Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1691 - Chương 1647: Bắt Đầu Từ Thiên Hoàn

Chương 1647: Bắt đầu từ Thiên Hoàn Chương 1647: Bắt đầu từ Thiên HoànChương 1647: Bắt đầu từ Thiên Hoàn

Càng tới gần nó, càng có thể cảm nhận được sự dũng cảm thay trời đổi đất, chinh phục vũ trụ của văn minh nhân loại, cho đến ngày nay, đã có hai bến tàu quỹ đạo hoàn toàn vờn quanh hành tinh một vòng xây thành, còn có “Thiên Hoàn thứ ba” đang trong xây dựng. Bến tàu siêu cấp cùng thành thị vũ trụ to lớn vừa mới khởi công không bao lâu, như một cây trường cung hình cung này để lại cho Lý Diệu ấn tượng khắc sâu nhất, bởi vì chỉ có tận mắt thấy được tàu vũ trụ cùng công nhân bận rộn chung quanh bến tàu vòng tròn này, mới có thể làm hắn hoàn toàn tin tưởng, hai thiên thể bao la hùng vĩ phía trước, mặc dù ở bàn cân vũ trụ cũng nở rộ ra hào quang của bản thân, cũng ra từ tay những nhân loại nhìn như con kiến thậm chí hạt bụi!

Tàu vận tải cách Thiên Hoàn thứ nhất càng lúc càng gần. Bọn họ đóng cửa động lực của bản thân, tùy ý mình bị linh từ đại trận của Thiên Hoàn thứ nhất tập trung cùng bắt giữ, như trôi theo dòng nước hướng cảng bay đi.

Xung quanh xuất hiện càng lúc càng nhiều tàu vũ trụ, thậm chí dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chiến huy sơn trên thân tàu cùng số hiệu mạn tàu của nhau, so với những tàu vận tải, tàu công trình cùng chiến hạm chủ lực hạm đội liên bang loại siêu khổng lồ này, tàu vận tải của bọn họ hơi tỏ ra mỏng manh. Có đôi khi, mấy con tàu khổng lồ như núi lớn nguy nga hướng bọn họ đổ sập, có loại cảm giác sắp bọn họ nghiền áp thành một mảng mỏng manh, nhưng lại ở dưới linh từ lực tràng chỉ huy cùng dẫn đường, từ đỉnh đầu bọn họ không chút hoang mang lướt qua, giống như là những con cá voi trắng lười biếng.

“Ai da nha!”

Không ít người cả đời này đều ở trên tàu Đom Đóm, ở trong tinh hải cô đơn sinh ra, trưởng thành cùng già cả, bị ít nhất hơn một ngàn con tàu vũ trụ vây quanh cùng một chỗ phát ra ánh lửa hoa lệ làm rung động thật sâu, phát ra tiếng than thở kinh ngạc không biết làm sao.

Ở trong tiếng kinh ngạc than thở trầm bổng, bọn họ lướt qua cảng mẹ thứ hai “hạm đội Liệu Nguyên” vương bài liên bang, đồng thời cũng là căn cứ luyện chế tàu vũ trụ lớn nhất “bốn giới mới”.

Từng con tàu vũ trụ trang nghiêm, nghiêm nghị không thể xâm phạm, bọc thép tất cả đều rực rỡ hẳn lên, được mài so với mặt gương càng thêm bóng loáng, không nhìn thấy chút dấu vết nào bị mảnh vụn hành tinh cọ phải.

Bọn nó ở dưới ánh mặt trời cùng với ánh lửa của hơn một ngàn con tàu vũ trụ xung quanh chiếu rọi, phản xạ ra hào quang màu vàng đậm thâm trầm, giống như lưng núi ẩn chứa lực lượng vô biên, liên miên phập phồng.

Phía dưới bến tàu quỹ đạo phía sau bọn nó, có vô số sợi xúc tu sắt thép hướng xuống phía dưới, hướng trong tầng khí quyển của Thiên Hoàn tinh kéo dài, thẳng đến lúc cắm thật sâu vào mạch khoáng lòng đất Thiên Hoàn tinh, đem các loại tài nguyên kim loại cùng tinh thạch trực tiếp rút lấy đến trong bến tàu.

Mà xung quanh cũng có vô số đốm sáng đang hướng Thiên Hoàn bay tới, như là sao băng bị nhân loại chinh phục, khống chế, lợi dụng. Đó đều là tiểu hành tinh nhân công khai thác ra, vốn là một bộ phận của tinh cầu tài nguyên, ở trên tinh cầu tài nguyên tiến hành khai thác cùng tinh luyện, nhưng về sau phát minh một loại phương thức lợi dụng càng thêm đơn giản tiện lợi, đem một bộ phận tinh cầu tài nguyên trực tiếp nổ vỡ ra, ở bên trên lắp đơn nguyên động lực, đem bọn nó trực tiếp đẩy đến phụ cận Thiên Hoàn, khai thác, tinh luyện, chế tạo cùng lắp ráp hết thảy tập trung cùng một chỗ, đề cao rất nhiều hiệu suất luyện chế tàu vũ trụ.

Đem khoảng cách máy quay thăm dò rút ngắn lại vô hạn mà nói, có thể ở trên hình ảnh mơ hồ thấy rõ một ít chi tiết của Thiên Hoàn. Ở dưới khoảng cách như vậy, loại cảm giác bóng loáng, tuyệt đẹp, liền mạch một khối đó của Thiên Hoàn liền hoàn toàn biến mất, nó biến thành một rừng cây sắt thép đầy cành rễ, giống với tàu Đom Đóm đang trong đại tu, có vô số “cành cây” làm từ hợp kim siêu mạnh từ mặt ngoài dựng lên, cuối cành cây lại phân ra cành cây mới, không ngừng “sinh trưởng” như thế, thẳng đến khi đem mỗi một chút không gian trừ tuyến đường chiếm đầy hết, ở cuối nhánh cây “nhỏ” nhất, thì nối một con tàu vũ trụ đang sửa chữa hoặc là luyện chế.

Nói từ trên ý nghĩa này, những “cành cây” này lại có chút giống cuống rốn, “Thiên Hoàn” con thú khổng lồ cấp bậc hành tinh này, một giây cũng không ngừng nghỉ từ trên thân Thiên Hoàn tinh cùng mấy trăm hơn một ngàn tinh cầu tài nguyên thu thập và cắn nuốt kim loại, khoáng vật, tinh thạch cùng toàn bộ, trải qua nhai nuốt cùng tiêu hóa, hóa thành chất dinh dưỡng mới, thông qua những “cuống rốn” này cuồn cuộn không ngừng vận chuyển đến trên thân tàu vũ trụ, thai nghén ra một con rồi lại một con thù sắt thép khổng lồ sắp ở trong vũ trụ nhấc lên sóng triều ngập trời.

Hình ảnh như vậy, không “tự nhiên” chút nào, nhưng phi thường “nhân loại” .

Tàu vận tải chậm rãi nối đến trên một “nhánh cây” Thiên Hoàn kéo dài ra, nơi này là trạm thứ nhất của đoàn đại biểu, “nhà kỷ niệm chiến tranh Thiên Hoàn” .

Chiến tranh là bùng nổ cực hạn nhất toàn bộ tiềm năng, thiện ý cùng ác niệm của một văn minh.

Thông qua chiến tranh, có thể trong thời gian ngắn nhất, hiểu biết mặt mũi thật sự của một văn minh.

Cho nên, mọi người đến từ trung ương tinh hải mới đem trạm thứ nhất chọn ở nơi này, do chính phủ, quân đội, tông phái tu luyện cùng nhân sĩ giới học thuật liên bang tạo thành một cái “uỷ ban trao đổi”, ở nơi đây nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

Bởi vì quan hệ tương đối vi diệu thậm chí xấu hổ giữa “nước cộng hòa Tinh Hải” cùng “Tinh Diệu Liên Bang”, lại thêm liên bang đang ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp, hai bên đều đồng ý trong lần trao đổi và đàm phán này, tham thảo nhiều vấn đề thực tế, tạm gác lại tranh luận trên “đại nghĩa danh phận”.

Cho nên, đoàn đại biểu này ở mặt ngoài cấp bậc cũng không cao, giơ lên là đơn thuần cờ hiệu “đoàn quan sát tổng tuyển cử”, đối ứng, phương diện liên bang phái ra “uỷ ban trao đổi” cũng tận lực làm nhạt sắc thái của chính phủ cùng quân đội. Ít nhất ngay từ đầu là như thế.

Lý Diệu cũng chưa ở trong ủy ban trao đổi tìm được người quen nào, vừa lúc cũng bớt cho hắn rối rắm nan đề nên đối mặt người quen cũ như thế nào.

Hắn như có hứng thú đánh giá người liên bang một thế hệ mới ở đối diện, phát hiện có lẽ là bởi triệt để từ văn minh hành tinh quá độ đến văn minh tinh hải, người liên bang một thế hệ mới hình thể càng thêm mảnh dẻ, cao gầy cùng nhẹ nhàng, giống như tung người nhảy một cái liền có thể tùy ý ngao du trong vũ trụ mênh mông.

Vô luận nam nữ già trẻ, tất cả bọn họ đều tinh thần no đủ, hai mắt sáng ngời có thần, khi giơ tay nhấc chân, nói chuyện, tự tin đến mức gần như sắc bén.

Nhìn từ trang phục bọn họ, trừ các quan quân đồng phục thống nhất không dễ phân biệt, nhân sĩ dân gian trên cơ bản đến từ các thế giới đều có, bao gồm quỷ tu U Minh giới, còn có không ít người trên thân lưu lại một ít đặc thù Yêu tộc, như là tai thỏ linh động, hai mắt xanh biếc như mèo, mọi việc như thế, người bên ngoài cũng không để trong lòng.

Xem ra, một trăm năm qua, liên bang mới đem chính sách dung hợp chấp hành phi thường triệt để.

Ở dưới bọn họ dẫn đường, Lý Diệu du lịch “quán kỷ niệm chiến tranh Thiên Hoàn”, thông qua vật thật đương thời, nhật ký chiến tranh của các quan binh thậm chí trò chơi mô phỏng trong Thái Hư Ảo Cảnh, lạc vào cảnh giới kỳ lạ cảm thụ được trận chiến tranh đó của ba mươi năm trước.

Không ít chi tiết về chiến tranh Thiên Hoàn, hắn sớm ở trên tàu Đom Đóm đã cẩn thận nghiên cứu, nhưng hắn phi thường thích phương thức người liên bang mới miêu tả trận chiến tranh này. Bình tĩnh, khách quan, hơi tỏ ra tiết chế, cũng không miêu tả quá nhiều “Thiên Cương tộc” xấu xí và tà ác, chỉ là như phác hoạ trung thực ghi lại tất cả, thậm chí ở một chi tiết trong đó, còn thông qua Thái Hư Ảo Cảnh, tư tưởng ra vài loại phương án giải quyết có thể hoàn toàn tránh chiến tranh.

Chỉ có người thắng thật sự, mới có thể bình tĩnh cùng khắc chế như thế, thậm chí đủ tự tin để bắt đầu nghĩ lại.

Nhìn thấy từng màn trong hội quán kỷ niệm chiến tranh, Lý Diệu rốt cuộc tin, liên bang đã hoàn toàn dung hợp và đồng hóa Thiên Hoàn giới, thế giới này hoàn toàn biến thành một bộ phận không thể tách rời của Tinh Diệu Liên Bang.

Thẳng đến chỗ lối ra của hội quán kỷ niệm, hắn thấy được một pho tượng.

Pho tượng khắc không phải trường hợp người thắng vui mừng khôn xiết, mà là một nữ tử trẻ tuổi vẻ mặt ảm đạm, cô đơn, dắt một cô bé con quần áo tả tơi, cả người nhếch nhác, hai người cùng nhau ngẩng đầu, yên lặng chăm chú nhìn phía trước.

Theo ánh mắt bọn họ, đối diện là một quyển danh sách chậm rãi lăn, vĩnh viễn không có điểm cuối, xuất hiện ở trên danh sách, đều là những người chết ở trong “chiến tranh Thiên Hoàn”.

Như vậy, nữ tử cùng cô bé con trong pho tượng, giống như là đang hết sức chăm chú tìm tòi tên người thân của bọn họ, loại tâm tình thấp thỏm bất an, rắc rối phức tạp đó hiển lộ không thể nghi ngờ.

Danh sách được chia làm ba hàng, lấy ba loại màu sắc khác nhau, ghi lại toàn bộ Thiên Cương tộc, Địa Sát tộc cùng người liên bang chết đi trong chiến tranh.

Chi tiết này khiến Lý Diệu đứng ở phía trước pho tượng, yên lặng nhấm nháp rất lâu.

Hướng dẫn viên tham quan đi cùng thấy hắn cảm thấy hứng thú như thế đối với pho tượng, giới thiệu: “Nữ tử mặt đầy đau thương này trên pho tượng, chính là Đinh Linh Đang được người Thiên Hoàn chúng ta coi là ‘người giải phóng’.”

Lý Diệu: “Ha?”

Hướng dẫn viên: “Sau khi chiến tranh Thiên Hoàn chấm dứt, chúng ta những Địa Sát tộc được giải phóng này muốn tạo một pho tượng cao lớn nguy nga cho Đinh Linh Đang, nhưng cô ấy nhất định không chịu, cuối cùng khuyên mãi mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng lại nói pho tượng tạo hình phải do chính cô ấy đến quyết định. Cuối cùng, cô ấy chưa lựa chọn loại bộ dáng ôm đao dừng ngựa, uy phong bát diện, mà là lựa chọn một pho tượng nho nhỏ, không chút bắt mắt như vậy, tận lực làm nhạt bộ dáng chính cô ấy, ngay cả tên cũng không cho khắc, để lại ở chỗ lối ra của hội quán kỷ niệm chiến tranh, nếu không nói, rất ít người có thể phân biệt ra đây lại là ‘Chiến thần liên bang’.”

Lý Diệu kinh ngạc nhìn nữ tử đáy mắt tràn ngập mềm mại kia trên pho tượng, suy nghĩ giống như lại bay trở lại một năm đó, ban đêm lúc ở Đại Hoang Chiến Viện, Đinh Linh Đang uống rượu say, tinh thần sụp đổ, giống cô bé con đói khát không có chỗ dựa, ôm mình gào khóc, hắn hồi tưởng thật lâu...

Hướng dẫn viên: “Người này bên cạnh, chính là con gái cô ấy.”

Lý Diệu: “Ặc!”

Hướng dẫn viên: “Là nghĩa nữ cô ấy nhận nuôi ở trong chiến tranh Thiên Hoàn, cha mẹ cô bé con đều là chiến hữu của cô ấy lúc ở mỏ quặng trong lòng đất phát động khởi nghĩa, bất hạnh trước sau đều hy sinh ở trong chiến tranh.”

Lý Diệu: “... Còn gì không, có thể một hơi nói hết không?”

Hướng dẫn viên: “Đã nói xong, ngài không thoải mái sao, Lâm đại biểu?”

Tham quan hội quán kỷ niệm chiến tranh Thiên Hoàn chấm dứt, kế tiếp các quân quan cao cấp trong đoàn đại biểu sắp sửa cùng cao tầng quân đội bộ tổng tham mưu quân liên bang bàn bạc chi tiết xây dựng đại bản doanh liên hợp tác chiến.

Lý Diệu không biết gì cả đối với thiên quân vạn mã đại binh đoàn tác chiến, không cần thiết đi lãng phí thời gian, trái lại Mông Xích Tâm, Hàn Bạt Lăng, Thích Trường Thắng cùng Phượng Hoàng Đế Chu Tông Hữu, rất có hứng thú đối với sát phạt chiến trận.

Lý Diệu thông qua Thôi Linh Phong, xếp vào vài vị trí cho bọn họ ở trong đoàn quan quân cao cấp, coi như là đại biểu nghị trưởng đi chú ý thành lập đại bản doanh liên hợp tác chiến đi.

Về phần bản thân Lý Diệu, hắn có lĩnh vực càng thêm quan trọng, sốt ruột không chờ được muốn đi xâm nhập tìm hiểu.
Bình Luận (0)
Comment