Chương 1535: Lựa chọn khó khăn của Khổ Thiền
Chương 1535: Lựa chọn khó khăn của Khổ ThiềnChương 1535: Lựa chọn khó khăn của Khổ Thiền
“Minh chủ Tu Chân giới” Tề Trung Đạo cùng với “lãnh tụ khởi nghĩa nông dân” Vạn Minh Châu đều lựa chọn ngả về phía đế quốc, những người còn lại còn cần phải nói nữa ư?
Quả nhiên, Vạn Minh Châu vừa ngồi xuống, một "lãnh tụ khởi nghĩa nông dân" khác, một kẻ càng thêm coi trời bằng vung, "Hỗn Thiên Vương" Thích Trường Thắng liền bật cười quái dị, nói: "Bạch Liên thánh mẫu nói không sai, nếu trong thể chế đế quốc Chân Nhân Loại đã có điều khoản “quyền tự trị”, như vậy ở nơi khác đế quốc thực hành chế độ gì, đối xử với con dân của mình ra sao, thật ra chẳng hề liên quan tới chúng ta! Chúng ta chỉ cần cam đoan Cổ Thánh giới do chúng ta định đoạt là được!"
"Thời buổi này, có binh có lương là trùm, chỉ cần nắm đấm chúng ta đủ mạnh, dù đầu hàng đế quốc, đối phương cũng hẳn nhúng tay vào chuyện nội bộ chúng ta! Mặt khác, nếu thực lực chúng ta chẳng đáng là gì nếu so với đế quốc, như vậy chúng ta có giãy dụa thế nào cũng là dư thừa!"
"Thế nên, ta cũng tán thành trước đầu hàng đế quốc rồi tính, cùng lắm thì sau này lại làm phản, có gì đâu, dù sao chúng ta cũng quen với chuyện như thế rồi! Đương nhiên điều kiện nhất định phải đàm thỏa, không thể chỉ vì chút lợi nhỏ mà tùy tiện bán ra nhiều Nguyên Anh và Hóa Thần như vậy được! Muốn thuê chúng ta đánh nhau? Được thôi, chân kim bạch ngân cầm ra đây!"
Bản sắc thủ lĩnh lưu dân quả nhiên không đổi, cũng rất thẳng thắn, tay gõ lên bàn, mặt mày hớn hở, nói xong còn vân vê râu dưới cằm, cười hì hì nhìn Yến Ly Nhân ở bên cạnh: "Yến đạo hữu, ta nói xong rồi, lão huynh ngươi còn có cao kiến gì không?"
"Ta thế nào cũng được."
Yến Ly Nhân vuốt vuốt đầu trọc, thản nhiên nói: "Nếu đế quốc Chân Nhân Loại đã là một trong hai thế lực siêu cường tranh bá tinh thần đại hải, chẳng hẳn phải có kiếm pháp và bí kiếm thuộc hạng cường đại trong các nền. . . văn minh tu tiên hiện đại, ta rất muốn đi kiến thức một phen, xem kiếm chiêu của Tu Tiên giả rốt cuộc sắc bén cỡ nào? Đế quốc, cứ đế quốc đi!"
Đám đông lên tiếng khiến tâm tình Lý Diệu càng lúc càng lạnh, như sắp ngưng kết ra một tầng xác băng, ánh mắt mong đợi quay sang dừng ở trên người Ba Tiểu Ngọc.
Ba Tiểu Ngọc chính là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, ghét ác như cừu a!
Hắn chắc sẽ không đồng ý với hành vi coi dân chúng bình thường là “người vượn” của đế quốc Chân Nhân Loại đâu?
Quả nhiên, Ba Tiểu Ngọc lộ vẻ do dự, giãy dụa thậm chí là thống khổ, giống như sa vào một mảnh đầm lầy vô hình, đến cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Hắn gian nan thở dốc giây lát, môi khô khốc không ngừng rung động, dưới ánh nhìn chằm chằm của đám đông, im lặng một lúc lâu, thẳng đến khi Mông Xích Tâm lên tiếng thúc giục mới khàn khàn đáp: "Ta… ta bỏ quyền được không?"
Mông Xích Tâm nhướng mày nói: "Ba đạo hữu, sao lại “bỏ quyền”?"
Ba Tiểu Ngọc nhắm mắt lại, chán nản nói: "Ta thật sự không cách nào tiếp nhận lý niệm của đế quốc Chân Nhân Loại, thứ quốc gia xem người bình thường là chó lợn đó, tay đây không thể làm bạn với chúng dù chỉ một ngày!"
"Nhưng mà, ta cũng biết sự cường đại của đế quốc Chân Nhân Loại. Nếu chúng ta thật sự đối địch với chúng, Cổ Thánh giới nhất định sẽ phải nghênh đón một trường hạo kiếp!"
"Vô số người sẽ chết, vô số người sẽ nhà tan cửa nát, vô số người sẽ rên xiết trong liệt diễm hừng hực, mà dù chúng ta trả ra đại giá thảm liệt như thế, liều chết kháng cự, tắm máu phấn chiến, đánh đến tận người cuối cùng, thì tính mạng tất cả mọi người đều không làm được gì, không ngăn cản được gót sắt đế quốc Chân Nhân Loại tiến về phía trước!"
"Ta không thể ích kỷ như vậy, không thể… không thể bởi vì yêu ghét của riêng bản thân mà kéo kéo Cổ Thánh giới bồi táng cùng!"
"Các ngươi… các ngươi phân tích không sai, hoặc nói cách khác, hiện tại đầu hàng đế quốc Chân Nhân Loại là lối thoát tốt nhất cho Cổ Thánh giới."
"Ta không muốn đầu hàng đế quốc Chân Nhân Loại, nhưng cũng không muốn ngăn cản các ngươi tìm kiếm lối thoát cho Cổ Thánh giới, thế nên ta chọn “bỏ quyền”!"
"Thì ra là thế."
Mông Xích Tâm như có điều suy nghĩ, gật gật đầu rồi nói tiếp: "Như vậy, chờ chúng ta thật sự quy thuận đế quốc, Cổ Thánh giới trở thành lãnh thổ đế quốc, Ba đạo hữu định tự xử thế nào?"
Sắc mặt Ba Tiểu Ngọc vô cùng u ám, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng buồn bã nói: "Ta nghĩ, dù là ở cái gọi là thời “văn minh tu tiên hiện đại” thì chắc cũng vẫn có tán tu chứ? Ta sẽ không ở lại Cổ Thánh giới làm phiền các ngươi, Tinh Hải bao la, hẳn phải có nơi nào đó chứa chấp được ta.!"
Vẻ ảm đạm cô đơn trong câu chữ hiện lên rõ mồn một, không giống với người ngày xưa từng vui cười giận mắng, tung hoành rong ruỗi dưới thành Hổ Khiếu chút nào!
Lựa chọn của Ba Tiểu Ngọc khiến mọi người trầm mặc một lúc lâu.
Sắc mặt đám người Thích Trường Thắng, Vạn Minh Châu có hơi mất tự nhiên, ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt chán nản kia của Ba Tiểu Ngọc.
Hàn Bạt Lăng lại khinh thường cười lạnh một tiếng, tựa hồ khá là bất mãn với loại hành vi “nghe gió mà chạy” của Ba Tiểu Ngọc.
Tề Trung Đạo nhẹ giọng than thở, cảm xúc ngổn ngang, ánh mắt có phần hoảng hốt.
Chẳng biết có phải đang hồi tưởng lại cái đêm ngày xưa dưới Hổ Khiếu thành, mọi người sau khi liên thủ vạch trần âm mưu "Hắc Sát giáo", cùng nhau chén tạc chén thù không?!
Lý Diệu cũng thở dài một tiếng trong lòng, người có khả năng đối kháng với đế quốc nhất cũng lựa chọn đầu hàng!
"A Di Đà Phật!"
Cuối cùng vẫn là Khổ Thiền đại sư đánh vỡ bầu không khí lúng túng, nói khẽ: "Bần tăng chọn đế quốc Chân Nhân Loại."
"Cái gì!"
Nội tâm Lý Diệu hú lên một tiếng quái dị, không khỏi trợn trừng mắt.
"Hòa thượng, ngươi…"
Ba Tiểu Ngọc và đám Nguyên Anh, Hóa Thần còn lại đều hơi ngớ.
Bất luận lập trường chính tà, bọn hắn vốn đều cho rằng Khổ Thiền đại sư hẳn sẽ là đối tượng khó thuyết phục nhất, chẳng ngờ chưa cần thuyết phục thì hắn đã đồng ý?!
"Đúng vậy, lý niệm của đế quốc Chân Nhân Loại quả thực trái ngược với hồng nguyện trong lòng bần tăng, thậm chí cũng đi ngược với tôn chỉ Phù Đồ Tông “từ bi vi hoài, phổ độ chúng sinh”. Theo lý, bần tăng có lẽ cũng nên như Ba thí chủ, chọn cao chạy xa bay, tới sâu trong Tinh Hải làm một kẻ tán tu."
Khổ Thiền đại sư mặt không biểu tình, từng câu từng chữ nói: "Chẳng qua, Ba thí chủ, ngươi cũng nói “vì bình an của mấy chục vạn vạn chúng sinh Cổ Thánh giới, chúng ta không thể không quy thuận đế quốc Chân Nhân Loại."
"Sau khi quy thuận đế quốc Chân Nhân Loại, sự vụ của Cổ Thánh giới rất có khả năng sẽ do mười hai người chúng ta quyết định!"
"Chúng ta không tán đồng lý niệm của đế quốc Chân Nhân Loại, tự nhiên có thể bỏ đi, mắt không thấy tâm không phiền. Có điều nếu như thế, tương lai của Cổ Thánh giới, an nguy và họa phúc của ngàn vạn lê dân bách tính đều sẽ rơi vào tay. . .chư vị đạo hữu còn lại."
"Không phải bần tăng có thành kiến đối với vị thí chủ nào. Chẳng qua, Ba thí chủ, ngươi thật sự đành lòng để mấy vị thí chủ đang ngồi đây. . . độc đoán chuyên quyền ư?"
Ánh mắt Khổ Thiền đại sư thoáng trở nên sắc lẹm, không che dấu địch ý đối với đám Vạn Minh Châu, Thích Trường Thắng!
Vạn Minh Châu cảm giác được ánh mắt cực không hữu thiện của hòa thượng, cười lạnh nói: "Khổ Thiền hòa thượng, đừng ám chỉ loang quanh, chẳng qua là ngươi không tín nhiệm đám “giặc cỏ loạn dân” chúng ta thôi!"
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, người xuất gia không nói dối. Không sai, bần tăng cực không tín nhiệm Vạn thí chủ, Thích thí chủ, kể cả Hàn Bạt Lăng Hàn thí chủ, cùng với Vương Hỉ Vương thí chủ!"
"Các ngươi là “tứ hung” tiếng tăm lừng lẫy, bần tăng thật sự không cách nào chọn cách cao chạy xa bay, để mặc tương lai Cổ Thánh giới, tính mạng ngàn ngàn vạn vạn con người vào tay các ngươi!"
"Hòa thượng được lắm!"
Vạn Minh Châu quắc mắt nhìn trừng trừng, lành lạnh nói: "Sớm biết yêu tăng ngươi chính là con rối triều đình và các đại phái ném ra mê hoặc dân chúng, ăn mòn ý chí kháng cự của chúng ta ý!”Tứ hung” thì đã sao? Trước khi có “tứ hung”, chẳng lẽ thiên hạ đều an tĩnh, tứ hải thái bình, lê dân bách tính đều có thể an cư lạc nghiệp? Ta nhổ vào! Chẳng phải cũng vẫn thiên tai nhân họa, nước sôi lửa bỏng đấy thôi!"
"Trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, là triều đình và tông phái sau lưng ngươi tạo ra thiên tai nhân họa, thiên tai nhân họa mới tạo ra “tứ hung” chúng ta, chứ không phải “tứ hung” chúng ta gây ra thiên tai nhân họa!"
"Hừ, ngươi không tín nhiệm ta, ta cũng không tin tên yêu tăng ngươi! Chính như câu không ngốc không độc, không độc không ngốc, thứ xấu xa nhất trong thiên hạ chính là đám hòa thượng không làm gì cả, chỉ biết niệm kinh lải nhải các ngươi!"
Vạn Minh Châu vốn xuất thân lưu dân, lại hấp thu đại lượng oán khí và phẫn nộ của dân chúng cùng khổ mới dần tu luyện ra một thân thần thông quỷ mị, trước kia còn có thể giả ra bộ dạng chí sĩ đạo mạo, lúc này lại nộ khí bừng bừng, mở miệng chửi ầm lên, khiến mọi người nghe mà liên tục nhíu mày.
"Đủ rồi!"
Quanh thân Mông Xích Tâm lập tức lượn lờ một tầng quang diễm màu đen, huyễn hóa thành ngàn vạn đầu sói há to mồm như chậu máu, nhe răng trợn mắt nhìn Vạn Minh Châu: "Vạn đạo hữu, vừa rồi chúng ta đã nhất trí đồng ý, mọi người cứ việc nói thoải mái, vô luận chuyện gì cũng có thể đặt lên bàn thảo luận! Giờ là lúc đoàn kết một lòng, cần gì chửi bới ác độc như thế?"
Vạn Minh Châu nheo mắt lại, nhìn chằm chằm linh diễm hình sói giương anh múa vuốt sau lưng Mông Xích Tâm hồi lâu!
Cuối cùng, dưới ánh nhìn sắc lẹm của Mông Xích Tâm, vẫn là Vạn Minh Châu hạ mình trước, quay đầu về phía Khổ Thiền đại sư cười nói: "Khổ Thiền đại sư, bản thánh mẫu nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói nấy, ngài là cao tăng đắc đạo, đừng chấp nhặt với ta làm gì!"
"Nói đi thì cũng phải nói lại, nghe ý của đại sư thì có vẻ ngài đã hạ quyết tâm, muốn cùng đám “loạn dân giặc cỏ” chúng ta “thông đồng làm bậy”, đầu hàng đế quốc?"
"A Di Đà Phật."
Khổ Thiền đại sư mặt không biểu tình, không vui không buồn, thản nhiên nói: "Ngàn ngàn vạn vạn lê dân bách tính Cổ Thánh giới đứng ở đâu, bần tăng liền đứng ở đó, tuyệt sẽ không bỏ bọn hắn mà đi."
"À?"
Nhãn châu Vạn Minh Châu đảo quanh một vòng, cười nói: "Nhưng mà, nếu thật sự quy thuận đế quốc, nói không chừng phải cùng hạm đội đế quốc đi viễn chinh dị giới, đi làm chuyện đốt giết cướp giật. Đại sư, ngài định cùng theo chúng ta, hay vẫn ở lại Cổ Thánh giới, giả câm vờ điếc, lừa mình dối người, trơ mắt nhìn chúng ta đi giết chóc, đoạt về chiến lợi phẩm để cứu tế chúng sinh?"