Chương 1381: Chúng ta đi qua
Chương 1381: Chúng ta đi quaChương 1381: Chúng ta đi qua
Câu này lại đưa tới đám đông trà khách cười vang, mỗi người đều rung đùi đắc ý, cảm thấy vinh dự theo, giống như đem thuế quan triều đình đánh trở về, là quang vinh rất lớn của bọn họ.
Vừa cười, bọn họ vừa ném cho Lý Diệu ánh mắt “Quan tâm yêu thương trẻ em thiểu năng”.
Trong bụng Lý Diệu có muôn vàn lời nói, muốn nói với những người thường thời gian dài dinh dưỡng không tốt, cho nên gầy gầy đen đen, mọc đầy mụn ghẻ, hình dung đáng khinh này, cùng người tu chân hoàn toàn là hai giống loài.
Nhưng ở dưới ánh mắt bọn họ nhìn chăm chú như vậy, ý niệm đi dạo cả buổi, chung quy không biết nên nói lên như thế nào.
Sau khi rời khỏi lán trà, ở dưới sự chỉ dẫn của tiên sinh dạy học kia, hắn lại đi thần miếu bản địa nghe nói hương khói cực vượng du lịch chút.
Ven bờ Vu Giang, thần quyền rất nặng, hương khói tràn đầy, các thành trấn thôn trại, thậm chí trong núi sâu rừng rậm, đều có nhiều thần miếu, đạo quan cùng từ đường.
Nhưng những chỗ thần quyền hương khói này, cung phụng phần lớn không phải thần phật hư vô mờ mịt, mà là người tu chân tông phái bản địa, ở trong hành động trảm yêu trừ ma lừng lẫy hy sinh.
Nghe nói người tu chân ở sau khi ngã xuống, một tia anh linh bất diệt, chỉ cần được hương khói cung phụng, vẫn sẽ bảo vệ lãnh thổ an dân, che chở một vùng bình an.
Cho nên, người tu chân Thạch Vũ Môn sau khi chết, nếu tu vi và địa vị đều cực cao, sẽ thành lập thần miếu của chính bọn họ, cho dù là tu sĩ bậc thấp thực lực thấp kém, cũng sẽ phân phối đến trong các từ đường, vĩnh hưởng hương khói cung phụng.
Các thôn các trại nơi đây, đều có không chỉ một chỗ thần miếu hoặc từ đường, thường thường là kiến trúc cao lớn đường hoàng nhất trong thôn trại, gạch xanh ngói đỏ, sư tử đá cửa đồng, cùng nhà mái bằng bằng bùn phụ cận thấp bé lụi bại hình thành sự đối lập rõ rệt.
Trong mỗi một chỗ thần miếu hoặc từ đường, đều thờ phụng anh linh của ba năm người tu chân.
Đây là thứ hút hàng nhhất, mỗi khi Thạch Vũ Môn có một người tu chân ngã xuống, sẽ đưa tới toàn bộ thôn trấn vùng quanh đó tranh đoạt, mọi người đều lấy ra điều kiện hậu đãi nhất, hy vọng đem anh linh tiếp dẫn đến thôn trấn của mình.
Cung phụng bao nhiêu anh linh, đó là tượng trưng thực lực của một thôn trấn!
Trong một chỗ thần miếu Lý Diệu đi thăm này, tổng cộng thờ cúng bốn người tu chân, trong đó bao gồm một trưởng lão cùng một chưởng môn của Thạch Vũ Môn, gọi là “Tứ thánh miếu”, nghe nói là một tòa thần miếu quy mô lớn nhất quanh đây, trách không được hương dân sẽ nói nơi đây hương khói thịnh vượng, cực kỳ linh nghiệm.
Trong Tứ thánh miếu, có tượng thần đất nung của bốn người tu chân, bôi đầy bột vàng, còn âm thầm khắc vài toà phù trận kích phát ánh sáng ảo giác, nhiều màu rực rỡ, trái lại cũng có vài phần ý tứ tiên khí lượn lờ, trông rất sống động, nếu ban đêm để hương dân vô tri thấy, coi là anh linh hiển linh cũng không kỳ quái.
Còn có mấy tấm thẻ đồng, lại là tuyên khắc sự tích những người tu chân này, đặc biệt nguyên nhân ngã xuống.
Lý Diệu nhìn kỹ một phen, ba người tu chân, đều là lúc ở trong núi rừng chém giết với hung thú ngã xuống, tên chưởng môn cảnh giới Trúc Cơ kỳ đỉnh phong kia, lại là ở lúc truy kích một tà tu cường đại lẻn đến bản địa, bị đối phương giết chết.
Những sự tích ngã xuống này, khiến Lý Diệu không biết nên nói như thế nào.
Tông phái tu luyện, hiển nhiên không có khả năng chỉ trông vào thuế ruộng xung quanh đã sống, nếu muốn tu luyện, chủ yếu vẫn phải đi vào trong núi sâu rừng già săn giết linh thú, yêu thú, thu hoạch máu thịt cùng linh đan, yêu đan của bọn nó, lại đào móc các loại thiên tài địa bảo và tinh thạch linh quặng ra, đây mới là gốc rễ một tông phái đặt chân.
Cho nên, Thạch Vũ Môn vào núi “trảm yêu trừ ma”, là nhu cầu môn phái sinh tồn cùng phát triển, ngược lại không phải thuần túy “thay trời hành đạo” .
Nhưng nói từ trên khách quan, quả thật là những người tu chân này mấy trăm năm qua người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không sợ hy sinh tranh đoạt không gian sinh tồn với yêu ma quỷ quái, sài lang hổ báo, mới khai thác ra cho người thường một mảnh đất có thể miễn cưỡng sống sót.
Khi yêu ma cùng hổ lang xuống núi tàn sát, hoặc là tà tu nơi khác lẻn tiến vào, các “tiên sư” Thạch Vũ Môn, lại là chưa từng hàm hồ.
Cho nên, muốn hỏi người tu chân Thạch Vũ Môn đối với người thường nơi đây có cống hiến hay không, Lý Diệu cũng thật sự không có cách nào ưỡn mặt nói “Không có” .
“Một người tu chân Thạch Vũ Môn, hôm nay đối với dân chúng vênh mặt hất hàm sai khiến, khinh thường để ý, thoạt nhìn đáng giận đến cực điểm.”
“Nhưng nói không chừng ngày mai hắn sẽ vào núi chém giết với yêu ma, bất hạnh ngã xuống!”
“Trên chủ quan, hắn đương nhiên là đơn thuần vì bản thân tu luyện, phải đi thu thập yêu đan, xương thú cùng các loại linh dược mà thôi, căn bản chưa từng suy xét lợi ích của dân chúng; nhưng trên khách quan, hắn trả giá sinh mệnh, cũng quả thật làm ra một phần cống hiến nho nhỏ cho bản vệ lãnh thổ an dân!”
“Một cổ tu như vậy, rốt cuộc tính là người tốt, hay là người xấu đây?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Diệu nghĩ không ra đáp án của vấn đề này.
Huống chi, tên cổ tu này là thật sự chưa từng suy xét một chút nào lợi ích của dân chúng sao?
Người tu chân Thạch Vũ Môn phần lớn đến từ nông thôn xugn quanh, là người bản địa sinh trưởng ở địa phương.
Không ít người tu chân, mẹ già tám mươi cùng con cái ba tuổi đều là người thường, tất cả đều ở nơi này.
Một khi hung thú và yêu ma thật sự kết đội xuống núi tàn sát, gia tộc những người tu chân này cũng sẽ gặp tai ương ngập đầu.
Khi những người tu chân này ở trong núi rừng trảm yêu trừ ma, là thật sự thuần túy chỉ suy xét lợi ích của một mình mình, không có một chút nào cảm tình “bảo vệ quê nhà” ở bên trong sao?
Con người không phải cỏ cây, nào có thể vô tình, việc thế gian, sao có thể dùng đơn giản mấy chữ “đúng sai, tốt xấu” để phán đoán chứ!
Lý Diệu âm thầm thở dài một hơi, do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn là lấy thân phận một người tu chân hiện đại, hướng bốn bức tượng thần đất nung đại biểu bốn cổ tu này thi lễ thật sâu, ở trong lòng cung kính hô một tiếng: “Tiền bối!”
Vô luận như thế nào, điều các cổ tu này đại biểu, là văn minh lịch sử của nhân loại, chính là quá khứ của toàn bộ người tu chân hiện đại.
Không có quá khứ, nào có tương lai?
Lúc đang muốn xoay người rời đi, Lý Diệu chú ý tới một chi tiết.
Phía trước bốn bức tượng đất nung, thờ phụng mấy chục khay gà nướng, thịt quay, bánh bao, thanh đoàn (bánh bao màu xanh), đậu phụ khô… các loại tế phẩm.
Lý Diệu biết, lấy trình độ nghèo khó của bà con nơi đây, xưa nay là ngay cả cháo gạo cũng không được húp, gà nướng, thịt quay, bánh bao bột mì trắng…, càng món ăn quý và lạ ngay cả dịp tết cũng không dám muốn.
Bà con đặt mua mấy thứ này cho bốn bức tượng đất nung, không biết mất bao nhiêu tâm huyết, bỏ bao nhiêu sức lực, đại biểu bao nhiêu tâm ý!
Nhưng, mấy thứ này, lại là ở phía trước tượng đất nung chậm rãi hủ bại, cuối cùng cho bọn côn trùng rắn rết được hời.
Vài đứa bé áo không che hết người, rối bù, như ăn xin đứng bên ngoài thần miếu, lại là kiễng mũi chân, chảy nước miếng, nhìn chằm chằm những tế phẩm đó, trơ mắt nhìn gà nướng cùng thịt quay từng chút một hỏng mất, lại không dám tiến lên cho dù liếm một miếng.
Lý Diệu nghe được trong bụng đám trẻ con phát ra tiếng trống như sấm.
Đáy lòng vừa mới dâng lên một tia hảo cảm đối với cổ tu, nháy mắt lại bị chèn ép xuống.
Lúc này, thôn trại bên ngoài lại truyền đến một đợt tiếng gào khóc, tiếng khóc như là có thể lây lan, chỉ một lát, cả tòa thôn trại, thậm chí ngay cả vài thôn trại phụ cận đều bị tiếng khóc bao phủ.
Lúc Lý Diệu vòng ra khỏi thần miếu đi nhìn, lại thấy cả tòa thôn trại đã dựng lên hơn trăm lá cờ phướn trắng, không ít dân chúng đều quen thuộc đến cực điểm mặc áo gai để tang.
“Hôm trước Thạch Vũ Môn Lôi trưởng lão dẫn hai mươi tiên sư mới vào núi thí luyện, bất hạnh kinh động một con quái mãng ngủ đông dưới lòng đất mấy chục năm, sắp hóa giao, Lôi trưởng lão và sáu gã tiên sư mới ngã xuống rồi, ngã xuống rồi!”
Trong phạm vi cả tòa Thạch Vũ thành, phạm vi mấy trăm dặm, pháo vang liên thanh, tiếng khóc nối liền thành một mảng.
...
Lý Diệu dùng một ngày thời gian, truy tung và chém giết con quái mãng trên đầu mọc một khối u đỏ kia, cũng từ bụng nó móc ra thi hài người tu chân Lôi trưởng lão cùng ba gã Luyện Khí Kỳ, đem bọn họ cẩn thận thu liễm lại, thừa dịp ban đêm không có người, đặt tới chỗ giao nhau của ba con đường lớn chân núi.
Sau khi vái ba cái đối với bọn họ, lúc này mới tâm tình phức tạp về tới bến tàu Vu Giang, trên thuyền nhẹ của mình.
Từ đó về sau một đường đi về phía đông, khảo sát thành trấn vùng ven sông, lại thu hồi cuồng ngạo đến từ văn minh hiện đại, càng thêm đặt mình vào hoàn cảnh người khác đứng ở góc độ dân bản xứ để đối đãi vấn đề.
Đi về phía đông của dòng sông lớn, mười hai mươi tòa thành trấn sau đó đều không khác mấy, lấy từng cái tông phái tu luyện làm trung tâm, lại hướng ra phía ngoài mở rộng, mà người tu chân thật sự là tồn tại cao cao tại thượng, diễu võ dương oai, bao trùm trên cả hoàng quyền.
Nhưng toàn bộ địa mạo thương du Vu Giang, đều không khác mấy với xung quanh “Thạch Vũ thành” kia, núi cao rừng rậm, hung thú và yêu ma đông đảo, không có người tu chân đánh nhau với yêu ma, quỷ quái, hổ lang, long xà, người thường căn bản là sống không nổi.
Giả sử Lý Diệu là xuất thân nông dân bản địa, đối mặt yêu ma cùng hổ lang cùng hung cực ác, trừ đem hy vọng đều gửi gắm hết ở trên thân “tiên sư”, lại có thể như thế nào chứ?
Nếu Lý Diệu là người tu chân bản địa, đối với loại quan hệ này, chỉ sợ cũng sẽ không sinh ra chút cảm giác tội lỗi nào, ngược lại sẽ cảm thấy mình là bảo vệ lãnh thổ an dân, trừ ma vệ đạo, tu luyện vất vả như vậy, mỗi ngày đều có nguy hiểm chết oan chết uổng, dân chúng sùng bái mình, cung phụng mình, kính sợ mình, chẳng phải là đương nhiên sao?
Đạo lý này, lại là giảng như thế nào, cũng giảng không rõ được!
Mấy ngày sau, bọn họ rốt cuộc chạy ra khỏi núi cao rừng rậm, trung thượng du Vu Giang dòng sông khúc chiết, tiến vào đồi gò và đồng bằng trung hạ du Vu Giang.
Đến nơi này, liền dần dần tiến vào vùng đông nam màu mỡ linh khí nồng đậm nhất của Đại Kiền, trình độ khai phá tăng lên rất nhiều, tự nhiên không nhiều rừng cây nguyên thủy như vậy, cũng không nhiều yêu ma quỷ quái và sài lang hổ báo như vậy.
Đồi gò cùng đồng ruộng nơi này, đều bị lợi dụng cao độ mọi thứ có thể lợi dụng, ngay cả một mảnh ruộng hoang to bằng móng tay cái cũng rất khó tìm ra.
Trải qua ngàn năm thâu tóm cùng tích lũy, đại bộ phận ruộng đất và núi rừng đều thuộc về thế gia vọng tộc địa phương, lại cho nông dân thuê để trồng trọt.
Mà thế gia vọng tộc, thì lại phụ thuộc vào tông phái tu luyện nào đó, cũng có không ít “linh điền” linh khí nồng đậm, phẩm chất tốt nhất, chính là đạo lý lệ thuộc trực tiếp vào tông phái tu luyện toàn bộ, tuyệt không rơi vào trong tay người thường.
Nơi này đất ít người đông, tấc đất tấc vàng, phạm vi thế lực của đại bộ phận tông phái tu luyện đều cài răng lược, gắt gao dây dưa cùng một chỗ.
Cho nên, kẻ địch lớn nhất của tông phái tu luyện trung hạ du Vu Giang, không phải yêu ma và hổ lang nữa, mà là ―― tông phái tu luyện khác!
Ở nơi này, Lý Diệu lần đầu tiên kiến thức được tranh đấu giữa hai tông phái tu luyện.
Ở dưới bảy tám Trúc Cơ tu sĩ dẫn dắt, gần trăm người tu chân Luyện Khí Kỳ giơ chiến kỳ tông phái của mình, giống như hai đàn hổ sói nổi giận, hung hăng lao vào nhau, từng đao đoạt mệnh, từng kiếm câu hồn, tàn nhẫn đến cực điểm, hoàn toàn không có chút tình cảm đạo hữu nào để nói.
Ngắn ngủn non nửa canh giờ va chạm, tổng cộng ngã xuống ba Trúc Cơ tu sĩ, hơn hai mươi Luyện Khí tu sĩ.
Nguyên nhân, đã không phải vì tuyệt thế thần thông gì, cũng không phải vì thiên tài địa bảo gì, thế mà chỉ vì một con trâu, một con trâu cày bình thường!