Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1126 - Chương 1093: Không Muốn Sợ, Vậy Thì Làm!

Chương 1093: Không muốn sợ, vậy thì làm! Chương 1093: Không muốn sợ, vậy thì làm!Chương 1093: Không muốn sợ, vậy thì làm!

Huyết sắc Tâm Ma lệ thanh kêu thảm, điên cuồng uốn éo như là đỉa phải vôi, đạo tâm Lý Diệu lại càng lúc càng sáng ngời, càng lúc càng kiên định, càng lúc càng thuần túy trong tiếng cuồng tiếu ngang tàng!

Từng đạo hào quang ngưng tụ thành một cự nhân đỉnh thiên lập địa sâu trong não vực, cự nhân này có gương mặt thuần tịnh như đứa trẻ mới sinh!

"Thần hồn mới sinh" kia quyền đấm cước đá, đánh nát vụn mảnh vỡ của huyết sắc Tâm Ma, cất tiếng cười to nói: "Đừng phí công nữa, đạo tâm của ta tuyệt sẽ không bị ngươi dao động!"

"Dù trong cao tầng Liên Bang thực sự có người hãm hại ta, đó cũng là số ít, mà sở dĩ bọn hắn dùng cách này để vu oan giá họa, cũng là bởi bọn hắn sợ ta!"

"Bọn hắn sợ ta, không là vì thực lực “Cứu Cực Kim Đan” của ta, mà là bởi bọn hắn biết rõ, bằng hữu của ta luôn ủng hộ ta, 99% Liên Bang người luôn tin tưởng ta, chỉ cần ta thực sự xuất hiện, âm mưu của bọn hắn liền triệt để phá sản!"

"Cho nên, bọn hắn mới trăm phương ngàn kế ngăn cản Lý Diệu thực sự hiện thân!"

"Nhưng không quản bọn hắn âm mưu hãm hại thế nào, đến hiện tại, đủ loại chiêu số hèn hạ vô sỉ đều dùng hết, nhưng thế thì đã sao? Đinh Linh vẫn bất chấp tất cả tin tưởng ta!"

"Ta còn chưa chết, ta có thể nói chân tướng cho tất cả mọi người, nói cho toàn bộ Liên Bang!"

"Hừ, đám tạp chủng hèn hạ vô sỉ kia giội nước bẩn lên người ta, vu oan ta bị Huyết Văn tộc phụ thể, nếu ta không cách nào khống chế mặt hắc ám của mình, không còn phân tốt xấu, lạm sát người vô tội, vậy mới thỏa ý bọn hắn, trúng kế bọn hắn, khuất phục với bọn hắn!"

"Mềm yếu? Không cách nào khống chế phẫn nộ, cừu hận, xúc động và tàn nhẫn trong lòng, khuất phục mặt hắc ám, triệt để rơi vào vực sâu, đấy mới thực sự là mềm yếu!"

"Cho nên, ngươi đi chết đi!"

"Oanh!"

Sâu trong não vực Lý Diệu phảng phất có một trăm vạn tấn tạc đạn Tinh Thạch ầm ầm nổ tung. Sóng xung kích cuốn hết tế bào não, triệt để trấn áp cuồng triều màu máu, mỗi một tế bào não đều giống như trân châu lộng lẫy, sáng bừng lên!

Lý Diệu cảm thấy trong đầu vang lên một mảnh tiếng sấm, phảng phất vô số tia chớp khơi thông từng mạch máu và kinh mạch trên người. Ý niệm trong đầu lập tức rõ ràng, toàn thân thư thái!

"Đại não thứ hai" nơi đuôi xương cụt cũng bộc phát ra từng trận sấm rền, hô ứng cùng chủ não, hai luồng lôi âm hung hăng đụng vào nhau, hóa thành tiếng nỉ non giống như tiếng khóc của trẻ mới sinh!

Lý Diệu hơi ngớ, hít sâu một hơi, song vẫn không át chế được kích động trong lòng!

Cái này, cái này. Đây chẳng lẽ là…

Điềm báo Ngưng Anh!

Tu luyện tu luyện, có trở ngại mới có tiến lên, từ sau khi đột phá cảnh giới “Cứu Cực Kim Đan”, hắn kịch chiến vô số lần, gần như lần nào cũng đều thuận buồm xuôi gió, mặc dù bị người thập diện mai phục, nhưng bị thương cũng chỉ là thân thể, còn tâm linh và thần hồn chưa bao giờ bị đả kích quá sâu.

Không có xung kích trời long đất lở, liền không khả năng hiểu rõ toàn diện nội tâm của mình.

Lần quay về Thiên Nguyên này. Gặp phải âm mưu khó lường như thế, khiến cho thần hồn hắn rơi xuống vực sâu hắc ám.

Cuối cùng, hắn kháng cự được áp lực. Từ trong vực sâu vút bay lên trời, rốt cục khiến cho đạo tâm mình giành được đột phá kỳ diệu, thổi lên kèn lệnh tiến lên Nguyên Anh, có cơ hội trở thành Nguyên Anh dưới 50 tuổi mà trước nay Tinh Diệu Liên Bang chưa từng có!

Lý Diệu lần nữa nở nụ cười, đây là hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai ư?

Ngưng Anh Ngưng Anh, tiến vào cảnh giới Nguyên Anh là ước mơ lớn nhất của mỗi Tu Chân giả. Nhưng chênh lệch giữa "Kim Đan" và "Nguyên Anh" không phải ở quyền lực lớn nhỏ, tốc độ nhanh chậm, mà là thực sự tìm được chính mình.

Tu chân tu chân, chính là tìm kiếm mặt chân thực nhất của mình, hơn nữa vung ra hết thảy, dùng cả đời đi hãn vệ nó, tưới tiêu nó, kích phát nó!

Mỗi một Nguyên Anh đều có chuyện xưa của riêng mình, tất cả Ngưng Anh đều có cơ duyên độc nhất vô nhị, chính dựa vào những cơ duyên đó, mới khiến đạo tâm bọn hắn có được ý chí không giống người thường!

Lý Diệu đột nhiên cảm thấy, điều làm hắn cao hứng nhất không phải là tìm được cơ duyên Ngưng Anh, mà là…

Nữ nhân của hắn, không cô phụ tín nhiệm, còn hắn cũng ở vào khoảnh khắc cuối cùng, bò thoát khỏi vực sâu trong lòng, không cô phụ tín nhiệm của nàng!

Một góc trong doanh địa y tế, Lý Diệu khoanh chân mà ngồi, mò mẫm lột xuống vải băng quấn trên mắt trái.

Màu máu trong mắt tuột hết đi, lần nữa về lại màu đen gần như trong suốt, không thâm thúy, cũng không lăng lệ, khiến người cực thoải mái, phảng phất vĩnh viễn đều ẩn chứa ý cười kiên định.

Thổ ra một ngụm trọc khí, hắn cảm giác mình như chồi cây vừa chui từ lòng đất, giành được cuộc sống mới.

Đưa mắt nhìn lại, ngay thời điểm hắn giao chiến trong thần hồn, ở doanh địa lại tới không ít tình nguyện viên.

Bọn họ đều là cư dân phụ cận, có nhi đồng bảy tám tuổi, cũng có cụ già 170-180 tuổi, mang theo đồ ăn, quần áo và chăn lông, còn có người mang đến một tấm quốc kỳ.

Chiến kỳ Cửu Tinh Thăng Long ở quảng trường Liên Bang bị đốt cháy tơi tả, nhưng ở trong doanh địa y tế tạm thời này, một mặt chiến kỳ Cửu Tinh Thăng Long mới lại từ từ bay lên!

Màn đêm thâm trầm buông xuống, vòm trời một mảnh hắc ám.

Nhưng bầu trời hắc ám cũng không thể chìm ngập lá cờ đón gió bay phấp phới kia.

Lý Diệu chợt phát hiện một chuyện rất thú vị.

Trong màn đêm, 99% đều là màu đen, chỉ có số rất ít vì sao đang lóng lánh.

Nhưng mà, lúc người liếc nhìn lên, thứ đầu tiên thấy được nhất định là sao sáng lấp lánh chứ không phải đêm đen!

"Thúc thúc "

Một đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh chừng bảy tám tuổi, ngực đeo huy chương tình nguyện viên, tay bưng một chiếc chăn lông in hình con gấu, đứng bên cạnh nhìn hắn: "Vừa nãy sao chú toàn thân phát run, còn chảy mồ hôi, chú đang sợ hãi gì à?"

Lý Diệu sững sờ, gãi gãi da đầu, đang muốn nói chuyện, tiểu gia hỏa lại choàng chăn lông lên người hắn, nghiêm túc vỗ lưng hắn, mặt mũi chân thành nói: "Đừng sợ, đừng sợ, ba ba mụ mụ nói người xấu đã bị đánh chạy, không sao nữa rồi."

Lý Diệu nhịn không được cười lên.

Tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ, lại từ trong túi móc ra một tượng đồ chơi nho nhỏ, thoáng do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho Lý Diệu: "Thúc thúc, chú sợ lắm à, cháu cho chú mượn cái này, đây là tượng anh hùng cấp 1 Liên Bang, rất lợi hại, có hắn bảo hộ, người xấu nhất định không dám tới gần chú!"

"Nhưng mà, chờ lúc chú không sợ nữa, nhất định phải trả cho cháu, đây là anh hùng cháu thích nhất!"

Lý Diệu nhận lấy tượng đồ chơi, con mắt rơm rớm nước.

Tượng đồ chơi hình chính mình, bộ dạng cao lớn uy mãnh, anh tuấn tiêu sái, mặc một bộ đồ chiến đấu uy phong anh tuấn, eo đeo một thanh Liên Cứ kiếm hai lưỡi, ngực lấp lánh chiến huy Cửu Tinh Thăng Long!

Bức tượng này, rõ ràng chẳng giống mình gì cả!

Lý Diệu khụt khịt mũi, nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong tiểu gia hỏa, trong lòng nhủ thầm, may mắn, vừa rồi mình không bị hắc ám nuốt chửng.

Dù trong cao tầng Liên Bang thực sự có một ít khốn nạn, vậy thì đã sao?

Nơi hắn thủ hộ không phải những người kia, mà là những người vô cùng tin tưởng hắn, sùng bái hắn, cần đến hắn này!

"Cảm ơn cháu, tiểu bằng hữu."

Lý Diệu sờ sờ cánh mũi tiểu gia hỏa, mỉm cười nói: "Có vị “kền kền Lý Diệu” này bảo hộ, thúc thúc không sợ hãi chút nào!"

"Ngốc Thứu Lý Diệu?"

Tiểu gia hỏa mê mang chớp nháy con mắt, chu mỏ nói: "Đây là anh hùng cấp 1 Liên Bang hơn 130 năm trước “Kim Cương” Cao Long Trạch, chứ không phải kền kền Lý Diệu, kền kền Lý Diệu nhìn quá bình thường, cháu không mua."

Lý Diệu: "… "

Tiểu gia hỏa: "Kim Cương Cao Long Trạch là anh hùng lợi hại nhất Liên Bang, mạnh hơn cả kền kền Lý Diệu, hắn nhất định có thể bảo hộ chú!"

"Được, được rồi."

Lý Diệu lau mồ hôi, mở ra bàn tay, lần nữa nghiêm túc đánh giá con rối đồ chơi.

"Kim Cương" Cao Long Trạch, tiền bối "anh hùng cấp 1 Liên Bang" dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc nhìn hắn, phảng phất như đang nói: "Tiểu tử, tất cả “anh hùng cấp 1” bọn ta đều chết hết, chỉ có ngươi sống sót, ngươi gánh vác lấy vinh quang và hi vọng của chúng ta, ngàn vạn đừng kinh sợ, mang theo lực lượng của chúng ta, hung hăng đánh chết đám khốn nạn kia!"

"Yên tâm đi, Cao tiền bối, ta tuyệt sẽ không để “anh hùng cấp 1” Liên Bang mất mặt, nhất định sẽ bắt hết thảy đám khốn khiếp kia oanh thành cặn bã!"

Lý Diệu siết chặt con rối trong lòng bàn tay, thầm thề với lòng mình.

"Răng rắc!"

Đầu con rối bị hắn bóp đắt.

Tiểu gia hỏa: "… "

Lý Diệu: "… "

Tiểu gia hỏa: "Thúc thúc, chú, chú "

Lý Diệu: "Đừng khóc đừng khóc, thúc thúc biến ảo thuật cho cháu, nhìn, thúc thúc giấu nó trong chăn lông, một, hai, ba, biến!"

Lý Diệu từ trong Càn Khôn Giới lấy ra keo 502 siêu dính, vuốt vuốt dán lại đầu con rối.

Loại đồ chơi con nít này, bằng thủ pháp đại sư luyện khí của hắn, tự nhiên tu bổ nhìn không khác gì đồ mới.

Lúc này tiểu gia hỏa mới nín khóc mỉm cười, thu lại con rối, giống như người lớn vỗ vỗ bải vai Lý Diệu một cái, rồi mới rời đi.

Tiểu gia hỏa vừa đi, sâu trong não vực Lý Diệu, huyết sắc Tâm Ma chỉ còn nhỏ chút xíu từ từ tỉnh lại.

"Ta, ta làm sao thế này?" Huyết sắc Tâm Ma mặt mũi đầy vẻ vô tội, chớp chớp mắt ngơ ngác hỏi.

Lý Diệu lạnh lùng trừng hắn.

"Chẳng lẽ, ta lại muốn thôn phệ thần hồn ngươi, khống chế thân thể ngươi?" Huyết sắc Tâm Ma cả kinh hỏi.

Lý Diệu yên lặng gật đầu.

"Nói ra ngươi khả năng không tin."

Huyết sắc Tâm Ma ngượng ngùng nói: "Thật ra chuyện là thế này, bản thân ta là người tốt, cũng thề chung sống hoà bình với ngươi, nhưng trong cơ thể ta lại có một Tâm Ma nữa, đôi khi nó vùng lên khống chế ta, lúc ta bị nó khống chế, hung tính sẽ đại phát, không còn ngây thơ thuần khiết thiện lương như bình thường, mà biến thành một con ma xấu làm xằng làm bậy, không việc ác gì không lên, cho nên mới muốn thôn phệ thần hồn ngươi!"

"Nhưng mà bây giờ con ma xấu kia đã bị ngươi đánh lùi, ma tốt hồn nhiên thiện lương lại trở về, đây là công lao của ngươi, đa tạ ân cứu giúp của tráng sĩ!"

Lý Diệu: "À, ta hiểu rồi, ngươi là một con Tâm Ma, mà trong tâm tư ngươi lại còn một con Tâm Ma khác, dưới sự khống chế của “Tâm Ma trong Tâm Ma” kia ngươi mới thân bất do kỷ, bộc lộ ra bộ mặt dữ tợn, muốn thôn phệ ta?"

"Không sai."

Huyết sắc Tâm Ma thành thật nói: "Tráng sĩ đúng là thông tuệ, ta rất vui mừng."

Lý Diệu: "Mẹ nó, mày coi tao là đứa ngu chắc!"
Bình Luận (0)
Comment