Chương 1350: Lý Diệu rời núi!
Chương 1350: Lý Diệu rời núi!Chương 1350: Lý Diệu rời núi!
Ở trong mắt Lý Diệu, các tu sĩ man tộc này phần lớn là bạn nhỏ Luyện Khí Kỳ, ngẫu nhiên có một hai tên Trúc Cơ kỳ, thì tiền hô hậu ủng, được mấy chục thổ dân màu sắc rực rỡ nâng, hoặc là bên người dẫn theo rất nhiều sài lang hổ báo, rắn rết côn trùng, phô trương đến cực điểm.
Chiêu thảo sứ họ Lăng kia, có lẽ là ôm tâm tư “ngàn vàng mua xương ngựa”, lại hoặc là dưới quyền thật sự không có người để dùng, lại đem đám người như đoàn xiếc đó thu nhận sử dụng, thật sự là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cầu người hiền như đói khát.
Cứ như vậy, đến mỗi một chỗ thành trại vu man, đội ngũ quân đội vương triều liền mở rộng một vòng, tạm không nói đến các man binh cùng tu sĩ vu man kia rốt cuộc có thể phát huy bao nhiêu sức chiến đấu, ít nhất nhìn qua là mênh mông cuồn cuộn, muôn hình vạn trạng.
Hơn nữa, đám thổ dân này tốt xấu có một chỗ tốt, đó là tương đối quen thuộc địa hình địa phương, theo bọn họ gia nhập, khi quân đội vương triều trở lại hành trình, thì có thể đẩy ra thổ binh cùng tu sĩ man tộc ở xung quanh điều tra, tỷ lệ bị kẻ địch đánh lén giảm đi rất nhiều, thật ra bớt đi không ít phiền toái.
Chiêu thảo sứ họ Lăng đem tu sĩ vu man biên riêng thành một doanh, lại phái không ít binh sĩ man tộc đi chiếu cố bọn họ.
Các tu sĩ vu man này ở trong rừng rậm Vu Nam, vốn là tồn tại như “Chân tiên đất liền”, đều là thủ hộ thần của các đại thành trại sơn động cùng bộ lạc, man binh có thể đi theo bọn họ làm tùy tùng chăm sóc, lại là quang vinh rất lớn.
Trong lúc nhất thời, tu sĩ vu man cả ngày ở trong doanh trại cao hứng đàm luận, thổi phồng, khoe khoang mình lợi hại.
Lại không biết gần trong gang tấc, còn cất dấu một tàu Kiêu Long, thật ra nghe được không ít lời khoe khoang khoác lác của bọn họ.
Lý Diệu kết hợp ngôn luận của bọn họ, dần dần phác họa ra tình huống đại khái của thế giới này, cũng đã biết dụng ý “triều đình” sai chiêu thảo sứ họ Lăng tới Vu Nam.
Đã tới lúc tiếp xúc gần gũi với bọn họ một phen rồi.
Một ngày của nửa tháng sau.
Phía trên khe nứt sâu trong núi non trùng điệp, từ giữa tầng tầng lớp lớp chạc cây, dần dần hiện lên một thiếu niên sắc mặt lạnh lùng.
Thiếu niên này làn da hơi xám ngắt, lại nhẵn nhụi đến cực điểm, giống một ôn ngọc màu xanh biếc mài thành, lại cho người ta cảm giác trơn tuột khó bắt.
Nói là thiếu niên, nhưng nhìn kỹ, khóe mắt hắn lại che kín hoa văn rất nhỏ, kéo dài mãi đến lân cận huyệt Thái Dương, làm đôi mắt hắn tỏ ra tương đối hẹp dài.
Lại phối hợp đôi mắt đen thuần có con ngươi hầu như muốn nuốt hết tròng trắng mắt, không có chút tạp sắc kia, liền tản mát ra một cảm giác thâm thúy thần bí khó lường, không nhìn thấy đáy, khiến người ta thật sự không nhận ra tuổi tác của hắn.
Tựa như nói không đến hai mươi cũng được, nói ba bốn mươi tuổi cũng không có vấn đề, thậm chí nói hắn là người trung niên bảy tám mươi tuổi trở lên, nhưng bảo dưỡng phi thường tốt, cũng nói thông.
Môi thiếu niên cực mỏng, vĩnh viễn treo một vẻ mặt tựa cười mà không cười, tầm mắt cực rộng, giống như vô luận đứng ở một bên nào của hắn, đều có thể cảm giác được bị hắn nhìn chằm chằm, mà đáy mắt hắn ngẫu nhiên hiện lên vài tia sáng hung dữ, lại giải thích nguyên nhân hắn bình thản như thế hành tẩu ở sâu trong rừng cây nguy cơ bốn bề.
Trên ngón cái tay trái thiếu niên, đeo một chiếc nhẫn lóng lánh phô trương, tản ra huyền quang, như là một đám mây mù màu xanh lục vĩnh viễn bị hắn nắm ở lòng bàn tay.
Thiếu niên vươn tay phải, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn, ho khan một tiếng.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Sâu trong khe nứt lập tức truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa, lượng lớn đá hai bên vách núi sụp đổ, đem động phủ bịt kín.
Thiếu niên mỉm cười, cưỡi mây đạp gió, thân hình như điện, bắn về phía sâu trong rừng cây.
Chỉ một lát, sâu trong rừng cây liền truyền đến tiếng cây to gãy, tiếng đá rạn nứt, cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương của yêu thú.
Một con mãng xà khổng lồ trên đầu sinh trưởng chín cái sừng nhọn, vờn quanh cùng một chỗ, như vương miện, từ bên trên cây to che trời lao ra, thất kinh hướng phía xa xa bỏ chạy.
Lại còn chưa lao ra được mười mấy mét, lại bị một lực lượng quái dị cứng rắn túm chặt, ở trong từng tiếng kêu cực kỳ bi thảm, như dê núi ngày xưa bị nó cắn đùi, cứng rắn kéo về tới sâu trong rừng rậm.
...
Bên cạnh lá cờ lớn “Vu Nam ngũ lộ chiêu thảo chế trí sứ lăng”, lại treo không ít cờ xí màu sắc rực rỡ, cùng với đầu lâu yêu thú hình thù kỳ quái, đại biểu từng cái bộ tộc vu man phụ thuộc vào quân đội vương triều.
Dưới lá cờ lớn, là một chiếc xe mui dùng bốn con Hoa Ban Thần Ngưu kéo, như một cung điện di động, mặc dù trên bánh xe và trục xe đều phụ gia phù trận nhẹ nhàng mau lẹ, vẫn làm bốn con Hoa Ban Thần Ngưu kéo nó mồ hôi máu chảy đầm đìa, thở dốc không thôi.
Trong ngoài xe kín mui, là hai thế giới.
Bên ngoài là rừng cây tràn ngập chướng khí khói độc, muỗi độc ruồi lớn, trời nóng hầm hập.
Trong xe kín mui, lại như là một gian tĩnh thất thanh u thanh nhã, không những ve kêu ngựa hí, tiếng người ồn ào, chướng khí oi bức bên ngoài đều hoàn toàn ngăn cách, ngay cả xe kín mui nghiền qua từng đoạn rễ cây, từng đầm nước xóc nảy đều không cảm giác được, vững vàng nhu hòa như chạy qua từng đám mây.
Gian tĩnh thất di động này, lại ngay cả chiêu thảo sứ họ Lăng cũng chưa có tư cách hưởng dụng, mà là thuộc về nữ kiếm tu Kim Đan kỳ khống chế hoa lan bí kiếm kia.
Một góc “tĩnh thất”, trong lư hương bạch ngọc mài thành, tám cạnh linh lung, đốt một luồng đàn hương màu tím nhạt.
Bên phải “tĩnh thất”, lại là một giá sách tinh xảo linh lung, đặt mấy cuốn thẻ tre loang lổ, còn có mấy bản tàn quyển cổ kính.
Nữ kiếm tu Kim Đan kia vẫn toàn thân áo trắng như cũ, như hoa lan nụ hoa chờ nở, khoanh chân ngồi, hai mắt khép hờ, giống như ngủ mà không phải ngủ.
Từng luồng đàn hương khi bay tới bên cạnh cô, lại bị ý niệm của cô dẫn dắt, ngưng tụ thành từng thân hình yểu điệu múa kiếm khí, như sấm sét tức giận, như sông biển ngưng đọng ánh sáng, uốn lượn như rồng bơi, làm kiếm quang ở cả căn phòng phiêu diêu bất định.
Bỗng nhiên, kiếm quang mấy chục làn khói tím ngưng tụ thành chợt thu lại, hóa thành một vòng khói màu tím nhạt, bị nữ kiếm tu hé mở cặp môi thơm, nuốt vào trong bụng.
Cô khẽ mở đôi mắt, cổ tay ngọc khẽ vươn ra, phía trên rèm cửa của xe kín mui xuất hiện từng gợn sóng, như có một cấm chế bị vạch ra.
Bên ngoài truyền đến một tiếng ho khan, chiêu thảo sứ họ Lăng kai vén rèm cửa, khom lưng tiến vào.
Suốt cả tuần trăng đều hành quân ở trong rừng, hắn cũng hao gầy đi không ít, khuôn mặt càng đen thêm, nếp nhăn cũng như đao cắt càng ngày càng sâu.
Nhưng giờ phút này, ngược lại như là gặp chuyện gì tốt, trên nét mặt mang chút ý cười.
“Phụ thân đại nhân, vừa rồi đại quân dừng lại, vì chuyện gì?”
Nữ kiếm tu thản nhiên hỏi, “Con gái cảm giác được một đạo linh khí chấn động rất sắc bén, lại có cao thủ nơi đây đến góp sức sao?”
“Phải, cũng không phải.”
Chiêu thảo sứ họ Lăng cười nói, “Vừa rồi đại quân đi ngang qua ‘Đoạn Đầu Nhai (vách đá Chặt Đầu)’ nổi tiếng hiểm yếu của vùng này, bỗng nghe được dưới vách đá truyền đến từng đợt tiếng rít gào, phái người đi tìm hiểu, lại là một thanh niên tướng mạo kỳ dị, ở bên cạnh ‘Hang Thiên Xà’ dưới vách đá, đánh nhau với một con ‘Cao Quan Độc Mãng’!”
“Cao Quan Độc Mãng, chính là dị thú loại yêu mãng số một số hai trong rừng núi Vu Nam, lại không chịu nổi thanh niên này tay không chém giết, bị hắn lúc ấy vặn thành ba năm khúc, làm người ta chậc chậc lấy làm kỳ!”
“Ta mời cao thủ nơi đây đến thử, ba gã động chủ Ma Vân lĩnh lại lần lượt thua ở trong tay thanh niên này, suýt nữa bị hắn lấy mạng.”
“Ta thấy thanh niên này ít nhất có tu vi Trúc Cơ kỳ trung cao giai, ra tay cực có kết cấu, hẳn là có cao nhân chỉ điểm, ở vùng khỉ ho cò gáy này, thật sự khó được!”
“May mắn thanh niên này mang lòng hâm mộ sự giáo hóa của nhà vua, nhìn thấy lá cờ lớn của quân đội vương triều cùng uy phong của ‘Huyền Hổ Thiết Vệ’, lại biết lợi hại, chủ động lên tiếp xúc với chúng ta.”
“Ồ?”
Ánh sao chợt lóe trong mắt nữ kiếm tu Kim Đan, bất động thanh sắc hỏi, “Kẻ này lại là lai lịch thế nào vậy?”
“Ta mời thông dịch biết rõ phương ngôn thổ ngữ bảy mươi hai động lên hỏi, kẻ này nói lại như là thổ ngữ chỗ cực tây, hơn nữa nói lắp, đứt quãng, ngược lại giống như một mình một người ở ẩn quá lâu, rất lâu không nói chuyện rồi.
Chiêu thảo sứ họ Lăng nói, “Thông dịch báo về, kẻ này cũng nói không rõ lai lịch gốc gác của mình, chỉ biết là mình từ nhỏ sinh trưởng ở sâu trong núi rừng, chỗ hiếm thấy vết chân, sống chung rắn rết côn trùng, làm bạn sài lang hổ báo, dưỡng thành một cơ thể đao thương bất nhập, khỏe mạnh vô cùng, đột nhiên có một ngày, bị dị nhân hút lấy, đưa tới trong hang động chỗ sâu chưa biết tới, truyền thụ một thân y bát, mấy năm sau, dị nhân đó chết bất đắc kỳ tử, kẻ này liền luôn luôn ở trong núi rừng xưng vương xưng bá, lấy độc mãng cự trùng làm thức ăn.”
“Nhưng, sư phụ kẻ này, trái lại cũng từng nói cho hắn triều đình thiên uy lợi hại, nhìn thấy lá cờ quân ta, cũng không dám lỗ mãng, tình nguyện sẵn sàng góp sức triều đình, đi thảo phạt phản nghịch!”
“Con gái à, từ khi chúng ta phát ra ‘Chiêu Thảo Lệnh’, trong tuần trăng, đã có hai mươi hai động bộ tộc vu man đến sẵn sàng góp sức, số lượng tu sĩ nơi đây cũng vượt qua một trăm, trước mắt lại đạt được một gã tiên phong đại tướng, có thể thấy được Đại Kiền ta dư uy vẫn còn, chuyến này có lẽ có hy vọng từ trong khốn cục cửu tử nhất sinh mở một đường máu!”
“Dư uy?”
Nữ kiếm tu Kim Đan cười cười, ánh mắt mờ mịt, lặng lẽ thở dài nói, “Nhỡ về ba trăm năm trước, Đại Kiền ta quốc thế cường thịnh, võ vận hưng thịnh, đám dã nhân thổ tù trong rừng núi Vu Nam, lại đã tính là gì đó? Khi đó, căn bản không cần xuất động đại quân, chỉ cần sai một tên tiểu lại Luyện Khí Kỳ, cầm kim kiếm vương lệnh của thần đô đến, đừng nói đám lính tôm tướng cua Luyện Khí, Trúc Cơ, cho dù là Kim Đan, Nguyên Anh vùng Vu Nam, kẻ nào không phải câm như hến, bảo gì nghe nấy?”
“Không ngờ ngắn ngủn trăm năm, Đại Kiền ta liền suy bại như vậy, ngay cả phụ thân đại nhân như vậy, quan lớn triều đình thân phong, Vu Nam ngũ lộ chiêu thảo chế trí sứ, cũng phải vì dưới trướng có thêm một tu sĩ Trúc Cơ mà mừng rỡ như điên, thật sự là, thật sự là, thật sự là...”
Nữ nhi nói một phen, làm chiêu thảo sứ họ Lăng mặt đỏ tai hồng một phen, có chút xấu hổ cười khổ vài tiếng nói: “Lan Nhi à, ăn lộc vua, trung quân báo quốc, triều đình biến hóa, không phải con và ta có thể nắm chắc, đã lên làm chức chiêu thảo chế trí sứ này, vậy chỉ có thể hết lòng, không để cục diện Vu Nam cũng tiếp tục thối nát, coi như không có lỗi với với hoàng ân mênh mông cuồn cuộn rồi!”
“Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn?”
Đáy mắt nữ kiếm tu Kim Đan “Lăng Lan Nhi” hiện lên vài tia điện, cười lạnh nói, “Rõ ràng là vua mới đăng cơ, cơn giận còn sót lại chưa tan, muốn giết gà dọa khỉ, đem Lăng thị nhất tộc ta đuổi tận giết tuyệt!”
“Làm càn!”
Mới vừa rồi lúc đối thoại với con gái, chiêu thảo sứ họ Lăng đặt tư thái cực thấp, tựa như địa vị của con gái còn mơ hồ ở trên hắn.
Nhưng nghe được con gái nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế, chiêu thảo sứ họ Lăng vẫn trầm mặt xuống, nửa thực nửa giả giận quát một tiếng.