Chương 1551: Hung thú thượng cổ trên… thớt gỗ?
Chương 1551: Hung thú thượng cổ trên… thớt gỗ?Chương 1551: Hung thú thượng cổ trên… thớt gỗ?
Oanh oanh oanh oanh rầm rầm rầm!
Khắp nơi trong ngoài Hoang Nha hào đều toàn là ánh lửa, chính đang bị vô số hỏa cầu, nổ tung và sóng xung kích tằm thực.
Nó đang ở trạng thái suy yếu nhất khi vừa thoát ly không gian bốn chiều, ngay cả Linh Năng hộ thuẫn đều không hoàn toàn mở ra.
Mỗi lần quân địch công kích lại cắn xuống một khối “thịt” trên xác ngoài chiến hạm thủy tinh, các loại cấu kiện kim loại và dầu dịch như máu tươi vung vãi khắp Tinh Hải!
Trước khi triệt để đánh tan Hoang Nha hào, đối phương dường như hoàn toàn không có ý đàm phán.
Phía trước mỗi chiếc công kích hạm cá kiếm đồng loạt phun ra mấy chục đạo cột sáng bảy màu, giống như huyền quang chiến đao sắc bén, tùy ý cắt xén, hung hăng chà đạp lên xác ngoài Hoang Nha hào!
Còn ở trên lưng chiến hạm, ở phần như là “vây cá” cũng sừng sững mấy chục mũi đột kích hình đinh ốc, dưới sự thúc đẩy của phù trận động lực, chúng lũ lượt thoát ly chiến hạm, phún xạ, gào thét, dùng tốc độ xoay tròn siêu nhanh lao tới, cắm sâu vào xác ngoài Hoang Nha hào, quả thực như từng chiếc răng nanh cắm vào trong cơ thể con mồi!
"Xì xì xì xì... Xì!"
Trong những mũi đột kích hình đinh ốc này ẩn chứa đơn nguyên pháp bảo công kích hệ lôi điện vô cùng mạnh mẽ, cùng với lượng lớn Tinh Thạch hệ lôi điện, nháy mắt liền phóng ra hàng trăm hàng ngàn đạo hồ quang điện trong Hoang Nha hào, hệt như một đám mãng xà quét ngang qua khoang thuyền, tổn hại nghiêm trọng đến đại bộ phận đơn nguyên pháp bảo chứa bên trong, khiến Hoang Nha hào sa vào trạng thái bán tê liệt.
Hoang Nha hào không hề có sức đánh trả.
Bởi vì trên vị trí thao tác tấn công không có một bóng người!
Dù Hóa Thần lão quái thì cũng không phải thần linh, thời gian nửa năm có thể học được điều khiển Tinh Khải và Cự Thần Binh đã là cực hạn, chứ làm gì đủ thời giờ đi học tập kỹ xảo chiến đấu của tinh hạm?
Hiện tại, trên Hoang Nha hào chỉ có Hắc Dạ Lan và Long Dương Quân nắm giữ kỹ xảo khống chế tinh hạm nhất định, có thể điều khiển Hoang Nha hào di chuyển trong Tinh Hải, tìm ra đích đến, vậy là đã không tệ. Còn một khi tình thế ác liệt, cần chiến hạm đối công gì đó thì căn bản không làm được!
"Rầm rầm rầm!"
"Xì xì xì xì... Xì!"
Trong khoang điều khiển Hoang Nha hào, hỏa cầu nhảy múa cuồng loạn, hồ quang điện bay tứ tung, đủ loại cấu kiện và mảnh vỡ vương vãi khắp không trung, tóc tai Long Dương Quân và Hắc Dạ Lan đều bị giật cho thẳng đứng, nhìn cứ như người điên.
"Linh Thứu đạo hữu!"
Long Dương Quân nghiến răng nghiến lợi, rống lớn gọi: "Bên này cần duy tu khẩn cấp, mau tới giúp ta một tay!"
Lúc Lý Diệu đội hỏa cầu và hồ quang điện, lảo đảo xông vào khoang điều khiển, lập tức liền bị Long Dương Quân túm lấy kéo vào trong góc.
"Này, sao đấy, chẳng phải ngươi nói nơi đây rất an toàn, có thể dùng làm khu hoãn xung giữa chúng ta và Liên Bang ư?!"
Long Dương Quân thở dốc hổn hển, từ trong kẽ răng đè ra lửa giận: "Vì sao chúng ta vừa nhảy tới liền lọt vào công kích? Chẳng lẽ hi vọng mọi người vạch mặt, ai đi đường nấy?"
"Sao ta biết được!"
Đầu óc Lý Diệu cũng có hơi choáng váng, bực mình nói: "Trên lý thuyết mà nói, nơi này rõ ràng còn cách bản thổ Liên Bang một khoảng tương đối xa, hoàn cảnh xung quanh Hồng Cự Tinh này cũng không quá tốt, hạm đội Liên Bang không lý do gì lại xuất hiện ở đây! Hơn nữa mục tiêu của người ta vốn rõ ràng không phải chúng ta, mà là chiếc chiến hạm vận tải hình hồ lô kia, chúng ta chỉ là vừa khéo đi ngang qua thôi!"
Hắn tử tế nghĩ lại, thông qua pháp bảo giám sát thu tập được tham số ngoại hình của tinh hạm đối phương. Vô luận là chiếc chiến hạm vận tải hình hồ lô đã bị đánh tan, hay là ba chiếc công kích hạm cá kiếm linh xảo đằng sau, phong cách luyện chế đều khác hẳn tinh hạm Liên Bang.
Hơn nữa trên xác ngoài của chúng đều không in Cửu Tinh Thăng Long chiến kỳ, cũng không có chiến huy tổ chức người yêu nước, Thiên Hỏa, tập đoàn Diệu Thế hay bất kỳ đại tông phái nào thuộc Liên Bang.
Xem ra, đây có vẻ không phải là tinh hạm Liên Bang.
Chẳng qua, vậy thì không thông, kế hoạch khai thác Tinh Hải của Liên Bang có lẽ đã áp dụng được một thời gian, hạm đội Đinh Linh Đang chắc đã có năng lực đi thuyền đến tinh vực càng thêm xa xôi.
Nếu nơi đây thật sự tồn tại một thế lực độc lập bên ngoài Liên Bang, không lý do gì mà không bị Liên Bang thăm dò được!
Cho nên, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
"Có một việc ngươi một mực không chịu nói, nhưng đã đến bước này rồi, vô luận thế nào ngươi nhất định cũng phải nói cho ta biết!"
Long Dương Quân mặt đen lại nói: "Ngươi thề thốt cam đoan, nói vùng này không phải cương vực Liên Bang, là khu không người an toàn tuyệt đối, ta tạm thời tin ngươi. Chẳng qua ngươi rời khỏi Tinh Diệu Liên Bang ít nhất cũng đã hơn mười hai mươi năm, liệu phải chăng trong khoảng thời gian ngươi rời đi, Liên Bang đã xảy ra kịch biến nghiêng trời lệch đất? Chúng ta phải nói thật, tình báo của ngươi rốt cục là từ bao nhiêu năm trước? Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm? Đừng nói là năm mươi năm trước nhé, ngàn vạn đừng nói với ta, ngươi phiêu du trong Tinh Hải suốt năm mươi năm!"
Lý Diệu: "Không phải."
Long Dương Quân thở dài một hơi: "Vậy là được, ngươi nói đi, tình báo của ngươi rốt cục đã lạc hậu hiện trạng bao nhiêu năm!"
Lý Diệu: "Một trăm năm."
Long Dương Quân: ". . ."
Oanh! Oanh! Oanh oanh oanh oanh!
Nổ tung vẫn đang tiếp tục, dù bị hồ quang điện và hỏa cầu chiếu rọi, cũng không cách nào che khuất đi lửa giận vạn trượng Long Dương Quân bắn về phía Lý Diệu.
"Chẳng lẽ… "
Lý Diệu cau mày nói: "Là trớ chú (nguyền rủa) của ta có hiệu lực?"
Long Dương Quân cả kinh: "Trớ chú gì? Rốt cục ngươi còn có bao nhiêu bí mật không nói cho ta biết!"
Lý Diệu nói: "Là thế này, ta dường như sinh ra đã mang theo một loại trớ chú quỷ dị, mỗi khi ta cảm thấy chuyện gì đó nắm chắc, không chút sơ hở, hết thảy đều nắm giữ trong tay, thì luôn sinh ra biến số ngoài ý liệu! Chẳng lẽ lần này cũng là trớ chú phát tác, lây nhiễm tới cả đội ngũ?"
Long Dương Quân: ". . ."
Khi phù trận chiếu sáng cuối cùng trong khoang điều khiển bị nổ tung dập tắt, trong mảnh hắc ám chỉ còn lại rải rác mấy pháp bảo đơn nguyên vẫn đang lay lắt hơi tàn, thế công cuồng phong loạn vũ rốt cục cũng ngưng nghỉ.
Thông qua giao diện điều khiển đã mơ hồ không rõ, Hoang Nha hào đã triệt để mất đi Linh Năng hộ thuẫn và nguồn phát động lực, không còn cách nào để chạy trốn, cũng không ngăn cản được lượt bắn tiếp theo của đối phương.
Huống hồ, phía sau mấy chục mũi gai nhọn đinh ốc khảm sâu vào Hoang Nha hào còn bắn ra từng bó dây cáp linh từ, kết nối với ba chiếc công kích hạm cá kiếm, khoảng cách hai bên đang từ từ được rút ngắn.
Đây đại khái là lý do vì sao đối phương tạm dừng thế công.
Đứng ở góc độ đối phương, vô luận nhìn từ khía cạnh nào, Hoang Nha hào đều đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, triệt biến thành dê con đợi làm thịt.
"Bá!"
Một luồng tín hiệu thần niệm mạnh mẽ ngang ngược tiến vào chủ tinh não Hoang Nha hào, phát ra tiếng cười gằn như là gió rít.
Long Dương Quân không thốt một tiếng, lặng lẽ phân tích tín hiệu, đưa lên màn hình rồi gửi đến trước mặt tất cả cường giả trong khoang.
Xuất hiện trên màn hình là một trung niên dáng người mảnh khảnh, làn da ngăm đen, nhất cử nhất động đều tràn đầy khí chất ưu nhã và tàn nhẫn.
Lý Diệu hơi ngớ.
Trên trán người này khảm hai sừng trang trí màu vàng nhạt, có lẽ là dùng bí pháp nào đó trực tiếp cố định trên xương sọ, vờn quanh cổ còn có một vòng hình xăm linh phù vừa mịn vừa dài, trên người khoác giáp nhẹ có phong cách rèn tạo khác hẳn Liên Bang.
Lý Diệu dám cam đoan, bất luận Thiên Nguyên, Phi Tinh hay Huyết Yêu đều không bộ tộc nào có loại trang phục thế này.
"Bất luận các ngươi là ai"
Nam tử da đen ưu nhã mà tàn nhẫn kia cười vô cùng kiêu ngạo, dùng khẩu âm mờ mịt thản nhiên nói: "Lập tức buông xuống tất cả pháp bảo, vứt bỏ kháng cự, để chúng ta lên hạm kiểm tra!"
"Bằng không, ha ha a, tên chúng ta chắc hẳn các ngươi đều nghe qua, “Thất Sát Tinh Đạo Đoàn” ! Ai dám hành động thiếu suy nghĩ, chiếc thuyền vừa rồi chính là kết cục của các ngươi!"
Bên người nam tử da đen hiện ra một cửa sổ nho nhỏ, bên ngoài cửa sổ là thảm trạng của chiến hạm vận tải lúc nãy.
"Tinh Đạo. . ."
Lý Diệu thoáng thất thần.
Đã có một thời gian rất lâu hắn chưa nghe lại danh từ vừa quen vừa lạ lẫm này.
"Tinh Đạo chính là hải tặc trong tinh thần đại hải, nổi danh với thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, tâm ngoan thủ lạt. Ít nhất ở trong cảnh nội đế quốc là như thế."
Hắc Dạ Lan vô cùng tận trách giải thích cho hai vị tiền bối, nỗ lực tích góp từng tí hảo cảm.
Đây là truyền tin đơn hướng, chỉ bọn hắn chứng kiến và nghe được đối phương, đối phương lại không nhìn không nghe được bọn hắn, cho nên mới có thể lớn mật trò chuyện.
"Không đúng."
Long Dương Quân lắc đầu nói: "Người này đang nói dối, vô luận “Thất Sát Tinh Đạo Đoàn” là cái gì, hắn đều khó có khả năng là Thất Sát Tinh Đạo Đoàn."
"Không sai."
Lý Diệu phân tích nói: "Lúc hắn tự giới thiệu, con mắt liên tục xoay tròn, còn thoáng nhìn chếch lên góc bên phải, điều này rõ ràng cho thấy hắn đang phân tích danh sách Tinh Đạo Đoàn có trong đầu, sau đó tùy tiện chọn ra tên một Tinh Đạo Đoàn để lừa gạt chúng ta."
"Chẳng qua, nói đi thì cũng phải lại, nếu “Thất Sát Tinh Đạo Đoàn” đã xú danh viễn dương, có thể cầm ra hù dọa con mồi, chứng tỏ Tinh Đạo Đoàn nơi đây nhất định rất nhiều, hơn nữa còn có được thực lực tương đối hùng hậu, đến mức. . . Quan phủ đều quản không tới!"
Long Dương Quân nhìn tham số chợt cao chợt thấp trên giao diện thao tác, thở dài nói: "Hoang Nha hào triệt để tê liệt rồi, không thông qua đại tu thì không có khả năng khôi phục năng lực di chuyển được, chúng ta đành phải “mượn tạm” thuyền của bọn hắn. Linh Thứu đạo hữu, ngươi không có ý kiến chứ?"
Lý Diệu trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Không ý kiến, thả vài vị đạo hữu đi ra ngoài hoạt động một lát. Có điều dặn bọn họ ngàn vạn nhớ hạ thủ nhẹ chút, tùy tiện đánh tan hai chiến hạm là được rồi, lưu một chiếc cho chúng ta dùng. Còn nữa, người trên chiến hạm trước đừng giết sạch, giữ lại mấy tên để tra khảo, đặc biệt là gia hỏa đầu có sừng kia."
"Này!"
Trong màn hình, nam tử da đen đầu có sừng mãi lâu mà không được đáp lại, trên mặt dần hiện lên lệ khí, quát: "Nghe bản đại gia nói không, nghe được rồi thì đừng có dấu đầu lộ đuôi nữa, các ngươi rốt cục là thần thánh phương nào, mau mau hiện thân, ngoan ngoãn cút ra tinh hạm!"
"Hừ hừ, nếu còn co đầu rút cổ ở bên trong không chịu ra, chờ “Thất Sát Tinh Đạo Đoàn” chúng ta đi vào thì to chuyện đấy!"
Long Dương Quân và Lý Diệu liếc nhau.
Lý Diệu có phần đành chịu gãi gãi tóc, rất khó hiểu vì sao có người lại không chịu quý trọng tánh mạng, cứ phải gấp gáp tìm chết như thế.
Hắn khẽ gật đầu với Long Dương Quân, giơ tay làm động tác chém đầu.
Long Dương Quân mở ra tần số truyền tin giữa hai bên, mỉm cười nói: "Mong chư vị “Thất Sát Tinh Đạo Đoàn” chờ một lát, chúng ta đi ra ngay."