Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1327 - Chương 1294: Già Mà Không Chết

Chương 1294: Già mà không chết Chương 1294: Già mà không chếtChương 1294: Già mà không chết

“Quy lão ――”

Lý Diệu tự tay xử lý một tên Bàn Cổ tộc, muốn nói trong lòng không có chút đắc ý, đó là điều không có khả năng, hắn cố ý nói, “Ngài bây giờ còn cảm thấy ‘Cha muốn con chết, con không thể không chết’ sao?”

Quy Tuy Thọ cười khẽ: “Đương nhiên, ta vẫn cho rằng như vậy, ở sau khi nghe nói lịch sử quật khởi của Chân Nhân Loại đế quốc, cùng với chân tướng ‘Chí Thiện Chi Đạo’, loại cảm giác này còn mơ hồ tăng mạnh!”

“Ta cho rằng, văn minh Bàn Cổ ở lúc bên bờ vực diệt vong, có lẽ cũng thực thi ‘kế hoạch Mộ Bia’ của chính bọn họ, nhưng bọn họ rắc vào trong vũ trụ mênh mông không chỉ có từng tấm mộ bia, càng là từng hạt giống.”

“Bây giờ, trải qua mấy chục vạn năm ấp ủ, những hạt giống này lại lần nữa mọc rễ nảy mầm, đơm hoa kết trái.”

“Lý Diệu tiểu hữu có thể giết chết một thành viên văn minh Bàn Cổ, tất nhiên đáng mừng, nhưng chuyện này cho chúng ta gợi ý lớn hơn nữa lại là ―― Bàn Cổ tộc sống sờ sờ, là có khả năng thông qua phương thức ngủ đông, sinh tồn mấy chục vạn năm thậm chí lâu hơn nữa!”

“Vũ trụ mênh mông, thế giới vô tận, ngươi hẳn sẽ không là cho rằng, toàn bộ vũ trụ chỉ có một thành viên văn minh Bàn Cổ như vậy ở trong trạng thái ngủ đông, lại bị ngươi cơ duyên xảo hợp tìm được, giết chết chứ?”

“Nếu nói, ở nơi khác, còn có thành viên của văn minh Bàn Cổ từ trong ngủ đông sống lại, lại chưa có anh hùng như Lý Diệu tiểu hữu đi giết chết hắn, thậm chí tệ hơn nữa, nghênh đón hắn là người Thánh Minh bị Chí Thiện Chi Đạo khống chế thì sao?”

Trong đôi mắt vẩn đục của Quy Tuy Thọ nở rộ ra hào quang trong suốt như đứa bé vô tri.

Lý Diệu tức giận đến ngứa răng. Lão rùa đen này mỗi lần đều là như thế, chỉ thích nói những lời phá tan phong cảnh, nhưng người ngoài lại không thể phản bác!

“Vậy Quy lão xin mời đi chậm rãi nghiên cứu di tích Bàn Cổ đi, lại ở nơi này làm gì?”

Lý Diệu trầm mặt nói.

“Ta là đặc biệt đến chờ Lý Diệu tiểu hữu.”

Quy Tuy Thọ không chút hoang mang nói, “Không biết chờ sau khi Lý Diệu tiểu hữu cùng người tu tiên kia tán gẫu xong, chúng ta có thể tâm sự sâu hơn nữa hay không?”

Lý Diệu gãi đầu: “Là vì chuyện ‘kế hoạch Mộ Bia’ sao? Chuyện này về sau chậm rãi tán gẫu không muộn, tập đoàn Diệu Thế chúng ta gần đây trọng tâm cùng đại bộ phận tài nguyên, vẫn sẽ đặt trên cuộc khai phá lớn ở Côn Luân!”

“Đúng cũng không đúng.”

Quy Tuy Thọ nói, “Kế hoạch Mộ Bia tất nhiên cần lượng lớn tài chính, ngược lại cũng không nóng lòng nhất thời, ta chỉ là đơn thuần cực kỳ tò mò đối với Lý Diệu tiểu hữu, muốn tận khả năng sưu tập mỗi tiếng nói cử động của ngươi mà thôi.”

Lần này, Lý Diệu thật sự kỳ quái: “Vì sao?”

“Ta là một học giả lịch sử, muốn tận khả năng lưu lại dấu ấn huy hoàng cuối cùng của văn minh chúng ta, mà cái gọi là văn minh, không đơn giản là các loại thành thị, văn vật và di tích, càng quan trọng hơn là con người!”

“Thành thị không phải văn minh, pháp bảo không phải văn minh, người mới là văn minh!”

“Ta cảm thấy, Lý Diệu tiểu hữu là một cái điển hình rất thú vị trong nền văn minh chúng ta, tình huống cuộc đời, mỗi tiếng nói cử động của ngươi, rất nên trở thành một khối ‘mộ bia’ sống động như thật, để nền văn minh hoàn toàn mới của ức vạn năm sau hiểu biết cái gọi là ‘Người tu chân’ rốt cuộc là thế nào.”

“Cho nên, ta chuẩn bị viết cho Lý Diệu tiểu hữu một bộ truyện nhỏ nhân vật, tương lai cất chứa vào trong ‘mộ bia’, truyền lưu một ngàn vạn năm, năm ngàn vạn năm, một ức năm, năm ức năm (ức: đơn vị = 100 triệu)!”

“Nói từ trên ý nghĩa nào đó, cái này coi như là Lý Diệu tiểu hữu ‘vĩnh sinh’ đi!”

Quy Tuy Thọ vui tươi hớn hở nói, vẻ mặt “Ta đối với ngươi tốt như vậy, còn không mau mau cảm động đến rơi nước mắt”.

Lý Diệu lại nổi da gà toàn thân, vẻ mặt trở nên cực kỳ cổ quái.

Hắn nằm mơ cũng chưa nghĩ tới muốn để câu chuyện của mình truyền lưu ngàn vạn năm, thế này cũng quá... Kỳ quái rồi nhỉ!

Đường về trong bộ não của lão rùa đen này, quả nhiên khác với người thường!

Lý Diệu trong nháy mắt cảm thấy, mình biến thành một đồ cổ đào ra, một khối thây khô bảo tồn hoàn hảo nào đó, đang bị một số người tí hon da xanh mọc ba đầu sáu tay bình đầu luận chân, cắt miếng nghiên cứu.

Hắn rùng mình, lấy lệ vài câu với Quy Tuy Thọ, bước vào trong phòng giam.

“Tô tiền bối!”

Trong phòng giam chỉ có Tô Trường Phát và Quá Xuân Phong hai người, một ngồi một nằm.

Nói là phòng giam, nhưng không âm trầm, trần nhà màu trắng ngà cùng vách tường màu xanh lục của quả táo, ngược lại như là một phòng bệnh đủ phương tiện, trừ cấm chế bốn phía giường bệnh, nhìn không ra được chút nào bầu không khí nghiêm túc sát khí của giam giữ cùng thẩm vấn.

Sắc mặt Tô Trường Phát rõ ràng dễ coi hơn năm ngày trước rất nhiều, xem ra lão đã nhanh chóng thích ứng sinh hoạt trong văn minh tu chân, giờ phút này đang ngồi xếp bằng hai đầu gối ở trên giường, hai tay đang cầm một cái máy tính, tập trung tinh thần xem một cái ngọc giản.

Năm ngày thời gian, cũng không phải không thu hoạch được gì, Tô Trường Phát lấy ra một ít tình báo trân quý, trao đổi một bộ máy tính và tình hình chung của Tinh Diệu Liên Bang.

Bây giờ, hai bên đối với nhau đều đã có hiểu biết nhất định.

“Lý đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Nhìn thấy Lý Diệu tiến vào, lão tu tiên giả buông máy tính xuống, bình tĩnh tự nhiên mỉm cười nói, “Thật không ngờ Lý đạo hữu tuổi còn trẻ, thế mà làm ra một sự nghiệp to lớn như vậy, chính là trụ cột vững vàng của Thiên Nguyên tu chân giới, lão hủ thật sự là có mắt không tròng mà!”

Lý Diệu giật giật khóe miệng.

Đối với Tô Trường Phát, hắn ngược lại cũng rất khó sinh ra cảm giác căm hận quá nồng đậm.

Có lẽ là vì hai bên từng kề vai chiến đấu, lại có lẽ là vì Tô Trường Phát cũng chưa trước mặt hắn, làm ra hoạt động gì mất hết nhân tính nhỉ!

“Tô tiền bối tìm ta có chuyện để nói?”

Lý Diệu nói thẳng.

“Không sai, mấy ngày nay ta dùng một ít tình báo, đổi mấy phần tư liệu của Lý đạo hữu, càng xem càng kinh ngạc, Lý đạo hữu thiếu niên anh hùng như vậy, mặc dù ở đế quốc chúng ta, cũng là tồn tại vô cùng hiếm có nha!”

Tô Trường Phát nhìn quét qua Quá Xuân Phong, cười lạnh nói, “Nếu thế nào cũng phải khai ra, ta lại tình nguyện câu thông với Lý đạo hữu người tu chân đường đường chính chính, tuân thủ nghiêm ngặt đạo tâm như vậy, chung quy tốt hơn rơi vào trong tay một số người vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn!”

Quá Xuân Phong sờ sờ mũi, mặc dù thực có vài phần xấu hổ, dù sao ở mặt ngoài là không nhìn ra được một chút nào.

Lông mày Lý Diệu nhướng lên, nói: “Tô tiền bối là đã nghĩ thông, chuẩn bị khai ra hoàn toàn sao?”

“Muốn ta hoàn toàn giao cho, đổ cũng không phải không được, nhưng ta nghĩ trước xác nhận một chút.”

Tô Trường Phát mỉm cười nói, “Lý đạo hữu, ngươi đã tự nhận là một người tu chân tiêu chuẩn nhất, ngươi nhất định sẽ kiên trì đạo tâm chính đại quang minh của mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng dao động, đúng không?”

Lý Diệu gật đầu: “Đương nhiên!”

“Ta biết, Tinh Diệu Liên Bang các ngươi có một bộ 《 phép tu chân cơ bản 》, pháp luật là tiêu chuẩn thấp nhất của đạo tâm, cho nên ngươi cũng tuyệt đối sẽ theo nếp làm việc, không sai chứ?”

“Không sai!”

“Nếu nhìn thấy người bên cạnh trái pháp luật loạn kỷ cương, ‘người tu chân chân chính’ như ngươi, cũng tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến, khẳng định muốn rút dao tương trợ, trừ gian trừng ác nhỉ?”

“Tự nhiên.”

“Nếu ngươi khoanh tay đứng nhìn, đạo tâm của ngươi cũng sẽ bị vấy bẩn, không qua được một cửa ải bản thân, nghiêm trọng lên thậm chí sẽ sụp đổ đạo tâm, cảnh giới giảm hẳn nhỉ?”

“Vậy thì sao, Tô tiền bối rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Tô Trường Phát liên tục gật đầu: “Vậy ta lại không hiểu, ta cùng Lý đạo hữu tốt xấu từng kề vai chiến đấu, đổ máu một hồi, hai bên từng kết thiện duyên nho nhỏ, Lý đạo hữu vì sao thấy ta thân hãm phòng giam, lại coi như không thấy chứ?”

“Ta muốn hỏi, ta rốt cuộc đã xúc phạm điều pháp luật nào của quý quốc, dẫn tới tổ chức đặc vụ của quý quốc cũng có thể không phân tốt xấu, đem ta nhốt lại, hạn chế tự do thân thể của ta, còn mưu toan nghiêm hình tra tấn đối với ta chứ?”

“Loại hành vi xâm phạm nhân quyền nghiêm trọng này, quả thực làm người ta giận sôi, chẳng lẽ Lý đạo hữu không chuẩn bị đứng ra chủ trì lẽ phải sao? Đạo tâm của ngươi ở đâu!”

Lý Diệu ngẩn ra, thốt ra: “Ngươi không phải người tu tiên sao...”

“Vậy thì sao?”

Vẻ mặt Tô Trường Phát bình thản, “Chẳng lẽ ở quý quốc, tu tiên có tội sao?”

Lý Diệu sửng sốt hồi lâu, quay đầu hỏi Quá Xuân Phong: “Quá đại ca, tu tiên có tội sao?”

Quá Xuân Phong nhíu mày: “Hình như... Giống như... thật ra cũng không có một điều ‘tội tu tiên’.”

“Vậy đó, pháp luật không cấm thì có thể làm, ở quý quốc đã không có tội tu tiên, vậy các ngươi rốt cuộc vì sao bắt ta?”

Tô Trường Phát tựa vào trên giường bệnh, trên mặt đầy nét vô lại, “Cho dù tu tiên thật sự có tội, các ngươi lại dựa vào cái gì khẳng định ta là người tu tiên? Chẳng lẽ người tu tiên có đặc thù sinh lý gì khác với mọi người, hay là trên trán ta có khắc ba chữ ‘người tu tiên’? Hay là bằng vào ta tự biên tự diễn?”

“Đúng, ta là đến từ Chân Nhân Loại đế quốc, cũng từng nói ta là người tu tiên, cái này cũng tính là chứng cớ sao?”

“Đường Thiên Hạc cũng đến từ Chân Nhân Loại đế quốc, ả cũng từng tự xưng là người tu tiên, kết quả thế nào?”

“Bằng mấy câu nói, vài đoạn chuyện xưa ta nói với Lý đạo hữu, liền định tội của ta, không thích hợp nhỉ?”

Lý Diệu chớp mắt: “Hình như là không quá thích hợp.”

“Tô tiền bối hiểu lầm rồi.”

Quá Xuân Phong vội ho một tiếng nói, “Chúng ta không phải là bởi Tô tiền bối là người tu tiên, mới đem ngươi bắt lại, chẳng qua Tô tiền bối có hiềm nghi nguy hại an toàn của liên bang quốc gia, cho nên mới hạn chế bộ phận sự tự do của ngài, tiến hành xâm nhập điều tra.”

“Thật sự là chuyện cười!”

Tô Trường Phát không đồng ý, nói, “Ta ở trước khi nhảy đến vùng này, căn bản ngay cả cái tên ‘Tinh Diệu Liên Bang’ cũng chưa từng nghe, hơn nữa mục tiêu cuối cùng của ta cũng căn bản không phải Thiên Nguyên giới, chẳng qua bị Thiên Nguyên và Huyết Yêu hai giới dung hợp tản mát ra dao động hấp dẫn, mới sẽ lấy nơi này làm ván cầu!”

“Ta ngay cả cái tên Tinh Diệu Liên Bang cũng chưa từng nghe, sao có khả năng nguy hại an toàn quốc gia các ngươi?”

Lý Diệu nhíu mày: “Nhưng các ngươi chuẩn bị phát động xâm lược đối với chúng ta!”

Vẻ mặt Tô Trường Phát đầy sự vô tội: “Theo ta được biết, Chân Nhân Loại đế quốc vẫn chưa tuyên chiến đối với Tinh Diệu Liên Bang hoặc là bất cứ một thực thể chính trị nào của vùng tinh hải này, hai chữ ‘xâm lược’ lại nói từ đâu?”

“Mặc dù giữa các quốc gia xảy ra chiến tranh, lại có gì quan hệ với tiểu dân như ta? Ta chẳng qua là một lữ nhân trôi giạt trong tinh hải, thỏa mãn bởi khoái ý phát hiện càng nhiều đại thế giới hơn mà thôi!”

Lý Diệu cười lạnh: “Tiểu dân? Một căn cứ chiến tranh lớn như vậy bên ngoài, chỉ cần không phải người mù đều nhìn thấy! Huống chi, ngài không phải quan viên ‘cục Di Dân’ của đế quốc sao?”

Lý Diệu lấy ra “thẻ xanh” Tô Trường Phát cho hắn quơ quơ.

“Vậy cũng chỉ là nhân viên công vụ bình thường mà thôi.”

Tô Trường Phát nói dối không chớp mắt, “Ta không cảm thấy một quan viên cục Di Dân đế quốc, có thể nguy hại đến an toàn quốc gia của quý quốc như thế nào, về phần căn cứ chiến tranh... Tinh hải mênh mông, nguy cơ bốn bề, ai ra ngoài còn không mang một chút pháp bảo phòng thân, chẳng lẽ trên chiến hạm vận tải của quý quốc không có chút võ trang nào sao?”

“Mấu chốt nhất là, mặc dù ta thật sự vũ trang đến tận răng, cũng căn bản chưa đáp xuống đến trên lãnh thổ quý quốc nha! Lãnh thổ quý quốc ở Thiên Nguyên giới, nơi này chẳng lẽ là Thiên Nguyên giới sao? Quý quốc ở nơi này căn bản không có quyền quản hạt cùng quyền chấp pháp, dựa vào cái gì bắt ta?”

“Lý đạo hữu, ngươi là một người tu chân tâm địa thiện lương, nhân cách cao quý, sao có thể ngồi nhìn hành vi hoang đường như thế mà không để ý tới? Chẳng lẽ bởi vì bốn chữ ‘an toàn quốc gia’ nhẹ bẫng, thì có thể tùy ý chà đạp pháp luật, hy sinh lợi ích thậm chí sinh mệnh của ta loại người vô tội này sao? Vậy lại có gì khác với người tu tiên!”
Bình Luận (0)
Comment