Chương 1515: Lai lịch Lôi Vân Tiên Quân
Chương 1515: Lai lịch Lôi Vân Tiên QuânChương 1515: Lai lịch Lôi Vân Tiên Quân
Tâm tạng Lý Diệu giằng co kịch liệt giữa đập loạn và đứng im, mặt trầm như nước, khẽ gật đầu, khàn khàn nói: "Không sai, phân hoá lợi dụ, tiêu diệt từng bộ phận là trò hay sở trường của vương triều Trung Nguyên, nếu các bộ tộc Man Hoang đều đoàn kết một lòng, lúc đó vương triều Trung Nguyên mới thực sự đau đầu!"
"Há chỉ có bộ tộc Man Hoang các ngươi là như thế, dù là đám giặc cỏ chúng ta chẳng phải cũng như vậy?"
Thích Trường Thắng lại phun một bãi nước miếng, oán hận nói: "Mấy năm trước, ở Tây Bắc đạo đâu chỉ có mỗi “Hỗn Thiên quân” của lão Thích, mà có tận hai ba mươi cỗ đại quân lưu dân khác nhau!"
"Khi đó, lão Thích đã tận tình khuyên nhủ đầu lĩnh những thế lực lưu dân kia, rằng mọi người tiếp nhận triều đình chiêu hàng thì cũng không sao, chẳng qua trong lòng nhất định phải rõ ràng, phải hiểu thân phận mình rốt cục là gì, triều đình há sẽ chân tâm thật ý tin tưởng chúng ta?"
"Cho nên, giữa chúng ta nhất định phải đoàn kết, dù là đầu hàng cũng phải bán cho được cái giá tốt, hơn nữa sau khi đầu hàng tuyệt đối không thể tự giết lẫn nhau, động thủ với huynh đệ ngày xưa!"
"Chim hết cất cung, thỏ chết chó hầm, sở dĩ triều đình tiếp nhận một ít thế lực lưu dân đầu hàng, chính là bởi còn có càng nhiều thế lực lưu dân cần đối phó! Nếu hết thảy lưu dân đều bị tiêu diệt rồi, những kẻ đầu hàng khi trước cần gì phải giữ lại nữa?"
"Nhưng vẫn cứ có không ít thủ lĩnh không nghe, triều đình chẳng qua chỉ ném ra nửa khúc xương không dính chút thịt, thế mà đã gấp gáp nhào tới vẫy đuôi mừng chủ, chấp nhận chiêu hàng, sau đó liền trở mặt, tự cho mình thật sự là vương sư, quay đầu lại đánh chính những huynh đệ kề vai chiến đấu lúc xưa!"
"Kết quả thì sao, chỉ vài ba năm, dại quân lưu dân trên Tây Bắc đạo tự giết lẫn nhau, binh nhung tương kiến, không bị triều đình thanh trừ thì cũng bị người nhà xử đẹp! Ngay mùa đông năm trước, Hỗn Thiên quân của lão Thích cũng bị đám tay sai kia cắn xé, bị đánh cho thất linh bát lạc, chính bản thân lão Thích cũng phải chui xuống đất, trốn đông trốn tây như chuột!"
"Sau cùng, các ngươi đoán xem thế nào, đám thủ lĩnh đầu hàng khi trước vung hết khí lực ra đi đánh đồng bạn ngày xưa, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, dần dần tiêu hao sạch sẽ! Bọn hắn còn tưởng sẽ được triều đình khen thưởng, kết quả lão Thích còn chưa chết, bọn hắn lại đều bị triều đình khép tội “mưu nghịch”, tận diệt, ha ha ha ha, tiểu hoàng đế, đây là chủ ý của ngươi phải không?"
Phượng Hoàng Đế nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Bọn hắn vốn là hạng tội ác tày trời, phát rồ mất trí, triều đình trước tạm dùng bọn hắn chẳng qua là quyền nghi chi kế, chứ sao có thể thật tâm chiêu an, cho chúng đường đường chính chính làm mệnh quan triều đình?"
"Tây Bắc như thế, Đông Nam cũng là như thế!"
Bạch Liên lão mẫu Vạn Minh Châu thét to: "Trong Bạch Liên giáo của ta cũng không thiếu hạng người vì chút lợi nhỏ mà bán đứng tổ chức, ngả về phía triều đình, chẳng qua đám khốn khiếp không cốt khí và tầm nhìn ấy thường thường không đắc ý được lâu, sau khi triều đình ép khô giá trị liền bị vứt đi như vải rách, rơi xuống kết cục vô cùng thê thảm!"
"Chư vị nói chí phải, đây là ví dụ điển hình của việc thiếu đoàn kết, để cường địch bên ngoài thừa cơ lợi dụng, cuối cùng sụp đổ!"
Mông Xích Tâm tổng kết nói: "Hiện tại chư vị hẳn cũng hiểu được, vì sao chúng ta nhất định phải giết chết những kẻ vì tư lợi mà theo địch, ti tiện vô sỉ kia rồi chứ!"
"Đầu hàng hay huyết chiến, dù đầu hàng, lại nên đầu hàng thế lực nào trong Tiên giới. . . Những vấn đề này, mọi người có thể từ từ thảo luận, vô luận cuối cùng đưa ra kết luận gì, chúng ta đều tiếp nhận."
"Nhưng bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đoàn kết, phải dùng một lập trường thống nhất đi đối mặt Tiên giới!"
"Cổ Thánh giới chỉ phát ra một tiếng nói, tuyệt không thể có người nào ném ra đại cục Cổ Thánh giới, lén lút chạy đi tiếp xúc cùng Tiên giới, mưu lợi cho bản thân, tiếp nhận chiêu hàng của Tiên giới!"
"Nếu thật sự xuất hiện phản đồ như vậy, giết không cần luận!"
Lúc nói lời này, giọng Mông Xích Tâm vô cùng nghiêm lệ, sát ý hùng hồn của "Lang Thần" như cuồng phong xen lẫn đao mang phủ khắp toàn trường!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Diệu đều cảm giác được như có mấy chục thanh đao thép đang hung hăng giảo loạn trong lồng ngực và não vực, khiến bọn hắn không khỏi bất giác rùng mình.
"Được rồi, chư vị đã làm rõ cục diện trước mắt, ta chỉnh lý lại lần nữa, để xem mọi người liệu có thể đạt thành nhận thức chung không."
Vu Tùy Vân xen vào giữa Mông Xích Tâm và mười đại Nguyên Anh, thoáng hòa hoãn bầu không khí, bình tĩnh nói: "Thứ nhất, ta mặc kệ chư vị rốt cục có lập trường và trận doanh thế nào, cũng không quản giữa các ngươi trước kia có bao nhiêu mâu thuẫn khúc mắc, tóm lại, ta tin tưởng chư vị đều nguyện ý cân nhắc vì đại cục Cổ Thánh giới, chứ không chỉ tính toán được mất cho lợi ích cá nhân, đúng không?"
Số đông Nguyên Anh ngơ ngác nhìn nhau, Khổ Thiền đại sư là người đầu tiên gật đầu: "A Di Đà Phật, nếu thật có thể bảo trụ Cổ Thánh giới bình an vô sự, bần tăng dù bị phanh thây xé xác, thịt nát xương tan, vĩnh viễn đọa vào địa ngục cũng vui vẻ chịu đựng!"
Các Nguyên Anh còn lại tuy không được đại từ đại bi như vậy, song cũng không phải hạng tiểu nhân vì tư lợi như bè lũ xu nịnh của sáu đại phái, lần lượt gật đầu.
"Được, nếu tất cả mọi người đã suy xét cho tương lai Cổ Thánh giới, như vậy để bảo trụ thế giới chúng ta, chúng ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, huyết chiến, đầu hàng, âm mưu, phản bội. ... . Hết thảy ý tưởng dù là hão huyền nhất cũng có thể lấy ra thảo luận, không cần có nửa điểm cố kỵ, cũng không phải chịu ước thúc từ bất cứ kẻ nào. Các ngươi tán đồng điểm này không?"
Số đông thoáng trầm ngâm một lát, sau cùng đều lần lượt gật đầu.
Bảo trụ Cổ Thánh giới đương nhiên là ưu tiên hàng đầu, còn có pháp tắc rắm chó nào có thể đứng trên ưu tiên đó nữa?
"Thứ ba... "
Vu Tùy Vân khá là hài lòng với sự tỉnh táo và lý tính của phần đông Nguyên Anh, tiếp tục nói: "Lúc thảo luận, mỗi người đều có thể tùy ý phát biểu ý kiến riêng, đánh võ mồm thế nào cũng được, nhưng ta hi vọng sau cùng mọi người có thể đạt thành ý kiến nhất trí."
"Mười hai người chúng ta là bình đẳng, bởi vì mỗi người đều có năng lực cải biến tương lai Cổ Thánh giới, cho nên ta hi vọng quyết định sau cùng sẽ giành được tán thành từ tất cả mười hai người, ai nấy đều thật tâm hướng về một nơi, dùng sức cùng một hướng, chung tay gắng sức vì tương lai Cổ Thánh giới!"
"Nếu ai có ý kiến không đồng tình, nhất định phải thẳng thắn nói ra, tuyệt không thể lén lút hành động riêng rẽ! Đương nhiên, đối với ý kiến không đồng tình, dù chỉ là một người trong đó không đồng tình, mười một người còn lại đều phải chăm chú lắng nghe, nghiêm túc đối mặt, cố gắng tìm ra phương án giải quyết vẹn toàn!"
"Chỉ như thế, Cổ Thánh giới mới có thể tiếp tục sinh tồn trong Tinh Hải hắc ám quỷ quyệt, mới có thể đối mặt với nghiền áp từ quái vật “Tiên giới”, vì bản thân tranh thủ đến lợi ích tối đa, vì toàn bộ Cổ Thánh giới và tất cả Tu Chân giả cùng lê dân bách tính đánh cược ra một tương lai tươi sáng!"
"Chư vị, ba điều ở trên, mọi người đồng ý chứ?"
Ánh mắt Vu Tùy Vân hết sức thanh tịnh, mang đầy vẻ mong chờ chăm chú nhìn mọi người.
"Đồng ý."
Tề Trung Đạo nghiêm mặt nói.
"A Di Đà Phật, Vu thí chủ một lòng suy nghĩ cho thiên hạ thương sinh, bần tăng không có gì dị nghị."
Khổ Thiền đại sư chắp tay trước ngực nói.
"Lão ăn mày cũng cảm thấy có thể!"
Ba Tiểu Ngọc nắm chặt lấy cán tẩu thuốc gãy, miệng nói.
"Đồng ý!"
Hàn Bạt Lăng nhìn sư phụ Mông Xích Tâm một cái, chém đinh chặt sắt nói.
"Đồng ý!"
Thích Trường Thắng và Vạn Minh Châu cũng tán đồng.
"Trẫm, đồng ý!"
Phượng Hoàng Đế do dự nửa buổi, cuối cùng trầm giọng nói.
"Ta thế nào cũng được, đồng ý thì đồng ý thôi, chỉ hy vọng Tiên giới có thể tồn tại kiếm thuật càng cao minh."
Yến Ly Nhân ngáp nói.
"Ta "
Lý Diệu như thiểm điện quét mắt liếc Long Dương Quân một cái, Long Dương Quân lại gật đầu trước cả hắn: "Đồng ý!"
"Được!"
Vu Tùy Vân và Mông Xích Tâm liếc nhau, rốt cục buông lỏng một hơi, mỉm cười nói: "Chư vị đều là người hiểu đạo lý, biết đại thể, có tầm nhìn xa. Vậy là tốt nhất, chúng ta vốn tưởng rằng, chỉ riêng việc đoàn kết chư vị cường giả Cổ Thánh giới đã phải mất thời gian một năm nửa năm!"
"Xem ra trời xanh có mắt, mệnh Cổ Thánh giới chưa đến đường cùng, nói không chừng còn có thể giành được cơ duyên, khiến cho thế giới chúng ta lần nữa bừng lên sinh cơ, bước lên một con đường phát triển hoàn toàn mới!"
Lời an ủi này ngược lại thoáng làm dịu thần kinh vẫn luôn căng cứng của mọi người, trên mặt ai nấy rốt cục lộ ra ý cười có phần miễn cưỡng.
Mệnh không đến đường cùng, mệnh không đến đường cùng, chỉ hy vọng Cổ Thánh giới thật sự chưa đến đường cung, còn có thể hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai!
"Vu đại tỷ, Mông tiền bối, Tiên giới thần bí khó lường, chúng ta lại hoàn toàn không biết gì về ngoại vực."
Tề Trung Đạo hỏi: "Ngàn đầu vạn tự, rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu?"
"Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt."
Vu Tùy Vân chỉ vào Lôi Vân Tiên Quân đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất: "Khách từ Tiên giới đã thành tù nhân trong tay chúng ta, từ trên người nàng chẳng phải rất dễ mở ra đột phá khẩu ư?"
"Có điều, trước khi thẩm vấn nàng, Hoàng Đế, ngươi nói trước về lai lịch Lôi Vân Tiên Quân này xem, ngươi và nàng rốt cục quen biết ra sao?"
"Bá bá bá bá!"
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên thân Phượng Hoàng Đế, ngay cả Lý Diệu cũng không kềm nén được hiếu kỳ, rất muốn làm rõ tại sao bộ đội đặc chủng đế quốc lại chỉ có mình nàng?
Địa vị Phượng Hoàng Đế trong đám Nguyên Anh vốn đã hết sức khó xử, lúc này lại bị rất nhiều cao nhân tiền bối nhìn chằm chằm, càng là xanh cả mặt, cắn môi, trầm ngâm nửa buổi mới nói: "Trẫm. . . quen biết “Lôi Vân Tiên Quân” này từ hơn năm năm trước!"
"Lúc ấy trẫm còn được gởi nuôi trong “Lôi Vũ Thần Điện” thuộc Tổ miếu ngoại ô, là cô gia quả nhân, nhàn vân dã hạc, tình cảnh không được tốt cho lắm."
"Chẳng qua trẫm rốt cục vẫn có thân phận hoàng tử, xưa nay lại chưa từng lẫn vào tranh quyền đoạt lợi với rất nhiều hoàng tử còn lại, ngược lại được cái thanh tĩnh, có thể tập trung tinh thần tu luyện, đồng thời các loại tài nguyên tu luyện lại không khiếm khuyết, thế nên tốc độ tu hành cực nhanh, khi đó đã leo lên cảnh giới Kết Đan!"
Huyết mạch hoàng tộc vốn là một đời một đời cường giả truyền thừa xuống, cũng có chút huyền diệu không tầm thường, lại thêm không thiếu các loại tài nguyên và công pháp, cho nên tốc độ tu hành của hoàng tộc thường đều nhanh hơn các tu sĩ khác một ít.
Phượng Hoàng Đế tuổi còn nhỏ đã là Kết Đan, đặt ở trình độ bình quân của Tu Chân giới mà nói, quả thực đã được xem như phượng mao lân giác, nhưng đặt trong hoàng tộc ngàn năm thì cũng là không tính là kinh thế hãi tục.
Phượng Hoàng Đế nhíu mày, tựa hồ đang nhớ lại một đêm năm năm trước: "Trẫm nhớ, đó là một buổi tối năm năm trước, ngày ấy trẫm tu luyện đặc biệt vất vả, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, lại phục dụng một ít thuốc Ngưng Hồn an thần, buổi tối ngủ rất say, cả đêm gần như không mơ thấy gì."
"Nhưng mà, trước bình minh ngày hôm sau, đúng thời điểm hắc ám nhất, trẫm bỗng mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mộng cảnh lần đầu tiên gặp được “Lôi Vân Tiên Quân” !"