Chương 1254: Hắc Tinh báo thù (Thượng)
Chương 1254: Hắc Tinh báo thù (Thượng)Chương 1254: Hắc Tinh báo thù (Thượng)
Quang ảnh sau lưng Tô Trường Sinh hiện ra từng tòa đại thành vàng son lộng lẫy, khí thế huy hoàng, xen giữa những cao ốc mọc lên san sát như rừng là không khí hiện đại hoá nồng đậm, vừa nhìn đã biết là thành thị tràn ngập văn minh và linh tính, nhưng thân ảnh Tu Chân giả lại rất ít, thỉnh thoảng mới có vài cái, lại đều hình dung tiều tụy, thần hồn thấu chi, bộ dạng như giếng cạn đèn khô.
Ngược lại, đạo đồ Xi Vưu đạo quanh thân xăm đầy hình thù kỳ dị, hai mắt đỏ thẫm, thần sắc phấn khởi thì đâu đâu cũng thấy.
Bởi Xi Vưu đạo nắm giữ năng lực giúp cho người bình thường kích phát tiềm năng sinh mệnh, hóa thân chiến sĩ cuồng thần, lại thêm bản thân cũng có được tính tổ chức và quân sự hóa cao độ, cho nên trong ba mươi năm nội chiến, càng lúc càng nhiều người bình thường gia nhập Xi Vưu đạo, dưới sự dẫn đường của đại thần Xi Vưu, đương đầu với Tu Chân giả phe tự do.
Trong hình ảnh cuối cùng, gần như phố lớn hẻm nhỏ của tất cả thành thị đều chật ních đạo đồ Xi Vưu cuồng nhiệt, dùng cách thức nguyên thủy và dã man nhất để quỳ bái thần linh của bọn họ.
Còn số Tu Chân giả lác đác không mấy thì hoàn toàn bị bọn họ vây quanh thậm chí nuốt chửng, bộ dạng yếu ớt, cô lập và bất lực không bút nào diễn tả!
Lý Diệu thở dài một hơi thật sâu.
Tu Chân giả rốt cục là chiến đao của văn minh nhân loại, là người bảo vệ và dẫn đường cho tất cả Nhân tộc!
Hiện giờ, người bình thường của văn minh Võ Anh tự tay bẻ gảy cây chiến đao này, từ bỏ người bảo vệ, bi kịch sau đó liền khó mà trách được!"
Tô Trường Sinh cười lạnh nói: "Tu Chân giả phe chuộc tuội cho là mình tiêu diệt toàn bộ Tu Chân giả phe tự do, trợ giúp người bình thường đánh thắng nội chiến, có thể lần nữa giành lấy tín nhiệm và chấp nhận từ người bình thường, bọn hắn nghĩ quá ngây thơ!"
"Người bình thường sở dĩ sợ hãi và ghen ghét bọn hắn, không phải vì bọn hắn “làm gì”, mà là vì bọn hắn “có thể làm cái gì”!"
"Mặc dù trong nội chiến đã vung sức giơ lên đồ đao chém giết đồng loại, gần như chém tận giết tuyệt tất cả đồng loại, thậm chí sư huynh đệ đồng môn. Nhưng Tu Chân giả phe chuộc tội vẫn không khả năng giành lấy tín nhiệm từ người bình thường!"
"Sức chiến đấu bọn hắn thể hiện ra trên chiến trường càng mạnh, tính phá hoại càng lớn, lấy được thành quả chiến đấu càng huy hoàng, người bình thường lại càng e ngại bọn hắn, đề phòng bọn hắn, căm thù bọn hắn!"
"Trước đây, Tu Chân giả phe tự do là kẻ địch chung, Tu Chân giả phe chuộc tội và người bình thường còn có thể kề vai sát cánh, liên thủ kháng địch."
"Bây giờ, có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm, nếu Tu Chân giả phe tự do đã bị tiêu diệt, Tu Chân giả phe chuộc tội sao có thể may mắn thoát kiếp?"
"Sau khi nội chiến chấm dứt, Tu Chân giả phe chuộc tội còn không biết người bình thường đã âm thầm giơ lên đồ đao, siết dây lên trên cổ mình, “ủy ban bình đẳng toàn nhân loại” vẫn tích cực triển khai công tác, toàn phương vị ngăn chặn quyền lợi Tu Chân giả, bao gồm giam sát 24/7, công pháp và thần thông đều bị lập hồ sơ, đối với Tu Chân giả áp dụng phương pháp “suy đoán có tội”!"
"Bọn hắn vẫn ngây thơ cho rằng, chỉ cần thông qua những dự luật này, Tu Chân giả và người bình thường có thể được “hòa giải”, lần nữa đoàn kết lại với nhau!"
"Ha ha, nào có đơn giản như vậy?"
"Những dự luật này lần lượt được thông qua, quyền lợi Tu Chân giả lần lượt bị cướp đoạt, giống như gấu đen bị khốn trong lồng không thể động đậy! Mà người bình thường lòng tham không đáy vẫn chưa thấy đủ, vẫn từng bước ép sát, cuối cùng ném ra phương án giải quyết dứt điểm!"
"Phương án này yêu cầu, tất cả Tu Chân giả bắt đầu từ ngày thức tỉnh linh căn liền nhất định phải đeo trên cổ một tạc đạn Tinh Thạch chứa tinh tủy siêu tinh khiết, uy lực đủ để nổ tung đầu lâu và thân thể Tu Chân giả!"
"Mà phù trận cảm ứng điều khiển tạc đạn Tinh Thạch thì do ủy viên người bình thường trong “ủy ban bình đẳng toàn nhân loại” tổ thành một bộ môn độc lập bảo quản và sử dụng!"
"Kể từ đó, người bình thường liền có được năng lực tổn thương Tu Chân giả!"
"Cái này —— "
Lý Diệu kinh hô ra tiếng.
Hắn nhớ đến Độc Hạt Thực Cốt Xuyên Tâm Tỏa do Giang Thiếu Dương luyện chế.
Nếu tất cả Tu Chân giả suốt đời phải đeo gông xiềng như vậy, mà phù trận điều khiển gông xiềng lại nằm trong tay một ít người bình thường, thế thì đúng là sống không bằng chết!
Tu Chân giả phe chuộc tội đúng là tự làm tự chịu, chết chưa hết tội!
"Tới giờ khắc này, những Tu Chân giả phe chuộc tội mới bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra điều người bình thường muốn căn bản không phải hoà giải, mà là triệt để trấn áp bọn hắn, hoàn toàn cướp đi quyền lợi của bọn hắn!"
"Giờ bọn hắn mới hiểu đạo lý “không phải tộc loại của ta, tâm hắn tất dị”, từ sinh lý đến thần hồn, Tu Chân giả và người bình thường căn bản là hai loại hoàn toàn bất đồng!"
Tô Trường Phát tiếp tục bất động thanh sắc nói: "Tu Chân giả phe chuộc tội rốt cục chống lại, nhưng đã quá muộn!"
"Trong ba mươi năm nội chiến, bọn hắn tự tay đưa tiễn đại bộ phận đồng loại xuống suối vàng, lại cũng khiến bản thân đại thương nguyên khí, trong khi vô số người bình thường được bọn hắn cung cấp pháp bảo trang bị, thậm chí do bọn hắn đích thân chỉ điểm, nắm giữ một ít thủ đoạn đối phó Tu Chân giả!"
"Đồng thời trong nội chiến, Tế Tự Sa Man và Đại Tế Tửu Xi Vưu đạo đã từng bước nắm giữ quyền lực văn minh Võ Anh, tuyệt đại bộ phận người Võ Anh đều bị bọn hắn mê hoặc!"
"Tới lúc này, cuối cùng người Sa Man lộ ra bộ mặt dữ tợn!"
"Tinh Không chi môn nối liền giữa hai giới Võ Anh và Sa Man bị kích phát đến cực hạn, vô số chiến sĩ Xi Vưu ngồi tinh hạm vọt vào Võ Anh giới, như đám cháy hừng hực thiêu đốt doanh lũy vốn đã suy nhược của Tu Tiên giả phe chuộc tội!"
"Tu Chân giả ngày xưa cao cao tại thượng, anh tuấn tiêu sái, không gì không làm được, nay quỳ rạp trong bụi trần, bị chém đầu, bị treo cổ, bị phanh thây xé xác!"
"Vợ con bọn hắn bị nô dịch, toàn bộ thân tộc và tông phái đều bị thiêu đốt, huyết mạch và thần thông truyền thừa triệt để đoạn tuyệt!"
"Ngay cả những Tu Chân giả phe chuộc tội kiên định trong “ủy ban bình đẳng toàn nhân loại” cũng khó trốn kiếp nạn, lần lượt bị đưa lên đoạn đầu đài với các loại tội danh mơ hồ, trong tiếng hoan hô của ngàn vạn dân chúng, đầu người rớt đất, mất mạng!"
"Cứ như vậy, văn minh Võ Anh đã từng rực rỡ nhất thời cuối cùng bị hủy bởi sự ngây thơ, nhát gan và mềm yếu của Tu Chân giả! Xi Vưu đạo trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến này, gần như tất cả Tu Chân giả đều bị nhổ cỏ tận gốc, giết sạch không còn!"
Sau lưng Tô Trường Phát hiện ra cảnh tượng rung chuyển, chiến loạn, đồ sát, đốt cháy, người bình thường mặt mày dữ tợn nhào tới xâu xé Tu Chân giả.
Phù trận truyền âm ở xung quanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiếng thút thít nỉ non, tiếng gào thét, tiếng cười man rợ và cả tiếng cầu nguyện.
Sau cùng, văn minh Võ Anh vốn vàng son lộng lẫy, phồn vinh hưng thịnh triệt để biến thành một mảnh khô cằn không thấy ánh mặt trời!
Dưới mảnh đất khô cằn ấy là vô số chồng xương trắng của Tu Chân giả.
Phía trên, là đạo đồ Xi Vưu cuồng nhiệt, dùng phương thức dã man và ngu muội, với một tâm thái người bình thường không thể hiểu được, đốt cháy điển tịch tu luyện, đánh nát hết thảy tượng thần trừ Xi Vưu ra, đạp đổ từng sơn môn của các tông phái tu luyện, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, tiêu diệt toàn bộ dấu vết Tu Chân giả mang đến cho cái thế giới này!
Dù cho biết rõ sẽ có kết quả này, nhưng chứng kiến hết thảy, Lý Diệu vẫn nhịn không được sinh ra cảm giác bi ai.
Nói thực, quá trình tự hủy của hai nền văn minh trước đó là Bàn Long và Dược Xoa không để lại cho hắn ấn tượng quá khắc sâu.
Bởi vì hắn cảm thấy đó thuần túy là "sai lầm về mặt kỹ thuật" mới dẫn đến kết cục hủy diệt, chứ không phải bản thân tu chân chi đạo có vấn đề.
Nhưng sự hủy diệt của văn minh Võ Anh, Tu Chân giả và người bình thường đối đầu nhau, đặc biệt là chín chữ Tô Trường Sinh vừa nói “không phải tộc loại ta, tâm hắn tất dị", quả thực đã kích động đến Lý Diệu.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ mãi vẫn nói không ra vấn đề ở đâu.
Đây dù sao cũng là “tài liệu tẩy não” đế quốc Chân Nhân Loại dày công sưu tập soạn thảo, ba nền văn minh được trình bày tuần tự, hai nền văn minh trước là để làm nền cho sự hủy diệt của văn minh Võ Anh sau cùng. Nhìn qua, quả thực vô cùng kín kẽ, không chút sơ hở, không phải nhất thời là có thể bác bỏ.
Nội tâm Lý Diệu khẽ động, đột nhiên cảm giác được lời Tô Trường Sinh còn có ý khác, nhíu mày hỏi: "Tô tiền bối, ngài vừa mới nói, “gần như tất cả Tu Chân giả” đều bị nhổ cỏ tận gốc? Nói cách khác, vẫn có một ít Tu Chân giả thoát khỏi hủy diệt?"
"Không phải một ít, mà là một tên."
Tô Trường Sinh mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Tu Chân giả trẻ tuổi đó là con út của chủ tịch “ủy ban bình đẳng toàn nhân loại”, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tẩy não cực đoan, hết mực tin tưởng vào lý luận của phe chuộc tội!"
"Sau khi thức tỉnh linh căn, trở thành Tu Chân giả, hắn liền chuẩn bị phụng hiến cuộc đời mình cho sự nghiệp vĩ đại nhất vũ trụ, cũng tức là sự nghiệp làm trâu làm ngựa cho tất cả người bình thường."
"Trong ba mươi năm nội chiến, hắn là một viên hãn tướng của phe chuộc tội, lúc đối mặt người bình thường thì ấm áp ôn hòa như gió xuân, lúc đối mặt Tu Chân giả phe tự do lại lãnh khốc vô tình như băng tuyết mùa đông, tự tay hắn giết chết vô số Tu Chân giả phe tự do, thậm chí ám sát thành công không ít lãnh đạo quan trọng của phe tự do, vì nội chiến lập xuống công lao hãn mã, bởi vậy cũng trở thành ủy viên trẻ tuổi nhất trong “ủy ban bình đẳng toàn nhân loại”!"
"Hắn trúng độc quá sâu, cơ hồ không có thuốc chữa, dù là sau khi người bình thường ném ra “phương án giải quyết dứt điểm”, đến cả phụ thân hắn, chủ tịch ủy ban bình đẳng toàn nhân loại đều chuẩn bị phản kháng, hắn vẫn cứ chấp mê bất ngộ, thậm chí tiết lộ một loạt kế hoạch của phụ thân cho người bình thường, lại lập công lao khiến phe chuộc tội bị hủy diệt!"
"Ha ha, Tu Chân giả trẻ tuổi kia đối với người bình thường đúng là nhân chí nghĩa tận, ân trọng như núi!"
"Vì cái gọi là “đại ân không lời tạ”, phần ân tình này thật sự quá nặng, người bình thường không biết báo đáp thế nào, cuối cùng báo đáp chính là —— ném hắn vào trong một ngọn núi lửa đang hoạt động mãnh liệt, mặc cho hắn bị nham tương cuồn cuộn cắn nuốt!"
Lý Diệu lại nhịn không được thở dài một tiếng.
Bất luận Đại Đạo gì, một khi đi đến cực đoan đều sẽ biến thành một trường tai nạn, Tu Chân giả trẻ tuổi này thật sự là đáng buồn, đáng thương, đáng trách, đáng hận!
"Tô tiền bối, tu vi Tu Chân giả trẻ tuổi kia cao lắm ư? Ném vào trong núi lửa đang hoạt động, bị nham tương nuốt chửng mà vẫn sống được?"
Tô Trường Phát mỉm cười nói: "Đã là người trẻ tuổi thì tu vi có thể cao được đến đâu? Hắn ngâm mình trong nham tương hơn 10 phút, Linh Năng hộ thuẫn cường đại đến mấy cũng bị tiêu hao sạch, đại bộ phận tổ chức trên người đều bị nham tương nóng chảy, chuẩn bị mất mạng!"
"Chẳng qua, mạng hắn chưa đến đường cùng, ai cũng không ngờ, sâu phía dưới ngọn núi lửa đang hoạt động kia lại ẩn giấu một di tích thời đại đế quốc Tinh Hải!"