Chương 1242: Sài lang và con thỏ
Chương 1242: Sài lang và con thỏChương 1242: Sài lang và con thỏ
"Cái mà những Tu Chân giả kia gọi là “thủ hộ người bình thường” không khác gì đám bảo vệ động vật cực đoan cưng chiều chó mèo, căn bản không phải bởi vì bọn họ càng chính nghĩa, thiện lương, nhân từ hơn người khác, mà chỉ vì tư tâm của bọn họ thôi."
Lý Diệu rụt rè hỏi: "Tư tâm? Tư tâm gì?"
"Ở đế quốc Chân Nhân Loại chúng ta có một vị đại sư tâm lý học và xã hội học nổi danh tên là “Mã Thiên Lạc”, vị đại sư này đưa ra lý luận năm tầng bậc thang nhu cầu của người. Hắn chỉ ra, toàn bộ nhu cầu của một người từ thấp đến cao được chia làm năm bậc thang, theo thứ tự là nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu tình cảm, nhu cầu tôn trọng và nhu cầu tự mình thực hiện."
Đường Thiên Hạc chậm rãi nói: "Nhu cầu sinh lý và nhu cầu an toàn đều rất dễ hiểu, ăn no mặc ấm, không bị kẻ thù bên ngoài xâm hại, đây là bản năng động vật cũng có!"
"Nhu cầu tình cảm cũng rất dễ nhiều, người là chủng tộc quần cư, ai cũng luôn khát vọng được sống trong các loại tình cảm như tình thân, tình bạn, tình yêu, chính gọi là thất tình lục dục, dù có là Đại La Kim Tiên cũng rất khó tránh được."
"Còn nhu cầu tôn trọng, nói trắng ra là khát vọng giành được địa vị nhất định trong xã hội, được người khác thừa nhận, tôn kính thậm chí sùng bái! Một khi nhu cầu này được thỏa mãn liền có thể khiến người ta tràn ngập tự tin, cảm thấy được “giá trị” tồn tại của bản thân !"
"Tự mình thực hiện là nhu cầu tối cao, nhằm chỉ thực hiện lý tưởng, khát vọng, chủ nghĩa của một cá nhân, kích phát tiềm năng cá nhân đến cực hạn, triệt để quán triệt “Đạo Tâm” chính mình!"
"Dùng “lý luận năm tầng bậc thang nhu cầu” của Mã đại sư để phân tích hành vi của các Tu Chân giả kia liền rất dễ hiểu."
"Thủ hộ người bình thường, thứ nhất có thể thỏa mãn nhu cầu tình cảm, thứ hai có thể khiến bọn hắn giành được tôn kính và sùng bái từ đại chúng, thứ ba có thể quán triệt lý niệm của bọn hắn, mở rộng Đạo Tâm bọn hắn! Bằng với thỏa mãn ba tầng cao nhất trong năm tầng nhu cầu kia!"
"Nói trắng ra, Tu Chân giả thủ hộ người bình thường, sau đó được người bình thường hoan hô và sùng bái; cái đó tương tự như một người bình thường nuôi một con chó cưng, vì nó dựng lên chuồng chó, mua sắm thức ăn cho chó, thậm chí xưng nó là một thành viên trong gia đình, cuối cùng được đến thái độ thân mật của con chó vậy."
"Là bọn hắn đặc biệt yêu thích động vật nhỏ ư? Đương nhiên không phải, chỉ là thỏa mãn tâm linh trống rỗng của chính mình thôi!"
"Bằng không, vì sao trên đời người nuôi chó nuôi mèo nhiều thế, còn người nuôi gián nuôi cóc lại í thế? Nói trắng ra là vì mèo chó nhìn đáng yêu, lại hơi thông nhân tính, có thể mang đến cho người bình thường cảm giác thỏa mãn tâm hồn, người bình thường mới nuôi mèo nuôi chó; Tương tự, người bình thường cũng có thể mang đến cho Tu Chân giả cảm giác thỏa mãn tâm hồn, là một loại thú cưng cao cấp, cho nên Tu Chân giả mới bảo hộ người bình thường!"
"Cái kia, cái kia —— "
Quái luận lạ đời này khiến Lý Diệu nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Huống hồ hắn cũng không dám biểu hiện kháng cự quá mức kịch liệt, để tránh rước lấy hồ nghi từ ba tên Tu Tiên giả. Thế là đành phải nói thuận theo ý của Đường Thiên Hạc: "Cái kia… tựa hồ, cũng không có gì không tốt mà?"
"Nếu chỉ là tự mình đóng cửa yêu chiều thú cưng, đương nhiên là tự do cá nhân, chẳng có gì không tốt!"
Đường Thiên Hạc hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ vừa khinh miệt lại chán ghét, nói: "Chỉ tiếc, Tu Chân giả cũng như đám người theo chủ nghĩa bảo hộ động vật cực đoan, đều thích biến hành vi thỏa mãn tư dục của mình thành tiêu chuẩn đạo đức, biến yêu ghét cá nhân thành chân lý “đặt ở đâu cũng đúng”, thậm chí còn ngang ngược can thiệp vào hành vi bình thường của những người khác!"
"Tài nguyên trong Tinh Hải là có hạn, nuôi người bình thường phải tiêu hao tài nguyên hơn xa nuôi chó mèo; mà mức độ hung tàn của người bình thường lại vượt xa chó mèo, chỉ cần hơi không cẩn thận, bất chứ lúc nào cũng đều có khả năng vong ân phụ nghĩa, cắn ngược lại mình!"
"Đám Tu Chân giả kia đều là loại tầm nhìn hạn hẹp, lại ích kỷ cực độ, bọn hắn chỉ xuất phát từ tư tâm bản thân, từ bản năng của chính mình, chỉ thấy cái trước mắt, thấy người bình thường có vẻ rất đáng thương, thế là phải không tiếc hết thảy đi bảo hộ, dùng điều này thỏa mãn lòng từ bi của mình. Lại không biết làm như vậy sẽ mang đến phá hoại lâu dài, cuối cùng có thể khiến cho tổng thể văn minh nhân loại sụp đổ!"
Lý Diệu nhíu mày: "Phá hoại?"
Đường Thiên Hạc mặt mũi đầy vẻ chân thành nói: "Văn minh nhân loại chúng ta cũng như hệ thống sinh thái thiên nhiên, đều là thứ vừa kiên cố lại vừa yếu ớt! Nói nó chắc chắn, là vì nó có được một ít pháp tắc tự nhiên, có thể tự mình điều tiết và bình hành, hơn nữa còn không ngừng tinh lọc và tiến hóa dưới sự ước thúc của pháp tắc tưởng chừng như tàn khốc kia; Nói nó yếu ớt, là vì một khi nhân loại thân là vạn vật chi linh có năng lực điều khiển sửa đổi pháp tắc, lại tự cho là đúng, bị lòng từ bi sai khiến, tiến hành sửa đổi, như vậy sụp đổ là điều gần như không thể tránh khỏi!"
"Lý đạo hữu, ngươi nghe qua “cân bằng sinh thái” chưa?"
Lý Diệu gật đầu.
"Hệ thống sinh thái tự nhiên là tác phẩm nghệ thuật cực kỳ hoàn mỹ và cân đối. Ngươi thử tưởng tượng có một đại thảo nguyên, nơi đó có chút ít sài lang, rất nhiều con thỏ và núi đồi cỏ xanh đầy khắp, hợp thành một hệ thống sinh thái đơn giản."
"Con thỏ ăn cỏ, sài lang ăn con thỏ."
"Con thỏ nhìn rất đáng yêu, khiến người vừa thấy liền sinh lòng thương cảm."
"Sài lang lại mặt mũi dữ tợn, sinh tính hung tàn, cảnh tượng săn thỏ rất là máu tanh!"
"Chợt nhìn, rất dễ định nghĩa con thỏ thành “phe tốt”, định nghĩa sài lang thành “phe xấu”!"
"Chợt một ngày, một ít người năng lực vô song đi tới phiến thảo nguyên này, nhìn thấy trường cảnh máu tanh sài lang săn thỏ, lại thấy bộ dạng thỏ con đáng yêu quẹt tới quẹt lui trong ngực, nhất thời sinh ra tâm tư “đánh mạnh giúp yếu”, giết sạch tất cả sài lang, chỉ còn lại đám thỏ con lông xù, béo núc ních, ôn thuận khả ái."
"Xin hỏi, phiến thảo nguyên này liệu sẽ biến thành nhân gian tiên cảnh ư?"
"Đương nhiên là không!"
"Không đến một năm, loài thỏ sức sinh sản siêu mạnh, lại giỏi phá hoại cây cỏ sẽ triệt để hủy diệt phiến thảo nguyên này, mà thỏ mất đi nơi cung cấp thực vật cũng sẽ chết đi, triệt để diệt sạch!"
"Hiểu chưa?"
"Trong hệ thống sinh thái này, sài lang thoạt nhìn hung tàn dữ tợn mới là người bảo vệ cỏ xanh, con thỏ và cả đại tự nhiên; còn những kẻ nhìn như nhiệt tình đánh mạnh giúp yếu kia là ác ma, bị chính đạo đức bành trướng trong lòng nô dịch!"
"Có lẽ bọn hắn thật sự xuất từ ý tốt, có lẽ trong quá trình bọn hắn bảo hộ con thỏ, đã cùng sài lang đại chiến 300 hiệp, bỏ ra vô số máu tươi và hi sinh..."
"Vậy thì đã sao? Biến đổi toàn bộ hệ thống sinh thái, khiến tất cả triệt để hủy diệt vì “một mảnh ý tốt” của bọn hắn, đó vẫn là sự thật!"
Trong đầu Lý Diệu rền vang tiếng “ông ông”.
Phen lời này được Tu Tiên giả mài dũa qua hơn một ngàn năm, dù cưỡng từ đoạt lý, ít nhất vẫn có vẻ không tìm được sơ hở.
Đường Thiên Hạc hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy quang huy thần thánh, ngạo nghễ nói: "Văn minh nhân loại cũng tương tự như cân bằng sinh thái, đều có logic vận hành và phát triển nội tại riêng."
"Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn, chỉ có giữ nguyên cạnh tranh tàn khốc ở mức độ nhất định mới có thể bảo đảm gien ưu tú giành được tài nguyên dồi dào nhất, truyền thừa qua các đời; còn gien tương đối thấp kém thì sẽ từ từ đào thải, không đến nỗi lãng phí tài nguyên, ô nhiễm hoàn cảnh!"
"Đây giống như là tiến trình trao đổi chất của văn minh nhân loại, là quá trình hết sức bình thường, cực kỳ hợp lý, khôn sống mống chết mà!"
"Nhưng, tùy theo văn minh nhân loại phát triển, các loại kỹ thuật mới và thần thông mới liên tục xuất hiện, thoạt nhìn chúng ta đã chiến thắng được thiên nhiên, có thể bỏ qua pháp tắc và logic vốn có! Không ít người từ từ nảy sinh tâm thái ngạo mạn, tư dục thay thế lý tính, ảo tưởng “thay trời hành đạo”, đại diện tiêu biểu của bọn hắn chính là Tu Chân giả hiện đại!"
"Tu Chân giả hiện đại chinh phạt tứ phương, lần lượt quét sạch từng kẻ địch của văn minh nhân loại, sáng tạo ra thế giới ổn định không có loạn trong giặc ngoài, lại phát triển ra kỹ thuật Linh Năng tiên tiến, phổ cập các loại pháp bảo và thần thông, sau khi hoàn cảnh sinh tồn của người bình thường được cải thiện sâu sắc, tuổi thọ bình quân tăng lên gấp mấy lần, kết quả chính là số lượng người bình thường bộc phát như núi lửa, gien thấp kém vốn hẳn nên bị hoàn cảnh khắc nghiệt đào thải cũng được truyền thừa!"
"Bọn họ cũng tương tự như con thỏ bành trướng vô hạn trên thảo nguyên sau khi mất đi thiên địch là sài lang!"
"Thế giới như vậy nhìn qua có vẻ rất đẹp, nhưng lại là căn nhà bằng pha lê do con người dựng nên, tinh xảo mà yếu ớt, tuyệt không khả năng kéo dài."
"Chỉ cần số lượng người bình thường vươn tới điểm tới hạn, nhu cầu của bọn hắn đối với tài nguyên sẽ đè sập toàn bộ thế giới, còn Tu Chân giả đắm chìm trong ngâm tẩm của gien thấp kém cũng mất đi tâm thái tiến thủ, cuối cùng nhất sa vào cảnh vạn kiếp bất phục, ngọn lửa văn minh nhân loại triệt để dập tắt, giống như thảo nguyên khi không còn sài lang!"
"Đừng tưởng ta đang nói chuyện giật gân, trong lịch sử khuếch trương của đế quốc Chân Nhân Loại chúng ta đã phát hiện qua rất nhiều thế giới Tu Chân giả tự hủy diệt như thế, chính bởi vì thấy được thảm trạng của những thế giới này, hấp thu kinh nghiệm giáo huấn của bọn hắn, mới khích lệ chúng ta càng chạy càng xa trên Đại Đạo tu tiên!"
"Đợi trở về cơ địa, có thể mời Tô lão mang ngươi đi cảm nhận quá trình hủy diệt của những thế giới Tu Chân giả kia, khi đó ngươi sẽ hiểu!"
"Tóm lại, vô luận thế giới Tu Chân giả thoạt nhìn hài hòa mỹ hảo, phồn vinh phát đạt, quan hệ giữa Tu Chân giả và người bình thường hòa hợp đoàn kết cỡ nào, đó đều là đang thấu chi tương lai, hi sinh lợi ích hậu thế đổi lấy, là hồi quang phản chiếu trước lúc chết, là phút lóe sáng cuối cùng của một nền văn minh trước khi chung kết mà thôi!"
"Đối với người không rõ chân tướng, lại tiếp nhận vài chục năm tẩy não từ Tu Chân giả mà nói, hành vi của Tu Tiên giả chúng ta chợt nhìn có vẻ rất tàn nhẫn, rất lãnh khốc, thậm chí rất bạo ngược!"
"Nhưng mà, điều này cũng giống như sài lang săn thỏ, nhìn qua rất hung tàn, nhưng lại là điều cần để cân bằng sinh thái, đối với toàn bộ thảo nguyên, thậm chí đối với chính chủng tộc “con thỏ” đều có lợi!"
Lý Diệu hít một hơi thật sâu.
Hắn cảm giác mình bị lý luận của Đường Thiên Hạc cuốn đi.
Đương nhiên Đường Thiên Hạc không có được trình độ lý luận như vậy, lời này hẳn là của đại sư lý luận trong hàng ngũ Tu Tiên giả, dùng thời gian mấy trăm năm tinh điêu tế trác mà ra, từ nhỏ đã quán thâu cho tất cả công dân đế quốc.
Trong tình trạng không chút chuẩn bị, Lý Diệu không muốn tiếp tục tranh cãi với đối phương ở chiến trường lý luận này, hắn giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ, khẽ gật đầu, đổi sang chủ đề khác nói: "Ta… ta dường như đã hiểu phần nào! Chẳng qua, nếu thứ ta... ăn không phải người bình thường, mà là Tu Tiên giả thì sao?"
"Người bình thường chỉ là “người vượn”, là động vật cao cấp tương đối đặc thù, làm vậy đều không sao cả. Nhưng nếu thương hại đến đồng loại thì sao?"