Chương 1288: Từng quyền đến thịt!
Chương 1288: Từng quyền đến thịt!Chương 1288: Từng quyền đến thịt!
Thế giới trước mắt hắn càng lúc càng rõ ràng, thậm chí rõ ràng tới mức vượt qua cực hạn của thị giác, ngay cả từng gợn sóng linh năng và linh từ lực tràng vô ảnh vô hình đều hóa thành lốm đốm xán lạn vô cùng, nhìn được rõ ràng.
Giống như là một lần triều tịch muôn màu sặc sỡ, ở trước mặt hắn mãnh liệt mênh mông, chảy mãi không cạn!
Hắn có thể thông qua triều tịch dâng trào, sắc thái biến ảo, nắm chắc rõ ràng quỹ tích công kích cùng lực độ công kích của Bàn Cổ tộc, làm ra đủ loại dự phán!
Cùng lúc đó, từng đạo phù văn cao lớn nguy nga hiện lên ở sâu trong não vực của hắn, lập lòe tỏa sáng chính giữa chính là bốn chữ “Đại Viêm Long Tước”, mà ngàn vạn phù văn quấn quanh bốn cổ phù này thì tỏ ra ảm đạm không ánh sáng, không trọn vẹn!
“Ong!”
Khi bốn chữ “Đại Viêm Long Tước” bắn ra từng ánh lửa, đem ngàn vạn phù văn lần lượt thắp sáng, trong đầu Lý Diệu truyền đến tiếng nổ vang như trống chiều chuông sớm.
Hắn có một loại cảm giác, tỷ lệ dung hợp của mình cùng Đại Viêm Long Tước đã đạt tới trăm phần trăm!
Ở dưới sự phụ trợ của Tiểu Hắc, mỗi một bó đầu dây thần kinh của hắn đều kéo dài ra ngoài từng sợi linh ti, khống chế mỗi một đơn nguyên pháp bảo cùng mỗi một phù trận của Đại Viêm Long Tước!
“Grừ ―― “
Sau đó, Lý Diệu liền cảm nhận được một đợt đau đớn thấu tim, nhịn không được kêu đau thành tiếng, ngay cả nước mũi cũng sắp chảy ra.
Hắn hoàn toàn không cảm giác được cánh tay trái của mình, mà giáp vai trái kéo theo trái tim lại truyền đến đau đớn xé tim xé phổi.
Xem ra, ở sau khi người khống chế cùng Cự Thần Binh hòa hợp một thể, Cự Thần Binh chịu thương tổn nghiêm trọng, cũng sẽ nháy mắt truyền đến trung khu thần kinh của người khống chế.
Đại Viêm Long Tước vốn đã mất đi một cánh tay cùng lượng lớn cấu kiện thân thể, bộ phận đau đớn này cũng không sai chút nào được Lý Diệu nhấm nháp.
“Phù...”
Lý Diệu nhịn đau duỗi thẳng lưng, nghiến răng hoạt động tay chân, mau chóng thích ứng chiến thể sắt thép cao mười mấy mét, bỗng ý thức được một vấn đề cực kỳ mấu chốt.
“Tiểu Hắc, phương thức chiến đấu của Cự Thần Binh là gì, chung quy không phải là dùng quyền cước đi đánh nhau chứ? Có hiệu quả gì thanh quang điện cực kỳ dọa người, siêu cấp xán lạn, thần thông vô địch khí phách, giống như kỹ năng tất sát, siêu cấp kỹ năng tất sát trong game không?”
Tiểu Hắc trầm mặc một phen, rất nghiêm túc tự hỏi.
Lý Diệu có thể cảm giác được, “không gian màu đen” đang hơi chớp lên.
Đây là Tiểu Hắc bày tỏ ý tứ “nói không rõ”.
Ở trán Lý Diệu trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, kêu lên quái dị: “Vì sao nói là ‘nói không rõ’ ? Là vốn nên có, nhưng Đại Viêm Long Tước này hư hao quá mức nghiêm trọng, không thi triển được; hay là nói ngươi bị phong ấn quá lâu, bộ phận tin tức này đã mất mát?”
Tiểu Hắc lại hơi lung lay hai cái, hướng sâu trong não vực Lý Diệu gửi tới một tin tức: “Đại khái, có lẽ, bằng không, hai cái đều có đi!”
“Không phải chứ!”
Lý Diệu kêu thảm, khóe mắt quét được một bóng người xám trắng, lấy tốc độ nhanh như tia chớp hướng hắn lao tới!
Bàn Cổ tộc cũng sẽ không ngu ngốc chờ sau khi hắn hoàn toàn thích ứng Đại Viêm Long Tước mới quyết đấu công bằng với hắn.
Ngay trong tích tắc hắn khởi động Đại Viêm Long Tước, người khổng lồ màu xám liền ý thức được hắn mới là kẻ địch nguy hiểm nhất.
Lập tức không để ý hơn một trăm Con Rối Linh Năng còn lại dây dưa, áo giáp mở ra từng mảnh, giống như hoa sen nở rộ, sâu trong “nhụy hoa” phun ra linh diễm chói mắt, hướng hắn bắn tới!
“Ầm!”
Người khổng lồ màu xám và Đại Viêm Long Tước, hung hăng lao vào nhau.
Quanh thân hai bên đều tự mang linh từ lực tràng, lực tràng màu lam tối cùng khiên bảo vệ màu đỏ tươi dung hợp chiều sâu với nhau, gợn sóng đối kháng gợn sóng, vằn nước quấy nhiễu vằn nước, sóng to đánh vào sóng to, va chạm ra quả cầu ánh sáng thật lớn đường kính đạt tới vài trăm mét!
Sâu trong quả cầu ánh sáng, Lý Diệu nghiến vỡ răng sau, cố nén đau đớn bụng bị Bàn Cổ tộc hung hăng xuyên thủng, lại đem tay phải còn sót lại của Đại Viêm Long Tước, hung hăng móc chặt nửa trái mặt bê bết máu thịt của Bàn Cổ tộc!
Lý Diệu đây là bắt nạt Bàn Cổ tộc mắt trái đã mù, chỉ sợ ngay cả nửa não trái cũng bị thương nghiêm trọng, mặc dù có thể dùng thần hồn cảm giác hoàn cảnh quanh mình, chung quy sẽ chịu một ít ảnh hưởng!
Tầm nhìn bên trái của gã khẳng định không tốt!
Quả nhiên, ngón tay cái phải của Đại Viêm Long Tước đâm thật sâu vào hốc mắt trái nát bét như bùn của Bàn Cổ tộc, bốn ngón tay khác thì như móc câu, hung hăng đâm chặt phụ cận huyệt Thái Dương của gã, đem đầu hắn hướng phía dưới hung hăng túm!
“Hổ Xúc Kích, Thất Liên Sát!”
Hai đầu gối của Đại Viêm Long Tước, giống như siêu tân tinh gào thét mà tới, liên tục bùng nổ ở trên mặt của Bàn Cổ tộc, tuôn ra cả mảng lớn chất lỏng sền sệt đỏ đen trắng, lộn xộn.
Đây là chiêu số “lên gối” đơn giản nhất, côn đồ phố phường học vài ngày thuật chiến đấu đều biết sử dụng.
Nhưng, ai quy định khi chiến đấu với “Thần”, nhất định phải tiêu sái phiêu dật, đi tới đi lui, phi kiếm tung hoành?
“Không có kỹ năng tất sát, lại có quan hệ gì? Cho dù vung vương bát quyền, vẫn đánh nổ ngươi!”
Lý Diệu dùng hết khí lực toàn thân, dùng ra một cú lên gối phi hỏa lưu tinh cuối cùng.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, đầu gối trái của mình truyền đến đau đớn thấu tim, cảm giác từ đầu gối bên trái trở xuống đang mất đi như thủy triều!
Cự Thần Binh này chung quy quá mức cổ xưa, ở trong năm tháng ăn mòn dài đằng đẵng, kết cấu bên trong sớm đã giòn đi, lại chưa trải qua đúc lại và bảo dưỡng đã gấp gáp ra trận, chiến đấu cận thân tàn khốc, thuần túy là đấu pháp giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm!
Đầu gối trái của Đại Viêm Long Tước gần như báo hỏng.
Lại thêm đã sớm thiếu mất tay trái, liền biến thành bán thân bất toại không hơn không kém!
Trả giá thê thảm nặng nề như thế, tự nhiên sẽ không để Bàn Cổ tộc dễ chịu, sau liên tục bảy lần tấn công thế lớn lực trầm, mặt Bàn Cổ tộc lõm xuống thật sâu, cả khuôn mặt hầu như biến thành đáy nồi ―― còn là loại đựng món thập cẩm (nhiều ngăn).
Sau khi lưu lại ở trên mặt bốn vết thương sâu có thể thấy được xương, hốc mắt trái gãy xương có tính vỡ nát, Bàn Cổ tộc rốt cuộc giãy thoát Lý Diệu dây dưa.
Gã ở cách đó không xa ôm mắt trái, mắt phải phát ra hào quang lạnh đến cực điểm, rót vào mỗi một lỗ chân lông của Lý Diệu.
Lý Diệu cười lạnh, dưới chiến ý kích động, sâu trong não vực hơn vạn đạo phù văn vờn quanh ở bên cạnh bốn phù văn “Đại Viêm Long Tước” cũng chậm rãi xoay tròn, hào quang như là có thể lây lan, càng lúc càng nhiều phù văn bị thắp sáng.
Bỗng nhiên, vài đạo phù văn trong đó như bị lực lượng thần bí dẫn dắt, lảo đảo bay ra, chằng chịt thú vị sắp xếp lại với nhau, hợp thành một đạo chân ngôn!
Bề mặt chân ngôn hiện lên hào quang rực rỡ, hướng Lý Diệu truyền dòng tin tức mênh mông như biển!
Lý Diệu hoa cả mắt, trước mắt đồng thời xuất hiện ba hình ảnh bán trong suốt hư vô mờ mịt.
Hình ảnh đầu tiên, là cảnh tượng trong năm tháng thời đại hồng hoang, núi lửa bùng nổ, biển lớn sôi trào, một con chim ưng khổng lồ lượn lờ lửa ngao du ở trên bầu trời, bỗng nhiên thu nạp cái cánh khổng lồ, thân hình hóa thành một xoắn ốc, lao vào biển lớn, bắt giết cá lớn!
Lý Diệu không biết con chim ưng khổng lồ này rốt cuộc to lớn bao nhiêu, nhưng nó từ trong biển lớn bắt ra, lại là một con “Thiết Sỉ Cổ Sa” thân hình dài tới mấy chục mét, trong miệng phủ kín răng nanh, đầu treo giáp nặng!
Bá chủ trong biển sâu “Thiết Sỉ Cổ Sa”, trọng giáp phần đầu cũng bị chim ưng khổng lồ hung hăng bóp vỡ, linh hỏa quanh thân chim ưng khổng lồ theo khe hở của giáp xương đâm vào trong cơ thể, làm “Thiết Sỉ Cổ Sa” vừa mới ra khỏi nước đã bị nướng chín, toát ra từng đợt khí nóng!
Hình ảnh thứ hai, là Đại Viêm Long Tước hoàn hảo không tổn hao gì, mô phỏng tư thái chiến đấu của chim ưng khổng lồ, thân hình hóa thành một xoắn ốc, như cầu vồng đâm xuyên mặt trời, đánh nát tinh tú!
Hình ảnh thứ ba, là sơ đồ một hình người bán trong suốt, hai đầu gối ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên (lòng bàn tay và lòng bàn chân đều quay lên trời), trong ngàn vạn kinh lạc trong cơ thể, từng luồng linh năng vận hành cực có quy luật.
“Đây là...”
Lý Diệu hơi động tâm, ở dưới Tiểu Hắc phụ trợ, nháy mắt đã rõ, đây là thần thông tất sát nào đó của “Đại Viêm Long Tước”, cả quá trình thi triển như thế nào!
Cự Thần Binh chọn dùng là một loại giao diện khống chế hai tầng cực kỳ tiên tiến.
Đầu tiên là thần kinh và linh ti nối tiếp, làm người khống chế và Cự Thần Binh hoàn toàn hòa hợp một thể, dễ như trở bàn tay, có thể dễ dàng thi triển ra chiến kỹ bình thường cùng thần thông đơn giản người khống chế ngày thường khổ tu.
Mà hơn vạn đạo cổ phù luôn quanh quẩn trong đầu Lý Diệu, là tầng giao diện khống chế thứ hai càng thêm cao cấp, chuyên môn dùng để điều lấy “đại chiêu”, “kỹ năng tất sát”, “tuyệt thế thần thông” !
Hơn vạn đạo cổ phù, khẳng định ẩn chứa hơn vạn loại “pháp tắc” hoặc là “thần niệm” khác nhau, đem bọn nó dựa theo quy luật nhất định tổ hợp hữu cơ, lại dùng linh năng bản thân người khống chế tuần hoàn để dẫn đường, cấu thành một mô hình linh từ lực tràng đặc thù, là có thể đánh ra “kỹ năng tất sát” Lý Diệu tha thiết ước mơ!
“Chính là cái này, đến đi!”
Lý Diệu hưng phấn tột đỉnh!
Bản đồ linh năng tuần hoàn trong bức đồ án thứ ba tuy huyền ảo phức tạp, phải đồng thời khống chế hướng đi, tốc độ và cường độ của linh năng trong hơn ngàn kinh lạc, nhưng đối với Lý Diệu đạt tới cảnh giới Nguyên Anh mà nói, lại là dễ như trở bàn tay!
Hắn nháy mắt tiến vào trạng thái minh tưởng chiều sâu, trong hoảng hốt, Đại Viêm Long Tước như biến thành trong suốt, bên trong không là đơn nguyên pháp bảo cùng cấu kiện máy móc lạnh như băng nữa, thay thế vào đó là từng bó kinh lạc như mạch máu cùng thần kinh.
Trong kinh lạc to nhỏ, linh năng hoặc như sông lớn, hoặc như dòng suối nhỏ róc rách, hoặc hội tụ thành hồ nước mênh mông như biển, sinh sôi không thôi, tuần hoàn lặp lại.
Nhưng, ngay tại lúc linh năng trong một bó kinh lạc cuối cùng cũng dựa theo phương hướng chính xác để vận chuyển, chân ngôn nọ sâu trong não vực dùng để điều lấy kỹ năng tất sát, lại ở sau khi một chuỗi quả cầu ánh sáng phát nổ hiện lên, chợt sụp đổ, lại về đến sâu trong đại trận phù văn!
Lý Diệu há hốc mồm, niềm vui sướng tràn đầy trong lòng hóa thành một chậu nước lạnh: “Đây là tình huống gì!”
Theo một đợt tiếng cảnh báo chói tai, lại có một chuỗi phù văn bắn đến trước mặt hắn, lại không giống như chân ngôn điều lấy kỹ năng tất sát, mà là... chỉ lệnh tự mang nào đó trong giao diện khống chế Cự Thần Binh.
Lý Diệu cùng các chữ triện thượng cổ rồng bay phượng múa kia mắt to trừng lên nhìn mắt nhỏ, sửng sốt hồi lâu rồi nói: “Tiểu Hắc, có thể giúp ta phiên dịch một lần không? Dùng phương thức đơn giản nhất thông tục nhất trắng trợn nhất, nói cho ta biết rốt cuộc đã có vấn đề gì!”
Không gian màu đen nhẹ nhàng run lên, rất nhanh, ở phía dưới hàng chữ triện thượng cổ này hiện ra một hàng chữ phù hiện đại đơn giản sáng tỏ:
“Lỗi hệ thống 401.”
“Mô hình linh năng công kích ngài chỉ định không cách nào tương thích đến trong cơ thể trước mặt, thần thông đối ứng không cách nào hưởng ứng, chỉ lệnh điều lấy đã bị từ chối.”
“Mời kiểm tra cơ thể ngài, tiếp nối thành công cấu kiện cánh tay trái cùng cấu kiện đầu gối trái hay không, mời thử lại lần nữa sau khi nối tiếp.”
Lý Diệu: “...”