Chương 1287: Đại Viêm Long Tước, phát động!
Chương 1287: Đại Viêm Long Tước, phát động!Chương 1287: Đại Viêm Long Tước, phát động!
Lời còn chưa dứt, linh diễm cự nhân đã lướt tới trước mặt, hài cốt chiến tranh bị linh năng thổi quét biến ảo thành sợi roi gió lốc dài mấy ngàn mét, hung hăng vụt trúng Lý Diệu và Tô Trường Phát, đem hai người hướng phương hướng khác nhau vụt bay, tách ra!
Tô Trường Phát điên cuồng phun máu tươi, ngọn lửa thần hồn thiếu chút nữa tắt ngay tại chỗ.
Tình thế vạn phần nguy cơ, mặc dù hắn biết rõ Lý Diệu có cổ quái, cũng không để ý được nhiều như vậy, thần niệm phóng thích từng đợt từng đợt, khống chế toàn bộ Con Rối Linh Năng còn sót lại, đánh về phía Bàn Cổ tộc.
Bàn Cổ tộc sau khi “thiêu đốt thần hồn”, so với vừa rồi như hai người khác nhau, mặt ngoài áo giáp lăn lộn từng tia sáng vàng, phía trước hai bàn tay hình thành hai thanh kiếm khổng lồ màu vàng, nhẹ nhàng vung lên, liền ở trong phạm vi vài trăm mét vẽ ra các vết kiếm màu vàng, thế mà có thể ngưng tụ được mấy giây, thật lâu không tiêu tan, đan xen ngang dọc, hình thành lưới kiếm kín không kẽ hở!
Lưới kiếm màu vàng phủ đầu bao phủ tới, Con Rối Linh Năng rơi vào trong đó, ngay cả giãy dụa cũng không kịp, tất cả đều bị cắt thành cấu kiện nhỏ vụn nhất, quay lại bám vào trên kiếm quang, làm kiếm quang càng thêm chói mắt, càng thêm bành trướng!
“Ầm!”
Mà ở bên kia, Lý Diệu thật không dễ gì đánh tan người khổng lồ linh diễm Bàn Cổ tộc huyễn hóa ra, nhưng cũng bị người khổng lồ thời khắc cuối cùng phun trào ra dòng hạt kim loại đánh bay một lần nữa, tinh khải vỡ hết, kinh mạch đứt từng khúc, máu tươi điên cuồng phun, đau không muốn sống nữa!
So sánh với trên mặt đất phát hiện nhiều thi hài Bàn Cổ tộc như vậy, áo giáp của tên Bàn Cổ tộc này càng thêm rườm rà mà hoa lệ, hẳn là kiểu quan quân, đầu mục, một khi đánh ra chân hỏa, thực lực khủng bố đến cực điểm, thực có cảm giác thần ma giáng xuống!
Lý Diệu và Tô Trường Phát hai siêu nhất lưu cường giả cấp bậc Nguyên Anh, lại thêm mấy trăm Con Rối Linh Năng, thế mà cũng không chế trụ được gã!
“Làm sao bây giờ?”
Huyền Cốt Ám Viêm Kim vất vả luyện chế non nửa năm, chỉ chém giết mấy hiệp, khiến Bàn Cổ tộc trả giá một tròng mắt, đã hoàn toàn báo hỏng, như là một lớp da rắn khô héo, lỏng lẻo bám ở trên người hắn.
Trong nhẫn Càn Khôn của Lý Diệu còn có bộ Huyền Cốt Chiến Khải thứ hai, lại chỉ là loại bình thường, tính năng thua xa xa Huyền Cốt Ám Viêm Kim, nhắm chừng còn không tiếp được một chiêu của Bàn Cổ tộc!
Mắt thấy Con Rối Linh Năng của Tô Trường Phát cũng bị Bàn Cổ tộc một tay một con, như nghiền chết con kiến thoải mái nghiền áp, linh diễm của Bàn Cổ tộc càng đốt càng vượng, căn bản không có dấu hiệu suy yếu, lòng Lý Diệu nóng như lửa đốt!
Lúc chỉ mành treo chuông, một chiếc nhẫn Càn Khôn cuối cùng điên cuồng chấn động lên.
Tiểu Hắc nấp trong nhẫn Càn Khôn, hướng Lý Diệu phát ra thần niệm diêu cảm (diêu: xa xôi; cảm: cảm giác) cực kỳ mãnh liệt!
Lý Diệu hơi động tâm, trong cõi hư vô cảm thấy phía sau có cái gì đang triệu hồi hắn.
Quay đầu nhìn, mới phát hiện mình không nghiêng không lệch, vừa lúc bị Bàn Cổ tộc đánh bay đến nơi Cự Thần Binh “Đại Viêm Long Tước” lơ lửng, vừa rồi nện ở trên Đại Viêm Long Tước, cả mảng lớn máu tươi còn dính đến mặt ngoài Cự Thần Binh này!
Có lẽ là bị linh năng hai bên kích động cuốn hút, có lẽ là bị máu tươi của hắn hoàn toàn đánh thức, mặt ngoài Đại Viêm Long Tước cũng tỏa ra từng đợt gợn sóng, sóng lửa giống như từng tiếng kêu gọi sốt ruột khó dằn nổi, ngay cả cánh không trọn vẹn cũng hơi mở ra, lông vũ kim loại ma sát, phát ra tiếng hổ rống rồng gầm!
“Thứ đồ chơi này...”
Trái tim Lý Diệu điên cuồng nhảy lên, nhớ lại từng bức họa nhìn thấy ở trên chiến trường Hồng Hoang.
Có lẽ, thứ duy nhất có thể chính diện chống lại Bàn Cổ tộc, chính là Cự Thần Binh!
Nhưng, tạm không nói đến bề ngoài bộ Cự Thần Binh “Đại Viêm Long Tước” này vỡ nát, giáp ngực cùng nắp khoang điều khiển đều không cánh mà bay, còn thiếu cả một cánh tay trái cùng đại bộ phận cấu kiện trong lồng ngực bên trái.
Cho dù nó thật sự có thể phát động, lại nên khống chế như thế nào đây?
“Ầm!”
Một Con Rối Linh Năng bị Bàn Cổ tộc vo thành quả cầu kim loại hừng hực thiêu đốt, gào thét lao đến như sao băng, cọ sát qua thiên linh cái (đỉnh đầu) Lý Diệu, ở xa xa chợt phát nổ, mảnh vỡ như thiên nữ tán hoa!
Đỉnh đầu Lý Diệu có mùi cháy khét.
Nếu không phải hắn kịp thời rụt cổ một chút, có lẽ đầu cũng bị “ngôi sao băng” này mang đi rồi!
“Ngựa chết coi là ngựa sống mà chữa đi!”
Lý Diệu nghiến răng, đem Tiểu Hắc từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra, nâng ở lòng bàn tay, xoay tròn cánh tay, hướng Đại Viêm Long Tước hung hăng vung tới.
“Đi đi, Tiểu Hắc, xem xem ngươi rốt cuộc có thể sáng tạo ra kỳ tích như thế nào!”
Hắc Dực hoan hô một tiếng, bị Lý Diệu không lệch chút nào ném vào trong khoang điều khiển của Đại Viêm Long Tước.
Lý Diệu ngừng thở, trông mong chờ đợi biến hóa của Hắc Dực cùng Đại Viêm Long Tước.
Có trong nháy mắt như vậy, giống như cái gì cũng chưa thay đổi, Hắc Dực lẳng lặng lơ lửng ở trung ương khoang điều khiển rộng rãi của Đại Viêm Long Tước, xoay tròn vù vù.
Nhưng, trong nháy mắt tiếp theo, Hắc Dực liền ở sau một tiếng “Ba”, đột ngột bành trướng!
Hắn ban đầu một đống vật chất thần bí mềm nhũn, múp thịt, không phải vàng cũng không phải sắt, ấm mềm như ngọc, cực co dãn.
Sau khi bành trướng, lại biến thành một dòng suối đen không ngừng phun trào, chất lỏng sệt dính vô cùng nhanh chóng dính đầy toàn bộ khoang điều khiển, thậm chí duỗi ra mấy chục xúc tu màu đen, theo khe hở các khớp cùng tổn thương chiến đấu của Cự Thần Binh uốn lượn tiến tới, quấn quanh ở trên ba chi còn lại của Cự Thần Binh!
Trên áo giáp vốn là một mảng đỏ đậm của Cự Thần Binh hiện ra từng hoa văn sắc bén, thậm chí ngay cả trên hai cánh chim tổn hại cũng tỏa ra các dải màu đen, tỏ ra càng thêm bá đạo mà thần bí hơn nữa!
Lý Diệu trợn mắt há hốc mồm, còn chưa phản ứng lại, trong chất lỏng màu đen tràn đầy khoang điều khiển của Cự Thần Binh bỗng lao ra bảy tám xúc tu màu đen, đem hắn túm vào!
Lý Diệu giống như lún vào đầm lầy màu đen, đưa tay không thấy năm ngón, ngay cả tiếng chiến đấu kịch liệt bên ngoài cũng biến mất không thấy nữa.
Hắn như đặt mình trong một không gian màu đen, trước mắt xẹt qua từng đạo linh văn ảm đạm không ánh sáng, bên tai truyền đến tiếng thở dốc ‘Ồ ồ’ tương tự với hồng hoang hung thú!
“Tiểu Hắc! Tiểu Hắc!”
Lý Diệu kêu to, vừa mở mồm, chất lỏng màu đen lại rót vào trong bụng, còn thông qua lá phổi, dạ dày hắn, thẩm thấu đến trong tứ chi bách hải, kỳ kinh bát mạch!
Cổ quái là, hắn không có chút cảm giác vật lạ nào cả, ngược lại có loại cảm giác hòa hợp một thể với không gian màu đen!
Nhưng một giây tiếp theo ――
Từng cơn đau đớn thấu tim từ lỗ chân lông thẩm thấu đến mỗi một bó dây thần kinh, làm hắn không khỏi kêu thảm thiết thành tiếng!
Không gian màu đen biến thành vòng xoáy có lực hút siêu mạnh, đem toàn bộ linh năng thậm chí thần hồn trong cơ thể hắn đều theo lỗ chân lông hút ra, làm hắn có loại cảm giác hoàn toàn bị vét sạch!
Loại cảm giác này, ở lần trước giúp Tiểu Hắc đánh vỡ phong ấn từng xuất hiện một lần.
Nhưng một lần đó còn xa mới hung hiểm như một lần này.
Lý Diệu cảm thấy Ngưu Hoàng Cẩu Bảo (tên 2 vị thuốc, kết tinh trong thân trâu chó) của mình đều sắp bị vắt cạn rồi.
Cho dù liên tục làm mười mấy hai mươi lần đại đạo chi tranh, cũng chưa từng trống rỗng như vậy!
Thậm chí ngay cả Nguyên Anh ngưng tụ toàn bộ ý chí, quyết tâm, tư tưởng, đại đạo, cũng không chịu nổi lực hút mạnh vô cùng, từ thiên linh cái chợt bắn ra!
Nguyên Anh xuất khiếu!
Lý Diệu chấn động, như thế nào cũng không ngờ được khống chế Cự Thần Binh lại là chuyện hung hiểm như thế, ngay cả Nguyên Anh cũng bị cưỡng chế xuất khiếu!
Thân là một Nguyên Anh lão quái, Nguyên Anh chính là căn bản, trừ phi giống với Khấu Như Hỏa, đã sớm tính sẵn muốn đồng quy vu tận với kẻ địch, nếu không tuyệt đối sẽ không để Nguyên Anh tùy tiện xuất khiếu mà chơi đùa!
Chỉ có đến cảnh giới “Hóa Thần”, Nguyên Anh có được năng lực kháng phóng xạ, kháng quấy nhiễu cùng đối kháng mạnh nhất định, mới có thể tùy ý xuất khiếu, hấp thụ nhật tinh nguyệt hoa, biến ảo ngàn vạn linh vực, mà không lo lắng bị hao tổn!
Hoàn cảnh linh từ bên ngoài phức tạp như thế, Nguyên Anh rời khỏi thể xác giống như một ngọn đèn lẻ loi trong gió giật mưa sa, trong nháy mắt sẽ bị đánh cho hoa rơi nước chảy, hoàn toàn dập tắt!
Nhưng, trong lòng Lý Diệu run sợ chờ đợi ba giây, Nguyên Anh lại chưa có chút cảm giác quấy nhiễu cùng công kích nào cả, vẫn bao phủ ở chung quanh hắn, như là được một tầng áo giáp chắc chắn bảo vệ, thậm chí còn được áo giáp tưới tắm cùng tăng phúc!
Bóng tối trước mắt dần dần tiêu tán, hắn lại lần nữa đạt được thị giác và thính giác ―― thị giác cùng thính giác so với quá khứ càng sâu sắc hơn gấp mười!
“Phù... Phù... Phù... Phù...”
Lý Diệu không phân biệt rõ được, rốt cuộc là mình phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, hay là Cự Thần Binh “Đại Viêm Long Tước” rống giận phủ đầy bụi ngàn vạn năm!
Lý Diệu cảm thấy mỗi một bó thần kinh của mình đều phá kén mà ra, không ngừng kéo dài ra bốn phương tám hướng, nắm giữ một khối thân thể càng thêm cường tráng, khổng lồ và chắc chắn!
Loại cảm giác này, có chút tương tự với hắn lúc lần đầu tiên mặc vào tinh khải, lại so với khi đó càng sảng khoái hơn gấp trăm lần!
Kinh ngạc cúi đầu nhìn, Lý Diệu phát hiện mình có được một khối thân thể sắt thép cao mười mấy mét.
Khi hắn vô ý thức siết chặt nắm tay, nắm đấm phải của thân thể sắt thép cũng hung hăng siết chặt, từ trong kẽ ngón tay phát ra tiếng không khí áp súc cao độ “Xèo xèo”, sau đó hóa thành từng làn khói trắng, bốc lên!
Lý Diệu đem nắm đấm sắt mang theo khói thuốc súng đưa đến trước mặt, khóe miệng dần dần cong lên một nụ cười mừng rỡ.
Thì ra là thế.
Ở dưới sự phụ trợ của Tiểu Hắc, Nguyên Anh cùng thần hồn của hắn đều cực độ bành trướng, truyền đến trong mỗi một đơn nguyên pháp bảo của Đại Viêm Long Tước.
Hắn và Đại Viêm Long Tước, hoàn toàn hòa hợp một thể!
Hắn bây giờ, chính là người khổng lồ sắt thép, Đại Viêm Long Tước!
“Ta hiểu rồi!”
Lý Diệu cảm thấy mình mơ hồ nắm bắt được nguyên lý của Cự Thần Binh.
Loại pháp bảo chiến tranh siêu cấp này cao nhất có thể đạt tới gần trăm mét, từ trên bản chất mà nói, còn là một loại “Tinh khải” đặc thù!
Chẳng qua, tinh khải bình thường bảo hộ cùng tăng phúc, là bản thân thân thể con người.
Mà Cự Thần Binh bảo hộ cùng tăng phúc, lại là kết tinh thần hồn cùng ý chí của người tu chân ―― Nguyên Anh!
Nguyên Anh xuất khiếu, là chiêu thức mạnh nhất của một Nguyên Anh lão quái.
Nhưng dưới trạng thái không có bảo hộ, Nguyên Anh bay loạn đầy trời cực dễ dàng bị quấy nhiễu, công kích và hủy diệt, là đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Nếu phủ lên cho Nguyên Anh một tầng tinh khải thì sao?
Nếu sử dụng lượng lớn tinh thạch và thiên tài địa bảo, tăng phúc thật lớn sức phá hoại của Nguyên Anh thì sao?
Đây, chính là Cự Thần Binh, siêu cấp tinh khải chuyên môn dùng để cường hóa Nguyên Anh!
Trách không được, chỉ có cảnh giới Nguyên Anh trở lên mới có thể khống chế Cự Thần Binh! Lại trách không được, khoang điều khiển của Cự Thần Binh được xưng là “linh phủ” !
Ở trong thuật ngữ tu luyện, “linh phủ” còn gọi là “Tử phủ”, vốn chính là chỉ chỗ ở của thần hồn cùng Nguyên Anh trong cơ thể người!
“A a a a a!”
Lý Diệu phát ra tiếng gầm rú sướng khoái lâm li, khống chế Đại Viêm Long Tước duỗi lưng mỏi thật dài, đầu kim loại vặn vẹo tới cực điểm, cũng mở ra cái mồm to như chậu máu, phun ra ngàn vạn con rắn lửa!