Chương 1352: Tuyển đồng bọn hợp tác chiến lược
Chương 1352: Tuyển đồng bọn hợp tác chiến lượcChương 1352: Tuyển đồng bọn hợp tác chiến lược
Nghĩ đến đây, Lý Diệu nhẹ nhàng phun ra một làn khí đục, đáy lòng có chút hương vị bất đắc dĩ.
Thật không ngờ thế cục Cổ Thánh giới sẽ hỗn loạn như vậy.
Không có một chính phủ sức khống chế tuyệt đối, sẽ rất khó đàm phán được đồng minh hoặc là hợp tác đáng kể, mặc dù hắn thật sự thuyết phục thiên tử vương triều Đại Kiền, nhưng vài bữa nữa vương triều Đại Kiền cũng bị Bạch Liên khởi nghĩa hoặc là Hỗn Thiên Vương hoặc U Vân Quỷ Tần diệt, vậy tìm ai đổi vào đây?
Huống chi, hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng càng khổ, càng là thế gian có tranh đấu lớn, dân chúng càng sinh linh đồ thán, một lần thay đổi triều đại dài đằng đẵng, không biết có bao nhiêu người thường vô tội đã chết đi, đang chết đi, sắp chết đi!
Lý Diệu chưa thể nói là thương nước yêu dân bao nhiêu, Cổ Thánh giới cách tổ quốc Tinh Diệu Liên Bang của hắn đâu chỉ ngàn vạn năm ánh sáng, vốn cũng là hai thế giới không liên quan.
Nhưng việc này không ý nghĩa, hắn có thể trơ mắt nhìn đồng loại giống mình như đúc, các lão giả tóc trắng xoá, trẻ con bi bô tập nói, thiếu nữ nụ hoa mới nở, thanh niên phong nhã hào hoa... Chết thảm ở dưới binh đao chiến hỏa, lại thờ ơ.
Mà có thể giết người không chỉ là binh đao, ở trong nạn đói lớn, thảm kịch đổi con mà ăn cũng nhìn quen lắm rồi.
Trong loại hoàn cảnh ngàn nhà vạn hộ quỷ ca hát đó, chuyện mất hết đạo đức, táng tận thiên lương nào cũng có khả năng xảy ra, trong bụi bậm bị giẫm lên không chỉ là bản thân con người, càng là toàn bộ tôn nghiêm của văn minh nhân loại.
Nếu có thể, Lý Diệu không muốn thảm kịch như vậy kéo dài tiếp.
Vô luận xuất phát từ đạo tâm của hắn, xuất phát từ tinh thần liên bang, hay là xuất phát từ ích lợi quốc gia Tinh Diệu Liên Bang, dốc hết khả năng, can thiệp nội chính thế giới này, giúp Cổ Thánh giới nhanh chóng bình định loạn cục, thậm chí nâng đỡ một chính quyền “thân liên bang”, cũng là chuyện có lợi cực lớn.
Nhưng, điều này không ý nghĩa, Lý Diệu thế nào cũng phải đứng về phía Đại Kiền vương triều.
Lý Diệu từng tiếp nhận giáo dục lịch sử cơ bản của Tinh Diệu Liên Bang, lại đọc nhiều sách cổ điển tịch, biết ít nhất chuyện mấy trăm vương triều hưng suy trong ba ngàn thế giới.
Khởi nghĩa nông dân như “Bạch Liên thánh giáo”, “Hỗn Thiên Vương”, chưa chắc là hóa thân chính nghĩa gì.
U Vân Quỷ Tần đến từ đồng cỏ đất bắc, càng có khả năng là man di tàn bạo bất nhân.
Nhưng điều này không ý nghĩa vương công quý tộc sĩ phu của vương triều Đại Kiền đã là thứ gì tốt.
Tất cả vương triều tới giai đoạn cuối, đánh vương triều thường thường không phải ngoại xâm, mà là bên trong mục nát, lúc này vương công quý tộc và đại bộ phận quan liêu, dùng chữ “kẻ cặn bã” để xưng hô, cũng tính là một loại ca ngợi.
Nhìn từ cục diện trước mắt Đại Kiền vương triều bốn bề thọ địch, đầu đuôi không để ý được nhau, Lý Diệu rất hoài nghi liên bang thật sự đầu tư lượng lớn tài nguyên để nâng đỡ bọn họ, có thể ngăn cơn sóng dữ hay không.
Dù sao liên bang cách thế giới này quá mức xa xôi, bốn chữ “ngoài tầm tay với” cũng không phải là nói chơi, nhỡ đâu Đại Kiền thật sự là một đống bùn nhão không đắp được tường, vậy Lý Diệu cũng bó tay.
Huống chi, Đại Kiền tự cho mình là trung ương thượng bang, cũng chưa chắc sẽ tin tưởng “ý tốt” của liên bang đâu!
Như thế xem ra, Đại Kiền cũng không phải đồng bạn hợp tác dự bị duy nhất của liên bang.
Bạch Liên thánh giáo phát triển ở một dải đông nam Đại Kiền, Hỗn Thiên Vương chuyển chiến tây bắc, tung hoành vạn dặm, lực lượng hai chi nghĩa quân này, đều là đối tượng đáng giá khảo sát.
Xét đến cùng, nông dân thời đại trung cổ đều là con dân ngoan ngoãn thật thà nhất, giỏi chịu đựng nhất, không đem bọn họ bức đến đường chết, ai muốn đem đầu giắt ở lưng quần đánh nhau với tinh nhuệ quân đội vương triều võ trang hạng nặng?
Đơn giản là thật sự đói quá rồi, vỏ cây rễ cỏ cũng đã ăn sạch, chết đói là chết, tạo phản cũng là chết, lúc này mới vung tay hô hào, chiến cho thống khoái mà thôi.
Mà nói đến giải quyết vấn đề nạn đói sao...
Vừa lúc là điểm mạnh của văn minh tu chân hiện đại.
Nếu nói, ở thuần túy lĩnh vực quân sự, văn minh cổ tu và văn minh tu chân hiện đại còn là ai cũng có sở trường riêng, ở trên một số bài thi riêng nào đó có thể ganh đua dài ngắn, như vậy ở lĩnh vực kỹ thuật tu chân dân dụng, văn minh cổ tu đúng là thuần túy rối tinh rối mù, thất bại thảm hại.
Tinh túy của văn minh tu chân hiện đại, không phải kiếm lưỡi cưa, không phải tinh từ pháo, lại càng không phải tinh thạch chiến hạm.
Mà là đem thuật tu luyện và pháp bảo đều dung nhập đến ngàn nhà vạn hộ, luyện chế ra các loại tăng lên đơn vị sản lượng cây nông nghiệp, nông dược diệt côn trùng có hại, “xe gỗ” các loại thiết bị tự động hoá thu gặt, pháp bảo khí tượng vờn quanh trên bầu trời, có thể đoán trước thời tiết, thậm chí làm mưa.
Ở dưới sự trợ giúp của các pháp bảo, linh dược dân dụng này, hoàn toàn giải quyết vấn đề nạn đói làm phức tạp văn minh nhân loại mấy vạn năm, làm dân cư thể hiện ra sự phát triển kiểu bùng nổ!
Khi dân cư đột phá ngưỡng cửa mấy chục tỷ, mới có vô hạn khả năng cho văn minh tiến lên!
Ở Yêu tộc hiện đại, tình huống cũng tương tự, chuyên gia điều chế thực vật yêu hóa Huyết Yêu giới lấy Hỏa Nghĩ Vương làm điển hình, lúc ban đầu điều chế ra không phải các loại thực vật ăn thịt cùng hung cực ác, mà là lúa nước, tiểu mạch, lúa mì thanh khoa, sắn, chuối xanh… tạp giao chịu rét chống hạn, sản lượng đơn vị cực cao.
Thú triều rợp trời rợp đất là do đâu mà có? Chính là dựa vào ăn lúa nước, tiểu mạch, lúa mì thanh khoa, sắn, cỏ linh lăng... Vô số thực vật yêu hóa tạp giao mà có!
Bất cứ văn minh nào phát triển, đều là hình dạng Kim Tự Tháp, cường giả trên đỉnh Kim Tự Tháp càng dũng mãnh phi thường, cũng cần nhờ nền tháp hạ tầng khổng lồ chống đỡ.
Nền tháp hạ tầng càng củng cố, cường giả trên ngọn tháp càng có thể trùng kích cực hạn của văn minh!
Đạo lý này, Nhân tộc hiện đại biết, Yêu tộc hiện đại biết, nhưng cổ tu thì chưa chắc biết.
Cho nên, ở không ít thế giới cổ tu, khi thế tục giới người chết đói đầy đất, khói lửa nổi lên bốn phía, biến thành luyện ngục nhân gian, tu chân giới thường thường đều là gió nhẹ mây nhạt, ngoảnh mặt làm ngơ, tiêu diêu tự tại!
Nâng đỡ Bạch Liên thánh giáo hoặc là Hỗn Thiên Vương lực lượng nghĩa quân như vậy, độ khó tựa như so với nâng đỡ Đại Kiền vương triều còn nhỏ hơn một chút.
Lý Diệu không biết trải qua trăm năm phát triển, kỹ thuật hàng hải vũ trụ của Tinh Diệu Liên Bang rốt cuộc đã phát triển đến một bước nào.
Nhưng, một khi hắn dựng lên Cánh Cổng Vũ Trụ, từ liên bang điều mấy chiếc chiến hạm vận tải cây nông nghiệp sản lượng cao, chuyển gien, chống hạn chịu rét, lại thêm lượng lớn vật tư chủ nghĩa nhân đạo cứu viện tới, hẳn là không có vấn đề lớn.
Có lương thực, thì có thể ổn định lòng người, đối với nghĩa quân thi triển sức ảnh hưởng của liên bang, thậm chí đem dân cư Cổ Thánh giới tạm thời không chứa nổi đều vận chuyển đến liên bang, một mặt giúp nơi đây giảm bớt áp lực dân cư, một mặt khác lại có thể phong phú lực lượng liên bang, vẹn toàn đôi bên, chẳng phải hay sao?
Nếu Đại Kiền, Bạch Liên thánh giáo, Hỗn Thiên Vương đều là bùn nhão không đắp được tường, thậm chí dị tộc phương Bắc U Vân Quỷ Kỵ, cũng là đồng bạn hợp tác chiến lược tiềm tàng.
Đối với thế giới này mà nói, Lý Diệu là người ngoài hành tinh, căn bản không có chút khái niệm “Trung Nguyên chính sóc”.
Với hắn mà nói, quan trọng chỉ có hai việc, thứ nhất là quyền sinh tồn và quyền phát triển của dân chúng nơi đây, thứ hai là khả năng chính quyền nơi đây cùng liên bang hợp tác lâu dài thậm chí trực tiếp nhập vào liên bang.
Nói chung, “dị tộc” vào làm chủ “Trung Nguyên”, thường thường sẽ kèm theo giết chóc dã man cùng trấn áp tanh máu.
Nhưng dưới tình huống “thiết kỵ” cưỡi Long Lang, cầm cung mạnh nỏ cứng, đỉnh đầu treo cao mấy trăm chiếc tinh thạch chiến hạm, vậy thì không nhất định.
Dị tộc phương Bắc “U Vân Quỷ Tần”, xem như một phương án dự bị cuối cùng của Lý Diệu ở dưới tình huống thật sự không còn ai để chọn đi, dù sao vô luận ai có thể “vấn đỉnh Trung Nguyên” đều không sao cả, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, cũng tốt hơn chiến loạn chém giết kéo dài trăm năm.
Đương nhiên, liên bang thật muốn mở rộng tham gia cục diện chính trị của thế giới này, còn có hai điều kiện tiên quyết.
Thứ nhất, là Lý Diệu cần hoàn toàn làm rõ tín hiệu thần bí một trăm năm trước gửi đến hai giới Thiên Nguyên và Phi Tinh, chuyện rốt cuộc là thế nào, nhìn từ trình độ văn minh trước mắt của Cổ Thánh giới, không có khả năng!
Thứ hai, Lý Diệu còn cần làm rõ, Cổ Thánh giới bây giờ, rốt cuộc có tiên phong Chân Nhân Loại đế quốc gánh vác nhiệm vụ tương tự với hắn tồn tại hay không, mà đối phương lại là đã bắt đầu gây sóng gió hay chưa.
Chút lộ số này của Lý Diệu, có không ít đều là từ chỗ giáo sư Tô Trường Phát đại học Thác Thực (sản xuất khai phá) của Chân Nhân Loại đế quốc học được.
Có thể nghĩ, tiên phong đế quốc thật sự lẻn vào Cổ Thánh giới, cũng nhất định sẽ nâng đỡ thế lực bản địa, để đạt tới mục đích của mình.
Nói không chừng bây giờ dị tộc phương Bắc U Vân Quỷ Kỵ, đã mỗi người cầm một khẩu Hỏa Thần pháo sáu nòng rồi!
Nghĩ đến hình tượng bọn họ Long Lang dưới khố, tay cầm hỏa pháo, Lý trong lòng Diệu thấy rét lạnh.
Hai việc này chưa làm rõ, Lý Diệu đánh chết cũng không có khả năng xây dựng Cánh Cổng Vũ Trụ, bại lộ tọa độ liên bang.
Kéo đi hơi xa rồi.
Lý Diệu sửa sang lại một phen suy nghĩ hỗn loạn, tiếp tục cấu tứ báo cáo quan sát.
“Về lực lượng quân sự của Cổ Thánh giới, trước mắt ta ở góc tây nam, nhìn thấy chỉ là một góc của tảng băng trôi, rất khó tính ra con số quân đội cụ thể của các thế lực.”
“Chỉ có thể nói, chỉ riêng một châu của Đại Kiền vương triều, tựa như có thể động viên mấy chục vạn đại quân, mà châu như vậy, ở Đại Kiền tổng cộng có mười tám cái.”
“Tuy bọn họ sử dụng vũ khí đều khá đơn sơ, nhưng bởi vì linh khí dư thừa, tố chất thân thể binh sĩ so với quân liên bang còn hơn một chút, là hảo thủ cận chiến tương đối hung hãn.”
“Phương diện chiến lực bậc cao, trước mắt còn chưa thăm dò được Hóa Thần tồn tại, nhưng từ trong miệng vu man tây nam biết được, Cổ Thánh giới có hơn một ngàn tông phái tu luyện, trong đó xếp trăm hạng đầu, hầu như đều có Nguyên Anh tọa trấn, mà đại tông phái xếp trong top 10, càng có được không chỉ một vị Nguyên Anh.”
“Số lượng Nguyên Anh của thế giới này, có lẽ có thể đột phá số lượng ba năm trăm, chất lượng của họ càng cao tới mức làm người ta giận sôi, Nguyên Anh kỳ cao giai thậm chí Nguyên Anh kỳ đỉnh phong ùn ùn không hết!”
“Tính đến trước mắt, ‘Siêu nhất lưu cao thủ’ đáng chú ý nhất có ba kẻ.”
“Cái thứ nhất, là giáo chủ ‘Bạch Liên thánh giáo’ quấy động nửa bên đông nam Đại Kiền, được xưng ‘Bạch Liên lão mẫu’ Vạn Minh Châu.”
“Bạch Liên lão mẫu Vạn Minh Châu, là quỷ tu cường đại không có thân thể, được xưng ‘Mẹ của vạn quỷ trong thiên hạ’, hành tung hư vô mờ mịt, thủ đoạn quỷ quyệt khó lường, hẳn là siêu cấp cao thủ sở trường công kích thuần năng lượng, ta trước kia còn chưa từng gặp phải đối thủ loại hình này, nhất định phải lấy mười hai vạn phần tinh thần ứng phó.”
“Kẻ thứ hai, chính là cai quản mấy trăm vạn lưu dân tây bắc, bị quân đội vương triều diệt sát mấy chục lần đều tìm được đường sống trong chỗ chết - ‘Hỗn Thiên Vương’ Thích Trường Thắng.”
“Theo vu man tây bắc nói, kẻ này luyện được Hạn Tiêu Chi Thể bất tử bất diệt, nơi đi qua, đất cằn ngàn dặm, giết người vô tính, chó gà không tha, là ma vương giết người nghe tin đã sợ mất mật nhất của Đại Kiền vương triều.”
“Loại ý kiến này, tất nhiên có thành phần triều đình cố ý bôi nhọ nói xấu, nhưng sự cường hãn của kẻ này cũng có thể thấy được phần nào.”