Chương 1243: Đế quốc chi pháp!
Chương 1243: Đế quốc chi pháp!Chương 1243: Đế quốc chi pháp!
Đường Thiên Hạc đắm chìm trong thế giới của riêng mình, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, thình lình Lý Diệu ném ra một vấn đề xảo trá như thế, nhất thời sửng sốt, miệng anh đào nhỏ nhắn thoáng há hốc, không biết nên trả lời thế nào.
"Đế quốc Chân Nhân Loại là đỉnh cao của văn minh nhân loại, tự nhiên có được hệ thống pháp thuật tinh vi và hoàn thiện, bảo hộ quyền lợi cho mỗi công dân đế quốc."
Không biết từ lúc nào, Tô Trường Phát đã tiến đến bên cạnh hai người, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: "Dựa theo《 hình pháp 》, 《 luật dân sự 》 và 《 Hải Thương pháp 》của đế quốc, viện dẫn điều lệ “tránh hiểm khẩn cấp”, phỏng chừng sẽ phán xử tội “phòng vệ chính đáng quá mức cần thiết” và tội “xâm phạm thi thể”!"
Lý Diệu ngạc nhiên: "Phòng vệ chính đáng quá mức cần thiết? Xâm phạm thi thể?"
"Không sai!"
Tô Trường Phát bình thản nói: "Đế quốc khống chế tinh thần đại hải bao la bát ngát, mỗi ngày đều có hàng nghìn tinh hạm sa vào trong gió lốc Tinh Vân, tự nhiên khó tránh khỏi không ít tai nạn phát sinh, xử lý loại chuyện này đế quốc có rất nhiều kinh nghiệm."
"Dựa theo kinh nghiệm trước đây của đế quốc, trong hoàn cảnh cực đoan như thế, không ai sẽ là người vô tội, một khi ý thức được tài nguyên thiếu thốn, tất cả mọi người đều công kích nhau, tất cả mọi người đều là người bị hại, chẳng qua là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ gặp nạn thôi! Lý đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Diệu mở to hai mắt nhìn, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi, phảng phất lại nhớ tới đoạn thời gian khủng bố kia, liên tục gật đầu nói: "Không sai, không sai, ta cũng đâu phải là người đầu tiên động thủ!"
"Vậy là đúng rồi, nếu là người ta động thủ trước, ngươi chẳng qua là vì tự bảo vệ, đó là phòng vệ chính đáng, cùng lắm chỉ là phòng vệ chính đáng quá mức cần thiết, phán quyết như vậy chẳng phải rất hợp lý?"
"Còn về phần thi thể, ở trong mắt Tu Tiên giả chúng ta, đó chỉ là một bộ thể xác, không phải thứ gì quá mức trọng yếu, phán tội “xâm phạm thi thể” là đủ rồi!"
"Nếu giao cho quan toà tự do phán quyết, phòng vệ quá mức cần thiết cộng thêm tội xâm phạm thi thể có lẽ chỉ bị phán vài năm khổ dịch và lưu vong, cưỡng chế ngươi gia nhập chi chiến đoàn tương đối nguy hiểm nào đó, đi chém giết cùng kẻ địch của đế quốc!"
"Chẳng qua, mỗi một công dân đế quốc đều khao khát giành được thêm càng nhiều tài nguyên tu luyện, từng bước bò lên cao. Lên chiến trường lại có khả năng giành được quân công, chiến trường càng nguy hiểm, đồng nghĩa với chiến lợi phẩm càng phong phú, càng khiến người ta đổ xô vào!"
"Cho nên, phán quyết như vậy không khác gì bị muỗi cắn, căn bản chẳng hề đáng kể!"
Lý Diệu tắc lưỡii: "Nhẹ nhàng vậy thôi ư?"
Tô Trường Phát cười nhạt một tiếng, vỗ nhẹ bả vai Lý Diệu, ngữ trọng tâm trường nói: "Lý đạo hữu, ngươi tuổi còn trẻ, không rõ điểm xuất phát của pháp luật do đế quốc chế định ra."
"Điểm xuất pháp của pháp luật đế quốc duy trì văn minh nhân loại mãi mãi trường tồn, để cho bản thân nhân loại không ngừng tiến hóa, ngọn lửa văn minh nhân loại bùng cháy!"
"Đây là điều thứ nhất trong hiến pháp đế quốc, cũng là điều quan trọng nhất, tất cả quy định pháp luật đều được chế định xoay quanh điều này!"
"Như vậy, làm sao mới có thể để nhân loại không ngừng tiến hóa, ngọn lửa văn minh bùng cháy bất diệt?"
"Rất đơn giản, mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết, để cho gien ưu tú được đến tài nguyên sung túc, truyền thừa muôn đời, còn tất cả các loại gien yếu kém đều bị sàng lọc tự nhiên, đào thải, tiêu diệt!"
"Ngươi là người duy nhất may mắn sống sốt trong gió lốc Tinh Hải, bất luận ngươi dùng âm mưu quỷ kế, hay trắng trợn cướp đoạt, thậm chí chỉ là may mắn, đều không thể chối bỏ một “sự thật”, trong hoàn cảnh vô cùng hiểm ác ngươi đã đánh bại vô số kẻ địch, còn sống tới nay!"
"Sự thực đó đã chứng minh ngươi là ngươi thông minh nhất, hèn hạ nhất, quyết đoán nhất, linh xảo nhất, thậm chí là cường tráng nhất trên tinh hạm!"
"Nói cách khác, ngươi có được gien ưu tú nhất trong đám người kia!"
"Như vậy, ngươi sinh tồn, chính là gien ưu tú được sinh tồn, để người mang loại gien ưu tú tiếp tục sống sót mới phù hợp lợi ích nhân loại!"
"Cho nên, đứng ở góc độ hiến pháp đế quốc, đứng ở góc độ toàn bộ nhân loại, về mặt lý luận mà nói, đương nhiên sẽ không phán quyết ngươi tội trạng quá nghiêm trọng!"
Nội tâm Lý Diệu khẽ động, lập tức bắt lấy điểm mấu chốt: "Về mặt lý luận?"
"Lý đạo hữu quả nhiên tư duy nhanh nhẹn, lập tức nắm được then chốt, không sai, vừa rồi ta chỉ nói là về mặt lý luận!"
Tô Trường Phát ung dung nói: "Trong thực tế, khi thật sự gặp loại chuyện này, bình thường rất khó tìm được chứng cớ xác thực, cũng thường không nhao lên toà án, dù thật đưa lên tòa, chút chứng cớ lẻ tẻ thu nhặt được rất khó hình thành hệ thống chứng cứ xuyên suốt để buộc tội, quan toà cũng không thích phán quyết loại án lộn xộn này, cuối cùng thường thường là chứng cớ không đủ, vô tội phóng thích."
"Loại chuyện này, gia thuộc người bị hại cũng là lòng dạ biết rõ, cho nên phía nguyên cáo thường không thích giải quyết trên tòa, mà đề trình khiếu nại dân sự lên “trọng tài đình” ở địa phương, loại khiếu nại này không cần chứng cớ, chỉ cần là trực hệ hoặc sư huynh đệ đồng môn của người bị hại đệ trình lên, lại thêm “hiềm nghi hợp lý” liền sẽ được tiếp nhận."
Lý Diệu nghe mà sững sờ: "Sau khi thụ lí thì sao, không chứng cớ làm sao để phán quyết?"
"Không chứng cớ, đương nhiên không cần phán quyết!"
Tô Trường Phát cười nói: "Cái gọi là trọng tài đình, chính là mời trọng tài quan đến chủ trì, để ngươi và gia thuộc người bị hại quyết đấu công bình, đánh nhau một trận!"
"Hả?"
Lý Diệu há hốc mồm, như vậy cũng được?
"Còn nhớ những gì ta nói vừa nãy không, điểm xuất phát của pháp luật đế quốc là bảo đảm gien ưu tú nhất được truyền thừa. Cho nên, nếu đối phương muốn chế tài ngươi, thì nhất định phải chứng minh gien của bọn hắn càng ưu tú hơn ngươi!"
"Chỉ cần đánh bại ngươi trên sàn thi đấu liền có thể chứng minh điểm này! Khi đó, tội ngươi phạm phải không đơn giản là “ăn người”, mà là “hủy diệt một nhân loại có gien ưu tú hơn ngươi”!"
"Dựa theo logic pháp luật đế quốc, đây là trọng tội nguy hại đến tính tiếp diễn của văn minh nhân loại, là “tội ác ngập trời”, đương nhiên phải trừng phạt thật nặng!"
"Khi đó, ngươi sẽ bị trọng tài phán có tội, tiếp sau gia thuộc người bị hại lại hướng pháp viện khởi tố, dù không có bất kỳ chứng cớ nào, ngươi vẫn bị phán quyết có tội, hơn nữa tội thêm ba cấp!"
"Đương nhiên, tuyệt đại bộ phận người sẽ không phiền toái như vậy, từ lúc trên sàn thi đấu ngươi đã trực tiếp bị gia thuộc người bị hại xử lý rồi!"
Lý Diệu sững sờ nói: "Nếu ta đánh thắng thì sao?"
"Nếu ngươi đánh thắng, vậy chứng tỏ gien ngươi quả thực vô cùng ưu tú, có tư cách được truyền thừa tiếp! Vậy cho dù về sau xuất hiện chứng cứ mới, gia thuộc người bị hại đều không thể dùng bất kỳ hình thức gì tìm ngươi gây chuyện!"
Tô Trường Phát nói: "Trọng tài đình chỉ được sử dụng duy nhất một lần với mỗi án kiện, kết quả trọng tài vĩnh viễn hữu hiệu, nếu lần này không thể giết chết ngươi, liền tuyệt không có lần sau!"
"Nếu ngươi thắng khiêu chiến trước mặt quan chúng, chứng minh tính ưu việt của gien mình, mà sau đó gia tộc người bị hại vẫn dây dưa không ngớt, vậy thì không cần chính ngươi động thủ, pháp luật đế quốc tự nhiên sẽ đứng về phía ngươi, đối phương nhất định sẽ phải chịu xử phạt nghiêm khắc nhất, thậm chí bị diệt môn, diệt tộc!"
Lý Diệu nghĩ nửa ngày, gật đầu nói: "Ta hiểu, nói cách khác, chỉ cần thực lực đủ mạnh, bất luận đã làm chuyện gì, đều là vô tội!"
"Khôn sống mống chết, được làm vua thua làm giặc, thiết câu giả tặc, thiết quốc giả hầu! Đây chẳng lẽ không phải chân lý đặt ở đâu cũng đúng ư?"
Tô Trường Phát lạnh lùng nói: "Chẳng qua, ở trong thế giới Tu Chân giả, chân lý này bị đóng gói thành “quy tắc ngầm”, dùng hình thức tương đối mịt mờ biểu hiện ra ngoài!"
Lý Diệu nhổ ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói: "Như vậy, như vậy xã hội chẳng phải lộn xộn? Tất cả cường giả đều có thể cố tình làm bậy, tùy ý thiêu giết cướp giật!"
"Sao thế được?"
Tô Trường Phát mỉm cười nói: "Nếu thực lực của ngươi đủ mạnh, đạt tới đẳng cấp “giới chủ”, ngươi liền có thể định ra quy tắc trò chơi, thông qua con đường công khai hợp pháp, không ngừng giành được nguồn lợi ích ổn định, cần gì phải dùng đến thủ đoạn thô bạo thấp kém như thiêu giết cướp giật?"
"Nếu ngươi phải thiêu giết cướp giật, vậy chỉ chứng tỏ thực lực ngươi chưa đủ mạnh, không cách nào trở thành người chế định quy tắc trò chơi. Làm thế, “giới chủ” và cường giả địa phương rất nhanh sẽ tìm tới ngươi, tiêu diệt ngươi, hoặc là trấn áp ngươi, thu phục ngươi, nhét ngươi vào trong khuôn khổ quy tắc, biến thành một bộ phận của thể chế."
"Xã hội như vậy sao có thể không ổn định được?"
"Ta triệt để hiểu rồi!"
Lý Diệu vỗ ót, hướng Tô Trường Phát và Đường Thiên Hạc cúi người thật sâu, ra vẻ phục tùng nói: "Đa tạ hai vị tiền bối giải thích nghi hoặc, nghe các ngươi nói như vậy, vãn bối quả thực có cảm giác rộng mở thông sáng, phát hiện một thế giới hoàn toàn mới!"
"Chẳng qua —— "
Nhãn châu xoay động, mặt Lý Diệu lộ vẻ khó xử, "Ta vẫn còn một vấn đề cuối cùng, một vấn đề không sao tìm được lời giải!"
"Lý đạo hữu mời nói!"
Tô Trường Phát cười nói: "Không dám nói giải hoặc, mọi người cùng nhau nghiên cứu thảo luận, cùng nhau luận bàn mà thôi!"
"Là thế này, trình bày và phân tích của hai vị về “chân nhân” và “người vượn” quả thực tinh diệu tuyệt luân, khiến cho vãn bối hiểu ra. Có điều cẩn thận ngẫm lại, cái gọi là chân nhân, chưa hẳn đều là chân nhân sinh ra? Con cháu bọn hắn cũng chưa chắc đều là chân nhân?"
"Dù sao ở Phi Tinh giới là như thế, che mẹ của rất nhiều Tu Chân giả vốn không phải Tu Chân giả, trong con cái bọn hắn tuy tỷ lệ Tu Chân giả cao một chút, nhưng không phải ai cũng đều có thể thức tỉnh linh căn!"
"Nếu một tên chân nhân, cũng tức là Tu Tiên giả, trong khi cha mẹ và con cái hắn đều là người vượn, nói cách khác, cha mẹ và con cái lại thuộc về hai chủng tộc khác nhau, điều này có vẻ... Nói không thông a?"
"Có gì mà nói không thông?"
Đường Thiên Hạc xì mũi coi thường: "Ngựa và lừa giao phối sẽ sinh ra con la, ngựa và lừa là cha mẹ, la là con cái, xin hỏi, bọn chúng cùng một chủng tộc ư?"
Lý Diệu lập tức không lời nào để nói, mặt đỏ đến tận mang tai!