Chương 1264: Nuôi hổ gây họa!
Chương 1264: Nuôi hổ gây họa!Chương 1264: Nuôi hổ gây họa!
Lý Diệu không muốn nói chuyện.
Khi vô sỉ đạt tới cảnh giới nhất định, đến cả hai chữ "vô sỉ" nghe qua đều giống như một loại ca ngợi.
"Lý đạo hữu!"
Hai mắt Tô Trường Phát lóe sáng, vô cùng thành khẩn nói: "Ta thao thao bất tuyệt lâu như vậy, chính là muốn nói cho ngươi biết một đạo lý, Tu Chân giả đã là quá khứ, Tu Tiên giả mới là tương lai! Ta biết ngươi nhất thời còn không cách nào hiểu được triệt để, không sao, ta phải làm chuẩn bị cho chuyến thăm dò di tích lần này, ước chừng sẽ mất mấy giờ, ngươi cứ ngồi đây chậm rãi nghiên cứu tư liệu trong Thái Hư Huyễn Cảnh!"
"Đúng rồi, ở đây còn có ba quyển sách, đều là trước tác của học giả nổi danh ở đế quốc Chân Nhân Loại chúng ta, ngươi cũng có thể đọc qua để hiểu biết sâu thêm!"
Tô Trường Phát đưa tới một mảnh ngọc giản, bên trong ẩn chứa ba quyển chuyên tác, lần lượt là “một đám ô hợp”, “bọn dân đen” và “Hỗn Độn chi mộng – phân tích quần thể vô thức”.
Tô Trường Phát dùng sức vỗ hai cái lên bả vai Lý Diệu, quay người rời khỏi "phòng tẩy não" .
Lý Diệu gọi hắn lại: "Đợi một chút, Tô tiền bối, ta còn hai vấn đề nhỏ!"
Tô Trường Phát không sợ hắn hỏi, hỏi đồng nghĩa với có hứng thú, sợ nhất là hũ nút không thốt nửa lời, loại dầu muối không tiến đó mới là khó xử lý nhất.
Lão già lập tức quay đầu, cười tủm tỉm nói: "Lý đạo hữu còn muốn hỏi gì!"
"Cái kia, ta muốn biết Võ Anh giới và Sa Man giới kia, đến sau thế nào?"
Lý Diệu gãi đầu, vẻ mặt tò mò hỏi.
Tô Trường Phát cười dữ tợn, đáp: "Sau khi Hắc Tinh Đại Đế kiến lập đế quốc Chân Nhân Loại, thống nhất Tinh Hải, đương nhiên sẽ không quên cố quốc! Hai thế giới xa xôi bị Xi Vưu đạo vấy bẩn kia, qua hơn trăm năm phong vân biến ảo, trình độ văn minh lại trì trệ không tiến, không ít lĩnh vực thậm chí rớt xuống ngàn trượng, thoái hóa đến mức khiến người nhìn mà than thở!"
"KHi Hắc Tinh Đại Đế thống soái hạm đội đế quốc hàng lâm đến trên đầu phụ lão quê hương, đạo đồ Xi Vưu ngây thơ vô tri còn tưởng là Thần Ma hạ phàm, tận thế đến nơi!"
"Chẳng qua, bọn hắn cũng không đoán sai."
"Hắc Tinh Đại Đế hận thấu xương người hai giới Võ Anh và Sa Man. Tất cả mọi người, kể cả đời đời con cháu, vĩnh viễn, tất cả đều bị đánh lên dấu ấn đặc thù, biến thành nô lệ đê tiện nhất đế quốc!"
"Đối xử với đám nô lệ này không cần phải nhân từ nương tay như đối xử với nô lệ bình thường. Bọn chúng là chuột bạch của đế quốc, thẳng tới hôm nay, vẫn còn có thể phát huy tác dụng không thể thay thế ở rất nhiều lĩnh vực!"
"Ha ha, nghe qua tao ngộ ngày xưa của Hắc Tinh Đại Đế, chắc Lý đạo hữu cũng có thể hiểu được sự phẫn nộ này?"
Lý Diệu rùng mình một cái.
Hắn đương nhiên biết rõ "chuột bạch" là có ý gì.
Hắn không khỏi nghĩ đến, loại cao thủ quỷ tu đặc thù như "Tinh Hài" phải tiêu hao mấy trăm linh hồn trẻ sơ sinh mới có thể tế luyện thành công. Vì sự ổn định của đế quốc, mấy trăm trẻ sơ sinh kia không hẳn là hậu duệ của nô lệ bình thường, cực có khả năng là hậu duệ của di dân hai giới Võ Anh và Sa Man.
Vô luận người bình thường ở hai giới Võ Anh và Sa Man có đáng chết hay không, nhưng loại trừng phạt họa hại tử tôn, vĩnh viễn không cách nào lật thân này vẫn khiến Lý Diệu không khỏi lạnh gáy.
Chẳng qua, đó không phải vấn đề hắn thực sự muốn hỏi.
Trước ném ra vấn đề này chỉ là nhằm tê liệt thần kinh Tô Trường Phát, yểm hộ cho vấn đề thứ hai!
"Thì ra là thế, vậy cũng là ác có ác báo!"
Lý Diệu vỗ tay, giả bộ thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, còn những người Thánh Minh kia nữa, về sau cũng tiêu diệt sạch sẽ đúng không?"
Tô Trường Phát vội ho một tiếng, sắc mặt thoáng mất tự nhiên, gật đầu nói: "Ừ, về cơ bản đều tiêu diệt sạch sẽ, chỉ có số ít tàn binh bại tướng vẫn còn trốn đông trốn tây ở biên giới Tinh Hải, không cách nào cấu thành uy hiếp mang tính thực chất đối với đế quốc!"
Chính là điều này!
Lý Diệu cười trộm trong lòng, quấn nửa buổi, cuối cùng cũng bắt lại chân thối cảu ngươi!
Da trâu thổi đến kinh thiên động địa, cái gì mà Hắc Tinh Đại Đế đại phát thiên uy, yêu ma quỷ quái đều bị quét sạch!
Chạy đông trốn tây, không cách nào cấu thành uy hiếp?
Tin ngươi mới là đứa ngu!
Nghĩa phụ Lý Diệu chính đến từ Thánh Minh, lão nhân gia chạy trốn tới Thiên Nguyên giới là chuyện từ hơn hai mươi năm trước. Theo như lời nghĩa phụ, lực lượng Thánh Minh chí ít có thể phân đình kháng lễ cùng đế quốc!
Nghĩa phụ không lý do gì để lừa hắn, còn Tô Trường Phát lại tuyệt đối có một vạn lý do để lừa hắn!
Xem ra, Hắc Tinh Đại Đế Võ Anh Kỳ chơi chiêu "dưỡng khấu tự trọng" quá trớn, biến thành "dẫn lửa thiêu thân", trên thi thể khổng lồ của cộng hòa Tinh Hải đồng thời sản sinh ra hai quái vật, đế quốc Chân Nhân Loại và Thánh Ước Đồng Minh!
Trong đầu Lý Diệu điên cuồng tính toán và suy diễn, sắc mặt lại điềm nhiên không chút sơ hở, Tô Trường Phát cẩn thận quan sát nhưng không nhìn ra được gì, lại huyên thuyên vài câu về công tích vĩ đại của Hắc Tinh Đại Đế, sau đó vội vàng rời khỏi phòng tẩy não.
Lý Diệu ngồi xếp bằng trong phòng tẩy não, vuốt ve mảnh ngọc giản cất chứa chuyên tác học thuật kia, giả bộ dụng tâm lĩnh hội, sâu trong não vực lại đang dùng năng lực tính toán và phán đoán nghiền ngẫm từng chữ Tô Trường Phát vừa nói, xé nát từng hình ảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh, lần nữa chắp vá ra sự thật!
"Ta cảm thấy, Hắc Tinh Đại Đế Võ Anh Kỳ hẳn là đã chuyển hóa từ Tu Chân giả thành Tu Tiên giả ngay lúc bị người bình thường trói lại, ném vào miệng núi lửa!"
"Đến sau hắn may mắn không chết, lang thang mấy trăm năm giữa Tinh Hải, trong vũ trụ hắc ám tối tăm, một bên tu luyện, một bên hoàn thiện trọn bộ lý luận Tu Tiên giả!"
"Hắn đương nhiên không phải vô tình lưu lạc đến cộng hòa Tinh Hải, mà là thu được không ít Tinh Đồ tàn phiến, biết rõ sự tồn tại của cường quốc số một nhân loại này, liền coi nó là con mồi, chủ động nhào tới!"
"Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi đến cộng hòa Tinh Hải không chừng chính là tổ kiến tổ chức cứu vớt, âm thầm phát triển Tu Tiên giả, khuếch tán lý luận và đạo tâm!"
"Người Thánh Minh xuất hiện mang đến cho hắn cơ hội trời ban, hắn gia nhập bộ đội tiền tuyến, trong mấy chục năm giằng co âm thầm dưỡng khấu tự trọng, không ngừng lớn mạnh, đồng thời từng bước bố cục, phát động chính biến, thành công cướp lấy chính quyền!"
"Nhưng mà, sau khi cướp lấy chính quyền, vẫn tồn tại một vấn đề vô cùng then chốt!"
"Cộng hòa Tinh Hải rốt cục vẫn là một nền văn minh tu chân, quan hệ giữa Tu Chân giả và người bình thường rất hòa hợp, địa vị ngang hàng, tinh thần cộng hòa xâm nhập nhân tâm, dù đã qua thời kì đỉnh phong, nhưng vẫn cách cùng đồ mạt lộ một khoảng tương đối, mâu thuẫn xã hội chưa đến mức quá bén nhọn, không thể điều hòa."
"Vô luận chế độ đại nghị cũng tốt, chế độ tổng thống cũng được, dù Võ Anh Kỳ thân là tổng thống cũng khó có khả năng tùy ý cải biến quốc chế, cũng không khả năng vô duyên vô cớ trắng trợn tàn sát Tu Chân giả trong cả trăm đại thiên thế giới."
"Nói cách khác, cộng hòa Tinh Hải phát triển hơn một ngàn năm, bản thân cũng có đạo tâm, không phải một tên người ngoài mới đến vài chục năm, dựa vào chính biến thô bạo mới thượng vị như hắn có thể dao động."
"Nói không chừng, người Thánh Minh và Tu Chân giả cấu kết xâm lấn lần hai cũng là do hắn một tay đạo diễn!"
"Vì thế, hắn mới có cớ triệt để diệt trừ thế lực Tu Chân giả, phá hủy đạo tâm của cộng hòa Tinh Hải, cải biến thể chế quốc gia, thành lập đế quốc Chân Nhân Loại hoàn toàn do Tu Tiên giả làm chủ!"
"Ha ha, quả nhiên là cơ mưu thủ đoạn, hay cho một tên kiêu hùng phiên vân phúc vũ!"
Đáy lòng Lý Diệu không ngớt cười lạnh.
"Vậy thì đã sao?"
Huyết sắc Tâm Ma như một tên fan cuồng nhiệt, thấy có người vũ nhục thần tượng mình liền nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt thét to: “Dù suy luận của ngươi là chính xác, vậy cũng chỉ có thể chứng tỏ Hắc Tinh Đại Đế nhà chúng ta hùng tài đại lược, thần cơ diệu toán!"
"Thế giới lớn như vậy, sao trời nhiều như vậy, muốn thống trị khắp Tinh Hải, không có chút thủ đoạn thì sao được?"
"Nếu chân tướng đúng như ngươi phân tích, ta lại càng sùng bái Hắc Tinh Đại Đế, sao trên trời đều nắm hết trong tay. Oa, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã nhiệt huyết sôi trào!"
"Nghại quá, chỉ sợ không phải sao trên trời đều nắm hết trong tay đâu. Dù Hắc Tinh Đại Đế Võ Anh Kỳ quả thực đã tính toán hết thảy, nhưng vẫn tính sót mất một chuyện, một chuyện vô cùng quan trọng!"
Lý Diệu lành lạnh nói: "Võ Anh Kỳ vì thượng vị mà chơi trò dưỡng khấu tự trọng, có lẽ hắn hiểu rõ phần nào sự cường đại của người Thánh Minh, nhưng lại càng tự tin đối với thực lực và thủ đoạn bản thân, tin tưởng mình nhất định có thể khống chế được đoàn độc hỏa này, khiến người Thánh Minh thành con cờ trong tay mặc ý hắn điều khiển!"
"Dù sao, một khi thành công, hắn liền nắm giữ khu vực tinh hoa nhất trong Tinh Hải, có được lượng lớn tài nguyên và vô số di tích đế quốc Tinh Hải ngày xưa, cộng với hùng tài đại lược của hắn, còn có ai là đối thủ?"
"Ha ha, lại không biết, Thánh Ước Đồng Minh người ta nói không chừng có quan hệ dây mơ rễ má với Bàn Cổ tộc thời đại Hồng Hoang, so của cải, người ta càng giàu có hơn!"
"Mọi lựa chọn Võ Anh Kỳ làm ra đều chính xác, nhưng trong chuyện này hắn lại làm sai rồi. Dưỡng khấu tự trọng biến thành dưỡng hổ gây họa, đế quốc đang quật khởi, Thánh Minh cũng lấy tốc độ càng nhanh quật khởi, nói không chừng hiện tại đã có thể nuốt chửng cơ nghiệp thiên thu Võ Anh Kỳ khổ sở gây dựng!"
"Hừ!"
Huyết sắc Tâm Ma không phản bác được, trợn mắt nhìn Lý Diệu.
Lý Diệu làm như không thấy, bình tĩnh nói: "Tô Trường Phát huyên thuyên lải nhải nhiều như vậy, hết đạo lý lớn này tới đạo lý hơn khác, ta nhất thời còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào."
"Chẳng qua có một điểm, nếu chân tướng về đế quốc Chân Nhân Loại quả thực hoàn mỹ như lời hắn nói, là hình thái văn minh nhân loại tiên tiến nhất, có thể kích phát ra tiềm lực vô tận, vậy vì sao tới giờ khắc này vẫn chưa thể triệt để tiêu diệt Thánh Ước Đồng Minh?"
"Hắn thậm chí đến cả thực lực hiện tại của Thánh Ước Đồng Minh cũng không dám nói cho ta biết, lại nói dối là trốn đông trốn tây không chút uy hiếp. Sợ ta biết rõ chân tướng sẽ hoài nghi về sự cường đại của đế quốc ư?"
"Ngươi cảm thấy thế nào, mặt hắc ám của ta?"
Huyết sắc Tâm Ma tức giận đến độ đỉnh đầu bốc lên từng đoàn từng đoàn huyết vụ, hàm răng nghiến “ken két”, chơi xấu nói: "Ta mặc kệ, ta mặc kệ, dù sao Chân Tiên Đại Đạo chính là chí lý trong vũ trụ hắc ám. Mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết, ngươi căn bản không phản bác được Thiên Đạo đó!"
"Hệt như ngươi lảng tránh lựa chọn kia."
Huyết sắc Tâm Ma dùng công thay thủ, cường hành chuyển hướng chủ đề, nhe răng cười nói: "Nếu là ngươi trấn thủ biên cảnh, ngươi gặp phải lựa chọn giết ngàn vạn người, cứu một trăm tỷ người, rốt cục ngươi sẽ làm thế nào?"
"Đừng nói mấy chuyện vu vơ rằng Võ Anh Kỳ sớm có tư tâm, âm thầm đào hầm, một tay đạo diễn. Ngươi rõ ràng là đang lảng tránh!"
"Chúng ta không nói Võ Anh Kỳ, chỉ nói ngươi, giả như kẻ quang minh chính đại, không chút tư tâm như ngươi, gặp phải khốn cảnh tương tự, ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Chẳng lẽ ngươi có thể làm ra lựa chọn khác với Võ Anh Kỳ?"
"Nói đi, ngươi dám trả lời chính diện vấn đề này sao, Tu Chân giả!"