Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1324 - Chương 1291: Thần, Sợ Hãi!

Chương 1291: Thần, sợ hãi! Chương 1291: Thần, sợ hãi!Chương 1291: Thần, sợ hãi!

Tô Trường Phát hơi ngẩn ra, trong tích tắc đã hiểu ý của Lý Diệu.

Tu tiên giả mèo già hóa cáo không nói một lời, tăng tốc tiến lên, hướng “lỗ thủng” trên khung đỉnh thành thị Bàn Cổ tộc lao đi!

Đó là đường bọn họ đến!

Hai người đều đem tốc độ tăng vọt lên đến cực hạn, ở sau người kéo ra cái đuôi lửa phát sáng thật dài.

Bàn Cổ tộc sau khi liên tục kịch chiến mấy trận, tiêu hao vô cùng lớn, dưới trọng lực gấp mười trói buộc, chung quy không thể linh động tự nhiên như ở dưới trạng thái không trọng lượng, vài lần lao thẳng tấn công, đều bị Lý Diệu miễn cưỡng né tránh, nhiều nhất chỉ xé ra vài miếng bọc thép của Đại Viêm Long Tước, làm bộ Cự Thần Binh này trở nên càng thêm chật vật.

Độ dung hợp của Lý Diệu và Đại Viêm Long Tước càng lúc càng cao, tuy còn chưa tìm được thần thông lấy thân thể tàn phá cũng có thể thi triển, nhưng nhảy lên nhảy xuống, dịch chuyển, đấm đá nhẹ dưới trạng thái bình thường, lại là càng lúc càng mây trôi nước chảy, lô hỏa thuần thanh!

“Vút!”

Lý Diệu và Tô Trường Phát hóa thành hai luồng hào quang một to một nhỏ, chui vào lỗ thủng, quay về đường cũ, cả quãng đường nhanh như điện chớp, rất nhanh đã về tới mảng “địa ngục màu máu” lúc ban đầu nhìn thấy!

Phía trước chính là sào huyệt của “Huyết Triều” cùng “Minh Quang Điệp”.

Các sinh vật này lấy linh năng làm thức ăn, có được cảm giác sâu sắc kinh người.

“Thu liễm toàn bộ linh năng dao động!”

Lý Diệu và Tô Trường Phát đồng thời đóng lại toàn bộ đơn nguyên pháp bảo, đem linh năng của bản thân cũng thu liễm đến cực hạn!

Bọn họ vừa rồi liều mạng chạy trốn, tinh khải và Cự Thần Binh tất cả đều ở trạng thái nhiệt độ cao, giống như là khối sắt nung đỏ hồng, mặc dù không tăng nhiệt độ nữa, cũng không dễ dàng “làm nguội” như vậy.

Không sao, bởi vì ở phía sau bọn họ, còn có một mục tiêu càng thêm “tỏa sáng lấp lánh”!

Bọn họ không cần hoàn toàn thu liễm linh năng đến trình độ Huyết Triều và Minh Quang Điệp cũng không cảm giác được, chỉ cần mỏng manh hơn xa so với Bàn Cổ tộc là được rồi!

Nơi này tuy là sân nhà của Bàn Cổ tộc, nhưng ở mấy chục vạn năm trước, lúc Bàn Cổ tộc lâm vào ngủ đông, Huyết Triều và Minh Quang Điệp đều chưa sinh trưởng ra!

Gã sao có thể biết, còn có một cái cạm bẫy không lớn không nhỏ như vậy chờ đợi ở phía trước!

Quả nhiên, khi Lý Diệu và Tô Trường Phát lao vút tới, linh diễm khẽ nhảy lên trên người bọn họ, đã khơi dậy “cơn thèm ăn” của mảng lớn Huyết Triều cùng Minh Quang Điệp!

Sau đó, các sinh vật thị (thị: thèm khát) linh bậc thấp không có trí năng này liền phát hiện Bàn Cổ tộc phía sau như ngọn lửa trong đêm tối!

Nếu nói, Lý Diệu cùng Tô Trường Phát tắt linh diễm, thu liễm linh năng là món khai vị, vậy Bàn Cổ tộc không kiêng nể gì phóng thích linh diễm, tuyệt đối là một bữa tiệc thịnh soạn!

Huyết Triều và Minh Quang Điệp hóa thành hai dòng lũ tham lam, phân biệt từ giữa không trung và mặt đất cuốn về phía Bàn Cổ tộc!

Sâu trong ống dẫn tối tăm nhất thời truyền đến một đợt tiếng linh diễm kích động “Xèo xèo xèo xèo”!

Lý Diệu và Tô Trường Phát nhân cơ hội chạy tới trong thông đạo thật lớn vuông góc với mặt đất bọn họ lúc ban đầu vào.

Hướng bên trên nhìn lại, một mảng tối tăm, ngay cả bầu trời to bằng mũi kim cũng không nhìn thấy.

Nhìn xuống phía dưới, lại mơ hồ có thể nhìn thấy một mảng muôn hồng nghìn tía lướt qua.

Đó là linh khí nồng độ siêu cao từ trong siêu cấp động lực phù trận rò rỉ ra.

Lấy quy mô hành tinh chiến hạm, thật muốn tiến hành di chuyển đường dài vượt qua đại thế giới, nhắm chừng cũng là chọn dùng phương thức nhảy vọt tinh hải, mà không phải phun linh diễm để đẩy.

Tòa siêu cấp động lực phù trận này, không quá giống nguồn động lực chỉnh của Côn Luân, chỉ là pháp bảo đẩy phụ trợ điều chỉnh quỹ đạo và phương hướng ở mức nhỏ.

Dù vậy, muốn làm vật khổng lồ như thế thay đổi quỹ đạo, cấp bậc động lực phù trận vẫn là không thể tưởng tượng.

Mấy chục vạn năm qua, hành tinh chiến hạm đem linh năng Mạch Trùng tinh phóng ra cuồn cuộn không ngừng hấp thu, sau khi trải qua tầng tầng chuyển hóa cùng chiết xuất, cung cấp nguồn năng lượng cho toàn bộ Côn Luân duy trì hệ thống.

Trong đó một bộ phận nhỏ linh năng, thông qua động lực phù trận tổn hại này, liên tục rò rỉ, tích tụ ở trong ống dẫn phun ra, làm ống dẫn phun ra biến thành nơi cực độ nguy hiểm.

“Không có thời gian nữa, Huyết Triều và Minh Quang Điệp không có khả năng ngăn cản hắn vượt qua nửa phút đồng hồ, đem toàn bộ pháp bảo loại nổ trên người đều vứt xuống đi!”

Tô Trường Phát hô to một tiếng, hai tay vừa hợp vừa tách, một chiếc nhẫn Càn Khôn xoay vù vù ở trước mặt, bên trong bật nhanh ra mười mấy quả bom tinh thạch to bằng trứng ngỗng, sau khi kích hoạt, phát ra huyền quang bảy màu, hướng sâu trong thông đạo lao vút đi, hóa thành mấy đốm lửa nho nhỏ trong vực sâu màu đen!

“Bom tinh thạch ta mang theo bên mình vẫn là quá ít, chưa chắc đủ kích hoạt phản ứng dây chuyền của linh khí nồng độ cao, dẫn phát vụ nổ trong nháy mắt!”

Tô Trường Phát vẻ mặt âm trầm, lòng nóng như lửa đốt, “Ngươi có mang bom tinh thạch hay không? Nếu không, ta nhớ rõ trong kho vũ khí của Khấu Như Hỏa hẳn là còn có mấy quả, có ít còn hơn không, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa!”

“Không cần!”

Lý Diệu kêu lên quái dị, “Ta vừa lúc mang theo mấy quả!”

Đại Viêm Long Tước há mồm, phun ra bảy tám cái nhẫn Càn Khôn.

Đủ loại bom tinh thạch, cái gì gọi là Chưởng Tâm Lôi, cái nào là Oanh Thiên Chấn (nổ vang trời), còn có cái gì Vẫn Thần Hỏa, Tru Tiên Pháo, Tang Hồn Châu, Diệt Khước Cửu Âm Lôi, mang kim, mang gai, mang cạnh, mang hoa, dài ngắn to nhỏ hình thù kỳ quái, dùng tinh tủy luyện chế, dùng yêu đan luyện chế, dùng tinh tủy và yêu đan giao thoa, đủ loại kiểu dáng, như mưa to tầm tã, như thác nước nổ vang, hướng sâu trong thông đạo rơi xuống!

Nhiều bom tinh thạch như vậy, cho dù nổ phá hủy một chiến hạm chủ lực của Chân Nhân Loại đế quốc vẫn dư dả.

Tô Trường Phát: “...”

Lý Diệu: “Ặc, tinh hải hung hiểm, ra ngoài phòng thân mà thôi, Tô tiền bối đừng nghĩ nhiều.”

Khi nói chuyện, một quả bom khoan đất đường kính vượt qua ba mét, chiều dài vượt qua năm mét, vừa to vừa ngắn từ trong nhẫn Càn Khôn rơi ra, phát ra tiếng nặng nề ầm ĩ, rơi vào lòng đất.

Tô Trường Phát nhìn bom khoan đất ít nhất được khảm hơn trăm viên tinh thạch tinh khiết cao độ, ở giữa tô đậm một khối yêu đan to lớn không gì sánh được dần dần biến mất trong bóng đêm, lại quay đầu, lẳng lặng nhìn Lý Diệu.

Lý Diệu vẻ mặt vô tội đối diện với lão tu tiên giả.

Bàn Cổ tộc rống lên một tiếng như tiếng sấm cuồn cuộn, từ bên cạnh ập tới, đánh vỡ sự trầm mặc hơi xấu hổ của hai người.

Vừa rồi bị Huyết Triều và Minh Quang Điệp tập kích, vẫn chưa tạo thành thương tổn có tính thực chất đối với Bàn Cổ tộc.

Nhưng loại cảm giác không ổn rơi vào cạm bẫy nhân loại không biết xấu hổ này, lại cùng một ít ký ức cực không thoải mái của mấy chục vạn năm trước trùng hợp cùng một chỗ, làm chế ước sâu trong thần hồn người khổng lồ một lần nữa buông lỏng.

Gã không để ý tất cả lao vào ống dẫn phun, liền nhìn thấy hai nhân loại nhỏ bé đang ở đỉnh đầu hắn, liều mạng hướng lên trên chạy trốn, còn đem khiên bảo vệ linh năng đều mở ra đến cực hạn!

Sáu hàm răng của Bàn Cổ tộc không ngừng va chạm, phát ra tiếng kim loại ma sát, đang muốn đuổi theo, bỗng cảm thấy dưới chân trống rỗng truyền đến một luồng lực lượng có tính hủy diệt!

Cúi đầu nhìn, phía dưới như một điểm sáng nhỏ muôn màu sặc sỡ, nháy mắt bành trướng, phóng đại, hóa thành một vùng biển ánh sáng xán lạn vô cùng, hoàn toàn cắn nuốt cả tầm nhìn!

Thẳng đến giờ phút này, một chuỗi tiếng nổ mới lục tục truyền đến!

Dựa vào mấy trăm quả bom tinh thạch không ngừng nổ, rốt cuộc khiến sâu trong ống dẫn phun ra, linh khí nồng độ siêu cao tích tụ mấy chục vạn năm, đột phá điểm giới hạn phát nổ, trong tích tắc nở rộ!

Bàn Cổ tộc lúc này mới biết kế hoạch của nhân loại không biết xấu hổ, muốn né tránh đã không kịp, chỉ có thể giống với Lý Diệu, Tô Trường Phát, đem linh từ lực tràng mở ra đến cực hạn!

Ầm!

Gã bị biển ánh sáng cắn nuốt, ở trong linh từ quấy nhiễu có tính hủy diệt đau khổ chống đỡ, xen lẫn ở trong ánh lửa, hướng mặt đất lao nhanh đi!

Lý Diệu và Tô Trường Phát so với gã đi trước một bước, lại có thể đem người khổng lồ coi là một tấm “khiên thịt” cực lớn, tuyệt đại bộ phận lực đánh của linh khí phát nổ, trước phải xuyên thấu thân thể Bàn Cổ tộc, mới có thể lan đến trên thân bọn họ.

Dù là như thế, hai người vẫn sinh ra cảm giác thần hồn xé rách, thân thể vỡ nát, giống như kiên trì thêm một giây, sẽ bị trở lại như cũ thành tế bào cơ bản nhất, mà qua một giây nữa, ngay cả tế bào cũng sẽ hoàn toàn hủy diệt!

Phốc!

Trên mặt đất, chiến trường Hồng Hoang, một dòng suối phun ánh lửa cao tới mấy ngàn mét dần dần dâng lên, lại giống một cái cây ánh sáng to lớn bảy màu, đứng sừng sững ở giữa trời đất!

Lý Diệu, Tô Trường Phát và Bàn Cổ tộc đều bị phun ra, ở giữa không trung vẽ ra từng đường cong nóng rực, phân biệt rơi xuống trên mặt đất thê lương trong phạm vi mấy chục km.

Lý Diệu ngã chỏng vó, khảm thật sâu vào một khối đá, cảm giác mình giống như một con sên đang hòa tan.

“Đệch, xử lý hắn chưa?”

Hít sâu một hơi, Lý Diệu gian nan đứng dậy, khống chế Đại Viêm Long Tước lơ lửng ở giữa không trung, các loại cấu kiện pháp bảo “rầm rầm rầm” rơi xuống, ngay cả trong hai cái cánh vỡ thành mảnh nhỏ, cũng có một cái hoàn toàn gãy, rơi xuống đất.

Lý Diệu dõi mắt nhìn về phía xa, rất nhanh phát hiện Bàn Cổ tộc.

Giống như là một núi thịt heo nấu chín, toát ra khói đặc cuồn cuộn.

Nhưng, ngọn “núi thịt” này lại ở trong không ngừng rung động, dần dần cao lên, dài ra!

Người khổng lồ một lần nữa đứng lên!

Sinh mệnh lực của Bàn Cổ tộc thế mà kiên cường dẻo dai đến loại trình độ này, thừa nhận linh khí nồng độ siêu cao công kích phát nổ trong chớp mắt, chỉ đem áo giáp quanh thân đánh nổ hết!

Tuy da tróc thịt bong, máu thịt cháy khét, vài chỗ xương gãy màu vàng nhạt cũng đâm ra bên ngoài cơ thể, nhưng gã vẫn như cũ có được năng lực hành động.

Bàn Cổ tộc như là uống rượu say, dựa vào cái đuôi cùng chân trái, ở trên mặt đất lảo đảo, nhảy lên điệu nhảy xoay tròn.

Với nhân loại mà nói, đây là phản ứng sau khi chấn động não nghiêm trọng.

Nói cách khác, thân thể và xương khớp gã tuy từ trong linh khí phát nổ gắng gượng chống đỡ qua, nhưng óc mềm nhũn vẫn ở trong hộp sọ cứng rắn, mỗi giây va chạm tốc độ cao mấy ngàn lần!

Khi Lý Diệu phát hiện Bàn Cổ tộc, Bàn Cổ tộc cũng đã phát hiện hắn.

Nhưng một lần này, Bàn Cổ tộc vẫn ở trong ưu thế tuyệt đối, đè đánh Lý Diệu, lại hiển lộ ra sự do dự rõ ràng.

Gã sau khi trầm ngâm một lát, thế mà chưa lao về phía Lý Diệu, mà là lảo đảo, một lần nữa hướng cái hang đất trung ương chiến trường lao đi!

“Thần” cao cao tại thượng, không gì không làm được, ở trước mặt nhân loại nhỏ bé, thế mà cũng kiêng kỵ, sợ hãi, chạy trối chết!

Gã muốn chạy về sâu trong hành tinh chiến hạm.

Có lẽ gã ngay từ đầu đã không nên đuổi theo ra.

Nhưng gã thật sự cần bổ sung linh năng gấp, mà lại xem nhẹ ý chí của các nhân loại không khống chế được này sau khi tiến hóa mấy chục vạn năm.

“Muốn chạy? Nào có dễ như vậy!”

Lý Diệu vốn thần hồn khô kiệt, ngay cả chớp mắt cũng biến thành động tác khó như lên trời.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng Bàn Cổ tộc chật vật như thế, trong lòng rất sung sướng, không biết từ đâu sinh ra một lực lượng mới, khống chế Đại Viêm Long Tước, hóa thành một ngôi sao băng nóng rực, nháy mắt cắn nuốt khoảng cách mấy chục km, hướng Bàn Cổ tộc lao mạnh tới!

Ầm!

Bàn Cổ tộc vốn sắp lướt tới phụ cận cái hang ngầm, lại bị Lý Diệu hướng phía trái ngược húc ra, còn chưa đứng dậy, đã bị một dòng lũ kim loại lập lòe ánh sáng bạc bao phủ!

Là con rối nhện kim loại tu tiên giả dùng để thu thập tài nguyên!
Bình Luận (0)
Comment