Chương 1537: Lựa chọn mới!
Chương 1537: Lựa chọn mới!Chương 1537: Lựa chọn mới!
"Ta "
Ánh mắt Lý Diệu lần lượt đảo qua trên mặt từng Nguyên Anh và Hóa Thần, thu hết thần sắc phức tạp và khó lường và bọn họ vào đáy mắt, đặc biệt là dừng lại tương đối lâu ở đôi mắt nhìn có vẻ rất thản nhiên của Long Dương Quân, cuối cùng đưa ra quyết định, chậm rãi lắc đầu nói: "Ta. . . Nói không rõ ràng, gia nhập đế quốc Chân Nhân Loại dường như là chuyện thế tất phải làm, chẳng qua ta cảm thấy… cảm thấy… chuyện này lớn quá, chúng ta không nên nhanh như vậy đã đưa ra ý kiến nhất trí!"
"Dù đế quốc có thể cho chúng ta muôn vàn chỗ tốt, vạn loại thần thông, chúng ta đáng lý cũng nên tỉ mỉ suy xét kỹ càng, xem liệu còn có lựa chọn nào khác không… dù lựa chọn này nhìn qua rất là hoang đường, rất không khả thi, thì cũng nên đưa ra cân nhắc mới phải!"
"Rốt cuộc, chúng ta khẳng định không là Đại Thiên Thế Giới đầu tiên lựa chọn đầu hàng đế quốc Chân Nhân Loại. Đế quốc có thể sừng sừng ngàn năm không ngã trong Tinh Hải, tuyệt đối phải có một bộ thủ đoạn chế ước thế lực địa phương, không phải chúng ta nói phản loạn là có thể phản loạn!"
"Mời thần dễ tiễn thần khó, gia nhập đế quốc thì dễ, điều kiện mới đầu có lẽ rất là hậu đãi, nhưng chờ khi chúng ta thật sự nhập cục, muốn thoát ra liền khó như lên trời. Chư vị đạo hữu thấy thế nào?"
Mông Xích Tâm liên tục gật đầu: "Linh Thứu đạo hữu nói có lý, chúng ta đúng thật không thể xem thường, coi Tu Tiên giả của đế quốc Chân Nhân Loại là hạng ngu không ai bằng, có thể tùy ý lừa gạt, mà phải xem chúng là đối thủ âm hiểm xảo trá, tàn nhẫn đáng sợ!"
"Muốn tranh thủ được quyền tự trị cho Cổ Thánh giới, phỏng chừng sẽ không dễ dàng như lời Hắc Dạ Lan nói, loại chuyện “hàng rồi lại phản” e là cũng khó thực hiện! Hơi không cẩn thận, Cổ Thánh giới liền sẽ bị hạm đội Hắc Phong lột cả da lẫn xương, nuốt sống, đến cả cặn bã đều không thừa… loại chuyện quân địa phương bị quân chính quy thôn tính, bất luận ở triều đại nào, địa phương nào, đều là điều hết sức bình thường!"
"Linh Thứu đạo hữu không ngờ lại có kiến giải như vậy, đúng là đã nhắc nhở chúng ta."
"Có điều, nói đi thì phải nói lại, chúng ta không phải không nghĩ tới sự đáng sợ của đế quốc, nhưng như Vương đạo hữu nói, trước mắt quân viễn chinh đế quốc đã kéo tới gần, chúng ta căn bản vô lực chống lại. Nếu quyết không cúi đầu thì phải làm thế nào, , chẳng lẽ huyết chiến đến cùng?"
"Cô lập không viện, huyết chiến đến cùng, thế chẳng qua là chịu chết, đương nhiên là hành vi quá không sáng suốt."
Lý Diệu cắn răng, cuối cùng nói: "Nhưng chúng ta chưa hẳn không có minh hữu, vì sao vừa nãy mọi người không nghĩ tới Tinh Diệu Liên Bang?"
"Liên Bang?"
Số đông Nguyên Anh và Hóa Thần đều hơi ngớ, ngơ ngác nhìn nhau.
Vạn Minh Châu gấp gáp nói: "Là nước nhỏ ở biên giới Tinh Hải mà Hắc Dạ Lan từng nhắc tới? Nếu Hắc Dạ Lan nói không sai, hiện tại hạm đội Hắc Phong chính đang hùng hổ tiến đánh Tinh Diệu Liên Bang, dù trước mắt còn chưa khai chiến, nhưng cùng lắm trong ba năm năm năm nữa là sẽ đến nơi! Tiểu quốc biên thùy đó cũng là Nê Bồ Tát qua sông, bản thân khó bảo toàn, đang ở bên bờ vực hủy diệt! Chúng ta sao có thể cự tuyệt quái vật khổng lồ như đế quốc Chân Nhân Loại, đi quay sang tìm nương ở tiểu quốc không mấy nổi danh, lại đang nguy trong sớm tối như bọn họ được?"
Lý Diệu mặt không biểu tình, giả bộ thản nhiên, bình tĩnh phân tích: "Tinh Diệu Liên Bang chưa hẳn đã kém cỏi như lời Hắc Dạ Lan nói, bằng không cũng không khả năng đánh cho hạm đội Hắc Dạ Lan hoa rơi nước chảy, khiến nàng chật vật trốn vào sâu trong tinh vân hắc ám."
Vạn Minh Châu hừ lạnh một tiếng nói: "Không phải Hắc Dạ Lan đã khai hết rồi ư? Đấy chẳng qua chỉ là một tiểu hạm đội bé không đáng kể, tương đương với tiểu đội trinh sát, trước đại chiến tổn thất một đội trinh sát, so với thiên quân vạn mã mà nói thì có đáng là gì?"
"Vạn đạo hữu hơi an chớ nóng, chẳng phải chúng ta đã thống nhất cứ nói thoải mái rồi sao?"
Mông Xích Tâm bất động thanh sắc nói: "Linh Thứu đạo hữu ném ra lựa chọn “Tinh Diệu Liên Bang” này nhất định là có lý do của hắn, chúng ta không ngại chờ Linh Thứu đạo hữu trình bày xong “mưu kế cao siêu” của hắn rồi hẵng từ từ nghiên cứu thảo luận cũng không muộn."
"Mưu kế cao siêu thì không đến nỗi, ta chỉ là đang suy xét tới một đạo lý."
Lý Diệu nheo mắt lại, cẩn thận nói: "Đế quốc Chân Nhân Loại ít nhất phải có một hai trăm Đại Thiên Thế Giới, thêm chúng ta cũng không nhiều, thiếu chúng ta cũng không ít. Mặc dù chúng ta chân tâm thật ý tìm tới nương nhờ, thì chẳng qua là giúp đế quốc “dệt hoa trên gấm”, đế quốc se thật sự coi trọng chúng ta, chuyển giao cho chúng ta pháp bảo và thần thông cường đại ư?"
"Nói câu không dễ nghe, trong mắt cao tầng đế quốc Chân Nhân Loại, trên triều đường Cực Thiên giới xa xôi, Cổ Thánh giới chúng ta chỉ là một con chó chủ động sáp tới vẫy đuôi mừng chủ mà thôi. Bọn hắn cao hứng liền thưởng chúng ta chút cơm thừa canh cặn, mất hứng liền đạp chúng ta mấy cước, đến khi đói bụng liền giết chúng ta ăn thịt cũng không chừng!"
"Đám người chúng ta mặc dù xưng không được thông thiên triệt địa, vô địch thiên hạ, nhưng tốt xấu đều là cường giả xưng hùng một phương trong Cổ Thánh giới, liệu có cần thiết phải gấp gáp chạy tới làm tay sai cho người ta không?"
"Phanh!"
Thích Trường Thắng trùng trùng vỗ bàn, trầm giọng nói: "Linh Thứu đạo hữu cớ gì nói thế, nếu có lựa chọn, ai mà nguyện ý đi làm tay sai? Đây chẳng phải đến bước đường cùng, không còn lựa chọn nào khác ư?!"
Lý Diệu nghiêm mặt nói: "Thế nên ta mới đang cân nhắc, liệu Tinh Diệu Liên Bang có khả năng trở thành một lựa chọn khác hay không."
"Chư vị ngẫm mà xem, nếu đúng như lời Hắc Dạ Lan nói, Tinh Diệu Liên Bang là nước nhỏ ở biên giới Tinh Hải, trong tay chỉ khoảng ba đến năm, tối đa là bảy tám Đại Thiên Thế Giới, hơn nữa giờ đang phải đối mặt với binh phong cường đại từ quân viễn chinh đế quốc, là thời điểm cần đến cường viện nhất!"
"Gia nhập đế quốc là dệt hoa trên gấm, còn giả như… giả như lúc này chúng ta gia nhập Tinh Diệu Liên Bang, đó chính là trong tuyết tặng than!"
"Dệt hoa trên gấm với trong tuyết tặng than, cái gì nhẹ cái gì nặng, không nói cũng biết!"
"Còn nữa, gia nhập đế quốc, chúng ta chẳng qua là một trong mấy trăm Đại Thiên Thế Giới, còn là một Đại Thiên Thế Giới thực lực tương đối yếu kém, căn bản không có chút tiếng nói, chỉ biết liều mạng vẫy đuôi, mặc người định đoạt!"
"Nhưng mà, số lượng Đại Thiên Thế Giới Tinh Diệu Liên Bang nắm trong tay sẽ không vượt qua mười đầu ngón tay, chúng ta gia nhập rất có khả năng sẽ một một trong “năm ông lớn”, “sáu ông lớn”. Dựa vào chiến hạm Nữ Oa và lượng lớn Cự Thần Binh ở đây, thậm chí sẽ trở thành một cỗ thế lực hết sức quan trọng trong thể chế Liên Bang. Không chỉ có thể tiếp tục bảo trì tính độc lập và quyền tự trị cho Cổ Thánh giới, mà thậm chí có cơ hội đi ảnh hưởng và khống chế đại cục Tinh Diệu Liên Bang!"
"Tương lai như vậy chẳng lẽ không đủ sức hấp dẫn, không đáng để chúng ta cân nhắc ư?"
Lời này của Lý Diệu cuộn lên từng hồi nghị luận trong đám Nguyên Anh.
Chẳng qua đám đông đều không bị hắn mê hoặc.
Bởi vì đa phần Nguyên Anh và Hóa Thần lão quái đều không ngốc, điều Lý Diệu nghĩ tới, bọn hắn sớm cũng đã nghĩ qua.
Hàn Bạt Lăng trầm giọng nói: "Linh Thứu đạo hữu nói có lý, gia nhập Tinh Diệu Liên Bang quả thực càng có được tiếng nói hơn so với gia nhập đế quốc Chân Nhân Loại. Không chừng còn có thể phản khách vi chủ, khống chế Liên Bang!"
"Nhưng mà, giờ Tinh Diệu Liên Bang đang nguy trong sớm tối, sắp bị hạm đội Hắc Phong hủy diệt, vấn đề này phải xử lý thế nào?"
"Lao sư viễn chinh là binh gia tối kỵ, ai có thể bảo chứng hạm đội Hắc Phong nhất định đánh bại được Tinh Diệu Liên Bang?"
Lý Diệu hừ lạnh nói: "Ở Cổ Thánh giới chúng ta, chiến tranh trường kỳ bôn ba mấy tháng thường đều không có kết cục tốt. Dù có là “vương sư” binh hùng tướng mạnh, thực lực hùng hậu, chỉ cần dây dưa một năm nửa năm ở vùng biên hoang khỉ ho cò gáy thì sĩ khí cũng đều sa sút, chiến lực hạ thấp, bị thổ dân vốn chẳng mấy cường đại đánh cho tan tác!"
"Trong khi hạm đội Hắc Phong lại đã bôn ba trong Tinh Hải suốt một trăm năm… Một trăm năm! Ai dám cam đoan, bọn hắn tuyệt đối có thể đánh bại Tinh Diệu Liên Bang, chứ không bị những “thổ dân” ở biên giới Tinh Hải kia kích sụp!"
"Hàn đạo hữu, ở trong mắt người Trung Nguyên, ta và ngươi đều là “thổ dân” như thế, chiến tranh giữa “thổ dân” và “vương sư” rốt cục phải phải đánh thế nào, ngươi chắc rõ hơn bất kỳ ai?"
"Nếu bây giờ chúng ta vội vàng gia nhập đế quốc, kết quả hạm đội Hắc Phong lại bị Tinh Diệu Liên Bang đánh cho tan tác, khi đó chẳng phải chúng ta đắc tội cả hai bên, làm sao để tự xử đây?"
Hàn Bạt Lăng á khẩu không nói, sa vào trầm tư, một lát sau mới lắc đầu nói: "Dù hạm đội Hắc Phong chiến bại, đế quốc còn có mấy trăm thế giới, vô số hạm đội có thể phái tới!"
"Không sai."
Lý Diệu cười khổ nói: "Đế quốc Chân Nhân Loại có thể phái tới hạm đội thứ hai, nhưng ai có thể bảo chứng trước khi hạm đội thứ hai đi tới, trước khi Liên Bang hủy diệt, trong cơn cuồng nộ, Liên Bang liệu có trước tiêu diệt Cổ Thánh giới chúng ta?"
"Huống hồ, đối với đế quốc Chân Nhân Loại mà nói, Tinh Diệu Liên Bang chẳng qua là bọc mụn ghẻ lở, còn họa lớn trong lòng bọn hắn vẫn là Thánh Ước Đồng Minh! Có lẽ khi chiến sự tiền tuyến căng thẳng, bọn hắn sẽ tạm thời bỏ qua “bọc mụn” sau mông kia, gạt sang một bên chừng ba năm mười năm thậm chí càng lâu?"
"Ba năm mười năm, đủ để Tinh Diệu Liên Bang hủy diệt Cổ Thánh giới chúng ta vài chục lần!"
"Thế nên, chúng ta đừng chỉ thấy đế quốc cường đại và Liên Bang nhỏ yếu, còn phải nhìn thấy đế quốc cách chúng ta quá xa, trong khi chúng ta lại nằm ngay dưới mí mắt Liên Bang!"
"Hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được, nếu chiến bại, hạm đội Hắc Phong có thể rút lui, còn Cổ Thánh giới chúng ta liệu có thể mọc ra đôi cánh bay vào trong nội lục đế quốc không?"
Lời này của Lý Diệu cuộn lên thảo luận càng thêm kịch liệt.
Người này nói: "Đúng vậy, chúng ta phải cân nhắc tới khả năng Tinh Diệu Liên Bang tạm thời kháng cự được hạm đội Hắc Phong, sau đó rảnh tay ra đả kích Cổ Thánh giới. Nói câu không dễ nghe, Tinh Diệu Liên Bang dù đánh không lại đế quốc Chân Nhân Loại, nhưng chẳng lẽ còn không diệt được Cổ Thánh giới chúng ta?"
Người kia nói: "Lời dù là thế, nhưng chúng ta căn bản hoàn toàn không biết gì về Tinh Diệu Liên Bang, ai biết “tiểu quốc biên hoang” kia rốt cục đã phát triển tới trình độ nào, có cần thiết phải “trong tuyết tặng than” không? Giả như bọn họ không kham nổi một kích, là bùn nhão không dựng được tường, vậy thì “trong tuyết tặng than” còn không bằng “bỏ đá xuống giếng”!"
Lại có người la lên: "Vậy phải nên thế nào? Đối với đế quốc Chân Nhân Loại, chúng ta tốt xấu còn bắt được Hắc Dạ Lan, có thể tra khảo ra chút tin tức, Tinh Diệu Liên Bang thì sao, lúc này biết đi đâu bắt một tên trinh sát Liên Bang về đây, thôi miên sâu, tra khảo thông tin, hoặc là tháo thành tám khối, ép khô toàn bộ ký ức trong đầu? Tốt nhất vẫn nên ngả về đế quốc thì hơn!"
Đang lúc tranh cãi chưa đưa ra được kết luận, một bên bàn kim loại chợt vang lên tiếng gõ nhịp ổn định mà rất có quy luật.
"Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!"
Tiếng nghị luận của đám đông dần lắng xuống, quay đầu nhìn về hướng thanh âm phát ra, chỉ thấy Long Dương Quân Vương Hỉ vẻ như sớm đã tính trước, mặt mỉm cười, không chậm không nhanh gõ lên bàn.