành công, có thể cứu vớt tuyệt đại đa số người aa!"
Huyết sắc Tâm Ma bành trướng đến cực hạn, cuộn lên một mảnh biển máu rợp trời trong não vực Lý Diệu. Chiếm trọn 99% khu vực, chỉ còn 1% là vẫn được đạo tâm óng ánh của Lý Diệu chiếu rọi!
Nhưng mà, điểm sáng ấy đang nhạt dần, như là ngọn nến trước gió, thoi thóp một hơi!
"Đúng, chính là như vậy, tuy thống khổ, nhưng ngươi phải đối mặt với sự thật, người Phi Tinh vứt bỏ ngươi rồi, Liên Bang vứt bỏ ngươi rồi, bằng hữu cũng vứt bỏ ngươi rồi, nữ nhân ngươi yêu nhất cũng vứt bỏ ngươi rồi!"
"Còn chấp mê bất ngộ, rất nhanh, đầu ngươi sẽ bị tử đạn xuyên thủng, ngươi muốn vĩnh viễn chết đi trong khuất nhục, không ai tiếc thương, không ai quan tâm ư?!"
"Đến đây đi, để ta tới giải quyết hết thảy, chúng ta triệt để dung hợp vào nhau, trở thành kền kền hung tàn nhất, chúa tể cường đại nhất!"
Lý Diệu cuộn mình thành một đoàn, hai mắt khép chặt, run rẩy kịch liệt!
Đáng tiếc, bệnh nhân trong doanh địa quá nhiều, nhân viên điều trị và chăm sóc lại ít, không ai chú ý tới vẻ bất thường của hắn
Trong thần hồn, khi hắn sắp bị huyết sắc Tâm Ma triệt để thôn phệ, cách đó không xa chợt bộc phát tiếng nổ mạnh như sấm rền.
"Khốn khiếp!"
Lý Diệu sợ hãi cả kinh, trực tiếp bật dậy từ trên đất.
Đây là tiếng của Đinh Linh Đang!
Hắn ôm lấy đầu, lảo đảo nhào về phía thanh âm kia truyền tới, là một video mà một bệnh nhân đang theo dõi qua tinh não mang trên người, video về Đinh Linh Đang!
"Đây là cái gì, đây là cái gì!"
Hai mắt Lý Diệu đỏ ngầm, giống hệt người điên.
Bệnh nhân kia bị hung tướng của hắn dọa cho ngây người, ấp úng giải thích.
Đinh Linh Đang là danh nhân trong Tu Chân giới, lại có mặt ở hiện trường vụ nổ, chờ sau khi đại khái khôi phục được trật tự, tự nhiên có rất nhiều phóng viên phỏng vấn nàng.
Kết quả, ngay trước mặt mấy chục đơn vị truyền thông, nàng không kiềm chế được cảm xúc, khóc rống kêu gào.
Thân là cường giả Kim Đan, nhân vật ưu tú trong lứa tu sĩ thanh niên, thế mà lại thất thố trước mặt bao người, điều này ngay lập tức trở thành bản tin nóng nổi, trên các trang web lớn rất nhanh liền phát ra video phỏng vấn.
Chỉ thấy trong màn hình Đinh Linh Đang tóc tai bù xù, giương nanh múa vuốt, như một bà điên gào thét về phía camera: "Hỗn đản! Ngươi chờ! Rất nhanh ta sẽ tìm được ngươi! Hung hăng đánh nát đầu ngươi!"
Lý Diệu nhìn video 3 lần.
Sau đó, hắn cười.
Vốn chỉ là nhếch môi cười khẽ, sau đó là cười ha ha, tiếp nữa là ôm bụng, cười sặc sụa, cười chảy cả nước mắt!
Sâu trong não vực, đạo tâm sáng bừng lên, huyết triều như mặt trời khuất sau băng tuyết, tan thành mây khói!
Huyết sắc Tâm Ma: "Chuyện gì thế này, ngươi, ngươi đang làm gì, lực lượng của ngươi sao lại đột nhiên cường đại như vậy!"
Lý Diệu: "Nhìn thấy video không? Chẳng phải ngươi nói, toàn bộ thế giới đều không tin ta, đều vứt bỏ ta? Nhưng thực tế đâu phải vậy, ít nhất, Đinh Linh Đang còn tin tưởng ta!"
Huyết sắc Tâm Ma tức tối hét um lên: "Nàng nói muốn đánh nát đầu ngươi!"
Lý Diệu không cho là đúng: "Ngu ngốc, “đánh là thân mắng là yêu”, hiểu không? Trọng điểm là câu “Ngươi chờ, rất nhanh ta sẽ tìm được ngươi”! Đinh Linh Đang đã biết, nàng thông qua phương thức này để truyền tin tức cho ta!"
"Ngươi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!"
Huyết sắc Tâm Ma thét lên khô khốc: "Nàng chỉ đơn thuần muốn đánh nát đầu ngươi thôi, không còn ai tin tưởng ngươi, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi, chỉ có ta!"
Sâu trong não vực Lý Diệu, thần hồn phóng ra một đạo tia chớp sáng ngời, phảng phất như chiến đạo khai mở thiên địa, hung hăng chém huyết sắc Tâm Ma thành hai đoạn, bốn đoạn, mười tám đoạn, một trăm lẻ tám đoạn!