Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1871 - Chương 1827: Ta Mới Là Người Thắng!

Chương 1827: Ta mới là người thắng! Chương 1827: Ta mới là người thắng!Chương 1827: Ta mới là người thắng!

“Đây, đây là…”

Lý Diệu cảm giác thần hồn của mình như là rơi vào vùng lầy, mà trong vùng lầy càng có vô số con đỉa vô hình đang hướng sâu trong thần hồn chui vào, hướng bên trong tiêm vào “axit” cùng “độc tố”, không khỏi cả kinh biến sắc.

Người khổng lồ màu đỏ giống như bị gông xiềng vô hình trói buộc, liều mạng giãy dụa, lại không cách nào ngăn cản đốm đen không ngừng mở rộng, nối liền với nhau, làm cơ thể người khổng lồ không ngừng hóa thành màu đen, giống như bùn lầy hòa tan “tí tách” rơi xuống.

“Đừng giãy giụa nữa, vô dụng.”

Lữ Khinh Trần thản nhiên nói, “Thân thể máu thịt của nhân loại có thể bị virus lây nhiễm, máy tính và linh võng cũng có thể bị ‘virus máy tính’ lây nhiễm, như vậy, thần hồn nhân loại tự nhiên cũng có thể bị virus trí mạng nào đó lây nhiễm.

“Tiền thân của ta, Vực Ngoại Thiên Ma kia ở Phi Tinh giới ngủ đông một vạn năm, nó vốn chính là do virus máy tính nào đó tiến hóa mà ra, lại tiến hóa ra năng lực có thể xâm nhập cùng lây nhiễm thần hồn nhân loại, lại có gì kỳ quái?

“Ngươi biết không, vô luận người thường hay là người tu chân, người tu tiên, vô luận Luyện Khí, Trúc Cơ vẫn là Nguyên Anh, Hóa Thần, vô luận có linh căn hay không, cũng mặc kệ thần hồn mạnh yếu, thần hồn tất cả nhân loại, ở trên cơ cấu tầng dưới chót thế mà đều tương tự kinh người!

“Nhằm vào tầng kết cấu sâu nhất của thần hồn tiến hành ‘virus công kích’, chỉ cần là nhân loại, đều không có khả năng miễn dịch!

“Ta là đem toàn bộ năng lượng tối, hết thảy lấy hình thái ‘virus’, trút xuống đến trên thần hồn của ngươi, bất cứ sự giãy dụa nào cũng là phí công, bỏ cuộc đi, tiếp nhận đại đạo của ta, mở ra một đoạn... lữ trình hoàn toàn mới!”

Lời còn chưa dứt, hằng tinh màu đen kia liền lấy tư thái san núi lật biển nghiền áp tới, hình thể của nó lại lần nữa bành trướng, hầu như chiếm cứ nửa bên vũ trụ, hoặc là nói toàn bộ tầm mắt cả Lý Diệu!

Dẫn lực! Hằng tinh màu đen thật sự quá mức khổng lồ, thế mà sinh ra lực tràng cường đại tương tự lực vạn vật hấp dẫn, đem toàn bộ tàu vũ trụ cùng mảnh vỡ thi hài trong chiến trường vũ trụ hút hết tới, dung nhập đến trong cơ thể nó, trở thành một bộ phận của nó, làm phản ứng năng lượng tối mặt ngoài của nó trở nên càng thêm cuồng loạn cùng dữ tợn.

Trước mắt Lý Diệu chỉ nhìn thấy vô số lửa màu đen ngưng tụ thành vòng xoáy thật lớn, vòng xoáy thật lớn lại ngưng tụ thành một vùng biển càng thêm to lớn, vùng biển cuồng bạo này trút hết xuống đến đỉnh đầu của hắn!

“A a a a a a a a!”

Toàn bộ khớp nối của người khổng lồ màu đỏ hết thảy tuôn ra từng chùm dòng hạt màu đỏ rực tương tự sương mù máu. Đốm đen không ngừng xâm nhập giữa lồng ngực người khổng lồ màu đỏ, trong thần hồn lập lòe tỏa sáng của Lý Diệu, làm phía trên thần hồn cũng xuất hiện các con hắc tuyến trùng, lũ sâu bọ này giống như hoa văn chui loạn khắp nơi, đem thần hồn của hắn cũng bị khoan thủng trăm ngàn lỗ!

Người khổng lồ màu đỏ lại quỳ một gối xuống, hai cánh tay lại ương ngạnh bất khuất giơ lên cao, cứng rắn chống đỡ hằng tinh màu đen to lớn không gì so sánh được!

“Ta... Sẽ không để ngươi thực hiện được!”

Trong não người khổng lồ màu đỏ sắp bị đè bẹp truyền đến tiếng Lý Diệu nghiến răng nghiến lợi, “Vô luận ngươi đem mục đích của bản thân nói thành vĩ đại nữa, sứ mệnh nói thành thần thánh nữa, ngươi cũng không có quyền... Tùy ý đùa bỡn tình cảm, ý chí cùng thần hồn của bất cứ một nhân loại nào, vô luận bọn họ nhỏ bé nữa, bình thường nữa cũng không được!”

“Ngu xuẩn! Nhân loại vốn có thể có được lực lượng cường đại nhất trong vũ trụ này, nhưng tuyệt đại bộ phận nhân lại sa vào cuộc sống tầm thường, gió êm sóng lặng, lãng phí tài nguyên quý giá cùng sinh mệnh càng thêm quý giá!”

Lữ Khinh Trần nói, “Ta muốn giúp bọn họ, giúp bọn họ thức tỉnh lực lượng chân chính, làm bọn họ có thể thật sự sống!”

“Chúng ta đã thật sự sống rồi, mọi thứ ngươi nhìn thấy, chính là tương lai chúng ta lựa chọn. Trừ bản thân chúng ta, cửu thiên thập địa toàn bộ thần ma, đều đừng nghĩ thay thế chúng ta làm ra lựa chọn!”

Ở trong tiếng rống giận dữ của Lý Diệu, người khổng lồ màu đỏ thế mà khiêng hằng tinh màu đen, lại lần nữa thẳng sống lưng, rất có tư thế đem đối phương ném mạnh xa xa ra ngoài, đập đến trên vách ngăn vũ trụ.

Nhưng đốm đen ăn mòn đến khớp nối các nơi của nó, lại ảnh hưởng rất lớn tới cường độ thần hồn của Lý Diệu. Người khổng lồ màu đỏ chung quy vẫn không ngăn được lực hấp dẫn khổng lồ của hằng tinh màu đen, tứ chi thế mà đồng loạt gãy!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ hằng tinh màu đen trong nháy mắt bắn ra mấy trăm cột sáng màu đen, lập tức đóng đinh ở trên tứ chi, thân thể cùng đầu của người khổng lồ màu đỏ, đem thân thể xuyên thủng toàn bộ!

“A!”

Lý Diệu kêu thảm.

Mặt ngoài người khổng lồ màu đỏ hoàn toàn bị đốm đen bao trùm, tựa như Hắc Dạ Minh không lâu trước đó, ở trong Linh Giới chịu khổ sứa màu đen cắn nuốt.

“Ha ha ha ha, cảm giác được hương vị virus chạy ở sâu trong thần hồn chưa, ta cũng không lừa ngươi, chỉ cần là nhân loại, đều không có cách nào ngăn cản virus này.”

Trên hằng tinh màu đen bỗng nứt ra một khe hở không biết dài mấy trăm vạn km, như là một cái mồm to như chậu máu cắn nuốt thiên địa chậm rãi mở ra, từ trong cái mồm to phun ra cánh tay treo bằng lửa, như là những cái xúc tu vươn tới, chậm rãi xé rách lồng ngực người khổng lồ màu đỏ, lộ ra trung tâm thần hồn rạng rỡ tỏa sáng, như thủy tinh bên trong.

Thần hồn Lý Diệu bị từng đốm đen hoàn toàn bao phủ, hắn giãy giụa càng lúc càng mỏng manh, ngay cả một cột sáng xuyên thủng thân thể mình cũng không thể giãy đứt, kêu thảm biến thành rên rỉ, lại từ rên rỉ biến thành nức nở, cuối cùng hóa thành thanh âm mơ hồ không rõ “ọc ọc”.

Hắn giống như hoàn toàn khuất phục dưới dâm uy của virus, thần hồn bị điên cuồng ăn mòn, ngọn lửa tinh thần và ý chí nhảy lên mỏng manh đến cực điểm, có thể tắt bất cứ lúc nào!

“Đến đi, hòa hợp một thể với ta, chúng ta tiếp tục dùng ‘Kền Kền Lý Diệu’ thân phận này cũng không sao cả, chúng ta sẽ tìm được huyền bí khởi nguyên của nhân loại, sẽ nhìn thấy tương lai cùng sứ mệnh của văn minh chúng ta, sẽ... Thật sự sống!”

Trong cái mồm to như chậu máu, cái tay treo bằng lửa mấp máy hướng bốn phía vung ra, một thứ như con rắn khổng lồ màu đen chậm rãi bơi ra.

Khuôn mặt mơ hồ có thể phân biệt ra vài phần đặc thù của Lữ Khinh Trần, đã treo sự tàn nhẫn như dã thú, lại mang theo uy nghiêm như thần ma, trong ánh mắt nở rộ ra vô cùng vô tận dã tâm, dục vọng cùng lòng hiếu kỳ.

Con rắn lớn màu đen bơi đến ngực người khổng lồ màu đỏ, mặt lộ vẻ tham lam, thưởng thức thần hồn của Lý Diệu.

Người khổng lồ màu đỏ tứ chi gãy, quanh thân bị virus ăn mòn đến mức thủng trăm ngàn lỗ, Lý Diệu chỉ có thể phát ra từng luồng thần hồn dao động mỏng manh nhất, như là tơ liễu phiêu tán, căn bản không ngăn cản được đối phương “dung hợp” .

Con rắn lớn màu đen cười dữ tợn hướng ngực của người khổng lồ màu đỏ ngực chui vào, mắt thấy thần hồn Lý Diệu sắp trở thành một bộ phận của đối phương, đúng lúc này…

Đốm đen xâm nhập trong cơ thể người khổng lồ màu đỏ, cột sáng màu đen đóng đinh ở trên tứ chi bách hải của nó, thậm chí ngàn vạn cánh tay treo bằng lửa mấp máy cùng bản thân hằng tinh màu đen, tất cả đều tràn ra một mảng hào quang quỷ dị.

Không thể dùng lời nói hình dung được mảng hào quang này lấp lánh, số lượng toàn bộ tinh tú trong tận cùng vũ trụ, cũng không đếm được trong hào quang này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu loại màu sắc.

“Không ổn!”

Mắt rắn vừa nhỏ vừa dài của Lữ Khinh Trần trong tích tắc hóa thành hai cái lỗ nhỏ, “Ngươi, ngươi rốt cuộc là cái gì vậy, thế mà có thể ngăn được virus của ta ăn mòn, còn trái lại…”

Khi hắn ý thức được mình mắc mưu, đã quá muộn.

Từ sâu trong lồng ngực rộng mở của người khổng lồ màu đỏ, một tia sáng đỏ sắc bén vô cùng, giống như một thanh phi kiếm đỏ rực bắn nhanh ra, tích tắc xuyên thủng đầu Lữ Khinh Trần, cũng đâm thật sâu vào chỗ trung tâm mở rộng môn hộ của hằng tinh màu đen!

Giữa đầu rắn của Lữ Khinh Trần xuất hiện một cái lỗ thủng lớn vô cùng thê thảm, rốt cuộc phát ra tiếng kêu thảm xé tim xé phổi, vô luận dùng ma diễm bổ khuyết như thế nào, trong thời gian ngắn cũng không cách nào chữa trị.

Hằng tinh màu đen giống như bóng cao su bị xì hơi, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng co lại, sâu bên trong truyền đến từng vụ nổ, mặt ngoài không ngừng dâng lên vòng xoáy cùng cánh tay treo bằng lửa, hết thảy đọng lại dưới hào quang lóng lánh kia, giống như biến thành đá cứng rắn, mà đá lại rất nhanh bị một lực lượng khác đỏ như máu bên trong nổ tung toàn bộ!

Từng dòng suối phun đỏ như máu, từ mặt ngoài hằng tinh màu đen gần chết bắn ra, ở giữa không trung hội tụ lại với nhau, hóa thành một thần ma màu máu khác giương nanh múa vuốt, so với Lữ Khinh Trần càng thêm dữ tợn tà dị.

“Ha ha ha ha, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi, người thắng cuối cùng, chung quy vẫn là ta nha, hai tên ngu xuẩn các ngươi!”

Huyết Sắc Tâm Ma mở ra cái cánh rộng lớn máu tươi cùng hài cốt ngưng kết thành, đồng thời bao phủ Lữ Khinh Trần ma hồn khô kiệt cùng bản tôn Lý Diệu hấp hối, phát ra tiếng cười vô cùng càn rỡ.

Cái cánh máu rung lên, lại lần nữa hướng hằng tinh màu đen vỡ nát lao tới, ngay cả con rắn lớn màu đen kia trung tâm thần hồn Lữ Khinh Trần cũng bị nó không lưu tình chút nào chộp trong tay, như là vắt khô khăn mặt bắt đầu hung hăng vặn.

Lữ Khinh Trần và Huyết Sắc Tâm Ma, hai Vực Ngoại Thiên Ma này đều có thể xưng là cấp “ma vương” dây dưa với nhau, không có chút ý tứ “gà cùng một mẹ chớ hoài cắn nhau” gì cả, dốc hết toàn lực cắn nuốt cùng cắn nuốt ngược, giống như mãnh hổ cùng bầy sói tranh đoạt con mồi với nhau.

Lữ Khinh Trần chung quy ở trong đối kháng vừa rồi với Lý Diệu cạn kiệt lượng lớn thần hồn, càng đòi mạng hơn là, hắn hầu như đem toàn bộ năng lượng tối đều lấy hình thái virus đưa đến sâu trong thần hồn của Lý Diệu.

Nhưng virus này rõ ràng có thể có hiệu lực đối với tất cả nhân loại, lại không biết vì sao không có tác dụng quá lớn đối với Lý Diệu, thậm chí còn bị lực lượng thần bí nào đó chỗ trung tâm thần hồn Lý Diệu áp chế ngược lại.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, thần hồn Lý Diệu sẽ cổ quái đến trình độ này, ở lúc cuối cùng khinh thường, vì hoàn toàn cắn nuốt trung tâm thần hồn Lý Diệu, ngược lại đem trung tâm thần hồn mình bại lộ ra, kết quả, bị Huyết Sắc Tâm Ma đánh lén thành công!

Huyết Sắc Tâm Ma tuy ở trong trận chiến đối kháng “Thiên Ma Mạc Huyền” tiêu hao hơn phân nửa lực lượng, nhưng hắn khi đó còn cất giấu ba phần dư lực, chỉ là ở trước mặt Lý Diệu cố ý diễn trò mà thôi, lại âm thầm nghỉ ngơi dưỡng sức lâu như vậy, cũng có thể tính là “lấy khỏe đánh yếu”, một chiêu đánh lén thành công, nào còn có thể lưu lại cho Lữ Khinh Trần cơ hội lật ngược thế cờ?

Hai đại ma vương cắn nuốt nhau, giống như là hai con hồng hoang cự thú to lớn không gì so sánh được cắn yết hầu nhau, tất cả đều là thần hồn va chạm không chút hoa mỹ, chỉ xem lực lượng thần hồn của ai tiêu hao hết trước!

Rốt cuộc

Lữ Khinh Trần giật xuống hai cái cánh máu của Huyết Sắc Tâm Ma, thậm chí ở giữa ngực bụng Huyết Sắc Tâm Ma móc ra một cái lỗ thủng lớn nhìn ghê người.

Nhưng đầu hắn, lại bị móng vuốt sắc bén của Huyết Sắc Tâm Ma cứng rắn vặt xuống!

Hằng tinh màu đen hoàn toàn hóa thành một tinh cầu đá tử khí nặng nề, bị Huyết Sắc Tâm Ma dùng hết một chút lực lượng cuối cùng đánh ra tia máu, triệt để đánh nổ!
Bình Luận (0)
Comment