Chương 1536: Một đao sau lưng?
Chương 1536: Một đao sau lưng?Chương 1536: Một đao sau lưng?
Vấn đề này giống như một thanh đao nhọn đâm vào trái tim Khổ Thiền đại sư.
Khổ Thiền đại sư mặt không chút máu, bờ môi trắng bệch, vốn là đại soái ca ngọc thụ lâm phong, ngời ngời không nhiễm chút bụi trần, lúc này lại tiều tụy tới cực điểm.
Thanh âm hắn phiêu miểu như là lá khô, nói: "Ta… ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?"
Nói xong câu không biết là chống chế hay tự mình an ủi này, hòa thượng ngả người ra sau, tựa lưng trên ghế thở dốc nặng nhọc.
"Được rồi."
Mông Xích Tâm rất tinh ý, biết Khổ Thiền đại sư đang ở vào thời khắc giằng co rất khó khăn.
Hôm trước hòa thượng từng tẩu hỏa nhập ma, liên tục thổ máu tươi, chắc là không qua được cửa khó trong lòng.
Lúc này nếu cứ tiếp tục bức ép, có khi sẽ khiến hòa thượng trực tiếp tâm ma nhập não, chết bất đắc kỳ tử!
Mông Xích Tâm xụ mặt nói: "Vô luận chư vị đạo hữu làm ra lựa chọn nào, chắc hẳn đều có lý do và nỗi khổ tâm riêng, chỉ cần đừng quá trái ngược lẽ thường, khác hẳn với ý kiến người khác thì không cần phải giải thích tỉ mỉ!"
Ba Tiểu Ngọc cũng tiến lại đỡ Khổ Thiền đại sư, sắc mặt co rúm đầy vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: "Hòa thượng, ngươi… ngươi không dễ dàng! Lời vừa rồi của ngươi điểm tỉnh ta, ta không thể cứ vậy mà vứt bỏ Cổ Thánh giới cho mọi người được. Ta cũng muốn ở lại, cùng ngươi chung tay đấu một trận với đám “tứ hung” này, không cho đại cục Cổ Thánh giới hoàn toàn rơi vào tay bọn hắn, khiến kế tạm thời của bọn ta biến thành đầu hàng triệt để, thậm chí áp dụng bộ thể chế coi người bình thường là “người vượn” của đế quốc Chân Nhân Loại lên đầu Cổ Thánh giới chúng ta."
"Chỉ có những Tu Chân giả mũ miện đường hoàng, cao cao tại thượng mới coi người bình thường là “người vượn”!"
Vạn Minh Châu lần nữa trừng mắt, lạnh lùng nói, "Chúng ta vốn đều xuất thân cùng khổ, sao giống loại cậu ấm cẩm y ngọc thực như các ngươi được!"
Ba Tiểu Ngọc tuy bộ dạng bây giờ rác rưới, lôi thôi lếch thếch, nhưng thật ra lại là quý công tử phú khả địch quốc xuất thân từ hòn đảo trên Đông Hải.
Người xuất thân từ vùng duyên hải đông nam nghèo khổ như Vạn Minh Châu có địch ý với loại cậu ấm có được đảo riêng, lấy hành hiệp trượng nghĩa làm sở thích như Ba Tiểu Ngọc, đó gần như là sự thù địch trời sinh.
"Được rồi, nếu ý kiến chư vị đã thống nhất, vậy không cần tranh cãi rườm rà nữa? Vương đạo hữu, ngươi là “túi khôn” của mười hai người chúng ta, ý kiến ngươi thế nào?"
Mông Xích Tâm hóa giải phân tranh, lần nữa cầm trịch tiết tấu hội nghị.
Ánh mắt mọi người đồng loạt rơi trên người Long Dương Quân Vương Hỉ.
Ý kiến Long Dương Quân quả thực rất quan trọng, thậm chí có thể nói là tiếng nói có sức nặng gần với hai đại Hóa Thần nhất.
Mười hai Nguyên Anh và Hóa Thần, tuy trên danh nghĩa ai nấy đều ngang hàng, nhưng căn cứ đặc điểm và sở trường thì vẫn có chỗ sai biệt.
Nếu là vấn đề kỹ thuật liên quan đến Cự Thần Binh hoặc là pháp bảo, như vậy không nghi ngờ, người có tiếng nói nhất là Lý Diệu.
Nếu muốn sử dùng vũ lực, vậy thì đến lượt Yến Ly Nhân xuất mã, thậm chí hai đại Hóa Thần đều phải tôn trọng ý kiến của tên “kiếm si” kia.
Nếu là vấn đề liên quan đến sinh tử, âm hồn, quỷ tu…vân vân, vậy tất phải nghe "Thiên hạ Vạn Quỷ Chi Mẫu" Vạn Minh Châu, vô luận nàng nói chuyện chanh chua khắc bạc cỡ nào đều cũng phải nghe, hết cách rồi, người ta chuyên nghiệp mà!
Tề Trung Đạo thích và am hiểu nhất là lập quy củ, có thể làm người tổ chức và giám sát trong tập thể, xử lý êm đẹp quan hệ giữa các bên.
Còn đôi thầy trò Hàn Bạt Lăng và Mông Xích Tâm đều là thống soái và chỉ huy hùng tài đại lược, cực kỳ có ánh mắt chiến lược, ở vấn đề mưu hoạch lâu dài, tự nhiên đưa ra được nhiều ý tưởng hữu hiệu hơn đám người Yến Ly Nhân, Ba Tiểu Ngọc.
Long Dương Quân Vương Hỉ thì sao?
Nàng là nhân vật quát tháo phong vân trên triều đường, lật tay làm mây, trở tay làm mưa, trợ giúp hoàng đế đối kháng các đại phái, là “đại gian thần” vài chục năm sừng sững không ngã, đấy là chưa nói tới nàng tổ kiến cơ cấu ám sát và tình báo"Quỷ Họa Phù", khiến cho cả Tu Chân giới gió tanh mưa máu, khủng bố vô cùng!
Nếu cứ phải muốn định danh, vậy thì ở trong mắt tuyệt đại bộ phận Nguyên Anh và Hóa Thần, nàng là một "âm mưu gia" chính cống !
Trong mười một người còn lại đang ngồi ở đây, có lẽ rất nhiều người không thích, thậm chí kiêng kị và thống hận Long Dương Quân.
Nhưng tuyệt không ai sẽ bỏ qua ý kiến nàng trong chuyện này!
Ý kiến của nàng thậm chí rất có khả năng khiến không ít người hồi tâm chuyển ý, lần nữa đánh giá lại toàn bộ sự tình!
"May mắn!"
Tâm tạng Lý Diệu phanh phanh đập loạn, trong lòng tự nhủ, may mắn dù thế nào Long Dương Quân đều đứng về phía hắn, chỉ cần nàng ném ra ý kiến phản đối, trọn cả sự tình khả năng sẽ phải nghiên cứu lại, không chừng còn có chuyển cơ!
Hiện tại lập trường đầu hàng đế quốc của hai người Ba Tiểu Ngọc, Khổ Thiền đại sư không quá kiên định, chỉ vì bất đắc dĩ mới phải làm vậy, hẳn là còn có dư địa để quay vần!
Mình, Long Dương Quân, Ba Tiểu Ngọc và Khổ Thiền đại sư cộng lại là bốn người, bốn so tám, bên kia Yến Ly Nhân cũng không phải phe đầu hàng đế quốc kiên định, chẳng qua là theo số đông thôi, còn hạng Hàn Bạt Lăng thì càng là cầm đầu hàng làm nước uống, hàng rồi lại phản là chuyện quá đỗi bình thường.
Những người này đều là có thể cải biến lập trường, cho nên còn có khả năng xoay chuyển, chỉ cần Long Dương Quân lên tiếng
"Ta chọn đế quốc."
Long Dương Quân đơn giản nói.
Lý Diệu: ". . ."
Mông Xích Tâm nhìn nàng: "Vương đạo hữu nói xong rồi?"
"Xong rồi."
Thần sắc Long Dương Quân vô cùng nhẹ nhàng, lúc ánh mắt đảo qua Lý Diệu cũng khá là điềm nhiên, tựa hồ hoàn toàn không nhớ hai ngày trước từng có hiệp nghị với Lý Diệu, cũng không quan tâm hậu quả Lý Diệu công khai thân phận nàng: "Lý do thì mấy vị đạo hữu trước đó đã nói cả rồi, chư vị nói rất có lý, ta không có gì để bổ sung, đế quốc Chân Nhân Loại là lựa chọn duy nhất!"
Tiếp sau Long Dương Quân, Hóa Thần lão quái đại biểu cho chính đạo Đại Càn Vu Tùy Vân nói: "Ta không quá thích đế quốc Chân Nhân Loại, chẳng qua tử tế ngẫm lại, thật ra chúng ta hoàn toàn không biết gì về tình hình trong Tinh Hải, vô luận lựa chọn ra sao, khác biệt đều không lớn, quan trọng nhất là chúng ta phải đoàn kết, phải đồng tâm hiệp lực!"
"Thế nên, nếu số đông đạo hữu đều lựa chọn đế quốc, ta cũng không đi ngược đa số, tăng thêm mâu thuẫn, trước cứ tạm thời quy thuận đế quốc, hiểu rõ tinh tường tình hình trong Tinh Hải rồi hẵng tính toán sau!"
Hiện tại, có hai Hóa Thần và tám Nguyên Anh lựa chọn đế quốc Chân Nhân Loại.
Còn hai người cuối cùng chưa lên tiếng, theo thứ tự là Linh Thứu Thượng Nhân Lý Diệu và Phượng Hoàng Đế Chu Tông Hữu.
Ánh mắt đám đông cùng với toàn bộ áp lực rơi xuống trên thân hai người!
Sức ép trầm trọng như núi, sâu thẳm như biển ép cho người không thở nổi, trên trán thiếu niên Thiên Tử chảy từng hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, khiến cho nét mặt vốn âm tình bất định của hắn có vẻ quấn quít tới cực điểm: "Trẫm… trẫm… trẫm. . ."
Bình tâm mà luận, Phượng Hoàng Đế đương nhiên không muốn đầu hàng đế quốc.
Tạm thời không nói đến chuyện hắn bị nữ chiến sĩ đế quốc Hắc Dạ Lan lừa gạt lâu như vậy, đối phương lại còn dám giả mạo liệt tổ liệt tông của hắn, nỗi nhục này sao có thể bỏ qua?
Chỉ nói hắn với thân phận "Thiên Tử Đại Càn, Cửu Ngũ Chí Tôn", chẳng lẽ cũng phải như đám ăn mày Ba Tiểu Ngọc, hòa thượng Khổ Thiền hay đầu lĩnh giặc cỏ Thích Trường Thắng, Vạn Minh Châu, hướng người khác cúi đầu xưng thần?
Đây chẳng phải biến thành vua mất nước ư?!
Thoáng chốc, kết cục bi thảm của vô số “vua mất nước” trong dòng chảy lịch sử đều léo lên trong đầu Phượng Hoàng Đế, bất luận thế nào, hắn đều không thể tiếp nhận kết cục như vậy!
"Bệ hạ."
Long Dương Quân cung kính kiến nghị với Phượng Hoàng Đế, ánh mắt lại “vừa khéo” rơi trên mặt Lý Diệu: "Không có Tiềm Long Tại Uyên thì đâu tới Phi Long Tại Thiên? Trước mắt địch mạnh ta yếu, tạm thời thu lại nanh vuốt chịu đựng, có gì mà không được?"
"Nhớ ngày xưa lúc bệ hạ còn chưa quật khởi, chẳng phải cũng giấu mình trong Lôi Vũ điện, rời xa vòng xoáy thị phi ở thâm cung đại nội mới có phen tạo hóa sau này? Thái tử, các vương tử diễu võ giương oai, đấu đá tứ tung trong hoàng cung khi đó, giờ này lại đang ở đâu?"
"Hơn nữa, chúng ta chỉ là tạm thời quy thuận, là kế quyền biến, sẽ không ảnh hưởng tới tính độc lập của vương triều Đại Càn, ngài vẫn là đường đường Thiên Tử Đại Càn, Cửu Ngũ Chí Tôn!"
"Dù thật sự vong quốc, chỉ cần lưu lại hạt giống, cũng có thể lần nữa phục quốc! Nhưng thân vẫn đạo tiêu, hồn phi phách tán, vậy thì thật sự mất hết tất cả, mong bệ hạ nghĩ kỹ!"
"Ngươi… "
Phượng Hoàng Đế trợn mắt nhìn Long Dương Quân, hiển nhiên rất là thống hận tên “quyền thiến” nắm hết quyền hành, làm loạn triều đình này.
Long Dương Quân cười cười, hoàn toàn không nhìn địch ý rành rành của Phượng Hoàng Đế hay lửa giận kín đáo trong mắt Lý Diệu, thản nhiên nói: "Bệ hạ xem như cũng là “cao đồ” của nữ chiến sĩ đế quốc Hắc Dạ Lan kia, đối với sự cường đại của đế quốc hẳn phải nhận thức rõ hơn ta? Chính như câu “thà làm đầu gà, không làm đuôi trâu”, thật ra mười hai người chúng ta có ai là chân tâm thật ý muốn cúi đầu trước đế quốc Chân Nhân Loại đâu? Nhưng không cúi đầu thì còn lựa chọn nào khác? Chẳng qua là quyền nghi chi kế, tạm thời khuất nhục mà thôi!"
"Khuất nhục đó đến cả đường đường Hóa Thần và Nguyên Anh đỉnh phong đều có thể cắn răng chịu đựng, bệ hạ còn có tiền đồ rộng lớn, còn muốn kiến lập đế nghiệp muôn đời, chẳng lẽ không thể tùy theo thời thế, vì bản thân, vì Đại Càn giữ lấy một phần nguyên khí ư?"
Phượng Hoàng Đế á khẩu không nói, đưa tay lau mồ hôi, nhắm mắt lại, mí mắt rung rung nửa buổi, cuối cùng gian nan nói: "Trẫm. . . Đồng ý đàm phán, triển khai hợp tác cùng đế quốc Chân Nhân Loại đế!"
Hiện tại, hai Hóa Thần và chín Nguyên Anh, mười một trong mười hai người mạnh nhất Cổ Thánh giới đều chọn đế quốc.
Mười một so một.
Chỉ còn mỗi Lý Diệu chưa lên tiếng.
Lý Diệu tâm loạn như ma, ngàn vạn suy nghĩ trong đầu không ngừng cuồng vũ như bão tuyết.
Long Dương Quân rốt cục đang giở trò quỷ gì, vì sao lại đột nhiên thay đổi lập trường, kiên định đứng về phía đế quốc, nàng không sợ mình cá chết lưới rách, công khai bí mật của nàng ư?
Không đúng, nói nàng "kiên định" thì có vẻ chưa hẳn.
Nghe mấy câu sau cùng nàng nói với Phượng Hoàng Đế, cái gì mà "thà làm đầu gà, không làm đuôi trâu", cái gì "đến cả Hóa Thần và Nguyên Anh đỉnh phong đều không thể không khuất nhục chịu đựng" !
Ý gì đây, cái gì gọi là “khuất nhục” chịu đựng, đây là trong lời có lời, rõ ràng đang khơi mào cảm xúc bất cam trong lòng rất nhiều Nguyên Anh và Hóa Thần!
Nhưng dù thật sự khơi dậy được cảm xúc bất cam kia thì đã sao, bây giờ đã là mười một so một, nàng hoặc nói cách khác là mình còn có cách nào ngăn cơn sóng dữ không?
"Linh Thứu đạo hữu!"
Đang lúc Lý Diệu tâm tư điện chuyển, giọng nói lạnh lùng của Mông Xích Tâm chợt truyền đến: "Mười một người chúng ta đã đưa ra quyết định, không biết ngươi có ý kiến nào khác không? Nếu không có, việc này cứ quyết định vậy đi. Bất luận thật giả thế nào, Cổ Thánh giới đều chỉ còn cách tạm thời gia nhập đế quốc Chân Nhân Loại!"