Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1256 - Chương 1223: Cự Nhân!

Chương 1223: Cự nhân! Chương 1223: Cự nhân!Chương 1223: Cự nhân!

Có điều tử tế ngẫm lại thì thấy khả năng này thật sự thật lớn, nếu không Côn Luân đâu cần thiết phải xuất hiện bên cạnh một khối Mạch Xung Tinh.

"Bề mặt Côn Luân vốn hẳn không ghập ghềnh lồi lõm như chúng ta chứng kiến bây giờ, mà cũng rất bằng phẳng, thích hợp sinh sống và tu luyện."

"Thẳng đến vài vạn năm trước, Côn Luân bị một lần va chạm cực lớn mới biến thành như vậy."

Giáo sư Mạc Huyền tiếp tục nói: "Lần va chạm đó khiến cho Côn Luân bị xé rách, vật chất quanh điểm va chạm bị ném vào trong Tinh Hải, biến thành biển vẫn thạch vây quanh Côn Luân, bề mặt ở cách xa điểm va chạm cũng bị đụng ra tầng tầng lớp lớp nếp uốn, hình thành núi cao và vực sâu chúng ta thấy bây giờ."

"Chẳng qua, thân là một chiếc chiến hạm hành tinh, hiển nhiên Côn Luân có được hệ thống quản lý tổn thương vô cùng ưu tú, dù bị tàn phá đến mức này nhưng vẫn giữ được mức độ vận hành ở mức cơ bản, tương đương với trạng thái hôn mê chứ không phải triệt để tử vong."

"Đế cả tầng khí quyển và hệ thống sinh thái tuần hoàn mặt ngoài tinh cầu đều được duy trì, vậy nói không chừng ở trong Côn Luân cũng được bảo tồn càng thêm hoàn hảo, chúng ta hoàn toàn có thể khai quật!"

"Ở cách chúng ta ước chừng 700k về hướng Tây là trung tâm ba động và phản ứng kim loại trên bề mặt Côn Luân. Nơi ấy nhất định có thứ nào đó, mau đuổi tới xem xem!"

Ba người điều khiển Tinh Khải, Linh Giới Nghĩa Thể và chiến giáp thực vật, bay nhanh về hướng tây, sau khi phi hành ước chừng 400 km thì hạ xuống một khu vực hiện đầy cỏ xỉ rêu và nếp uốn.

Bọn hắn bố trí một trận địa công kích kín đáo ở chỗ này.

Giữa các nếp uốn, Lý Diệu vùi xuống không ít tạc đạn Tinh Thạch và phù trận công kích có thể đột nhiên kích phát bằng tâm niệm.

Hỏa Nghĩ Vương thì gieo rắc lượng lớn hạt giống xuống các vực sâu.

Những hạt giống thực vật yêu hóa được trải qua ưu hóa gen này lập tức mọc rể nẩy mầm, bộ rễ đâm sâu vào lòng đất, chỉ trong mấy phút liền sinh trưởng ra gai độc dây leo phủ kín mặt đất.

Ngay cả giáo sư Mạc Huyền cũng mắc nối mấy khẩu Tinh Từ pháo cực kỳ kín đáo trong khe hở giữa các tầng nham thạch.

Bọn hắn phải cân nhắc tới cục diện tệ hại nhất, nếu chẳng may Tu Tiên giả quyết chiếm lấy Côn Luân cho bằng được, nơi đây sẽ là chiến trường bọn hắn tử chiến đến cùng!

Sau khi hoàn thành bố trí hết thảy, Lý Diệu lại thông qua Kiêu Long hào chọn ra một huyệt động giữa một mảnh gò núi độ dốc không cao.

Hắn lấy ra lượng lớn vật phẩm được Quá Xuân Phong chuẩn bị sẵn trong Càn Khôn Giới, bố trí chúng trong sơn động, rất nhanh liền biến sơn động thành một chỗ ở lộn xộn tạm thời.

Hắn thậm chí còn đào một con mương không nhỏ bên ngoài sơn động, đổ vào đó một ít phân và nước tiểu.

Hỏa Nghĩ Vương và Mạc Huyền giáo sư đều cau mày, hồ nghi nhìn hắn bố trí bẫy rập.

Lý Diệu lại nhếch môi cười khẽ với bọn họ, sau khi bố trí xong hết thảy, thu hồi hết thảy hộp và hòm gỗ đóng gói vào Càn Khôn Giới, xác định không để lại nửa điểm sơ hở, lúc này hắn mới phủi tay thỏa mãn.

Bây giờ, sơn động này giống như một nơi bị người ở qua một năm nửa năm, thậm chí càng lâu.

Xong xuôi tất cả, ba người tiếp tục đi tới.

Phản ứng kim loại truyền từ phía trước mặt càng lúc càng mãnh liệt, trong hệ thống thăm dò bằng tinh não của Lý Diệu truyền về từng đợt chấn động, không khác gì phát hiện một mỏ kim loại lộ thiên.

"Bay qua phiến vách đá phía trước chính là nơi phản ứng kim loại và Linh Năng ba động cường liệt nhất, mọi người coi chừng!"

Phi hành giữa không trung quá chói mắt, Lý Diệu, giáo sư Mạc Huyền và Hỏa Nghĩ Vương đều hạ xuống, dùng dụng cụ phun khí đẩy nhảy vọt tới.

Địa hình vùng này rất hiểm trợ, giống như là liên tục gặp phải mấy chục trường động đất xưa nay chưa từng có, vách núi chênh vênh cao tới mấy ngàn thước, nơi cao nhất trên đỉnh núi hoàn toàn biến mất trong tầng mây, mang đến cho người xem cảm giác xuyên thẳng vào Tinh Hải.

Gửi thân trong phiến nếp uốn phá thành mảnh nhỏ đó, Lý Diệu cảm thấy mình tựa như một con kiến đang xông trái xông phải trong mê cung do Thần Ma kiến tạo.

Ba người như ba vận động viên leo núi, gian nan vượt qua mảnh nếp uốn dài hẹp, khoảng cách đến vạch đích càng lúc càng gần.

Phía trước chỉ còn lại nếp uốn cuối cùng, từ nam đến bắc kéo dài hơn vạn km, liếc nhìn không thấy đâu là điểm cuối, cao thấp chênh lệch tới hơn bảy nghìn mét, có thể nói là rợp cả bầu trời.

Lý Diệu đang định điều chỉnh mô thức hoạt động của Tinh Khải, chuẩn bị gia tăng linh diễm chuyển ra từ phù trận động lực, đột nhiên giáo sư Mạc Huyền chợt phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Nhìn, chỗ đó!"

Lý Diệu nheo mắt lại, nhìn về phía giáo sư Mạc Huyền chỉ tới, phát hiện cách bọn hắn mấy cây số, ở sâu trong nếp uốn dường như có một người đang im lìm nhìn chằm chằm bọn hắn.

"Cái gì!"

Lý Diệu thoáng giật mình, cốt cách trên người co rút lại, Nguyên Anh cơ hồ muốn nhảy ra từ trong mi tâm, nhanh như chớp rút ra Huyết Nguyệt Truy Long đao, điều tiết Tinh Nhãn đến cực hạn, nhìn chăm chú thứ kia!

Đúng là một vật thể hình người, có điều bị khảm sâu vào trong vách đá, xem ra đã chết từ lâu.

Thần niệm Lý Diệu bay vọt tới, không cảm giác được khí tức vật sống, lúc này mới thoáng thở phào một hơi, quay sang liếc Hỏa Nghĩ Vương một cái, hai người đồng thời nắm chặt vũ khí trên tay, che chở giáo sư Mạc Huyền, cùng nhau cẩn thận tới gần.

Nhìn như gần trong gang tấc, nhưng phải khiêu dược trọn vẹn hơn 10 phút mới đến.

Hai nơi cách nhau vài chục km, sở dĩ nhìn có vẻ "gần trong gang tấc" là bởi vật thể hình người này thật sự quá khổng lồ!

Đây là một cự nhân thân hình siêu quá 100m.

Đại bộ phận thân thể hắn đều khảm sâu trong tầng nham thạch, giống như một người bị bao phủ bởi nham tương, phần bạo lộ trong không khí hoặc là tàn khuyết không đủ, hoặc là mất nước biến thành thây khô.

Chẳng qua, từ hài cốt tráng kiện như đoàn tàu tinh quỹ, sừng nhọn bày đầy lỗ thủng và đầu lâu lớn như chiến xa Tinh Thạch hạng nặng, không khó để tưởng tượng ra uy phong khi còn sống của cự nhân này!

Bề mặt hài cốt còn bao phủ một tầng chiến giáp uy phong lẫm lẫm, phong cách luyện chế có phần tương tự với chiến giáp thời đại cổ tu. Nhưng Lý Diệu cẩn thận nghiên cứu vết rách trên áo giáp một phen, phát hiện bên trong có Càn Khôn, ít nhất nó được chồng chất mấy chục tầng vật chất kim loại bất đồng, hơn nữa giữa mỗi một tầng đều hiện đầy đường ống chuyển vận Linh Năng giống như mạch máu nhỏ, nó có thể dễ dàng gia tăng tốc độ tuần hoàn Linh Năng lên gấp mấy trăm lần! Còn có một ít kết cấu tương tự như dây thần kinh, song không biết có tác dụng cụ thể nhìn!

"Áo giáp nhìn như cổ kính, lại vận dụng không ít kỹ thuật siêu việt hơn xa Tinh Khải hiện đại, biến đường ống truyền thâu Linh Năng và thần niệm thành hệ thống tương tự như mạng lưới mạch máu và thần kinh bao trùm quanh thân áo giáp!"

"Áo giáp to lớn như một con cự thú Hồng Hoang, lại mang đến cảm giác cực kỳ nhạy cảm, bên ngoài dù có bất luận biến đổi dù là nhỏ bé nào thì đều có thể lập tức phản hồi vào đầu cự nhân!"

"Đúng là thủ đoạn luyện chế thần kỳ!"

Lý Diệu âm thầm cảm thán.

"Hai tay của loại chủng tộc cự nhân này lớn vô cùng, ngón tay dài đến hai ba thước, tương tự như đoạn ngón tay siêu cấp chúng ta từng quan sát được trong Tinh Hải, hẳn là cùng đến từ một chủng tộc!"

Giáo sư Mạc Huyền cũng phát ra cảm thán: "Trong truyền thuyết thần thoại quả cũng có rất nhiều chủng tộc cự nhân đỉnh thiên lập địa, tỷ như truyền thuyết Khoa Phụ trục nhật, cự nhân Khoa Phụ một hơi có thể uống cạn hồ lớn, thậm chí uống cho cả con sông cạn khô."

"Nếu nói cự nhân cao hơn trăm mét này chính là Khoa Phụ tộc, vậy thì truyền thuyết kia cũng không tính là quá cường điệu!"

Nói xong câu đó, ba người đều sa vào một hồi trầm mặc quỷ dị, lẳng lặng nhìn cự nhân nghi là "Khoa Phụ tộc" kia.

Dù cho biết rõ đối phương cũng chỉ là thân thể máu thịt, đều là do tế bào tổ thành, về bản chất không khác bọn họ là mấy.

Hơn nữa thân hình vô cùng khổng lồ chưa hẳn là chuyện tốt, đặc biệt là trên tinh cầu trọng lực lớn thì càng có khả năng thành là vướng víu.

Nhưng mà, khi thực sự đứng dưới chân thi hài cự nhân cao hơn trăm mét này, ba người vẫn bất giác sinh ra xung động quỳ xuống bái lạy.

Đây là bản năng tuyên khắc sâu trong chuỗi gien tế bào bọn hắn, phải dùng ý chí ngoan cường nhất mới chống lại được.

"Tích tích tích!"

Huyền quang đâm sâu vào trong nham bích phản hồi tin tức về, ở khắp mặt đất xung quanh còn khảm nạm rất nhiều vật thể hình người và thú khác.

Rất lâu trước đây, nơi này nhất định từng xảy ra một hồi kịch chiến quy mô khổng lồ, chiến tranh qua đi, bãi biển hóa nương dâu, hết thảy di tích đều bị vùi sâu vào lòng đất.

Thẳng đến gần đây, Côn Luân bị một lần va chạm mãnh liệt, mặt đất xé rách, lớp vỏ vặn vẹo, một bộ phận chiến trường lần nữa nhô lên, mới diễn hóa thành “bức họa chiến tranh” khảm nạm vô số hài cốt này !

Ba người kinh ngạc phát hiện, trong tầng nham thạch sau lưng tên cự nhân trước mắt còn khảm nạm một bộ thi hài cự nhân khác!

Song phương hình như là ở hai bên trận doanh đối địch, bởi trong tay tên cự nhân đằng sau có nắm một thanh vũ khí nhìn như mũi khoan, đang hung hăng đâm vào ngực bụng cự nhân đằng trước, khiến cho lục phủ ngũ tạng triệt để vỡ vụn!

Thời quá cảnh dời, lục phủ ngũ tạng đương nhiên đều đã không còn, nhưng thông qua khe hở to tướng trên mình hài cốt, vẫn có thể tưởng tượng ra uy lực một kích kia lớn đến cỡ nào!

"Chẳng lẽ, một người là chiến sĩ Bàn Cổ Tộc, người còn lại là chiến sĩ Nữ Oa tộc?"

Suy nghĩ này khiến tâm tạng ba người đập rộn lên, Lý Diệu tự mình động thủ, đào móc tầng nham thạch bao quanh hai gã cự nhân, dần dần thanh lý ra diện mạo bọn họ.

Trên thực tế hai cự nhân này gắt gao ôm lấy nhau, tư thế như là đồng quy vu tận.

Chỉ là hình thể cự nhân đằng sau hơi nhỏ hơn một chút, bộ dạng ước chừng sáu bảy mươi mét, lại hoàn toàn khảm trong tầng nham thạch cho nên vừa nãy mới không phát hiện.

Quanh thân "tiểu cự nhân" cũng phủ kín bởi áo giáp cổ kính, nhìn bề ngoài hai loại áo giáp có phong cách luyện chế không khác nhau là mấy, chỉ là áo giáp của "tiểu cự nhân" càng thêm tinh vi, bao trùm càng kín kẽ.

"Không đúng!"

Dưới sự giảo sát điên cuồng của “đại cự nhân” cao hơn trăm mét, "tiểu cự nhân" sớm đã phá thành mảnh nhỏ, vặn vẹo biến dạng.

Nhưng trong lỗ thủng nhìn thấy mà giật mình, Lý Diệu lại không phát hiện bóng dáng thi hài, tầm mắt quét tới, chỉ thấy mỗi nham thạch dung làm một thể cùng cấu kiện kim loại và đường ống Linh Năng.

Thậm chí, ngay cả sau mặt cắt nơi vai cánh tay phải bị chặt đứt của "tiểu cự nhân" cũng không nhìn thấy nửa điểm hài cốt, ngược lại chỉ thấy mỗi cấu kiện pháp bảo.

"Cái này, đây không phải áo giáp!"
Bình Luận (0)
Comment