Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1547 - Chương 1514: Phe Đầu Hàng Đại Công Vô Tư!

Chương 1514: Phe đầu hàng đại công vô tư! Chương 1514: Phe đầu hàng đại công vô tư!Chương 1514: Phe đầu hàng đại công vô tư!

"Hay tuyệt!"

Vừa rồi Hỗn Thiên Vương Thích Trường Thắng là người đầu tiên nhảy lên gầm rú muốn huyết chiến đến cùng với Tiên Nhân, lúc này lại cũng là người đầu tiên nhảy ra hưởng ứng Mông Xích Tâm, tên đầu lĩnh giặc cỏ này sờ đầu cười nói: "Mới nãy lão Thích nghĩ sai rồi, vẫn là Mông tiền bối nói đúng, bất luận thế nào, trước phải bảo tồn thực lực, sống sót tiếp mới được, như vậy mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi!"

"Nếu chỉ là giả đầu hàng, nếu điều kiện phù hợp không phải là không thể cân nhắc, ngày xưa lão Thích bị quan quân và đám Tu Chân giới khốn khiếp liên thủ truy kích tiễu diệt, khi đến bước đường cùng cũng từng nhiều lần đầu hàng. Vậy có là gì, quyền nghi chi kế mà thôi! Cuối cùng chẳng phải đều bị lão Thích thừa cơ giết cho người lật ngựa nghiêng? Ha ha ha ha!"

"Răng rắc!"

Ba Tiểu Ngọc cắn nát cán tẩu thuốc, trợn mắt nhìn: "Ngươi nói ai là đám khốn khiếp?"

Thích Trường Thắng nghiêng đầu liếc hắn, cười quái dị nói: "Ai đã từng truy kích tiễu diệt lão tử, đứa đó là khốn khiếp, lão ăn mày, ngươi chưa từng xen vào chuyện giữa lão tử và các đại phái, cần gì phải nhảy ra hò hét?"

Ba Tiểu Ngọc hừ lạnh nói: "Lão ăn mày đây ghét nhất là bộ dạng chẳng biết xấu hổ của ngươi! Hỗn Thiên quân của ngươi lúc đầu cố nhiên là lưu dân khởi nghĩa, miễn cưỡng xem như quan bức dân phản, chẳng qua sau khi ngươi phát triển lớn rồi, lại làm ra không ít chuyện thương thiên hại lí! Nếu không phải trước mắt Yêu Ma và Tiên Nhân lũ lượt hiện thân, Cổ Thánh giới tai vạ lâm đầu, lão ăn mày đây đã sớm chém xuống đầu chó của ngươi rồi!"

"Hả?"

Hai mắt Thích Trường Thắng sáng rực lên, duỗi đầu về phía Ba Tiểu Ngọc, bàn tay đánh đánh lên cổ, phát ra tiếng “bốp bốp”, kêu la nói: "Lại đây, đầu lâu Thích mỗ đặt ở chỗ này, đến chém, đến mà chém!"

"Ngươi.."

Linh diễm bất chợt bùng lên quanh thân Ba Tiểu Ngọc!

"Ngươi ngươi cái gì?"

Thích Trường Thắng lại không chút để ý, nhe răng cười nói: "Thương thiên hại lí? Ngươi biết cái gì là thương thiên hại lí? Đừng tưởng mình ăn mặc rách rưới, cố ý làm ra mấy vết loét trên người liền thật sự là ăn mày, biết được dân gian khó khăn, biết được dân chúng sống cuộc sống thế nào!"

"Nói toạc ra, Ba Tiểu Ngọc ngươi chẳng qua là một tên quý công tử hơi chút cổ quái mà thôi. Dù ngươi biểu hiện ra bộ dạng ăn mày đê tiện rách rưới, nhưng thực chất bên trong ngươi vẫn cứ là Nguyên Anh lão quái! Còn những lưu dân, ăn mày, dân chúng nghèo khổ kia phải đối diện với khó khăn, thống khổ và cừu hận thế nào, ngươi vĩnh viễn không cảm nhận được, vĩnh viễn không!"

"Ngươi căn bản không biết, ngày xưa ở Tây Bắc đạo từng xảy ra những gì, cũng không biết những cẩu quan và đám khốn khiếp Tu Chân giới kia đã đối phó Hỗn Thiên quân và thân nhân của chúng ta ra sao!"

"Chỉ bằng tên quý công tử thích mặc áo quần lố lăng, tự xưng hiệp nghĩa như ngươi, cũng dám đến hô hào bốn chữ “thương thiên hại lí” với người cùng khổ chúng ta? Ta nhổ vào!"

"Làm sao, cảm thấy mình xâm nhập dân gian, hành hiệp trượng nghĩa, rất cao thượng, rất vĩ đại, rất sướng khoái khi cải trang vi hành, giả heo ăn thịt hổ đúng không? Hừ, ngươi muốn giả bộ ăn mày, đó là chuyện của ngươi, cứ tự nhiên! Chẳng qua đừng bày ra bộ dạng thối tha kia rồi lởn vởn trước mặt lão Thích, lão Thích nhìn không nổi!"

"Ngươi có bản lĩnh thì lật tung hết thảy triều đình và Tu Chân giới ức hiếp trên đầu dân chúng Tây Bắc đạo bọn ta, trả cho chúng ta một thanh thiên bạch nhật thực sự! Bằng không phiền tránh sang một bên, đừng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, chính khí lẫm nhiên kia, cũng đừng quản đám cùng khổ chúng ta dùng cách gì để tự cứu, để báo thù!"

Thích Trường Thắng miệng lưỡi bén nhọn, Ba Tiểu Ngọc á khẩu không trả lời được, mặt lộ vẻ vẻ chán nản!

"Hai vị thí chủ, đại cục làm trọng, chớ vội tổn thương hòa khí."

Khổ Thiền đại sư bất động thanh sắc xen vào giữa hai đại Nguyên Anh, trầm ngâm thoáng chốc rồi nói: "Bần tăng cho rằng, vô luận mọi người có khác biệt và mâu thuẫn thế nào, ít nhất đều có một điểm chung, đó là đều nguyện ý suy xét cho thiên hạ thương sinh, không hy vọng Cổ Thánh giới sinh linh đồ thán, triệt để diệt vong."

"Nếu có cách nào, có thể giúp cho Cổ Thánh giới tránh khỏi nỗi khổ binh đao, lê dân bách tính được an cư lạc nghiệp, bình an vô sự, như vậy dù cách đó là “đầu hàng” cũng không phải không thể cân nhắc."

"Rốt cuộc, đúng như lời hai vị thí chủ Vu, Mông vừa nói, vực ngoại Tinh Hải, Tiên giới Tiên Nhân, thực sự quá rộng lớn, quá cường đại, không nói những thứ khác, chỉ riêng bọn hắn thả một hai trăm bộ Vân Tần kim nhân xuống Cổ Thánh giới, chúng ta biết ngăn cản thế nào?"

Vấn đề Khổ Thiền đại sư đưa ra khá là bén nhọn, dùng một phương thức mà tất cả mọi người đều có thể hiểu được, hình dung chân thực về thực lực Tiên giới.

Đám đông ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều sa vào trầm tư.

Đúng vậy, gần gần một bộ Vân Tần kim nhân đã khiến bọn hắn sứt đầu mẻ trán, ngày xưa Vân Tần đế quốc cũng chỉ dựa vào mười hai bộ Vân Tần kim nhân liền có thể định cả thiên hạ!

Tiên giới lại có bao nhiêu Vân Tần kim nhân? Một hai trăm nhất định là có?

100 Vân Tần kim nhân đáp xuống Cổ Thánh giới, làm sao bây giờ?

"Quyền nghi chi kế cũng tốt, từ từ mưu đồ cũng được, hay là suy xét cho lê dân bách tính Cổ Thánh giới, chân tâm thật ý đầu hàng thế lực cường đại nào đó của Tiên giới, giành lấy che chở từ đối phương, những điều này đều là lựa chọn có thể cân nhắc, chẳng qua...”

Khổ Thiền đại sư quay sang nhìn chằm chằm Mông Xích Tâm và Vu Tùy Vân: "Hai vị thí chủ sao có thể khẳng định, người ta nguyện ý tiếp nhận chúng ta đầu hàng?"

"Nếu ở trong mắt người ta, Cổ Thánh giới chỉ là một hạt cát nho nhỏ, toàn bộ tu sĩ Cổ Thánh giới đều là con sâu cái kiến, không cần thiết phải tiếp nhận đầu hàng từ chúng ta, như vậy chẳng phải là chúng ta đang tự mình đa tình?"

"Chắc sẽ không!"

Mông Xích Tâm lắc đầu nói: "Chư vị chớ coi nhẹ bản thân, có lẽ vừa rồi lời của ta và Vu Tùy Vân nói hơi quá nặng, khiến chư vị cho là chúng ta thật sự hoàn toàn không sức đánh trả trước mặt Tiên giới, điều đó chưa hẳn là sự thật!"

"Chư vị chỉ cần nhìn tên “Lôi Vân Tiên Quân” này là biết, nếu Tiên giới thật sự coi chúng ta là con sâu cái kiến, như vậy nàng hẳn đã có thể dễ dàng giết chết chúng ta!"

"Nhưng mà, Lôi Vân Tiên Quân và nanh vuốt nàng điều chế ra dường như toàn được nhờ từ chiến giáp cổ quái và Vân Tần kim nhân, nếu tróc bong chiến giáp và Vân Tần kim nhân, chiến lực bản thân chưa hẳn đã lợi hại bằng chư vị, tiểu hoàng đế, ngươi nói có đúng không?"

Phượng Hoàng Đế cúi đầu, thành thật nói: "Đúng vậy, lúc tên “Lôi Vân Tiên Quân” này truyền thụ pháp thuật Tiên gia cho ta, ta cảm giác được, Tiên giới tựa hồ đặc biệt chú trọng chiến giáp và uy năng pháp bảo, đối với tu luyện bản thân chưa hẳn đã cường đại hơn chúng ta quá nhiều."

"Vậy là được rồi."

Mông Xích Tâm trầm ngâm nói: "Có lẽ về thực lực chỉnh thể Cổ Thánh giới không cách nào đánh đồng cùng Tiên giới, tỷ như Cổ Thánh giới chỉ có hai Hóa Thần, 300 Nguyên Anh, trong khi Tiên giới khả năng có mấy trăm Hóa Thần, mấy vạn Nguyên Anh. Đây là điều rất có thể."

"Nhưng Hóa Thần là Hóa Thần, Nguyên Anh là Nguyên Anh, những siêu cao thủ nhất lưu của Cổ Thánh giới chúng ta đặt ở tiêu chuẩn Tiên giới có lẽ đều không tính quá yếu, ít nhất cũng có giá trị lợi dụng, bằng không Lôi Vân Tiên Quân đã không nỡ giết Hàn Bạt Lăng, Thích Trường Thắng và Vạn Minh Châu, vì thế thậm chí không tiếc trở mặt cùng tiểu hoàng đế!"

"Ý Mông tiền bối là... "

Trong mắt Tề Trung Đạo lóe lên tinh mang: "Lôi Vân Tiên Quân thật ra là muốn lợi dụng chúng ta, đi Tiên giới chém giết cho nàng?"

"Rất có thể!"

Mông Xích Tâm gật đầu nói: "Bị người lợi dụng không có gì đáng sợ, chỉ cần chúng ta có giá trị lợi dụng, đánh giá để cùng đối phương cò kè mặc cả, như lời Thích Trường Thắng nói, dù là đầu hàng cũng phải đưa ra bảng giá phù hợp!"

"Giá tiền hợp lý thì dù bị người lợi dụng cũng đã sao? Các bộ lạc trên đại thảo nguyên U Vân chúng ta, mỗi khi gặp thiên tai, dê bò đông chết, sống không nổi nữa, tiếp nhận thuê mướn từ các đại tông phái và thế lực Trung Nguyên, đi chém giết thay cho người Trung Nguyên, đây không phải là chuyện thường tình sao?"

"Đã như vầy... "

Ánh mắt Tề Trung Đạo vẫn giữ nguyên vẻ sắc bén, dù là lúc đối mặt Hóa Thần cũng chưa từng có nửa điểm dao động: "Nếu Mông tiền bối đã sớm là “phe đầu hàng”, lại vì sao phải giết sạch những người đầu hàng Lôi Vân Tiên Quân?"

Mông Xích Tâm nhịn không được cười rộ lên, thản nhiên nói: "Đầu hàng cũng có dăm ba loại đầu hàng, không sai, sau khi nhận thức được sự bao la của Tiên giới và cường đại của Tiên Nhân, ta liền đưa ra phán đoán Cổ Thánh giới trừ đầu hàng Tiên giới ra thì không còn con đường thứ hai!"

"Có điều, đầu hàng mà ta suy xét là quyết định từ chỉnh thể Cổ Thánh giới, cùng nhau đầu hàng, cùng nhau ngồi xuống bàn điều kiện, cuối cùng tranh thủ đến lợi ích lớn nhất cho thế giới chúng ta!"

"Ta không dám nói bản thân mình không chút tư tâm, chẳng qua ta có thể thề với Tinh Hải vô tận trên đỉnh đầu, Mông Xích Tâm ta, trước đây sẽ không, hiện tại sẽ không, tương lai cũng vĩnh viễn sẽ không đặt tiền đồ và tương lai Cổ Thánh giới lên trên lợi ích cá nhân!"

"Nhưng những kẻ đầu hàng Lôi Vân Tiên Quân kia thì khác."

"Bọn chúng vì tư lợi riêng, tầm nhìn hạn hẹp, ti tiện vô sỉ, chẳng qua là bị chút lợi nhỏ Lôi Vân Tiên Quân ném ra hấp dẫn, cứ thế biến thành chó vẫy đuôi mừng chủ, sai bọn hắn cắn ai liền cắn người đó, thậm chí đến cả chiến hữu và huynh đệ trước kia đều không buông tha!"

"Sở dĩ bọn hắn đầu hàng hoàn toàn là vì bản thân, chỉ cần bản thân có được chút lợi ích, chúng tuyệt đối có thể bán đứng toàn bộ lợi ích Cổ Thánh giới mà không cần chớp mắt!"

"Nói trắng ra, mục tiêu bây giờ của chúng ta là tận lực bán ra Cổ Thánh giới với một cái giá thật tốt, thế thì cần gì phải giữ lại đám tiểu nhân hèn hạ vĩnh viễn chỉ biết nghĩ đến kiếm chác lợi riêng, người ta tùy tiện ném ra ba dưa hai táo, bọn hắn liền ngoắt ngoắt đuôi bán sạch Cổ Thánh giới!"

"Đây cũng chính là lý do vừa rồi ta và Vu Tùy Vân luôn miệng kêu gào, đoàn kết, chúng ta nhất định phải đoàn kết!"

"Đầu hàng cũng cần nghệ thuật, khi bộ tộc thảo nguyên đầu hàng vương triều Trung Nguyên cũng thường gặp phải loại chuyện này, vương triều Trung Nguyên cố ý tung ra chút lợi nhỏ hấp dẫn một bộ phận bộ tộc thảo nguyên, trước thu mua bọn hắn, chôn một chiếc đinh vào trong thảo nguyên, châm ngòi ly gián các bộ tộc, từ đó làm gay gắt mâu thuẫn giữa các bộ tộc, khiến các bên tự giết lẫn nhau, chia năm xẻ bảy, tất cả đều bị suy yếu!"

"Cuối cùng, vương triều Trung Nguyên không cần tốn nhiều sức lực liền dễ dàng thu phục toàn bộ thảo nguyên, mà những bộ tộc bị thu mua kia cũng rơi xuống kết cục thỏ chết chó hầm!"

"Linh Thứu đạo hữu, ở Vu Nam các ngươi, chuyện như vậy cũng thường xảy ra, nhìn mãi quen mắt rồi, đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment