Chương 1307: Hủy diệt không thể tránh
Chương 1307: Hủy diệt không thể tránhChương 1307: Hủy diệt không thể tránh
Long Vân Tâm nhẹ nhàng run rẩy lông mi.
Cô là nữ hài tử, bình thường cũng không quá thích chơi loại trò chơi kiểu chiến lược đề cập sự việc to lớn, vũ trụ mênh mông thế này.
Nhưng nghe Lý Diệu giới thiệu còn rất có ý tứ, thật ra cũng không ngại thử một lần.
Long Vân Tâm ở dưới chỉ dẫn trò chơi nhắc nhở, bước một bước vào trò chơi, lựa chọn độ khó người mới đơn giản nhất, cùng với nền văn minh Bàn Long đứng vị trí số một danh sách xếp hạng.
Ở dưới “độ khó người mới”, cô cũng không cần từng mục một định ra chi tiết chính sách quy tắc cụ thể, chỉ cần tiến hành điều chỉnh và lựa chọn đối với phương châm chính sách quan trọng, hệ thống tự nhiên sẽ dựa theo phương hướng tối ưu hoá, đi thực hiện ý chí của cô.
“Năm 431 lịch Bàn Long, tổng chấp chính quan chính phủ liên hiệp Bàn Long nhiệm kỳ mới đã nhận chức, hy vọng ngài có thể đem nền văn minh Bàn Long có được lịch sử kiêu ngạo, dẫn hướng ngày mai càng thêm sáng lạn huy hoàng!”
Theo hàng giới thiệu đơn giản buồn tẻ này, một tinh cầu sinh cơ bừng bừng càng lúc càng lớn ở trước mặt Long Vân Tâm, dần dần xuất hiện các thành thị lớn phồn hoa, kiến trúc nối tiếp nhau san sát, cùng đám đông ngựa xe như nước.
Dòng tin tức như thác nước cuồn cuộn hạ xuống, giới thiệu tin tức cơ bản của nền văn minh Bàn Long.
Trò chơi《 văn minh 》này có hai phiên bản khác nhau, phiên bản người tu chân cùng phiên bản người thường.
Ở trong phiên bản người tu chân, tốc độ truyền của dòng tin tức là gấp mười lần phiên bản bình thường, rút ngắn đi rất nhiều thời gian trò chơi.
Long Vân Tâm có thể trở thành giáo viên ở đại học Phi Tinh, sức tính toán tự nhiên không kém, tuy là trò chơi loại chiến lược bản thân không quá sở trường, vẫn ở trong tích tắc đã nắm giữ tình hình cơ bản của nền văn minh Bàn Long.
Lúc trò chơi bắt đầu, nền văn minh Bàn Long là một văn minh đơn độc một hành tinh tương đối trưởng thành.
Ở trên hành tinh mẹ - Bàn Long tinh, bọn họ đã thành lập xã hội văn minh phát triển cao độ, tràn ngập bảo đảm và phúc lợi.
Ở đây, người thường cùng người tu chân chung sống hài hòa, cùng nhau đắm chìm ở trong mộng đẹp phúc lợi cao, tiền hưu cao, nghỉ có lương, thời gian làm việc thấp, cường độ lao động thấp.
Mà “mộng đẹp” này, lại là thành lập ở trên một cơ sở là Bàn Long tinh tốc độ tài nguyên tiêu hao ngày càng nhanh hơn, tài nguyên sắp khô kiệt.
Long Vân Tâm đến từ văn minh tinh hạm, giống như dân tộc du mục trong tinh hải, bắt đầu từ khi có ký ức, gia tộc cùng đồng bào của cô, mọi người đều khống chế tinh hạm nước chảy bèo trôi, tìm kiếm hài cốt chiến trường cùng mảnh vỡ không gian cho dù chỉ có một chút tài nguyên.
Trừ tinh cầu thật sự hoàn cảnh quá mức ác liệt, không thể khai thác tài nguyên, bọn họ tuyệt không bỏ qua bất cứ một tấc không gian nào của Phi Tinh giới.
Cho nên, Long Vân Tâm “cai quản” “nền văn minh Bàn Long”, phát hiện trên hành tinh mẹ tài nguyên khô kiệt “ngày tử vong” đang ngày một tới gần, tự nhiên mà vậy lựa chọn hướng tinh hải tiến quân.
Muốn tiến quân tinh hải, thì phải xây dựng một hạm đội vũ trụ khổng lồ.
Muốn từ số 0 xây dựng một hạm đội như vậy, thì phải đem toàn bộ văn minh đều từ xã hội sống mơ mơ màng màng phúc lợi cao, cắt đổi đến hình thức “gian khổ phấn đấu” mọi người đều ra sức giao tranh, cống hiến tất cả.
Long Vân Tâm rất nhanh phát hiện, sự tình không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.
Tài nguyên của Bàn Long tinh phi thường có hạn, khi cô hạ lệnh đề cao thu nhập từ thuế, rút ngắn nghỉ ngơi, kéo dài giờ công, đem lượng lớn tài nguyên đều đưa vào trong xây dựng hạm đội tinh hải, lập tức chịu sự bắn ngược mạnh mẽ đến từ các phương diện.
Người Bàn Long sa vào quá lâu trong chế độ phúc lợi cao, tựa như là đóa hoa mềm mại ở trong nhà kính quá lâu, đã sớm quên đi sự vất vả, gian khổ gây dựng sự nghiệp là mùi vị thế nào.
Tất cả bình dân đều tiếng oán than dậy đất, đều triển khai bãi công, diễu hành và thị uy; giới học thuật chỉ trích cô phá hủy hệ thống kinh tế vận hành tốt đẹp, tạo thành thị trường tài chính rung chuyển và thị trường chứng khoán sụp đổ; đối thủ thì lên án cô hiếu chiến, thành lập hạm đội tinh hải là có dụng tâm, thậm chí từ trong đó kiếm lời vào túi tiền riêng.
Kết quả, ở dưới tình huống đấu đá nội bộ nghiêm trọng, tài nguyên cô có thể đưa vào trong xây dựng hạm đội tinh hải, thậm chí còn không bằng quá khứ!
Nhìn trong Thái Hư ảo cảnh bật ra từng người tí hon nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi, nhìn trừng trừng, hướng cô không ngừng vung nắm đấm, Long Vân Tâm có chút luống cuống chân tay.
Mắt thấy duy trì chính sách như vậy tiếp, sẽ dẫn phát rối loạn quy mô lớn trên xã hội, Long Vân Tâm đành phải làm ra một ít nhượng bộ nho nhỏ.
Cô vốn tưởng nhượng bộ như vậy sẽ làm mọi người bình tĩnh trở lại.
Ai biết những kẻ lòng tham không đáy kia đều cho rằng cô yếu đuối có thể bắt nạt, được một tấc lại muốn tiến một thước, lần lượt đưa ra yêu cầu càng thêm quá phận.
Đến cuối cùng, bọn họ đưa ra phúc lợi cao cùng yêu cầu bảo đảm, căn bản so với hệ thống lúc ban đầu còn thái quá hơn, là toàn bộ kinh tế quốc dân vô luận như thế nào cũng không thể thừa nhận.
Một lần này, cô đối chọi gay gắt, không nhường chút nào.
Nhưng sự yếu đuối trong quá khứ đã làm cô mất đi sự ủng hộ của minh hữu và thuộc hạ, hai bên ở trong ồn ào nhốn nháo vượt qua hơn trăm năm thời gian, mắt thấy các loại tài nguyên của Bàn Long tinh đều tụt xuống thẳng tắp, từng đường cong nổi sóng gió đến cuối cùng đều biến thành đường thẳng như nhịp tim của người chết, các hạng cơ năng sinh lý của nền văn minh Bàn Long đều đang nhanh chóng biến mất.
Rất nhanh, một hàng chữ nhỏ lạnh như băng nhảy ra:
“Lịch Bàn Long năm 522, người Bàn Long ở trong khắc khẩu lâu ngày, tiêu hao hết một gam Đa Lan Tinh cuối cùng, hoàn toàn mất đi năng lực bước nhảy tinh hải.”
“Bọn họ bị gắt gao trấn áp ở trong nhà giam dưới 1% vận tốc ánh sáng, thẳng đến trước khi lặng yên không một tiếng động hủy diệt, cũng chưa thể đột phá vách ngăn tốc độ như tường đồng vách sắt này!”
“Bá bá bá bá!”
Một hàng điểm cùng xếp hạng nhảy ra.
Long Vân Tâm đỏ mặt phát hiện, ở trong toàn bộ người chơi lựa chọn “Độ khó người mới, nền văn minh Bàn Long”, biểu hiện lần này của cô, thế mà xếp sau 83% người chơi!
Long Vân Tâm mặt nóng rát, cô tốt xấu cũng là giáo viên đại học Phi Tinh, người tu chân Trúc Cơ kỳ, sao có thể kém như vậy?
Từ trong Thái Hư ảo cảnh rút ra, có chút chột dạ hướng xung quanh đánh giá, Lý Diệu không biết đã rời đi từ bao giờ.
Cô thoáng nhẹ nhàng thở ra, nghiến răng một cái, lại giết về trong thế giới《 văn minh 》.
Vẫn là độ khó người mới nền văn minh Bàn Long, một lần này cô nghiến răng, áp dụng chính sách cứng rắn, không để ý tới mọi người bắn ngược và đối thủ nói xấu chút nào, như là thiết nương tử nói một không hai, kiên trì đẩy mạnh kế hoạch “Tinh hải đại khai phá” của cô.
Các nơi của Bàn Long tinh quả nhiên đã bùng nổ rối loạn quy mô lớn.
Ngọn lửa hỗn loạn nhảy nhót không ngừng ở sâu trong đôi mắt đẹp của Long Vân Tâm, hàm răng của cô khảm thật sâu vào trong môi, không chút do dự lựa chọn trấn áp.
Kết quả...
Không biết sao, quần chúng du hành thế mà có được pháp bảo mang tính sát thương quy mô lớn, hướng quân cảnh công kích, trấn áp biến thành đồ sát, trong lúc nhất thời khắp nơi đổ máu, đầu người lăn lông lốc.
Phong trào bãi công và du hành thị uy tuy bị mạnh mẽ khống chế, nhưng tinh khí thần của toàn bộ văn minh cũng bị đánh sập triệt để, lâm vào trạng thái không khí trầm lặng!
Long Vân Tâm nhìn số liệu các loại tài nguyên nửa chết nửa sống, khóc không ra nước mắt.
Không sai, cô có thể mạnh mẽ kéo dài giờ công, rút ngắn phúc lợi, bắt buộc mọi người đi làm, lại không có cách nào ngăn cản mọi người trộm gian dùng mánh lới, lãn công tiêu cực!
Cao tầng quân đội phụ trách xây dựng hạm đội tinh hải nhân cơ hội đề nghị cô, tình huống bây giờ nguy ở sớm tối, nên tuyên bố quốc gia tiến vào trạng thái động viên toàn diện, thực thi cấm đêm và quân quản quy mô lớn, đem mọi người nhét hết vào trong thể chế quân sự hóa, ai lãn công tiêu cực, đều lấy quân pháp làm việc!
Long Vân Tâm bất đắc dĩ đồng ý một đề nghị này.
Tiêm vào liều “thuốc trợ tim đặc hiệu” này, quả nhiên dựng sào thấy bóng, xã hội một lần nữa trở về ổn định, hiệu suất thu thập và vận dụng tài nguyên tăng lên rất lớn, quy mô hạm đội tinh hải ngày càng bành trướng, tất cả một lần nữa đi lên quỹ đạo.
Đang lúc Long Vân Tâm thở phào một hơi, cho rằng nền văn minh Bàn Long rốt cuộc sắp vượt qua cửa ải khó khăn này, sâu trong hình ảnh bỗng chui ra một đội binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng, vẻ mặt dữ tợn, trên cánh tay mỗi người đều quấn một vòng vải đen, sải bước đi về phía cô.
“Ai ai ai? Trò chơi này còn đặt ra ‘Quân sự chính biến’? Người đâu, mau cứu mạng!”
Nền văn minh Bàn Long đáng thương lần thứ hai hủy diệt.
Một lần này là bị hủy trong dã tâm điên cuồng của nhà âm mưu quân đội.
Long Vân Tâm không dễ dàng chịu thua nhẫn nại một lần nữa chơi mấy ván, kết quả vô luận cô lo lắng hết lòng, cân nhắc mãi như thế nào, nền văn minh Bàn Long cũng không thể tránh được rơi vào vực sâu hủy diệt.
Trong đó, một lần cô đi được xa nhất, đã gian nan phát triển đến năm 600 lịch Bàn Long, thuận lợi khai phá ra gần hai mươi tinh cầu tài nguyên.
Lượng lớn quặng hành tinh không ngừng vận chuyển đến trên Bàn Long tinh, cô một lần thành lập một hạm đội đi xa vượt thế giới quy mô khổng lồ, thoả thuê mãn nguyện mà chuẩn bị hướng đại thế giới mới tiến quân.
Đúng lúc này, mười chín tinh cầu tài nguyên thế mà lại cùng lúc tuyên bố, bọn họ không bao giờ nguyện ý chịu hành tinh mẹ áp bức bừa bãi nữa, từ hôm nay trở đi liền tự thành một quốc gia, độc lập trở thành “liên bang ngoại tinh hải”, khai chiến với hành tinh mẹ!
Nhìn tinh hạm từ bốn phương tám hướng đánh tới Bàn Long tinh, Long Vân Tâm tức tới mức trước mắt biến thành màu đen!
“Nền văn minh Bàn Long phát triển, căn bản không thể giải quyết, tất cả đều là một tử cục thôi!”
Long Vân Tâm thở hồng hộc thay đổi một văn minh mới ―― nền văn minh Vũ Anh.
Sau đó liền phát hiện, mình lâm vào trong một phiền toái so với nền văn minh Bàn Long càng lớn hơn nữa.
Cô cố chịu đựng đầu váng mắt hoa, chơi thêm mấy ván, rốt cuộc thành công hao hết một tia nhẫn nại cuối cùng, không thể không thừa nhận mình chỉ sợ là “lãnh tụ” không ổn nhất trên thế giới.
Ngay sau khi cô nản lòng thoái chí, lựa chọn phù văn “rời khỏi”, hệ thống bỗng nhảy ra một hàng nhắc nhở mới, hỏi cô có nguyện ý từ góc độ hoàn toàn mới, tiếp tục xâm nhập thể nghiệm một phen trò chơi này hay không.
Long Vân Tâm nhẫn nại xem giới thiệu, mới phát hiện 《 văn minh 》tổng cộng có hai loại phương thức trò chơi khác nhau.
Ở trong loại phương thức trò chơi thứ nhất, cô có thể là người nắm quyền cao nhất văn minh nào đó, chỉ dẫn phương hướng văn minh tiến lên.
Nhưng, cô cũng có thể làm một phần tử nho nhỏ trong văn minh này, một người thường lặng lẽ, đặt mình ở tầng dưới chót xã hội, để trải qua vật đổi sao dời, ruộng bể nương dâu, văn minh lên xuống.
Cái trước, là trò chơi chiến lược từ trên xuống dưới, rộng lớn mạnh mẽ.
Cái sau, là trò chơi nhập vai từ dưới lên trên, người nhỏ gặp cảnh lớn.
Tâm tư Long Vân Tâm xoay chuyển thật nhanh, trong đầu phóng ra từng dòng tin tức, hình ảnh ánh sáng ở xung quanh biến ảo, rất nhanh đã đặt mình trong một thế giới hoàn toàn mới.
Cô một lần nữa trở lại trên Bàn Long tinh, lại không phải quan chấp chính cao nhất của nền văn minh Bàn Long, chỉ là một nữ viên chức văn phòng bình thường đến mức không thể bình thường nữa mà thôi.
Cuộc sống trong trò chơi, tự nhiên đem thước đo thời gian rút ngắn rất nhiều.
Trên xã hội xảy ra một loạt việc lớn, cùng với đủ loại ảnh hưởng đối với nữ viên chức, tất cả đều hóa thành dòng lũ tin tức, ùa vào đại não của cô.
Cô tương tự có thể làm ra đủ loại lựa chọn đối với cuộc sống nữ viên chức.
Nhưng rất nhiều thời điểm, ở dưới dòng lũ kích động biến cách thổi quét, lựa chọn cá nhân vô cùng tái nhợt mà yếu đuối, thường thường chỉ có thể nước chảy bèo trôi.
Ngay từ đầu, Long Vân Tâm còn cố gắng giãy dụa, rất nhanh đã từ bỏ thăm dò, như một người xem lạnh lùng vô tình, lẳng lặng nhìn nữ viên chức trải qua cả đời, gian nan cân bằng ở giữa công việc cùng gia đình, cha mẹ và con cái.
Nhìn nhìn, Long Vân Tâm sinh ra một sự rung động cực kỳ vi diệu.
Rất kỳ quái, khi cô là quan chấp chính cao nhất của nền văn minh Bàn Long, cô cảm thấy người Bàn Long thật sự quá ngu muội vô tri, tầm nhìn hạn hẹp, sao có thể không biết đại nạn sắp tới, chỉ để ý thống khoái trước mắt, vì sao không thể lựa chọn một ngày làm việc mười sáu giờ, giảm bớt một nửa tiền lương, đem toàn bộ tài nguyên đều đầu nhập đến trong việc xây dựng hạm đội tinh hải?
Quả thực một chút cái nhìn đại cục cũng không có, quá ích kỷ, quá mù quáng!
Cho nên, khi lần thứ hai gặp được vấn đề, cô không chút do dự lựa chọn “trấn áp” .
Nhưng bây giờ, khi cô chuyển dời đến thị giác của một người Bàn Long bình thường, tự mình “trải qua” tất cả cái này, lại bất tri bất giác thay đổi thái độ.