Chương 1224: Đồ Thần!
Chương 1224: Đồ Thần!Chương 1224: Đồ Thần!
Lý Diệu và giáo sư Mạc Huyền liếc nhau, đồng thời đưa ra kết luận.
Hai người đều là chuyên gia luyện chế Tinh Khải, nhưng kết luận này rõ ràng căn bản không cần chuyên gia, chỉ cần là người bình thường có thị lực bình thường thì đều nhìn ra được.
Áo giáp mặc ở trên người tương đương với một bộ quần áo làm bằng kim loại, ở giữa đương nhiên là không có gì, bằng không thân thể biết nhét vào đâu?
Dù là áo giáo hạng nặng, tỷ như “bộ Chiến Thần” mà Tu Chân giả mặc thêm bên ngoài Tinh Khải, dù dày đến đấy, ở chính đều là không khí!
Thế mà tứ chi và thân hình của "tiểu cự nhân" này lại bị các loại cấu kiện pháp bảo triệt để nhồi kín, tuyệt đối không có khe hở để dung nạp thân hình.
Loại kết cấu này không phải áo giáp, mà là Khôi Lỗi kim loại siêu khổng lồ hoặc Linh Giới Nghĩa Thể nào đó.
"Không thể nào, Khôi Lỗi chiến tranh lớn được vậy ư?"
Lý Diệu sách sách kinh thán, nếu lấy tầng lầu 3-4m làm đơn vị tính, như vậy bộ chiến tranh Khôi Lỗi cao sáu bảy mươi mét này chính là chỉnh chỉnh hai mươi căn nhà lầu.
Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của hai gã Luyện Khí Sư, cũng không phải huyễn quang ảo ảnh, có cần khoa trương như vậy không!
"Khôi Lỗi chiến tranh lớn thế này, rốt cục làm sao để điều khiển?"
Lý Diệu và giáo sư Mạc Huyền càng lúc càng hiếu kỳ, ra sức đào móc vào sâu trong tầng nham thạch. May mắn sau khi trải qua lần va chạm mãnh liệt hơn vạn năm trước, lớp vỏ Côn Luân đã bị vặn vẹo nghiêm trọng, kết cấu của những tầng nham thạch này cũng không kiên cố, rất nhanh bọn hắn liền triệt đế bới ra thân thể tiểu cự nhân từ trong nham thạch.
Mãi tới giờ khắc này, bọn hắn mới nhìn rõ trường diện chiến đấu giữa hai gã "cự nhân".
Trên tay trái tiểu cự nhân là một món vũ khí tương tự như mũi khoan, hoặc cũng có thể là chủy thủ, cố nhiên là đã xuyên thấu lồng ngực đại cự nhân, nhưng đại cự nhân trở tay một trảo, cũng đâm sâu vào ngực tiểu cự nhân, giật phá lồng ngực đối phương thành mảnh nhỏ.
Từ mảnh lớn cấu kiện kim loại đứt gãy trong khe hở vặn vẹo, đường ống chuyển vận Linh Năng cũng như mạch máu và kinh mạch bị kéo đứt, làm thành một đoàn đay rối.
"Ồ, nơi này hình như là không khí, có một khối không gian không lớn không nhỏ!"
Lý Diệu phát hiện một khe hở rất trật tự nơi ngực tiểu cự nhân, nó rõ ràng không phải bị cường hành xé mở, mà giống như là một kết cấu tương tự như “khoang trống”.
Lý Diệu thử thử, nhưng tiểu cự nhân đã dung làm một thể cùng tầng nham thạch, hoàn toàn mất đi tính hoạt động, một khi dùng lực, rất có khả năng sẽ phá hư độ nguyên vẹn của nó.
Lý Diệu lại không dám mạo muội chui vào trong khe hở, bèn để Kiêu Long hào thay mình bay vào điều tra, đồng thời dùng Tinh Nhãn quay chụp hết thảy, sau đó thông qua Tinh Khải phóng ra giữa không trung.
"Bá!"
Kiêu Long hào kích phát ra huyền quang yếu ớt, đâm trái xông phải trong lồng ngực tiểu cự nhân, rất nhanh liền tiến vào mật thất, huyền quang đảo qua, hiện ra trước mặt ba người là một chỗ ngồi hình nửa quả trứng gà, ngồi nghênh ngang trên đó là một…
Nhân loại!
"A!"
Ba người Lý Diệu, Hỏa Nghĩ Vương, giáo sư Mạc Huyền đồng loạt kinh hô!
Không sai, nhất định là một nhân loại!
Tuy hắn bị chôn trong tầng nham thạch không biết bao nhiêu năm, dưới tình trạng Linh Năng ba động cùng khoáng vật không ngừng xâm nhập sớm đã bị “hóa thạch” cùng vị "tiểu cự nhân" này.
Nhưng đặc thù cốt cách, xương sọ, xương cột sống, xương sườn và xương chậu của hắn, gần như y hệt nhân loại hiện đại!
Tất cả mọi thứ có thể chứng minh thân phận của hắn, kể cả quần áo đều hóa thành phấn vụn, mà trong gian mật thất này ngoại trừ chỗ ngồi hình nửa quá trứng ra thì không còn bất kỳ máy điều khiển hay thứ gì khác.
Hắn chỉ khoanh chân mà ngồi, ngũ tâm hướng lên trời, bày ra một tư thế cực kỳ cổ quái.
Theo xương quai hàm vặn vẹo đến cực điểm, có thể lờ mờ nhìn ra bộ dạng tức tối, gào thét của hắn lúc sinh thời!
Cảnh này như là một đạo thiểm điện, triệt để khiến ba người Lý Diệu choáng váng, suốt ba phút, bọn hắn không nói được nửa câu nên lời, thậm chí đến cả hô hấp đều trở nên vô cùng khó khăn!
"Một nhân loại thân cao chưa đủ 2m, một đồng bào giống chúng ta như đúc, lại điều khiển một cỗ máy Khôi Lỗi chiến tranh siêu khổng lồ cao quá 60m, đánh chết một cự nhân thân cao gần trăm mét, người mặc trọng giáp, ngông cuồng không khác gì Thần Ma!"
Sự thật này khiến bọn hắn hốc mắt đỏ lên, nhịp tim gia tốc, huyết dịch như hồng thủy điên cuồng tràn lan trong mạch máu, cơ hồ muốn phun ra từ trong lỗ chân lông!
Bàn Cổ tộc! Thần Ma trong truyền thuyết! Có được uy năng thông thiên triệt địa, di sơn đảo hải!
Lại ngã xuống trong tay một gã nhân loại nhỏ bé!
Đồ Thần!
Đây mới thực là Đồ Thần!
Nháy mắt, sâu trong não vực Lý Diệu nghĩ tới câu hào ngôn tráng ngữ chém đinh chặt sắt kia.
"Nhân loại chúng ta là chủng tộc chiến đấu mạnh nhất trong tinh thần đại hải!"
Đột nhiên, Lý Diệu cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, vô cùng tự hào khi mình là một thành viên trong văn minh nhân loại, trong hốc mắt bất giác tràn ra chất lỏng nóng hổi, không biết rốt cục là thứ gì.
"Chúng ta là nhân loại, là chủng tộc một khi điên lên, đến cả Thần Ma cũng có thể giết chết!"
Đáy lòng Lý Diệu vang vọng tiếng hò hét điên cuồng kia!
"Ta luôn không ngờ rằng, một ngày nào đó sẽ được chứng kiến cảnh tượng bất khả tư nghị thế này!"
Thẳng đến ba phút sau, giáo sư Mạc Huyền mới miễn cưỡng hồi thần lại được, dừng ở trước mặt cỗ chiến tranh Khôi Lỗi siêu khổng lồ cao gần hai mươi tòa nhà kia, lẩm bẩm nói: "Trước đây ta vẫn cho rằng, Tinh Khải chính là pháp bảo hoàn mỹ nhất của người chiến sĩ trên chiến trường, còn Khôi Lỗi chiến tranh lớn hơn 10m căn bản chẳng có giá trị!"
"Một khi Khôi Lỗi chiến tranh cao vượt quá mười mét, liền phải đối mặt với vấn đề kết cấu yếu ớt của bản thân, dễ dàng bị quân địch phát hiện và tập trung hỏa lực, còn cả vấn đề động lực, truyền thâu và phản hồi thần niệm. Tóm lại, đủ một đống lớn vấn đề, hoàn toàn là một cục phế liệu khổng lồ, càng lớn lại càng rác rưởi!"
"Cho nên, ngoại trừ trong huyễn quang ảo ảnh và trò chơi giả lập ra, tới tận bây giờ chúng ta vẫn chưa hề phát triển chiến tranh Khôi Lỗi cao quá 10m nào, một mực coi Tinh Khải là vua trong mọi loại pháp bảo!"
"Nhưng bây giờ "
"Ha ha, chứng kiến đại gia hỏa này, ta cảm thấy nửa đời trước của mình đúng là quá sai, hoàn toàn sống vô dụng rồi!"
"Tinh Khải làm gì xứng là vua trong mọi loại pháp bảo? Loại Khôi Lỗi chiến tranh siêu khổng lồ chỉ cần một tên nhân loại liền có thể điều khiển, lại ngay cả Thần Ma cũng có thể đuổi giết này mới đáng được xưng tụng là vua trong mọi loại pháp bảo, thực sự xưng bá Tinh Hải!"
Lý Diệu không biết nên nói thế nào.
Loại Khôi Lỗi chiến tranh siêu khổng lồ này liên quan đến tài liệu học, Linh Năng học và lý luận kết cấu, tất cả đều hoàn toàn áp đảo trình độ phát triển của Tinh Diệu Liên Bang, thậm chí là cả Tinh Hải Đế Quốc xưa kia, so với những Khôi Lỗi chiến tranh mà bọn họ đã từng nghiên cứu phát minh qua tuyệt đối là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Chẳng qua, hắn cũng ó thể hiểu được câu “sống vô dụng rồi” của giáo sư Mạc Huyền rốt cục là có ý gì.
Bởi vì, khi phát hiện bộ Khôi Lỗi chiến tranh cao bằng hai mươi tòa nhà, có thể oanh giết Thần Ma này không ngờ là do một tên nhân loại "nhỏ bé" điều khiển, Lý Diệu mình cũng không áp chế được khát vọng sâu trong nội tâm, bắt đầu tưởng tượng, nếu mình có thể trở thành người điều khiển nó, hóa thân thành Hủy Diệt Chi Vương, tranh đấu với thiên nhiên, đồ Thần diệt Ma, quấy động Tinh Hải, cảnh tượng đó rốt cục sẽ thế nào!
So với loại Khôi Lỗi chiến tranh này, Tinh Khải không khỏi quá mức nhỏ bé!
"Ta nhất định phải khống chế nó!"
Hai mắt Lý Diệu đỏ ngầu, như là một con sói đói nhìn thèm thuồng đùi gà thơm phức cách qua lưới sắt, trong lòng tru lên: "Rồi sẽ có một ngày, ta nhất định phải khống chế loại Pháp Bảo Chi Vương này!"
Phảng phất bị tinh thần của hắn kích động, trong Càn Khôn Giới truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, là Tiểu Hắc đang kêu gọi hắn.
Lý Diệu khẽ giật mình, vội thả ra Tiểu Hắc từ trong Càn Khôn Giới, .
Thái độ hôm nay của đứa béo lười biếng này rất khác thường, vốn đang quay tròn dạo một vòng giữa không trung, đột nhiên chứng kiến "tiểu cự nhân", lập tức "bá" một tiếng, mặt ngoài tức thì phát ra một tầng vầng sáng lấp lánh, cả người như chợt tỉnh ra!
Nó gấp gáp bay đến bên người tiểu cự nhân, từ trên thân hình tròn vo duỗi ra mấy cây xúc tu, chọc trái chọc phải, thậm chí còn chui vào vết thương nơi lồng ngực tiểu cự nhân dạo qua một vòng.
Đang lúc Lý Diệu không hiểu chuyện gì, nó lại có vẻ mất hứng, chậm chạp bay trở về.
"Tiểu Hắc, không phải ngươi gặp qua thứ này rồi đấy chứ?"
Lý Diệu khó mà tin tưởng hỏi.
Tiểu Hắc từ chối cho ý kiến, vung vẩy xúc tu, phảng phất như đang nói với hắn: "Không chơi được nữa, chán quá!"
Sau đó, đứa này nhún mông, lại luồn vào trong Càn Khôn Giới ngủ say.
Lý Diệu dùng sức chớp chớp mắt, bộ Khôi Lỗi chiến tranh siêu khổng lồ này đã hoàn toàn bị hủy diệt trong kịch đấu, lại chôn sâu trong tầng nham thạch không biết bao nhiêu năm, đã sớm gỉ sét hóa thạch, đương nhiên không khởi động được nữa.
Nhưng mà, chẳng lẽ nếu có một bộ chiến tranh Khôi Lỗi khổng lồ mới tinh, Tiểu Hắc sẽ biết cách sử dụng?
"Thời gian cấp bách, chúng ta tiếp tục đi vào thăm dò!"
Giáo sư Mạc Huyền cuối cùng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, song thanh âm vẫn có chút run rẩy, nói: "Nơi đây chỉ là rìa ngoài vùng phản ứng kim loại mãnh liệt, tốt xấu gì cũng phải chờ chúng ta làm rõ ràng bên trong rốt cục có gì, sau đó trở ra chậm rãi nghiên cứu cũng không muộn!"
Dù sao cự nhân nghi là Khoa Phụ tộc và bộ Khôi Lỗi chiến tranh siêu khổng lồ này đã khảm nạm trong tầng nham thạch ngàn trăm vạn năm, thêm thoáng chốc cũng không khả năng ăn mòn thêm được đến đâu, ba người sau khi ghi lại tọa độ nơi đây liền một đường bay thẳng lên men theo vách đá.
Rất nhanh, bọn hắn bay lên không trung năm sáu ngàn mét, vượt qua đạo nếp uốn trước mắt.
Đưa mắt nhìn lại, biển mây bao trùm bốn phía, từng chùm quang vụ như là cự thú lập lòe phát sáng đang cắn xé và thôn phệ lẫn nhau, từ trong đó ẩn ẩn còn truyền đến tiếng sấm vang rền.
Vượt qua đạo bình chướng cuối cùng, phía trước là bình nguyên rất hiếm thấy trên Côn Luân, từng vòng "gợn sóng" cao thấp không đều, lại xếp đặt thành hình vòng tròn đồng tâm ngay ngắn.
Chính giữa “vòng tròn đồng tâm” đường kính mấy trăm km là một giếng sâu đen sì.
"Phía trước phát hiện lượng lớn phản ứng kim loại, huyền quang đã sơ bộ quan sát được vô số thứ tương tự hình người tán rơi trong tầng nham thạch!"
"Từ trong giếng sâu kia tuôn trào ra lượng lớn Linh khí, cuồn cuộn không dứt, quả thực là một giếng phun linh khí, không đúng, là núi lửa linh khí!"
"Nhìn xem, mấy ngọn núi cổ quái trên đường chân trời kia, thứ giống như ngọn núi đó không phải núi, mà là chiến hạm! Là hài cốt chiến hạm rơi rụng trên Côn Luân!"
Giọng nói ba người càng lúc càng kích động, bọn hắn biết mình đã nhặt được bảo vật. Từ phản ứng kim loại mãnh liệt và số lượng hài cốt phân bố thì có thể thấy, nơi đây hẳn là di tích chủ chiến trường ở Côn Luân giữa Bàn Cổ Tộc và Nữ Oa tộc!