Chương 1364: Lão tổ trở về!
Chương 1364: Lão tổ trở về!Chương 1364: Lão tổ trở về!
“Khặc khặc khặc khặc!”
Trong hố to yêu hỏa nhất thời truyền đến một đợt thanh âm tà ác yêu dị, làm đầu người ta đau muốn nứt.
Ký như là ngàn vạn ma đầu từ sâu trong cửu u hoàng tuyền phát ra tiếng cười dữ tợn, lại như là vô số côn trùng tụ tập cùng một chỗ vặn vẹo mấp máy!
Vô luận tu sĩ vu man, Quỷ Tần kỵ binh hy là Huyền Hổ Thiết Vệ, tất cả đều cảm thấy màng nhĩ xé rách, trái tim căng lên, mơ hồ có cảm giác nôn mửa!
Cho dù vận lên linh năng quanh thân ngăn cản, cũng không cách nào áp chế sự chấn động cùng sợ hãi ở đáy lòng!
Quỷ hỏa xanh lét trong cái hố khổng lồ kia, lại như là bị người ta giội lên một gáo dầu nóng, “Vù” một tiếng, bỗng bốc đến cao mấy chục trượng, như một cái cây lửa dữ tợn giương nanh múa vuốt.
Vô số đốm lửa như thiên nữ tán hoa, bắn về phía người xem ở xung quanh, như Tam Muội Chân Hỏa gặp gió là bốc lên, trôi giạt tàn sát, làm khung cảnh đầy hỗn loạn, mọi người đều kêu cha gọi mẹ chạy trối chết!
“A! A! A! A!”
Sâu trong hố to truyền đến tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi của Hắc Nguyệt tôn giả, giống như hắn đang thừa nhận tra tấn tàn khốc nhất trên đời.
Toàn bộ tu sĩ vu man đều nhìn nhau, kinh hãi muốn chết, cần tiêu hao toàn bộ linh năng, mới có thể khiến hai chân mình không đến mức phát run.
Bọn họ vẫn là lần đầu nghe được Hắc Nguyệt tôn giả vị cao thủ số một Vu Nam ngũ lộ này, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như thế.
Theo Hắc Nguyệt tôn giả kêu thảm thiết, còn có tiếng cười quái dị đợt sau cao hơn đợt trước, một thanh âm vừa chói vừa sắc, như từ sâu trong rỉ sắt cùng trong khe hở tầng nham thạch phát ra kêu: “Nham Ôn Long, nhìn rõ ta là ai, nợ cũ mấy chục năm của chúng ta, rốt cuộc có thể tính toán cẩn thận một lần rồi!”
Nham Ôn Long chính là tên ban đầu của Hắc Nguyệt tôn giả.
Từ sau khi hắn trở thành Nguyên Anh lão quái hiệu lệnh mấy chục đồng trại, uy chấn Vu Nam ngũ lộ, liền cực có ít ai dám có gan gọi thẳng tên hắn.
Thậm chí ngay cả bốn chữ “Hắc Nguyệt tôn giả”, cũng không phải vu nhân bình thường dám gọi ra khỏi miệng.
Tuyệt đại bộ phận vu nhân, nhìn thấy hắn, đều phải phủ phục ở dưới đất, cung kính gọi một tiếng “lão tổ” !
Nhưng bây giờ, vị “lão tổ” này, lại là ở trước mắt bao người, rơi vào kết cục cực kỳ bi thảm!
Không ít tu sĩ vu man mặt đầy nếp nhăn, già nua lớn tuổi mơ hồ cảm thấy thanh âm quái dị này có chút quen tai.
Không phải âm điệu, mà là loại hương vị tà ác dữ tợn càn rỡ, sát khí ngập trời kia ẩn chứa ở trong giọng nói!
Tất cả bọn họ đều nhíu mày, cẩn thận nhớ lại.
Bỗng nhiên, một lão vu trong đó run bắn lên, da mặt xám ngắt, sâu trong yết hầu phát ra tiếng kêu quái dị “A A A A”, lại là bị dọa vỡ mật chết tươi!
Hắc Nguyệt tôn giả ở dưới nhân vật thần bí kia chà đạp, không có một chút sức đánh trả nào.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết ngay từ đầu cao vút, cũng ở sau một lát biến thành tiếng rên rỉ đứt quãng.
Tiếng rên rỉ đến lúc mỏng manh nhất, bỗng nhiên nghe được “rắc rắc rắc” mấy trăm tiếng nổ vang ngưng tụ thành một đạo, như là xương toàn thân Hắc Nguyệt tôn giả đều ở nháy mắt bị bẻ gẫy đập vụn!
Ngay sau đó, yêu hỏa “Vù” một tiếng, lại lần nữa sáng ngời lên một bậc, từng mảng huyết tương từ sâu trong hố to phun trào, bị yêu hỏa đốt cháy hết.
Chỉ còn lại có mấy cái xương cùng nửa cái xương sọ, nhưng cũng ở trong giây lát hóa thành tro bụi!
“Vù!”
Quỷ hỏa xanh lét nháy mắt lùi hết về trong hố to, không thấy chút đốm lửa nào nữa.
Trong hố to bốc lên sương mù màu xanh lục, dần dần tuôn trào ra, như một cái hồ lớn khói sóng mênh mông, giống như địa vị ngang hàng với ánh bình minh.
Phạm vi vài trăm mét đều bị sương mù xanh lục bao phủ.
Sương mù xanh lục này như do vô số yêu ma ngưng tụ mà thành, có sinh mệnh tà ác, hướng bốn phía phát ra tiếng “Tê tê”, thường thường vươn ra từng cái xúc tua, muốn đem tu sĩ quanh mình đều kéo vào trong sương mù.
Mặc dù tu sĩ vu man từ nhỏ sinh trưởng ở vùng chướng khí Vu Nam, sở trường bàng môn tả đạo, vu cổ chi thuật, cũng chưa từng gặp cảnh tượng quỷ dị như thế.
Càng không cần phải nói Huyền Hổ Thiết Vệ cùng Quỷ Tần kỵ sĩ đến từ Trung Nguyên, bắc địa!
Cảm giác được sâu trong sương mù xanh lục truyền đến linh năng uy áp mạnh vô cùng, như một con hồng hoang cự thú đang phá kén mà ra, toàn bộ người tu chân đều cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hai bờ mông run rẩy, không biết làm sao!
Trung ương sương mù xanh lục điên cuồng nổi sóng, dần dần hiện ra một đám sương mù hình người.
Đám sương mù phát ra tiếng ‘Xèo xèo’, hướng bốn phía tản ra, nhân vật thần bí vừa mới trấn áp Hắc Nguyệt tôn giả rốt cuộc hiện ra nguyên hình!
Thoạt nhìn, người này vóc dáng không cao, hơi gầy yếu, khuôn mặt non nớt như thiếu niên.
Nhưng khóe mắt che kín nếp nhăn nhỏ vụn, cùng với đôi con ngươi đen kia thâm thúy như biển, thỉnh thoảng lóe ra hào quang độc ác, lại thêm môi hơi mím lại, như hai con trát đao, lại làm người ta không nắm rõ được tuổi thật sự của hắn.
Hắn mặc một bộ áo bào xanh lục rộng thùng thình như do quỷ hỏa ngưng tụ thành, mái tóc đen như thác nước tùy tiện phân tán ở sau đầu, thỉnh thoảng ở dưới quỷ hỏa tô đậm, không gió mà dựng lên, vung vẩy cuồng loạn!
Hắn lơ lửng giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, không kiêng nể gì phóng thích linh khí mạnh mẽ vô cùng, từng đạo dao động xé rách không khí, hình thành gợn sóng mắt thường có thể thấy được, tạo ra hình tròn hướng bốn phía khuếch tán.
Vừa mới đem một Nguyên Anh lão quái hoàn toàn hóa thành nước mủ, lại đem nước mủ hóa hết thành tro bụi, với hắn mà nói, tựa như là một việc nhỏ không cần tốn nhiều sức.
Giờ phút này, đối mặt mấy trăm tu sĩ bao gồm một Nguyên Anh, vài Kết Đan ở bên trong, hắn cũng không đặt ở trong lòng chut snào.
Ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm kia tùy ý quét đến, giống như quỳ mọp trên mặt đất đều là một đám gà đất chó ngói.
Mỗi một tu sĩ bị ánh mắt hắn quét đến, đều cảm thấy mình đang nằm ở dưới một thanh trát đao (giống đao chém đầu của Bao Công), tùy ý kẻ này xử lý!
Không ít tu sĩ vu man to gan nhìn trộm, lại thấy giữa mi tâm người này vốn có một cái bớt màu xanh lục nho nhỏ, như là một điểm nhỏ màu xanh lục, lại là ở dưới linh năng kích động, như mực nước nhỏ trên giấy Tuyên Thành, chậm rãi lan ra, dần dần chiếm cứ nửa bộ phận cả khuôn mặt, hình thành hình dạng một con đại bàng lớn màu xanh!
Con đại bàng lớn màu xanh này vỗ cánh muốn bay, chiếm cứ hơn nửa khuôn mặt hắn, lại giống đeo cho hắn một cái mặt nạ, làm người này tỏ ra càng thêm quỷ quyệt khó lường, khó có thể nắm lấy!
Tướng mạo tà dị đến cực điểm này, làm trái tim các tu sĩ vu man run lên, đều nhớ tới một cái tên đã sớm biến mất mấy chục năm, lại vẫn làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, đêm không thể ngủ!
“Linh, Linh, Linh Thứu...”
Không chờ bọn hắn hô ra tên người này, người này đã ở trong một chuỗi tiếng cười quái dị khặc khặc, áo bào xanh lục run lên, thật giống như một con đại bàng lớn bụng đói kêu vang, hướng Hàn Nguyên Thái một tên Nguyên Anh khác ở đây đánh tới!
Hàn Nguyên Thái vừa mới vận công đem kim độc quỷ bí đến cực điểm ở đầy mặt rút ra, liền cảm giác được một luồng linh năng uy áp so với mình càng thêm mạnh mẽ đập vào mặt, trong lòng kinh hãi đến cực điểm!
Hắn không hổ là cao thủ đứng đầu số một số hai trên U Vân đại thảo nguyên, gầm nhẹ một tiếng, không lùi mà tiến, một binh khí kiểu đặc biệt như được khảm mấy chục cái nanh sói, đã giống chiến đao, lại giống lưỡi cưa nắm ở trong tay, linh diễm quanh thân ở giữa không trung ngưng tụ thành một con sói lớn lưng chắp hai cánh!
“Ngao ngao ngao ngao!”
Con sói lớn do linh diễm cô đọng mà thành, giống như vật còn sống hiển lộ toàn bộ, hai cánh rung lên, lao về phía quái nhân thần bí kia.
“Khặc khặc khặc khặc!”
Quanh thân quái nhân quấn quanh sương mù xanh lục lại phát ra tiếng rít làm người ta ghê răng đau tai, trong sương mù xanh lục bỗng sinh ra bảy tám cái tay quỷ gầy trơ cả xương, một nửa chụp con sói lớn, một nửa khác thì đánh về phía Hàn Nguyên Thái!
“Lại là chiêu này!”
Hàn Nguyên Thái vừa sợ vừa giận, lần này rốt cuộc cảm giác được, ở trong quỷ trảo do quỷ hỏa ngưng tụ thành, còn ẩn chứa mấy trăm cây kim độc như lông sói, mềm nhũn không xương, theo gió lẻn vào!
“Đây rốt cuộc là pháp bảo gì, âm hiểm ác độc như thế!”
Tuy nhìn thấu thần thông của đối phương, nhưng loại kim độc ẩn giấu ở trong quỷ hỏa đem linh khí công kích cùng pháp bảo công kích hòa hợp một thể, thiên biến vạn hóa, khó mà ứng phó!
Trong lòng Hàn Nguyên Thái âm thầm kêu khổ, chỉ có thể miễn cưỡng tập trung toàn bộ tinh thần, từng cây kim độc phân biệt giấu ở trong quỷ hỏa, tuyệt đối không thể bỏ sót nửa cây!
Đúng lúc này ――
Trong lòng hắn bỗng sinh ra báo động, xương khớp quanh thân vang lên hỗn loạn “Rắc rắc rắc rắc”, cưỡng ép hướng bên trái bước ra nửa bước.
Chiến đao nanh sói trong tay lại vô thanh vô tức gãy thành hai đoạn, mặt gãy trơn nhẵn như gương, nhìn không ra chút nào không trọn vẹn!
Lại là một Sợi Tơ Vân Mẫu so với kim độc càng nhỏ hơn gấp mười, vô ảnh vô hình, sắc bén vô cùng, từ trước mặt hắn bay qua!
Nếu không phải phản ứng nhanh nhẹn, Sợi Tơ Vân Mẫu này vừa rồi chặt đứt sẽ không là chiến đao nanh sói, mà là cổ tay hắn!
Thẳng đến giờ phút này, hắn đã nhảy lên nhảy xuống, chật vật đến cực điểm, đối phương lại mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, thuần túy dùng linh khí công kích, thoải mái có thừa!
“Đây, đây rốt cuộc là quái vật từ đâu toát ra, lại có dị bảo âm độc đến cực điểm này!”
Hàn Nguyên Thái khóc không ra nước mắt, trong lòng điên cuồng hét lên.
U Vân Quỷ Tần hung hãn không sợ chết, nhìn thấy chủ tướng bị nhốt, lập tức thét dài, thúc Long Lang, vây công!
Quái nhân áo bào xanh lục hừ lạnh một tiếng, ống tay áo dài run lên, từ trong tay áo bay ra đến mấy chục cái đầu lâu lập lòe tỏa sáng, “Vèo vèo” xoay hỗn loạn trên trời.
Những cái đầu lâu này, lại là dùng kim loại và tinh thạch tạo hình thành, xảo đoạt thiên công, sống động như thật, trong hốc mắt cùng xương cằm trống rỗng có quỷ hỏa xanh lét thiêu đốt, khi bay đến trước mặt Quỷ Tần kỵ sĩ, “Rầm rầm rầm rầm” vài tiếng, ùn ùn phát nổ, hóa thành ngàn vạn bộ xương lửa xanh lục, cháy lên một bức tường lửa quỷ mị, đem bọn họ cùng chủ tướng ngăn ra.
Cảm giác được trong tường lửa ẩn chứa linh năng yêu dị, đám đông Quỷ Tần kỵ sĩ cho dù còn lao lên, Long Lang dưới khố bọn họ lại đều ở sau từng đợt rên rỉ tru lên xụi lơ xuống đất, miệng sùi bọt mép, run rẩy không thôi, hoàn toàn bị khuất phục!
Chờ Quỷ Tần kỵ sĩ ngã xuống đất ba chân bốn cẳng bò dậy, cách quỷ hỏa khô lâu nhìn, lại thấy đến một hình ảnh bọn họ vô luận như thế nào cũng không dám tin tưởng!
Côn Bằng Chi Chủ trăm trận trăm thắng, đại cao thủ Nguyên Anh kỳ trung giai, bắc địa anh hào Hàn Nguyên Thái tung hoành U Vân đại thảo nguyên mấy chục năm trong cảm nhận của bọn họ, lại là bị một gông xiềng to lớn như hài cốt kên kên trói chặt.
Hai cái cánh của “Kên kên” đâm thật sâu vào hắn, “Hai móng vuốt” móc chặt xương tỳ bà hắn, vừa nhỏ vừa dài, cái cổ che kín răng cưa, cũng quấn lấy cổ của Hàn Nguyên Thái!
Hàn Nguyên Thái bị gông xiềng hình thù kỳ quái này khóa chặt, không thể động đậy, biểu cảm trên mặt thật sự là muôn hồng nghìn tía, cực kỳ ngoạn mục!
Quái nhân áo bào xanh lục kia mở ra năm ngón tay, đè đầu Hàn Nguyên Thái, như diều hâu bắt gà, đem hắn nhẹ nhàng xách lên, trong con ngươi đen sâu thẳm không nhìn ra được chút gợn sóng nào, thản nhiên nhìn quét qua Quỷ Tần kỵ sĩ.
Trong tích tắc, mọi thứ đều xong, hai Nguyên Anh, một chết cực kỳ bi thảm, một sống chật vật đến cực điểm!
Nhìn thấy tình cảnh này, toàn bộ tu sĩ vu man xung quanh mới như ở trong mộng mới tỉnh, “vù vù vù” quỳ rạp hết xuống, không biết là ai ngẩng đầu đầu tiên, tiếng gào khóc thảm thiết lúc trầm lúc bổng, liền thành một mảng, vang vọng núi rừng!
“Linh Thứu thượng nhân!”
“Linh Thứu lão tổ!”
“Cao thấp Ngân Lang sơn Lang Vĩ động, cung nghênh pháp giá Linh Thứu thượng nhân!”
“Lão tổ, lão tổ, chúng ta, chúng ta khổ sở trông mong sáu mươi năm, ngài cuối cùng đã về rồi!”