Chương 1263: Thúc đẩy và giáo hóa
Chương 1263: Thúc đẩy và giáo hóaChương 1263: Thúc đẩy và giáo hóa
Thanh âm Tô Trường Phát càng ngày càng phấn khích, thần sắc càng lúc càng kích động, cuối cùng lúc nói ra bốn chữ "Hắc Tinh Đại Đế", hắn gần như đỏ mặt tía tai kêu rống lên, như là chủ pháo tinh hạm sau bốn lần oanh kích liên tục, khói súng tràn ngập, kinh thiên động địa!
Phối hợp với hắn, trong Thái Hư Huyễn Cảnh sau lưng cũng hiện ra một bộ Linh Năng Khôi Lỗi khổng lồ cao hơn 10m!
Linh Năng Khôi Lỗi màu đen nhánh cực tương tự như Tinh Khải màu đen Võ Anh Kỳ vẫn thường mặc, nhưng khí tức lượn lờ quanh thân lại cường đại hơn gấp trăm lần, quả thực như một cơn gió lốc Tinh Hải bất diệt ngưng tụ trên người, biến thành áo choàng và cờ xí của hắn!
Cự nhân màu đen mở ra hai tay, bao phủ toàn bộ vũ trụ, gần như chiếm trọn Thái Hư Huyễn Cảnh, áp lực khiến người hít thở không thông từ trong Thái Hư Huyễn Cảnh tán phát vào thế giới hiện thực, khiến Lý Diệu cảm thấy trọng lực như tăng lên mấy chục lần!
"A!"
Dù cho trong lòng Lý Diệu sớm đã biết được đáp án, nhưng vẫn rất biết phối hợp kinh hô một tiếng.
Nếu chỉ đơn thuần muốn bác bỏ lý niệm “thủ hộ người bình thường” của Tu Chân giả, bằng ba ví dụ trước đó là đủ rồi, không cần phải vẽ rắn thêm chân.
Lải nhải dài dòng giảng thuật câu chuyện thứ tư, cũng chính là đọc lại “Thái Tổ bản kỷ của đế quốc Chân Nhân Loại, thông qua lịch sử “kỳ tích quật khởi” của Hắc Tinh Đại Đế, trong bất tri bất giác tiếp tục ô miệt Tu Chân giả một trận, cường điệu tính thần thánh của đế quốc Chân Nhân Loại, gia tăng cảm giác đồng cảm đối với đế quốc, Tu Tiên giả và Hắc Tinh Đại Đế của người bị tẩy não!
Thông qua giọng trần thuật êm tai ẩn chứa thần thông thôi miên của Tô Trường Phát, kết hợp cùng thể nghiệm chân thực của Thái Hư Huyễn Cảnh. . . Tất cả kết hợp lại khiến người bình thường rất dễ chìm đắm trong câu chuyện kinh tâm động phách, khúc chiết ly kỳ kia, bất giác đặt mình thay vào nhân vật "Hắc Tinh Đại Đế Võ Anh Kỳ".
Một khi sa vào đó, cuối cùng khi Võ Anh Kỳ cá mặn lật thân, đăng cơ xưng đế, dung hợp cùng đế quốc Chân Nhân Loại, người bình thường sẽ rất khó thoát ra!
Lý Diệu giả ra bộ dạng không thể tự kềm chế, hô hấp dồn dập, miệng môi run rẩy, hai mắt phủ đầy tơ máu lồi lên, tràn đầy vẻ sùng bái kính ngưỡng.
Tô Trường Phát cười ha ha, vạn phần đắc ý nói: "Không sai, đây chính là con đường quật khởi của đế quốc Chân Nhân Loại chúng ta, cũng là truyền kỳ bất diệt của “công dân số một đế quốc”!"
"Dưới trấn áp từ thiên uy lôi đình của Hắc Tinh Đại Đế, những thế lực như Thánh Minh, chính phủ hợp pháp cộng hòa Tinh Hải đều là yêu ma quỷ quái không kham nổi một kích, dễ dàng bị quét sạch!"
"Tinh Hải lần nữa thống hợp!"
"Đây mới thực sự là thống nhất! Chứ không còn đồng sàng dị mộng, bằng mặt không bằng lòng như quá khứ. Hệt như các loại kim loại và khoáng vật khác nhau, bị nhiệt độ cực cao tinh luyện, triệt để dung hợp thành chiến xa hợp kim cứng rắn của văn minh nhân loại chúng ta!"
"Đế quốc Chân Nhân Loại hiện nay trải suốt mấy trăm đại thế giới phồn hoa giàu có trong Tinh Hải, cao thủ siêu cấp Nguyên Anh và Hóa Thần như cá diếc sang sông, không biết bao nhiêu mà kể! Siêu trọng hình chiến hạm có thể dễ dàng trấn áp một tinh cầu cũng nhiều như sao đầy trời, không cách nào tính hết!"
"Tổng hợp quốc lực đâu chỉ gấp mười thời đại cộng hòa Tinh Hải!"
"Quan trọng hơn, đây là một quốc độ công chính, liêm khiết, sinh cơ bừng bừng, tràn ngập hi vọng, từ bỏ lề thói lạc hậu và lễ nghi phiền phức, mỗi một công dân đế quốc đều thiêu đốt tánh mạng, dốc tâm dốc sức, vì văn minh nhân loại phát triển mà không ngừng cố gắng!"
"Anh hùng không hỏi xuất xứ, bất luận Tu Tiên giả nào, chỉ cần thực lực đủ mạnh, không cần biết hắn xuất thân từ đâu, cũng không quản hắn có quá khứ thế nào. . . đều có thể trổ hết tài năng ở đế quốc, leo lên những vị trí cao!"
"Dù hôm qua vẫn là nô lệ đê tiện, nhưng chỉ cần thức tỉnh linh căn, lập một ít chiến công, giành lấy thân phận công dân, liền có thể từng bước lên cao, bái tướng phong hầu, thậm chí thống trị nguyên một đại thiên thế giới!"
"Ví dụ từ nô lệ đến tướng quân, từ tiểu binh đến giới chủ này, ở đế quốc Chân Nhân Loại thực sự có rất rất nhiều, tập mãi thành quen!"
"Lý đạo hữu, ngẫm lại mà xem, ngay cả đại đế khai quốc của chúng ta, công dân số một đế quốc Võ Anh Kỳ cũng không phải sinh ra trong Tinh Hải, mà là người ngoại lai 100%!"
"Như vậy, một Tu Tiên giả đến từ Phi Tinh giới tại sao lại không thể khai sáng một phen sự nghiệp ở đế quốc Chân Nhân Loại, tung hoành Tinh Hải, sất trá phong vân?"
"Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, ngươi trải qua trùng trùng ma luyện, cuối cùng may mắn sống sót, lại gặp được chúng ta, có lẽ đây chính là thiên ý, ban cho ngươi cơ duyên, muốn ngươi thành tựu một phen đại tạo hóa!"
Hầu kết Lý Diệu nhấp nhô lên xuống, giống như một hơi nuốt mười bảy mười tám quả trứng vịt, nước miếng sắp trào ra.
"Cái kia —— "
Nhãn châu xoay động, hắn dè dặt hỏi: "Những người bình thường kia, cũng tức là “người vượn”, bọn họ sống thế nào trong đế quốc Chân Nhân Loại? Số lượng bọn họ ít nhất cũng chiếm 99% trở lên, đều là nô lệ cả ư?"
"Đương nhiên không phải!"
Tô Trường Phát nhịn không được cười lên, nói: "Đế quốc Chân Nhân Loại tuy bảo lưu chế độ nô lệ, nhưng đối với tai hại của chế độ này cũng rất rõ ràng. Từ kích phát hiệu suất sản xuất, đề cao tính tích cực trong lao động, thậm chí từ góc độ ổn định và phát triển kế thừa, chỉ một chế độ nô lệ thì không phải lựa chọn tối ưu!"
"Trong cảnh nội đế quốc, đại bộ phận người vượn đều không phải nô lệ, mà là dân tự do, cũng hãnh diện thiêu đốt sinh mạng, phấn đấu nỗ lực vì văn minh nhân loại tiến tới!"
"Chúng ta chỉ bảo lưu chế độ nô lệ ở một phạm vi không lớn. Dù là trong phạm vi này, các nhà xã hội học, tâm lý học, động vật học của chúng ta cũng khổ tâm nghiên cứu mấy trăm năm, liên tục tiến hành cải tiến và ưu hóa đối với chế độ nô lệ truyền thống!"
"Tóm lại, thái độ của chân nhân đối với người vượn không phải nô dịch, mà là thúc đẩy và giáo hóa!"
"Thúc đẩy và giáo hóa?"
Lý Diệu khó hiểu.
"Không sai, thật ra chính sách như vậy cũng là vì tốt cho người vượn!"
Tô Trường Phát gật đầu, chân thành nói: "Phải biết, hết thảy những người vượn này đều là dã thú hình người bị bản năng sai khiến, bọn hắn không có thần hồn, trong đầu óc rỗng tuếch nhét đầy ngạo mạn, đố kỵ, lười biếng, tham lam!"
"Nếu không quản thúc nghiêm ngặt, để mặc không quản lý, bọn hắn sẽ tùy ý bản thân vô hạn phóng đại, sa vào trong các loại giải trí không chút ý nghĩa như trò chơi giả lập, thuốc kích thích, lạm tính giao phối, hoang phế tánh mạng!"
"Dù bọn hắn ý thức được cuộc sống như vậy có gì đó không đúng, tưởng muốn suy nghĩ, thì cũng không có năng lực độc lập tự hỏi, chỉ sẽ bị các lộ truyền thông và âm mưu gia nhiều lần tẩy não!"
"Bọn hắn cho rằng mình rất có lực lượng, dưới sự khống chế của ý chí làm ra lựa chọn nào đó, giành lấy cảm giác thỏa mãn dị dạng!"
"Nhưng thật ra chỉ là cây bồ công anh trong cuồng phong, nhìn như tự do tự tại, lại thân bất do kỷ, căn bản không phải đang phi hành dựa vào lực lượng của mình!"
"Cuối cùng, những động vật này cần phải được quản giáo!"
"Bọn hắn giống như lửa rừng thiêu đốt hừng hực, nếu bỏ mặc, rất có khả năng sẽ thiêu hủy toàn bộ thế giới, nhưng nếu lợi dụng thỏa đáng, cũng có thể cung cấp động lực cường đại cho văn minh nhân loại tiến lên!"
"Dù sao bọn hắn cũng là họ hàng gần và máy ấp trứng của chúng ta, là động vật cao cấp tiếp cận chúng ta nhất!"
"Phải thúc đẩy và giáo hóa bọn hắn, để bọn hắn thoát khỏi những suy nghĩ tầm thường lệch lạc kia, hiểu được ý nghĩa của vinh dự, trách nhiệm và sứ mạng, dùng phương thức xảo diệu kích phát lực lượng “đố kỵ, tham lam, bạo nộ” trong đầu chúng. Như vậy bọn hắn cũng có thể trở thành công nhân, nông dân và chiến sĩ giỏi nhất, thành là từng cấu kiện nho nhỏ tổ nên văn minh nhân loại!"
"Điều này hệt như một con chó ghẻ hết ăn lại nằm, sau khi được dạy dỗ tỉ mỉ cũng có thể trở thành quân khuyển ưu tú, thấy chết không sờn phát động công kích với kẻ thù!"
"Có lẽ, tuyệt đại bộ phận người vượn dù thế nào dạy dỗ đều khó có khả năng thức tỉnh linh căn, thành là chân nhân, nhưng chúng ta sẽ tận lực bồi dưỡng bọn hắn thành “99% nhân loại”, khiến nhục thể và tinh thần bọn hắn đều được tinh lọc và thăng hoa ở mức độ lớn nhất!"
"Đối với những người vượn đần độn này, có được vận mệnh như vậy, thật sự là phúc khí tu ba kiếp mới có được!"
Lý Diệu dùng sức ho khan.
"Khục khục, khục khục khục khục, nghe có vẻ rất hay, nhưng mà những người vượn này. . . không có gì bất mãn ư?"
Tô Trường Phát nhướng mày, kinh ngạc nói: "Tại sao phải bất mãn, chúng ta giúp bọn hắn thoát khỏi cuộc sống mục nát sa đọa, không biết cái gì gọi là lý tưởng trước đây, khiến bọn hắn vùi đầu vào cuộc sống mới tích cực hướng tới, tràn ngập ý nghĩa, biến bọn hắn từ một đống bùn nhão thành người!"
"Bọn hắn cảm tạ chúng ta còn không kịp, làm sao lại bất mãn?"
"Lý đạo hữu, buông xuống chút thành kiến cuối cùng kia đi. Đừng đánh đồng chúng ta với chế độ nô lệ mông muội ngươi từng đọc được trong lịch sử. Trên thực tế, qua sự thúc đẩy và giáo hóa của chúng ta, dù là nô lệ đê tiện nhất trong đế quốc, tình trạng thân thể và tinh thần đều vượt xa không ít dân tự do ở các tinh vực man hoang!"
"Chúng ta chinh phục những tinh vực man hoang, giáo hóa thổ dân nơi đó là để trợ giúp bọn hắn, cứu vớt bọn họ, giúp bọn hắn nhận thức được, mình được sống trong văn minh nhân loại là điều vinh quang và kiêu ngạo đến cỡ nào!"
"Trải qua thúc đẩy và giáo hóa, người vượn trở thành “99%” là cơ sở kiên cố nhất của đế quốc, là dao nhọn sắc bén, thiết quyền vững chắc, làm sao có nửa điểm bất mãn?"
Lý Diệu im lặng, nhất thời không chắc lời Tô Trường Phát là thật là giả.
Tô Trường Phát nhìn ra hồ nghi trong lòng hắn, cười nhạt một tiếng: "Lý đạo hữu, nếu ngươi còn không hiểu, ta dùng một câu tục ngữ đơn giản để giải thích vậy?"
Lý Diệu nói: "Tô tiền bối mời nói."
Tô Trường Phát hắng giọng, bình thản nói: "Dưới côn bổng ra hiếu tử!"