Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1325 - Chương 1292: Thần Chắn Giết Thần! !

Chương 1292: Thần chắn giết thần! ! Chương 1292: Thần chắn giết thần! !Chương 1292: Thần chắn giết thần! !

Căn cứ chiến tranh của người tu tiên sau khi hạ xuống Côn Luân, chưa phát hiện bất cứ kẻ địch nào có uy hiếp, cho nên cũng chưa luyện chế bao nhiêu con rối chiến đấu.

Tuyệt đại bộ phận con rối chiến đấu đều đưa xuống lòng đất, ở trong một chuỗi kịch chiến bị tiêu hao gần hết.

Nhưng, vì mau chóng thu thập nhiều tài nguyên hơn nữa, người tu tiên luyện chế lượng lớn con rối đào quặng, cũng chính là loại đồ chơi tương tự với con nhện sáu chân này!

Nhện kim loại tuy là chuyên dụng đào quặng, nhưng số lượng đông đảo, ùa lên, vẫn có thể tạo được tác dụng quấy rầy rất mạnh!

Bàn Cổ tộc máu thịt be bét ở trong thủy triều nhện liều mạng giãy dụa, một lần lại một lần ngồi dậy, dùng cái đuôi vung ra mảng lớn lửa tím, đem vô số con nhện hòa tan hết.

Con nhện còn lại lại không sợ không ngại, kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Vì khai thác khoáng thạch, bụng bọn nó đều trang bị mũi khoan phá đá cường độ cao, đao chấn động cao tần, cùng với kìm cố định hợp kim mạnh.

Những pháp bảo này, nếu có thể khoan vào sâu trong tầng đá, đem quặng thô ẩn chứa linh năng và kim loại hiếm lấy ra, tự nhiên cũng có thể khoan xuyên máu thịt Bàn Cổ tộc, đem lục phủ ngũ tạng của gã đều quấy thành phấn!

Ở dưới mấy ngàn con nhện kim loại bao vây, lửa tím vung ra từ trong cái đuôi của Bàn Cổ tộc càng lúc càng ảm đạm, mà tần suất gã xé rách nhện kim loại cũng giảm đi rất nhiều.

Bàn Cổ tộc hiển nhiên đã tới bên bờ dầu hết đèn tắt.

Lý Diệu tuyệt không ngại tăng mạnh nguy cơ cho gã.

“Ầm!”

Một tay chống xuống đất, thân hình Đại Viêm Long Tước xoay tròn tốc độ cao, một cái chân phải còn lại biến thành mũi khoan sắc bén không thể chống đỡ, hung hăng khoan về phía ngực Bàn Cổ tộc!

Bàn Cổ tộc đã chưa né tránh, cũng chưa vận linh từ lực tràng quấy nhiễu, hoàn toàn chịu một đòn, lại ngã ngồi xuống trong thủy triều nhện!

Ngực người khổng lồ thế mà đã mở ra một cái lỗ thủng be bét máu thịt, không ít nội tạng khẽ nhúc nhích cũng có thể thấy được rõ ràng.

Rất nhiều nhện kim loại nhân cơ hội hướng sâu trong vết thương của gã chui vào!

Lý Diệu đang muốn đuổi theo cướp công, bỗng cảm thấy sau lưng ngưng tụ ra một quầng linh năng dao động cực độ nguy hiểm.

Quay đầu nhìn, sợ hãi cả kinh, lại thấy căn cứ chiến tranh của người tu tiên không biết từ khi nào từ trên nếp gấp mặt đất chậm rãi bay lên, bọc thép hình cung bên trên căn cứ hướng hai bên trượt ra, từ bên trong dâng lên một họng pháo khổng lồ chiều dài hơn năm mươi mét, trên thân pháo khắc mấy chục vạn đạo phù văn tràn ra màu đen quỷ dị bí hiểm, chỗ họng pháo ngưng kết từng làn sương mù màu đen như xương khô, không ngừng tụ tập, vặn vẹo, gào thét!

Trong lúc nhất thời, gió âm từng trận, quỷ khí dày đặc, cả tòa Côn Luân, giống nhau biến thành quỷ vực ma quật!

Lý Diệu mơ hồ cảm giác được, đây lại là pháp bảo ác độc nào đó có liên quan với âm hồn hung thần.

Không ngờ người tu tiên còn có thủ đoạn áp đáy hòm như vậy!

Xem quy mô khẩu âm hồn cự pháo này, nếu chiếc Liệu Nguyên ngây thơ vô tri đáp xuống, nói không chừng đã phải chịu đau khổ!

“Vù!”

Sương mù đen xương khô ngưng tụ thành một khối không khí đường kính hơn trăm mét, từ họng pháo đột nhiên phun ra!

Một phát pháo này uy lực mạnh mẽ, cả căn cứ chiến tranh đều hướng giữa không trung nhảy lên.

Cả mảng sương mù đen to lớn phủ đầu Bàn Cổ tộc!

Người khổng lồ màu xám như là bị một mảng khí xoáy tụ tính ăn mòn mạn bao phủ, cả mảng lớn máu thịt hóa thành nước mủ, lộ ra xương khớp màu vàng nhạt!

“A!”

Bàn Cổ tộc phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi, làn da và máu thịt chợt khô quắt, lập tức biến thành gầy như que củi!

Linh diễm quanh thân một lần nữa dâng trào, chống lại khí xoáy tụ màu đen, càng đem vô số con nhện kim loại chấn động thành cấu kiện cơ bản nhất!

Lý Diệu biết, đây là Bàn Cổ tộc lấy một chút thần hồn cùng tinh huyết sau cùng làm trả giá, triển khai liều chết giãy dụa!

Đúng lúc này, trong đầu Lý Diệu truyền đến một đợt tiên âm thanh thúy dễ nghe, tuyệt không thể tả, một đạo chân ngôn lập lòe phát sáng, bên ngoài hào quang vốn đã lấp lánh loá mắt lại khảm lên thêm một tầng viền vàng!

Tiểu Hắc rốt cuộc giúp hắn kiểm tra ra một môn thần thông, có thể dùng Cự Thần Binh tàn phá như thế kích thích triệt để!

Lý Diệu vui mừng quá đỗi, ngàn vạn dòng tin tức điên cuồng ùa vào sâu trong não vực, đem phương pháp vận hành môn thần thông này phân tích hết thảy.

Mà từng bộ đồ án ẩn chứa tinh túy của thần thông, cũng khắc thật sâu ở sâu trong thần hồn hắn, từ từ triển khai!

“Ào!”

Sau khi hắn dựa theo bản đồ tuyến đường linh năng vận hành của môn thần thông này, đem linh năng lưu động trong kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hải của mình điều chỉnh đến đồng bộ 100%, đạo chân ngôn này thế mà lại hừng hực thiêu đốt, từ trong não vực của hắn gào thét lao ra, ở trên cánh tay phải của Đại Viêm Long Tước xoay nhanh hai vòng, đâm vào thật sâu!

Mặt ngoài cánh tay phải Đại Viêm Long Tước nhất thời hiện ra năm chữ triện cổ huyền ảo phức tạp, hóa thành từng sợi tơ quang học yếu ớt, đều đều dày đặc ở trên cả cánh tay.

“Bá!”

Cả cánh tay phải của Đại Viêm Long Tước vô thanh vô tức phân giải, lộ ra cấu kiện pháp bảo cực độ tinh xảo, từng vòng đan vào nhau bên trong.

Vô tận linh diễm bắn ra, như núi lửa bùng nổ, bao vây cánh tay phải đang phân giải, lại không ngừng lan tràn, cuối cùng hóa thành một con chiến ưng hừng hực thiêu đốt!

Con Hồng Liên Chiến Ưng này sống động như thật, nhẹ nhàng đập cánh, phát ra tiếng ngân nga khe khẽ sốt ruột khó dằn nổi, tràn ra từng luồng sát ý, như thật sự có một con hồng hoang hung thú, xuyên qua thời không, đậu ở trên tay Đại Viêm Long Tước!

Nhưng, khi Lý Diệu đổi một góc độ để nhìn, Hồng Liên Chiến Ưng lại biến thành mặt bằng mỏng như cánh ve, thậm chí không có độ dày!

Đó là một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.

Giống như hắn thao túng tay phải Đại Viêm Long Tước, xé rách không gian ba chiều, từ trong hư không vô tận lấy ra một con chiến ưng lửa “Tuyệt đối mặt bằng”!

Lý Diệu không có thời gian tự hỏi.

Bản thân Đại Viêm Long Tước cũng không có nguồn linh năng, dựa hết vào Lý Diệu thiêu đốt sinh mệnh để vận chuyển, mỗi một loại thần thông đều là tâm huyết Lý Diệu cô đọng mà thành.

Thần hồn của hắn vốn đã khô kiệt đến cực điểm, lại cô đọng ra con “chim ưng khổng lồ 2D” quỷ dị vô cùng này, càng có loại cảm giác vắt cạn đại não.

Lý Diệu nheo mắt, một luồng thần niệm cuối cùng gắt gao quấn quanh cổ Bàn Cổ tộc, cánh tay phải Đại Viêm Long Tước phân giải ra giơ lên cao cao, cánh của Hồng Liên Cự Ưng mở ra đến cực hạn, như là một cây trường cung kéo căng, vỗ cánh muốn bay!

Lý Diệu cảm ứng được thần hồn của mình, cùng một luồng lực lượng cổ xưa thâm thúy ở sâu trong Cự Thần Binh sinh ra cộng hưởng mãnh liệt.

Sự cộng hưởng này từ sâu trong lồng ngực của hắn nháy mắt dâng trào đến yết hầu, làm hắn phát ra rít gào cổ sơ, thê lương, khốc liệt, bá đạo!

“Chu Tước Diệt Âm Đao!”

“Bá!”

Hồng Liên Chiến Ưng rời tay, phát ra tiếng rít xuyên chín tầng trời, hóa thành một đường cong hình ưng, lao vút về phía Bàn Cổ tộc!

Tuy bảo một Nguyên Anh lão quái vừa kịch chiến, vừa khàn cả giọng gầm rú ra tên chiêu thức, là một loại hành vi học sinh trung học làm người ta cực kỳ xấu hổ, nhưng làm như vậy, lại có thể khiến máu thịt, ý chí, thần hồn cùng Cự Thần Binh của người tu luyện hoàn toàn hòa hợp một thể, như thế, mới có thể đem uy năng của thần thông kích phát đến cực hạn!

Một đòn “Chu Tước Diệt Âm Đao” này lặng yên không một tiếng động lướt tới trước mặt Bàn Cổ tộc.

Nó như là thần thông của một thế giới khác, hoàn toàn không để lại chút thanh âm, quang văn, linh từ chấn động nào ở thế giới này.

Mà độ dày so với cánh ve còn mỏng hơn một ngàn lần, khi đối diện mục tiêu, mục tiêu rất khó hiện, nhiều nhất nhìn thấy giữa không trung có một sợi chỉ đỏ rất nhỏ rất nhỏ.

Thậm chí cũng không phân biệt rõ, sợi chỉ đỏ này là yên lặng bất động, hay là đang theo mình bay nhanh đến!

Bàn Cổ tộc đang dây dưa với xương khô sương mù đen, thủy triều nhện, cảm giác giảm tới đáy vực.

Chờ lúc hắn phát hiện Chu Tước Diệt Âm Đao, chỉ kịp trừng lớn hai mắt, khiến linh năng quanh thân ngưng tụ ở trước ngực, tạo thành một khiên bảo vệ linh năng.

Nhưng, nửa đoạn trước của Chu Tước Diệt Âm Đao, đã ở trước khi khiên bảo vệ khép lại cắt vào, từ trên cái cổ tráng kiện như xe lửa vũ trụ của gã chợt lóe mà qua!

Thân hình Bàn Cổ tộc nhoáng lên một cái, còn ở dưới quán tính kéo đi tiếp tục giãy dụa một lát, vẻ mặt lại trở nên càng lúc càng mờ mịt, sâu trong đôi mắt thuần màu đen tỏa ra từng mảng sương mù xám, trên cổ xuất hiện một đường dài nhỏ màu đen.

“Phốc!”

Cái đầu to như cái đấu phóng lên cao, trong lồng ngực tuôn ra một chùm màu đen như suối phun, Bàn Cổ tộc gục về phía trước, linh diễm hừng hực thiêu đốt quanh thân tan thành mây khói!

Mất đi linh năng thêm vào, thân thể gã cũng không chịu nổi gánh nặng trọng lực gấp mười nữa, trong cơ thể phát ra một đợt tiếng gãy “Bốp bốp rắc rắc”, lấy một tư thái vặn vẹo cực kỳ quỷ dị ngã bệt xuống đất, run rẩy một lát, bất động.

Cái đầu kia sau khi rơi ở trên mặt đất, còn lăn vài vòng, tựa như vẫn chưa lập tức chết đi, trên mặt ngược lại hiện ra một mảng biểu cảm thong dong an tường, răng ma sát một đợt, đã bị thủy triều nhện hoàn toàn cắn nuốt!

“Rầm!”

Ngay tại cùng lúc người khổng lồ ngã xuống, Đại Viêm Long Tước cũng từ giữa không trung ngã xuống, như một đống phế liệu phân tán dưới đất, sâu trong giáp ngực tan vỡ, Lý Diệu bị Tiểu Hắc “phun” ra, ngã chỏng vó ở trên mặt đất.

Một lần này, hắn là thật sự ngay cả sức để đánh rắm cũng không còn.

“Rắc rắc rắc rắc! Rắc rắc rắc rắc!”

Mấy con nhện kim loại bò đến bên người hắn, mắt tinh thể màu đỏ tươi có chút không có ý tốt nhìn hắn, mũi khoan đào quặng ở bụng còn mang theo vài vết máu màu đen của Bàn Cổ tộc, bị nhiệt độ cao bốc hơi, tràn ra mùi tanh hôi.

“Tô tiền bối.”

Lý Diệu hướng con nhện đào quặng cười thảm nói, “Ta không được rồi, linh năng hoàn toàn khô kiệt, xương cốt nhắm chừng cũng đã gãy hơn phân nửa, tim gan phổi thận hình như đều đang chảy máu bên trong, mau tới cứu ta!”

Tô Trường Phát rất nhanh xuất hiện.

Tình huống của lão cũng không tốt hơn Lý Diệu là bao, cũng thê thảm tới cực điểm.

Nhưng lão vừa mới ở trong căn cứ chiến tranh, được trị liệu cơ bản, giờ phút này cả người đều ngâm ở trong một khoang chữa bệnh kiểu phun khí, chỉ có cái đầu hun khói hỏa liệu lộ ở bên ngoài, mỗi một sợi lông đều bị thiêu đốt không còn một mảnh, trụi lủi giống như con rùa to.

Hắn chủ yếu dựa vào Con Rối Linh Năng để phát ra chiến lực, mà giờ phút này, nhện kim loại dùng cho đào quặng còn lại đều tụ tập ở bên người hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Diệu.

Tô Trường Phát nhìn thi thể Bàn Cổ tộc cách đó không xa, lại nhìn Đại Viêm Long Tước nát như bùn bên cạnh Lý Diệu, trên mặt nở rộ ra mỉm cười của người thắng.

“Lý đạo hữu, vất vả rồi.”

Lão tu tiên giả không lộ ra cảm xúc gì nói.

“Là rất vất vả.”

Lý Diệu rất là vô tội nhìn lão, như là chưa đọc ra ác ý giấu ở phía sau tròng đen của lão.

“Thật không ngờ, Lý đạo hữu sẽ dũng mãnh phi thường như vậy, không những che giấu thực lực cảnh giới Nguyên Anh, thậm chí còn có thể khống chế Cự Thần Binh, phát ra thần thông mạnh mẽ như thế, một chiêu xử lý Bàn Cổ tộc!”

Tô Trường Phát chậm rãi nói, “May mắn chúng ta gặp Bàn Cổ tộc, khiến Lý đạo hữu không thể không ra hết con bài chưa lật, nếu không, nếu là Lý đạo hữu bùng nổ bất ngờ làm khó đối với mấy người chúng ta, chúng ta còn chưa chắc chống đỡ được!”

“Xem ra, Lý đạo hữu còn che giấu không ít sự từng trải rất thú vị nha, không bằng mời Lý đạo hữu trở lại trong căn cứ của ta, từ từ nói chuyện?”

“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ!”

Lý Diệu phun ra mấy cục đờm dính máu, uể oải nói, “Tình huống của ta, tự nhiên không có bí mật gì không thể cho ai biết, Tô tiền bối muốn biết cái gì cũng được, nhưng bản thân ta bị thương nặng, thật sự ngay cả sức nói chuyện cũng không đủ lắm, không bằng mời hai vị bọn họ vất vả thay, tâm sự từ từ với Tô tiền bối?”

Tô Trường Phát sợ hãi cả kinh, lại thấy trên mặt đất, bên cạnh bóng của lão, không biết từ bao giờ lại có thêm hai cái bóng thật dài!

Một cái trong đó giương nanh múa vuốt, cành cành lá lá, như là một cái cây to.

Một cái khác thì uốn éo vặn vẹo, không có hình thái cố định, giống như là một đầm lầy có được sinh mệnh!
Bình Luận (0)
Comment