Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1277 - Chương 1244: Yêu Ngôn Hoặc Chúng!

Chương 1244: Yêu ngôn hoặc chúng! Chương 1244: Yêu ngôn hoặc chúng!Chương 1244: Yêu ngôn hoặc chúng!

"Ta đoán, điều Lý đạo hữu thực sự muốn hỏi là, ở đế quốc Chân Nhân Loại, quan hệ giữa chân nhân và người vượn, đặc biệt là giữa những chân nhân và người có liên hệ huyết thống là thế nào đúng không?"

Tô Trường Phát nói.

Lý Diệu vội gật đầu.

"Không sai, dựa theo lý luận của Tu Tiên giả chúng ta, chân nhân và người vượn quả thực là hai loại bất đồng."

Tô Trường Phát rủ rỉ nói: "Dựa theo phân chia sinh giới, nghiêm cách mà nói thì bắt đầu là giới động vật, rồi chi động vật có xương sống, họ có vú, bộ linh trưởng, lớp người vượn, dưới người vượn là hai ngành khác nhau, một là “ngành chân nhân”, một là “ngành người vượn”, giữa hai ngành này dù không cách ly sinh sản, thậm chí có thể tự do trao đổi và chuyển hóa, nhưng rốt cục vẫn có chỗ bất đồng."

"Chẳng qua, tuy chúng ta cho rằng người vượn chỉ là một loại động vật cấp cao tương đối đặc thù, là “họ hàng gần” của chúng ta, trong cảnh nội đế quốc cũng bảo lưu lại chế độ nô lệ, nhưng trải qua hơn một ngàn năm phát triển, chế độ này sớm đã hoàn thiện, hoàn toàn không máu tanh tàn bạo, hỗn loạn vô trật tự như trong tưởng tượng của ngươi đâu!"

"Người vượn dù sao cũng là đối tượng đề cung nguồn gien và là máy ấp trứng của chúng ta, lại có được độ bền, tính linh hoạt, độ tự chủ hơn xa các loại Khôi Lỗi linh giới, là công cụ hữu dụng không thể thiếu để kiến thiết văn minh nhân loại. Cho nên, trong đế quốc người vượn cũng có được địa vị cao hơn hẳn động vật bình thường, luận địa vị pháp luật gần như tương đương với động vật quý hiếm sắp tuyệt diệt!"

"Động vật quý hiếm sắp tuyệt diệt có 《 luật bảo hộ động vật quý hiếm》, còn người vượn thì sao, cũng có 《 luật bảo bộ người vượn》 để bảo đảm quyền lợi cơ bản cho bọn hắn."

"Nhìn xem, chúng ta đâu phải hoàn toàn không bảo vệ động vật, mà chỉ phản đối cách làm cực đoan đến độ tẩu hỏa nhập ma kia thôi! Bảo hộ động vật là bảo vệ chính chúng ta, đạo lý đơn giản như vậy há nào chúng ta không biết?"

"Tóm lại, tuy người vượn không thể trở thành công dân đế quốc, nhưng chỉ cần biểu hiện ra tài năng ở một phương diện nào đó, thể hiện ra giá trị đối với đế quốc, liền cũng có thể giành được cuộc sống tương đối thoải mái. Dù vẫn là nô lệ, thì đó cũng là vật có giá trị của chủ nhân, cũng được chủ nhân bảo hộ, tránh bị các loại dị tộc và thiên tai trong Tinh Hải xâm phạm! Xác suất sinh tồn và tuổi thọ bình quân đều tăng cao hơn xa thế giới hỗn loạn bên ngoài đế quốc!"

"Về phần người vượn có quan hệ huyết thống cùng Tu Tiên giả, tỷ là cha mẹ và con cái Tu Tiên giả là người vượn, cuộc sống bọn họ lại càng thoải mái! Chính như câu “Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên”, đến cả gà chó đều có thể thơm lây, há gì cha mẹ và con cái!"

"Loại chuyện này không có gì ám muội, đế quốc tuy coi trọng huyết mạch, nhưng càng coi trọng quân công, tôn sùng dùng đao kiếm và nắm đấm của mình để chứng minh gien ưu tú! Đại bộ phận Tu Tiên giả sẽ không phủ nhận quan hệ huyết thống kia, thậm chí còn bố trí cho người vượn thân thuộc với mình những chức vụ quan trọng, tỷ như quản lý nô lệ..."

"Những Tu Tiên giả khác cũng sẽ không quá làm khó loại người vượn này."

"Dù sao, trong gia tộc từng sản sinh một Tu Tiên giả, chứng minh trong huyết mạch kia ẩn chứa nguồn gien tương đối cao cấp, dù đời này đều là người vượn, tỷ lệ con cháu xuất hiện Tu Tiên giả cũng sẽ tương đối cao! Từ góc độ đấy mà nói, ưu đãi bọn hắn là điều có lợi đối với văn minh nhân loại."

"Lui một vạn bước mà nói, dù người vượn thân thuộc với mình là kẻ bất tài không làm gì được, vậy cứ nuôi như thú cưng thôi, làm vậy tốt xấu cũng có thể thỏa mãn nhu cầu tình cảm của Tu Tiên giả, xem như công cụ giải buồn giết thời gian, chúng ta cũng đâu phải quái vật đoạn tình tuyệt dục!"

"Coi người vượn thân thích với mình làm... thú cưng?"

Lý Diệu thật sự khó mà tán đồng.

"Có phải ngươi cảm thấy điều này hoàn toàn phá vỡ đạo đức quan của ngươi?"

Tô Trường Phát lơ đễnh hỏi.

Lý Diệu nghĩ nghĩ, thành thật gật đầu.

Dù hắn đang dùng thân phận giả tạo, nhưng nghe được lý luận động trời như thế, trong lòng khó mà có thể chấp nhận ngay được.

Quả nhiên, Tô Trường Phát cũng không tức giận, chỉ cười cười nói: "Cái gọi là đạo đức, là công cụ điều tiết quan hệ xã hội, là pháp tắc và quy phạm con người chế tạo ra, khi quan hệ xã hội phát sinh cự biến, bản thân đạo đức cũng sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất!"

"Từ xưa đến nay, không có đạo đức vĩnh hằng bất biến, người đang tiến hóa, thế giới đang tiến hóa, đạo đức tự nhiên cũng đang tiến hóa!"

"Ví dụ đơn giản thế này, hơn 10 vạn năm trước, ngọn lửa văn min hnhân loại vừa mới được nhen nhóm không lâu, khi đó là “xã hội thị tộc mẫu hệ”, tất cả mọi người đều coi trọng người mẹ, xem thường người cha, như vậy, lấy mẹ làm đầu là tiêu chuẩn đạo đức lớn nhất, còn không kính trọng, không nuôi dưỡng phụ thân thì không tính là “vô đạo đức”!"

"Bảy tám vạn năm trước, nhân loại tiến vào xã hội nô lệ, áp dụng chế độ nô lệ, chuyện lấy nô lệ làm vật tuẫn táng là thiên kinh địa nghĩa, thậm chí phong tục tuẫn táng này còn phát triển ra một bộ lễ pháp quy củ sâm nghiêm, bao la vạn tượng, thậm chí có cả quan điểm “lấy lễ trị quốc”, chúng ta có thể chỉ trích cổ nhân khi đó là vô đạo đức ư?"

"Thời đại cổ tu, khai hóa chưa lâu, thường thường mười hai mười ba tuổi đã có thể kết hôn sinh con, đây là nguyên nhân chính khiến tuổi thọ bình quân người lúc ấy tương đối thấp, tỷ lệ con nhỏ tử vong cao, nhưng như vậy có gì vô đạo đức không?"

"Những điều ấy ở trong mắt chúng ta là chuyện tuyệt không thể chấp nhận, nhưng chúng đều phù hợp với hình thái xã hội lúc đó, vào lúc đó mà nói, chúng đều là biểu hiện của những chặng mà một nền văn minh phát triển tất phải trải qua."

"Chúng ta đương nhiên không thể dùng tiêu chuẩn đạo đức hôm nay đi phán xét cổ nhân. Ngược lại, chẳng lẽ cổ nhân có thể dùng đạo đức của bọn họ ốp lên đầu chúng ta?"

"Ngẫm mà xem, nếu giờ có một “cánh cửa thời gian”, có thể để người xuyên qua quá khứ tương lai, lại có ba người lần lượt đến từ xã hội thị tộc mẫu hệ mười mấy vạn năm trước, xã hội nộ lệ tám vạn năm trước, thời đại cổ tu năm vạn năm trước đi vào thế giới chúng ta, thấy cảnh chúng ta lấy họ cha, chưa thành niên không thể giao hợp, dù là người quyền cao chức trọng thì sau khi chết đều không thể dùng người tuẫn táng... Bọn họ chỉ vào cái mũi chúng ta chửi ầm lên, nói chúng ta không biết liêm sỉ, vô đạo đức. Lý đạo hữu, ngươi có cảm tưởng gì?"

"..."

Lý Diệu không phản bác được.

Tô Trường Phát khe khẽ gõ huyệt Thái Dương mình, nói: "Vấn đề lớn nhất của Tu Chân giả chính là nhân loại rõ ràng đã tiến hóa đến một hình thái xã hội hoàn toàn mới, bắt đầu phải giãy dụa sinh tồn trong thế giới Tinh Hải bao la, bọn hắn lại làm như không thấy, vẫn cứ ôm lấy quan niệm đạo đức xưa cũ!"

"Nói thật, trước đây ta cũng gặp quakhông ít Tu Chân giả “chính khí lẫm nhiên”, “thà chết không phục”, bọn hắn đều rất có khí tiết, sắp chết đến nơi vẫn cứ chửi ầm lên, mắng Tu Tiên giả chúng ta là ma đầu vô đạo đức, không chút nhân tính, tội ác tày trời! Lý đạo hữu, ngươi biết mỗi lần ta nghe được những lời kia, trong lòng nghĩ thế nào không?"

Lý Diệu lắc đầu.

Tô Trường Phát cười nói: "Ta giống như đang nhìn một tên thủ lĩnh thị tộc mẫu hệ xuyên việt đến hiện đại, miệng lên án chúng ta vì sao không tôn sùng “đạo đức” tổ tông lưu lại, lấy mẹ làm đầu, mà lại “tà ác” theo họ cha !"

"Ngươi, nghe rõ ý ta chứ?"

"Hiểu."

Yếu hầu Lý Diệu khô khốc, thanh âm giống như tiếng phát ra từ phù trận truyền âm bị hỏng: "Ý tiền bối là, mỗi thời đại có đạo đức quan riêng của thời đại ấy, bây giờ là thời đại Đại Vũ Trụ, bộ hệ thống đạo đức quan của Tu Chân giả cũng như đạo đức quan của xã hội thị tộc mẫu hệ, sớm đã lạc hậu!"

"Ngươi rất có ngộ tính!"

Ý cười trên mặt Tô Trường Phát càng thêm sáng lạn: "Tuy chúng ta đang lợi dụng ngươi, chẳng qua nói thật, ta thật sự càng lúc càng coi trọng ngươi, tin tưởng ngươi có thể trở thành một Tu Tiên giả ưu tú!"

Nghe được câu “khích lệ” này, Lý Diệu giống như vừa nuốt phải con ruồi, thậm chí con ruồi này còn đang “ong ong” kêu loạn trong đầu, rất là buồn nôn.

Đế quốc Chân Nhân Loại không hổ là cường quốc lâu đời, thực lực cứng thế nào còn chưa biết, nhưng ít nhất, phần thực lực mềm mê hoặc nhân tâm này thì đúng là nguy hiểm vô cùng!

Khó trách Tu Tiên giả thờ phụng loại lý niệm dị dạng này có thể có được đạo tâm kiên định như thế, thậm chí sinh ra lượng lớn Nguyên Anh!

Đối với lý luận của Tô Trường Phát và Đường Thiên Hạc, Lý Diệu còn cần thời gian để tiêu hóa hấp thu, nghĩ ra sách lược ứng đối.

Tiếp đó, hắn giả bộ thành khẩn, như một học sinh học sinh đi theo sau đít Đường Thiên Hạc, nghe nàng chém gió khoe khoang, thổi “người thủ hộ văn minh nhân loại” là đế quốc Chân Nhân Loại lên tận trời xanh.

Chẳng mấy chốc, cơ địa chiến tranh Thanh Dương hào đã gần ngay trước mắt.

Lý Diệu hoàn toàn đắm chìm trong lý luận nguy hiểm của Tu Tiên giả, không kịp để ý vẻ ngoài Thanh Dương hào, cứ thế theo bước ba tên Tu Tiên giả tiến vào nhau.

Nơi bọn hắn tiến vào dường như là một kho chứa máy móc, vách khoang bốn phía tán phát ra quang mang trắng ngà, tất cả góc rẽ đều trình hiện ra đường vòng cung hoàn mỹ, tứ bề kín mít không chút khe hở, mang đến cảm giác kín như bưng.

Kho máy móc lớn chừng nửa sân bóng, trống trơn, trong góc lại khảm nạm một tòa “quang trì” tản mát quang mang màu bích lục, từ trong đó không ngừng toát ra từng bộ chiến binh Thái Hư, bước chân cơ giới đi đến đứng vào trong góc nhà kho, rồi cứ vậy tiến vào trạng thái hôn mê.

"Phù trận cách âm và cách nhiệt tiên tiến quá!"

Lý Diệu âm thầm đánh giá.

Hắn biết ba tên Tu Tiên giả đang điều chỉnh sách lược, chuẩn bị thăm dò vào sâu trong Côn Luân, như vậy nhất định phải thay đổi mô thức luyện chế của cơ địa chiến tranh, bắt đầu liên tục không ngừng luyện chế ra chiến binh Thái Hư mới, dùng để xâm nhập lòng đất đầy rẫy nguy cơ.

Nhưng mà, luyện chế trên quy mô lớn triển khai ở ngay bên cạnh, song hắn lại cảm thấy tạp âm, chấn động, nhiệt lượng và Linh Năng ba động đều cực kỳ yếu ớt.

Điều này chứng tỏ, ở lĩnh vực cách âm cách nhiệt và ngăn cách Linh Năng, đế quốc c có được trình độ kỹ thuật vượt xa Liên Bang mấy thời đại.

"Lý đạo hữu, mời bên này!"

Ba tên Tu Tiên giả ghé đầu tiếp tai trao đổi một lúc, Đường Thiên Hạc và Khấu Như Hỏa lần lượt tiến vào một đường hành lang bị bao phủ bởi hào quang màu trắng sữa, còn Tô Trường Phát thì vẫn ở lại bên người Lý Diệu, mỉm cười vươn tay.

"Con người ta thật ra không thích nói lý luận suông, dù sao cái thứ lý luận này, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, rốt cục ai đúng ai sai, kết quả chẳng phải vẫn là xem nắm tay ai lớn hơn?"

"Ta thích nghiên cứu thảo luận một ít vấn đề càng thêm cụ thể!"

"Nếu ngộ tính Lý đạo hữu đã cao như vậy, đối với Đại Đạo tu tiên cũng không bài xích, hai bên có thể câu thông, ta liền mời Lý đạo hữu đến xem xem, mấy thế giới Tu Chân giả lấy “thủ hộ người bình thường” làm nguyên tắc rốt cục đã tự diệt vong như thế nào!"
Bình Luận (0)
Comment