Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1285 - Chương 1252: Bẩm Sinh Nguyên Tội!

Chương 1252: Bẩm sinh Nguyên Tội! Chương 1252: Bẩm sinh Nguyên Tội!Chương 1252: Bẩm sinh Nguyên Tội!

"Nguyên Tội?"

Lý Diệu hừ lạnh một tiếng, hắn chưa bao giờ cho rằng có cái gì là tội nghiệt bẩm sinh, đối với từ này tràn đầy phản ứng chán ghét theo bản năng.

Tâm tư điện chuyển, Lý Diệu mở miệng nói: "Có phải người Sa Man nghĩ ra quỷ kế, nói người Võ Anh chiếm cứ thế giới màu mỡ ổn định như vậy là một loại không công bằng, là Nguyên Tội bẩm sinh của bọn họ, cho nên bọn họ phải đền bù tổn thất cho người Sa Man —— làm gì có loại lý luận vớ vẩn vậy được?"

Tô Trường Sinh cười cười, lắc đầu nói: "Nếu như lời ngươi nói, vậy thì ngươi nghĩ về người Võ Anh và Sa Man quá đơn giản rồi. Hơn nữa nếu chỉ thế, đoạn lịch sử này cũng mất đi ý nghĩa tham khảo. Ngươi có thể nói thế này, Võ Anh giới hủy diệt không liên quan gì tới lý niệm của Tu Chân giả, chỉ là Tu Chân giả nơi đó khá là ngu xuẩn mà thôi!"

"Nếu đổi thành một ít Tu Chân giả càng thêm thanh tỉnh, càng thêm sáng suốt, chọn phương pháp tiến tuần tự từng bước, chậm rãi đồng hóa người Sa Man, có lẽ sẽ có một kết cục hoàn toàn khác."

Lý Diệu nhất thời cứng họng.

Hắn cũng nghĩ như vậy, lúc Tinh Diệu Liên Bang hấp nạp Yêu tộc tuyệt sẽ không ngây thơ và ngu xuẩn như người Võ Anh.

"Không, ta giảng thuật đoạn lịch sử này xa xa không chỉ đơn giản như vậy, văn minh Võ Anh hủy diệt căn bản không phải do chính sách di dân ngu ngốc của bọn hắn tạo thành, cùng lắm chỉ có thể nói, đó là “dây dẫn” cho hành động sau này của người Sa Man thôi!"

"Cái gọi là lý luận Nguyên Tội không phải dùng để giải thích mâu thuẫn giữa người Võ Anh và người Sa Man, mà dùng để giải thích mâu thuẫn giữa Tu Chân giả và người bình thường, có “Nguyên Tội” không phải là người Võ Anh, mà là Tu Chân giả!"

"Cái gì?"

Lý Diệu ngạc nhiên, bất giác sờ sờ gò má, khó có thể tin tưởng nói: "Tu Chân giả thì có Nguyên Tội bẩm sinh gì?"

"Đương nhiên là có!"

Tô Trường Phát ý vị thâm trường nói: "Tuyệt đại bộ phận văn minh tu chân, bao gồm cả văn minh Võ Anh đều cầm giữ lý niệm “nhân quyền thiên phú không dung xâm phạm, chẳng phân biệt là Tu Chân giả hay người bình thường, tất cả mọi người đều bình đẳng” ở những mức độ khác nhau. Nhưng xuất phát từ lý niệm này liền sẽ đi đến một kết luận cực kỳ vớ vẩn, đó chính là giữa Tu Chân giả và người bình thường trời sinh đã bất bình đẳng!"

"Không sai, pháp luật có thể bảo đảm quyền lợi hợp pháp và địa vị chính trị của người bình thường, thậm chí có thể dùng phương thức một người một phiếu để cho người bình thường có được lực lượng ngang hàng Tu Chân giả!"

"Nhưng, đấy chẳng qua là dối mình gạt người mà thôi!"

"Một khi thức tỉnh linh căn, Tu Chân giả liền có được tốc độ, sức mạnh, thể năng, trí lực và giác quan nhạy bén… xa xa áp đảo người bình thường!"

"Những ưu thế này dù người bình thường rèn luyện thế nào đều không thể san lấp!"

"Có những ưu thế này, Tu Chân giả liền có thể tùy tâm sở dục cạnh tranh ở bất kỳ lĩnh vực nào, bỏ lại người bình thường xa xa phía sau, bọn hắn có thể chiếm cứ hết thảy công việc cần đến trí lực, thể năng, tốc độ, sức mạnh thậm chí cường độ thần hồn siêu cấp, có thể phong quang thành là anh hùng, tiếp nhận đại chúng hoan hô, vạn dân kính ngưỡng!"

"Chỉ cần ở một lĩnh vực xuất hiện một tên Tu Chân giả, đồng nghĩa với tất cả người bình thường còn lại dù không ngừng cố gắng, nỗ lực trả ra đều không chút cơ hội cạnh tranh, chỉ đành ngoan ngoãn nhận thua, trơ mắt nhìn Tu Chân giả đại hiển thần thông!"

"Nói vậy cho nhanh, cái thế giới này là vũ đài của Tu Chân giả, người bình thường cùng lắm chỉ là quan chúng dưới đài, phụ trách vỗ tay và ủng hộ mà thôi!"

"Bọn hắn không xứng, cũng căn bản không năng lực leo lên vũ đài, đi tán phát quang thải của mình!"

"Lý đạo hữu, bất bình đẳng như vậy, chẳng lẽ còn không tính là Nguyên Tội của Tu Chân giả?"

Ý cười trên mặt Tô Trường Phát càng lúc càng dữ tợn, ngữ khí lại càng lúc càng bình tĩnh, mang đến cho Lý Diệu cảm giác sởn hết cả gai ốc, mồ hôi đầm đìa!

"Quan trọng hơn chính là, loại bất bình đẳng này không chỉ có nghĩa người bình thường không cách nào cạnh tranh ở bất kỳ lĩnh vực nào cùng Tu Chân giả, mà còn có nghĩa người bình thường hoàn toàn không cách nào bảo đảm an toàn tánh mạng và tài sản, hết thảy đều thao túng ở trong tay Tu Chân giả!"

"Người bình thường không thể không chấp nhận sự thật đó, tức là —— sở dĩ bọn hắn có thể sống bình an, hạnh phúc, chẳng qua là kiến lập trên sự thiên lương, thương cảm và bố thí của Tu Chân giả!"

"Hết thảy những gì bọn họ có đều là ngọn tháp trong gió cát, lầu các giữa không trung, được “đạo đức” hư vô mờ mịt của Tu Chân giả gìn giữ!"

"Hôm nay, Tu Chân giả quyết định hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, bảo hộ người bình thường, cho nên người bình thường mới được sống trong ngày lành!"

"Nhưng mà, nếu đến một ngày nào đó, Tu Chân giả thay đổi thì sao?"

"Nếu như Tu Chân giả xuất phát từ lý do nào đó, hoặc căn bản không cần lý do, chỉ là tâm tình không tốt, quyết định không bảo hộ người bình thường nữa, mà đổi sang cách hành xử hoàn toàn trái ngược thì sao?"

"Khi đó, Tu Chân giả có thể tùy tâm mặc ý diệt sát người bình thường, cướp đi tài sản của bọn hắn, nô dịch vợ con bọn hắn, biến con cháu đời đời bọn hắn thành nô lệ!"

Lý Diệu buột miệng thốt lên: "Tu Chân giả sẽ không làm vậy!"

Lời này vừa ra, đáy lòng lập tức thấm ra mồ hôi lạnh.

Tô Trường Phát nhìn hắn một cái thật sâu, mỉm cười nói: "Trọng điểm không phải Tu Chân giả có thể làm vậy hay không, mà là “có thể hay không”! Rất rõ ràng, bọn họ có thể!"

"Tu Chân giả có thể tùy tâm mặc ý tổn thương người bình thường, còn người bình thường lại không cách nào xúc phạm tới Tu Chân giả, cho nên chỉ có thể khẩn cầu đối phương tuân thủ quy tắc xã hội trước nay, cũng chính cái gọi là “đạo đức” —— đây mới là điểm chết người nhất!"

"Vừa nãy ta đã nói, Lý đạo hữu, hai chữ “đạo đức” là thứ không đáng tin nhất trên thế giới này. Tùy theo biến hóa của sức sản xuất và quan hệ giữa người với người, đạo đức cũng sẽ biến đổi với tốc độ chóng mặt!"

"Huống hồ, còn có đủ loại bất trắc không thể dự liệu!"

"Ví dụ đơn giản nhất, cứ mượn ngươi mà nói cho dễ hiểu, Lý đạo hữu, ta tin tưởng trong quá khứ ngươi nhất định là một Tu Chân giả điển hình, không chừng còn từng làm rất nhiều chuyện tốt, bảo hộ rất nhiều người bình thường, đúng không?"

Khóe mắt Lý Diệu nhảy lên kịch liệt, giả ra bộ dạng xoắn xuýt vạn phần, khẽ gật đầu.

Nếp nhăn trên mặt Tô Trường Phát dãn ra ý cười như quỷ dưới địa ngục: "Nhưng mà, qua “sự cố Tinh Hải hạm” lần này, sau khi đột phá giới hạn đạo đức, ngươi đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi!"

"Dù người bình thường có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng quá khứ của ngươi, nhưng bọn hắn có thể tin tưởng ngươi bây giờ ư?"

"Nếu ngươi không gặp gỡ chúng ta, mà cơ duyên xảo hợp về lại Phi Tinh giới, ngươi có thể bảo chứng mình vẫn đối xử với người bình thường như trước, chứ không phải coi bọn chúng là từng khối thịt tươi thơm ngào ngạt?"

"Nếu dưới sự xúi giục của bản năng quỷ dị này, ngươi xúc phạm tới người bình thường. . . Thậm chí cả nhà già trẻ đối phương, liệu hắn có cách để phản kháng ngươi không?"

Sắc mặt Lý Diệu tái nhợt, làm cái động tác nôn ọe, không phản bác được.

Tô Trường Phát lạnh lùng nói: "Không bất kỳ ai có thể chịu được chuyện vận mệnh mình phụ thuộc hết vào thiện ý và thương cảm của người khác! Tu Chân giả có được năng lực tùy ý tổn thương người bình thường mà không bị người bình thường tổn thương ngược lại, đây chính là Nguyên Tội của bọn họ, Nguyên Tội lớn nhất!"

"Đối với hai hạng Nguyên Tội này, biện pháp giải quyết cũng cực kỳ đơn giản!"

"Đầu tiên là tiến một bước đề cao thuế suất Tu Chân giả, hạn chế các loại quyền lợi của bọn hắn, nghiêng lệch các lĩnh vực công việc, giáo dục, tham chính về phía người bình thường!"

"Thứ hai, nếu Tu Chân giả đã nguy hiểm như thế, đều là hung thú hình người, vậy nhất định phải giám sát nghiêm ngặt, thân phận, thực lực, cảnh giới, hành tung hằng ngày đều phải được công chúng nắm giữ, hơn nữa khi cần thiết, dù không có chứng cớ, cũng có thể tiến hành hạn chế thân nhân đối với Tu Chân giả."

"Thứ ba, thành lập “ủy ban công bằng nhân loại”, điều tra tất cả sự kiện Tu Chân giả lạm dụng quyền lực, cạnh tranh không lành mạnh, gây tổn hại cho người bình thường trong hơn một trăm năm qua, đồng thời nghiên cứu phát minh các loại pháp bảo hạn chế năng lực Tu Chân giả, bảo đảm người bình thường cũng có được năng lực tổn thương Tu Chân giả nhất định!"

"Quyền lực tuyệt đối đồng nghĩa với tha hóa tuyệt đối, hiện tại Tu Chân giả có được “quyền lực tuyệt đối”, vậy bọn hắn tha hóa chỉ là vấn đề thời gian! Chỉ khi tất cả mọi người đều có được năng lực tổn thương lẫn nhau mới ngăn được quyền lực tuyệt đối này, mới có thể bảo chứng liên minh phát triển ổn định!"

"Quan điểm chủ yếu của lý luận Nguyên Tội là như vậy."

"Bộ lý luận này vừa xuất hiện không lâu liền giống như sóng triều cuốn khắp toàn bộ Võ Anh liên minh, được tuyệt đại bộ phận người bình thường ủng hộ!"

"Làm sao có thể!"

Lông mày Lý Diệu nhướng lên như đao, đứng bật dậy: "Lý luận Nguyên Tội có lẽ là trò quỷ của người Sa Man, được công dân Sa Man trong liên minh ủng hộ cũng không lạ, nhưng không phải còn có hơn phân nửa công dân Võ Anh ư? Sao bọn hắn cũng ủng hộ loại luận điệu vớ vẩn kia được?"

"Ngươi cảm thấy lý luận Nguyên Tội vớ vẩn, bởi vì ngươi là Tu Chân giả, ngươi tự nhiên đã đứng về phía Tu Chân giả rồi!"

Tô Trường Phát điềm nhiên nói: "Nếu ngươi là một người bình thường tay trói gà không chặt, ngươi sẽ không cảm thấy luận điệu đó vớ vẩn, ngược lại sẽ cảm thấy thể hồ quán đỉnh, đột nhiên tỉnh ngộ!"

"Suy bụng ta ra bụng người mà xem, Lý đạo hữu, thúc đẩy năng lực tính toán của ngươi, tưởng tượng thử đi, ngươi là một người bình thường, khi ngươi đối mặt với Tu Chân giả cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ, không gì không làm được, sâu trong nội tâm ngươi rốt cục suy nghĩ điều gì?"

Tô Trường Phát khoác cánh tay lạnh như băng lên vai Lý Diệu, ghé vào lỗ tai hắn, thanh âm như có như không văng vẳng bên tai: "Thấy đối phương cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn, thông minh hơn, anh tuấn hơn, có địa vị xã hội và năng lực thể hiện giá trị cao hơn ngươi —— quan trọng nhất, cả đời này ngươi không cách nào vượt qua người ta!"

"Ngươi thân là người bình thường, liệu sẽ có chút. . . Đố kỵ không?"

"Mà khi ngươi chứng kiến Tu Chân giả có thể một quyền đánh nát tảng đá, một cước đá bay Yêu thú nặng hơn mười tấn, ngươi liệu có nhịn không được tưởng tượng, quyền cước như vậy mà rơi trên người mình thì sẽ như thế nào?"

"Ngươi thân là người bình thường, có phải sẽ cảm thấy. . . Sợ hãi không?"

"Khi người tận mắt chứng kiến cảnh Tu Chân giả đại hiển thần thông trên vũ đài, có được cuộc sống trong mơ, lại quay đầu nhìn tình trạng buồn tẻ vô vị, nhân sinh ảm đạm của mình, liệu có sinh ra cảm giác… tuyệt vọng đối với sự nhỏ yếu, ngu muội, vô năng, xấu xí của mình không?"

"Ghen ghét! Sợ hãi! Tuyệt vọng! Đủ loại cảm xúc mặt trái chồng chất lại, ngày qua ngày, năm qua năm dày vò ngươi, cuối cùng liệu có nuôi dưỡng ra một ít … cừu hận sâu trong cốt tủy ngươi?"
Bình Luận (0)
Comment