Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1565 - Chương 1532: Sự Nguy Hiểm Của Người Mình

Chương 1532: Sự nguy hiểm của người mình Chương 1532: Sự nguy hiểm của người mìnhChương 1532: Sự nguy hiểm của người mình

Long Dương Quân như quỷ mị, vô thanh vô tức chui vào khoang Lý Diệu, hơn nữa còn cẩn thận dùng gót chân gài cửa lại.

Da gà nổi lên đầy quanh thân Lý Diệu, từng thần kinh và cơ bắp đều sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.

"Sao thế, ngươi hình như rất đề phòng ta, thậm chí còn cẩn thận hơn cả lúc nhìn thấy hai Hóa Thần lão quái, có cần thiết phải vậy không?"

Long Dương Quân liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười nói: "Ta còn tưởng, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng một phe."

"Chính bởi vì chúng ta cùng một phe, cho nên mới phải càng thêm cẩn thận, ít nhất ta không cần lo lắng hai Hóa Thần lão quái kia sẽ từ phía sau lưng hung hăng chọc ta một đao!"

Lý Diệu nói: "Ngươi chạy tới đây làm gì, không sợ người khác hoài nghi à?"

"Đột nhiên biết được “Tiên giới” bao la, vũ trụ bát ngát, tâm thần kích đãng muốn tìm đạo hữu nghiên cứu thảo luận một phen thì có gì mà phải hoài nghi?"

Long Dương Quân cười tủm tỉm nói: "Huống hồ, trước khi tới tìm ngươi, ta cũng đã tìm tới đám người Hàn Bạt Lăng, Thích Trường Thắng và Vạn Minh Châu, chúng ta đều là “tứ hung” mà, tự nhiên có không ít lời để nói, ta và bọn họ từng thảo luận qua, lập trường của ngươi có hơi mơ hồ, không nhất định sẽ đứng về phía Đại Càn, chỉ cần thêm chút lung lạc, rất có khả năng sẽ ngả về phía “tứ hung”, cho nên ta tới du thuyết ngươi, hợp tình hợp lý đấy chứ!"

Lý Diệu thở dài một hơi, nhíu mày, hạ giọng nói: "Rốt cục ngươi tới làm gì, muốn hỏi xem hai tên Hóa Thần đã nói gì với ta à?"

"Những chuyện kia bọn hắn đã công khai rồi, hai đại Hóa Thần không ngờ lại nguyện ý cầm ra Cự Thần Binh và cách điều khiển, quả nhiên có phách lực! Lòng dạ và đảm phách như thế không phải Nguyên Anh tầm thường có thể có được! Khó trách một trăm năm trước Tu Chân giới có nhiều anh hùng hào kiệt như vậy, mà cũng chỉ hai người bọn họ là bước lên được Hóa Thần!"

Long Dương Quân thoáng dừng lại, ánh mắt như điện quét từ trên xuống dưới Lý Diệu một lần, cuối cùng nói: "Ta đến đây là vì đột nhiên nghĩ tới một chuyện muốn nhắc nhở ngươi."

Lý Diệu lại đề cao ba phần cảnh giác: "Ngươi nghĩ đến chuyện gì?"

"Ta đột nhiên nghĩ đến, Hắc Dạ Lan là nữ gián điệp đế quốc Chân Nhân Loại, nàng hao tổn tâm cơ muốn sưu tập lượng lớn tài nguyên, kiến tạo một tòa “Tế Thiên Thần Đàn” để liên lạc cùng hang ổ hạm đội Hắc Phong, chỉ tiếc thất bại trong gang tấc, bị chúng ta bắt được!"

"Như vậy, nếu giờ phút này ở Cổ Thánh giới còn có giáp điệp thế lực Tinh Hải khác ẩn núp, liệu phải chăng người kia cũng có một pháp bảo tương tự “Tế Thiên Thần Đàn”, có thể liên lạc với bên ngoài, kêu gọi viện quân từ quê nhà tới?"

"Hoặc giả như chúng ta vừa ở chỗ này bắt tay cùng Hắc Dạ Lan, chuẩn bị triển khai hợp tác với đế quốc Chân Nhân Loại, bỗng đột nhiên trên đỉnh đầu chợt xuất hiện hạm đội của một thế lực Tinh Hải khác, vậy chúng ta chẳng phải đều thành trò cười?"

"Linh Thứu Thượng Nhân, ngài nói xem, thế có đúng không?"

Long Dương Quân cười rất tươi.

Giờ nàng đang mặc nam trang, bộ dáng như một nho sinh trung niên vô cùng tuấn tú.

Chỉ là so với văn nhân nho sinh thực thụ lại thiếu đi ba phần anh khí, nhiều thêm chút ít "vũ mị" .

Càng giống với bộ dạng của thái giám phục vụ hoàng đế trong cung.

Từng sợi lông măng sau ót Lý Diệu dựng đứng cả lên, hai mắt nheo lại thành hình thanh loan đao, ngữ điệu thoáng có vẻ nguy hiểm, gằn từng chữ nói: "Rốt cục ngươi muốn nói gì gì, “vương công”?"

Hai bên đều có thóp ở trong tay đối phương, Lý Diệu không tin Long Dương Quân thật sự dám phun ra bí mật của hắn.

Dù thật sự trở mặt, Lý Diệu còn có cơ hội đại diện Liên Bang đưa ra bảng giá, còn tên nhân yêu (gay) đến từ tiền sử như Long Dương Quân thì tuyệt đối không có kết cục tốt!

"Không có gì, ta nói rồi, ta chỉ là muốn nhắc nhở Linh Thứu Thượng Nhân một câu, ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ, dù ngươi thật sự nắm trong tay pháp bảo tương tự “Tế Thiên Thần Đàn”, song tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, đừng tuồn tin cho người nhà, ách, tám chín phần mười không phải Thánh Ước Đồng Minh, mà là Tinh Diệu Liên Bang, đúng chứ? Ta thấy ngươi cũng không giống loại vô tình vô nghĩa, mất hết tính người kia!"

Long Dương Quân lại liếc Lý Diệu một cái, tiếp tục cười nói: "Đừng truyền tin ra bên ngoài, bởi vì thứ nhất, ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, tuyệt không cho ngươi làm vậy; thứ hai, làm vậy đối với ngươi và thế lực sau lưng ngươi đều không có lợi!"

Ánh mắt Lý Diệu ngưng tụ lóng lánh như đao mang: "Ngươi chuẩn bị đầu hàng đế quốc?"

"Ta còn chưa nghĩ kỹ, chẳng qua có gì mà không thể?"

Long Dương Quân điềm nhiên nói: "Thánh Ước Đồng Minh sùng bái Bàn Cổ Tộc tự nhiên là đại địch của ta, đế quốc và Liên Bang tựa hồ đều sùng bái Nữ Oa tộc, ta lại là truyền nhân Nữ Oa, chọn Liên Bang hay đế quốc chẳng phải đều như nhau?"

Lý Diệu trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Vì sao lại nói, truyền tin ra ngoài đối với ta không có lợi?"

"Rất đơn giản."

Long Dương Quân không nhanh không chậm nói: "Ngươi truyền tin ra ngoài có thể tạo được tác dụng gì? Cùng lắm là như Hắc Dạ Lan, triệu hoán thế lực đến quê nhà, dựa vào vũ lực cường hoành bắt thổ dân Cổ Thánh giới chúng ta cúi đầu?"

"Chẳng qua, sau khi thấy được phong thái hành sự của đám Mông Xích Tâm, Hàn Bạt Lăng, Tề Trung Đạo …vân vân, liệu ngươi có nghĩ tới một vấn đề. Mặc dù ngươi thật sự có thể triệu hoán hạm đội cường đại tới, mà chúng ta sau khi xem xét tình thế quả nhiên cũng lựa chọn đầu hàng, nhưng loại đầu hàng này liệu có thật tâm? Các ngươi thật sự dám tiếp nhận chúng ta đầu hàng?"

Lý Diệu sửng sốt, sa vào trầm tư.

Long Dương Quân khẽ cười nói: "Lúc ta mới vào chẳng phải ngươi cũng nói, so với kẻ địch quang minh chánh đại, “người nhà” có thể chọc đao sau lưng ngươi bất cứ lúc nào mới càng đáng sợ! Ngươi hi vọng biến thổ dân Cổ Thánh giới chúng ta thành “người nhà” nguy hiểm đó ư?"

"Đừng nói hạng nhân vật siêu nhất lưu như Mông Xích Tâm, Hàn Bạt Lăng, Tề Trung Đạo, dù có là hạng ngây thơ như “Phượng Hoàng Đế”, ngươi thực sự cho rằng, đứa nhóc kia sẽ thật tâm khuất phục dưới vũ lực của các ngươi, buông bỏ ngôi vị “Cửu Ngũ Chí Tôn”, một lòng hiệu lực cho các ngươi?"

"Huống hồ, vũ lực các ngươi phỏng chừng cũng sẽ không quá cường đại, ít nhất sẽ không cường đại bằng đế quốc. Nếu hôm nay chúng ta có thể bởi vì sự cường đại của các ngươi mà đầu hàng một lần, sao biết ngày mai lúc hạm đội Hắc Phong xuất hiện, chúng ta không thể bởi vì bọn họ càng cường đại mà đầu hàng lần thứ hai?"

"Cho nên, dù ngươi có thể triệu hoán hạm đội từ quê nhà tới, lại có ích gì? Chẳng qua là không công đẩy chúng ta về phía đế quốc thôi!"

Khóe mắt Lý Diệu không ngừng run rẩy: "Ngươi không cần đe dọa ta, làm vậy chẳng nghĩa lý gì đâu, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi thừng!"

"Không sai, cho nên ta mới có ý tốt đến nhắc nhở ngươi."

Long Dương Quân nói, "Trừ phi, mười tên siêu cấp cao thủ còn lại đều “chân tâm thật ý” đứng về phía Tinh Diệu Liên Bang, bằng không, chúng ta đầu hàng cũng chẳng nghĩa lý gì!"

Lý Diệu hừ lạnh một tiếng nói: "Chân tâm thật ý? Cùng một đám Nguyên Anh, Hóa Thần nói chân tâm thật ý? Trong lúc cấp bách làm sao mà làm được?"

"Ta có thể nghĩ cách, ta sẽ giúp ngươi."

Long Dương Quân nói: "Chỉ cần ngươi đừng quên lời hứa của mình, còn nhớ chiếc chiến hạm Nữ Oa này là của ta, sau khi chuyện thành công, các ngươi sẽ phải toàn lực giúp ta sữa chữa chiếc chiến hạm này!"

Lý Diệu trầm ngâm một lát, rồi trịnh trọng gật đầu nói: "Được, điều này ta có thể làm, chiếc chiến hạm này đích thật là của ngươi, chỉ cần ta và ngươi hợp tác, chúng ta sẽ giúp ngươi sửa nó, đồng thời cung cấp đủ nhân viên cho ngươi đi thuyền đến đầu bên kia Tinh Hải cũng được! Chỉ có điều, sau khi sửa xong chiếc chiến hạm này, ngươi muốn làm gì?"

"Giờ ta còn chưa nghĩ tới."

Long Dương Quân khẽ than thở một tiếng: "Chẳng qua, sẽ có một ngày nào đó ta nhớ lại sứ mạng thực sự của mình."

"Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, nói thật, nếu như không phải sợ hãi đế quốc Chân Nhân Loại quá cường đại, rất có khả năng bất chấp thủ đoạn cướp đoạt chiến hạm này, ta tuyệt đối sẽ không chọn hợp tác với thế lực tiểu quốc biên thùy nhỏ yếu như các ngươi."

"Nếu các ngươi cảm thấy ta một thân một mình, mềm yếu có thể khi nhục, ha ha, cứ việc thử xem."

Tiếng cười của Long Dương Quân khiến Lý Diệu không rét mà run, hắn vội vàng lắc đầu nói: "Chúng ta tự nhiên sẽ tận lực giữ lời, chẳng qua rốt cục ngươi định làm thế nào để khiến mười tên siêu cấp cao thủ còn lại đều “Chân tâm thật ý”?"

"Ba ngày sau mọi người lần nữa tụ hội, đến khi đó ngươi tự nhiên sẽ biết."

Ý cười trên mặt Long Dương Quân càng thêm thần bí khó lường, nói khẽ: "Chẳng qua, điều này còn phải tùy thuộc tình hình Tinh Diệu Liên Bang các ngươi, nếu Tinh Diệu Liên Bang chỉ là đống bùn nhão không dựng được tường, ta đây dù có năng lực thông thiên triệt địa cũng không cách nào thay đổi Càn Khôn!"

"Đợi một chút!"

Lý Diệu cắn răng nói: "Cho tới giờ khắc này, ta vẫn không thừa nhận mình đến từ Tinh Diệu Liên Bang!"

"Ha ha, vậy lại càng hay!"

Đáy mắt Long Dương Quân tán ra thần thái chế nhạo, cười hì hì nói: "Nếu ngươi không liên quan gì tới Tinh Diệu Liên Bang, vậy thì ba ngày sau, trong hội nghị quyết định vận mệnh Cổ Thánh giới, ngươi nhất định sẽ không phản đối ý kiến của ta!"

Long Dương Quân đi rồi, đi bất ngờ giống như lúc nàng xông vào đây vậy.

Lý Diệu sửng sốt hồi lâu, thở một hơi thật dài, dùng sức xoa nắn khuôn mặt cứng ngắc một phen.

Mười đại Nguyên Anh, hai đại Hóa Thần, quả thực không một ai là hạng dễ đối phó!

Còn ba ngày.

Trong ba ngày này, mọi người tỉ mỉ nghiên cứu hết thảy lời khai của Hắc Dạ Lan, đối với tất cả thế lực trong Tinh Hải và lịch sử văn minh nhân loại đều hiểu rõ đại khái.

Tiếp sau đó, bọn hắn sẽ đưa ra quyết định đối với tương lai Cổ Thánh giới, thậm chí là tương lai Tinh Diệu Liên Bang, đế quốc Chân Nhân Loại và trọn cả phiến Tinh Hải!

Rốt cục bọn hắn sẽ đưa ra quyết định thế nào?

Chọn lập tức đầu hàng đế quốc Chân Nhân Loại? Bắt tay cùng hạm đội Hắc Phong tiến công Tinh Diệu Liên Bang sao?

Trong hồ lô của Long Dương Quân cuối cùng bán thuốc gì, chiến sĩ tinh nhuệ của Nữ Oa tộc này đã trùng sinh xuyên qua mấy chục vạn năm, liệu có thật sự. . . quên mất sứ mạng của mình?

Hoặc là, nàng đã hồi tưởng lại được một bộ phận sứ mạng, nhưng “sứ mạng” này lại có điều gì đó không thể cho ai biết?
Bình Luận (0)
Comment