Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1877 - Chương 1833: Hướng Tới Nơi Mà Sao Sáng Nhất!

Chương 1833: Hướng tới nơi mà sao sáng nhất! Chương 1833: Hướng tới nơi mà sao sáng nhất!Chương 1833: Hướng tới nơi mà sao sáng nhất!

“Ào ào ào!”

Tiếng nước không ngừng.

Bạch Tinh Kiếm đem cả khuôn mặt đều ngâm vào trong nước đá, dùng sức xoa nắn khuôn mặt xấu xí hơi tỏ ra đáng khinh, ước chừng năm phút đồng hồ, như là chà xát đi một lớp vỏ ngụy trang, lộ ra bản thân thật sự.

“Phù ―― “

Thở phào một hơi, gã xấu xí trong gương cười dữ tợn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve quân trang liên bang nhăn nhúm, không có chút do dự nào nữa, “Xẹt” một tiếng, đem quân trang cứng rắn giật xuống, lại từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra một cái hộp da nhỏ phong cách cổ xưa, “Bốp bốp” hai tiếng đem cúc áo đồng bắn ra, lấy ra chiến bào chuyên thuộc về mình.

“Vũ trụ, ta đã trở về!”

Bạch Tinh Kiếm khoác lên chiến bào, mạnh mẽ, giống như bí kiếm dùng suốt một trăm năm mài giũa rạng rỡ tỏa sáng, hướng tới phòng điều khiển sải bước bước đi.

Khi hắn lấy tư thái hoàn toàn mới xuất hiện ở trước mặt toàn bộ thuyền viên, mặc dù hãn phỉ ngày xưa kiệt ngạo bất tuân, cả gan làm loạn nhất cũng hít một hơi thật sâu, không dám tin vào đôi mắt của mình.

Bạch Tinh Kiếm giờ phút này, nửa thân trên là áo lụa thông hơi màu sắc rực rỡ, trên chất liệu tơ lụa còn in những cây dừa theo gió lay động cùng tầng tầng lớp lớp sóng biển, cực có phong tình nhiệt đới.

Nửa thân dưới lại là một cái quần đùi bãi biển rộng thùng thình, đỏ đến phát tím.

Đầu đội một cái mũ rơm lớn viền rộng ánh vàng rực rỡ, trên mũi đeo một cái kính râm thủy tinh màu đỏ đậm, cầm trong tay một ly sinh tố tổng hợp dừa cùng xoài trộn lẫn, trên sinh tố thế mà còn con mẹ nó dựng một cái ô nho nhỏ dùng tăm chế tác!

Thống soái hạm đội Đại Bạch cứ như vậy bưng sinh tố tổng hợp tươi mát, chân đi hai hàng ‘Quẹt quẹt’, nghênh ngang, không coi ai ra gì bước vào phòng điều khiển.

“...”

Toàn bộ thuyền viên trẻ tuổi chưa tròn trăm tuổi hết thảy trợn mắt há hốc mồm, như bị sét đánh.

Những lão tinh đạo một hai trăm tuổi, từng xông pha ở trong núi thây biển máu của Tri Chu Sào Tinh, lại kích động tới mức không cách nào hít thở, quả thực sắp hoan hô.

Mấy trăm ánh mắt phức tạp đều đặt đến trên thân Bạch Tinh Kiếm, mà Bạch Tinh Kiếm cũng bật ra thấu kính của kính râm thủy tinh, tỉ tỉ đánh giá các anh em hắn dùng mấy chục năm thời gian lựa chọn kỹ càng ra, có tư cách nhất theo hắn cùng đi quát tháo tinh hải.

Những người này, một bộ phận là mấy chục năm chịu khổ trong nhà tù đi ra, giống như đã sớm rút đi một thân hung tính cùng lệ khí.

Hoặc là con cháu tinh đạo ngày xưa, khi Tri Chu Sào Tinh bị công phá, bọn họ vừa mới ba năm tuổi, đang tuổi ngây thơ không biết gì, trừ chỗ sâu nhất của huyết mạch dâng trào huyết mạch tinh đạo, từ nhỏ đã sinh trưởng ở thời đại liên bang mới, trải qua cuộc sống hoàn toàn không quan hệ với tinh đạo.

Chỉ vài ngày trước đó, bọn họ tựa như cũng không có quá nhiều khác biệt với binh sĩ khác của liên bang, đều là một cái đinh ốc nho nhỏ, không có cá tính trên cỗ máy quốc gia khổng lồ, nhiều nhất ở trong vòng cực hạn quân pháp có thể bỏ qua làm một ít trò nho nhỏ mà thôi.

Nhưng bây giờ, bọn họ lại như là sói từ nhỏ đã lăn lộn trong đàn chó, nghe được xa xa truyền đến tiếng tru lên của sói đầu đàn.

Tiếng kêu gọi dã tính đó, làm bọn họ cũng không cách nào áp chế lực lượng chỗ sâu nhất của huyết mạch nữa, không cách nào làm nguội trái tim sắp bùng nổ, không tự chủ được hòa theo sói đầu đàn, hát lên chiến ca dã man nhất!

“Các anh em...”

Bạch Tinh Kiếm hướng bầy sói của hắn giơ lên cao cao ly thủy tinh, “Chúng ta hoặc là lứa cha anh của chúng ta, từng là tinh đạo tà ác nhất trên Tri Chu Sào Tinh; cặn bã vô sỉ không biết xấu hổ, bị người ta căm hận, thống hận cùng sợ hãi nhất; là nô lệ của dục vọng và vận mệnh của mình; là kẻ đáng thương bị các loại lực lượng đẩy vào nơi đồ tể tanh máu, không làm chủ được, đau khổ giãy dụa!

“Nhưng, những người nghiệp chướng nặng nề trong chúng ta, đã bị quốc pháp liên bang hung hăng chế tài, ở trong ngục giam hành tinh lạ không có ánh mặt trời chịu khổ mấy chục năm, đào ra khoáng thạch đủ để xếp thành ngọn núi lớn dùng để chuộc tội.

“Mà ở trong kịch chiến hôm qua, chúng ta lại có vô số anh em hung hãn không sợ chết, hy sinh vì nghĩa, từ trên ý nghĩa nào đó cứu vớt toàn bộ liên bang!

“Đủ rồi, vô luận nói từ hai phương diện pháp luật hay là đạo nghĩa, mọi thứ chúng ta thua thiệt người Phi Tinh ngày xưa cùng Tinh Diệu Liên Bang hôm nay, tất cả đều đã trả đủ cả vốn lẫn lãi! Từ giờ khắc này trở đi, chúng ta có thể từ trong bóng ma quá khứ hoàn toàn giải thoát ra, chúng ta là tuyệt đối tự do, không có bất cứ quốc gia nào có thể khiến chúng ta hy sinh, không còn có bất cứ vận mệnh nào có thể đem chúng ta trói buộc, không còn có bất cứ lực lượng, có thể ngăn cản chúng ta nữa!”

Toàn bộ tinh đạo ngày xưa cùng các con cháu của tinh đạo đều ngừng thở, nhịn xuống cơn cay cay trong xoang mũi, siết chặt nắm tay, lẳng lặng nghe sói đầu đàn rống giận.

“Tự do ―― đây là hàm nghĩa hoàn toàn mới chúng ta muốn giao cho hai chữ ‘tinh đạo’ này!

“Tinh đạo của quá khứ, chẳng qua là một đám ô hợp giấu đầu lộ đuôi, cậy mạnh hiếp yếu, thua cả heo chó, ngay cả lên làm cái gì ‘Tinh Đạo Chi Vương’, ‘Tinh Đạo Chí Tôn’, cũng chỉ là đầu lĩnh một đám cặn bã mà thôi.

“Nhưng ở thời đại đại vũ trụ hoàn toàn mới, hoàn toàn có thể sinh ra một loại tinh đạo hoàn toàn mới, đó chính là chúng ta!

“Ngay cả Yêu tộc đầu sỏ gây nên ‘thời đại đại hắc ám’ ngày xưa, không đội trời chung với Nhân tộc, cũng có thể thay hình đổi dạng, chính đại quang minh tiếp nhận vạn sự hoan hô, tinh đạo vì sao không thể khống chế tàu vũ trụ nhanh nhất cả vũ trụ, thao túng pháo tinh từ mạnh nhất, uống sảng khoái rượu ngon cay nhất, vung kiếm lưỡi cưa cùng nhiệt dung đao sắc bén nhất, đi trở thành người tự do nhất trong cả vũ trụ mênh mông?”

“Nhìn đi!”

Ngón tay Bạch Tinh Kiếm giống như một khẩu hạm pháo hạng siêu nặng đường kính mấy chục mét, hung hăng đâm về phía sâu trong các ngôi sao, “Đó chính là đường của chúng ta, đó chính là nơi chúng ta muốn đi đánh cho thống khoái!

“Ở trung ương vũ trụ mênh mông, nơi Đế Quốc Chân Nhân Loại cùng Thánh Ước Đồng Minh hai con quái vật khổng lồ nhất từ trước tới nay đang hung hăng va chạm, liên tục thiêu đốt một ngàn năm, trời sinh chính là khu vui chơi ngầu nhất của chúng ta, những tinh đạo này!

“Nơi đó có vô số hài cốt tàu vũ trụ vỡ nát cho chúng ta sưu tập cùng thăng cấp; có vô số quân đội kinh hoảng thất thố có thể đi lừa gạt cùng dụ dỗ; có ngàn vạn tinh cầu tài nguyên phòng ngự đại trận vỡ nát có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của; càng có cơ hội lẻn vào kho vũ khí quan trọng nhất của đế quốc cùng Thánh Minh, đem toàn bộ anh em của chúng ta đều võ trang đến tận răng hàm!”

“Chẳng lẽ các ngươi không muốn đi lãnh hội thế giới hoa lệ của tinh hải trung ương sao?

“Chẳng lẽ các ngươi không muốn đi kiến thức dị tộc vũ trụ thiên hình vạn trạng, cổ quái trong truyền thuyết sao?

“Chẳng lẽ các ngươi không muốn nhìn thấy khi hơn vạn tàu vũ trụ, một trăm vạn khẩu diệt tinh pháo cường đại nhất trong vũ trụ đồng thời nổ vang, rốt cuộc là cảnh kinh tâm động phách cỡ nào sao?

“Chẳng lẽ các ngươi không muốn đi tìm được di tích chí cường giả nhân loại ‘Đế Hoàng’ cùng ‘Huyết Thần Tử’ một vạn năm trước, đạt được tuyệt thế thần thông của bọn họ, thậm chí cạy khải giáp bọn họ, tận mắt xem bộ dáng hư thối bốc mùi của bọn hắn?

“Chẳng lẽ các ngươi không hy vọng để toàn bộ người đế quốc cao cao tại thượng và người Thánh Minh lãnh khốc vô tình đều biết tên của các ngươi, vừa nghe thấy hai chữ ‘tinh đạo’ liền như đối mặt đại địch, run rẩy sao?”

“Chẳng lẽ” của Bạch Tinh Kiếm, như tầng sau cao hơn tầng trước, cuối cùng hoàn toàn cắn nuốt sóng to cả mảng trời, hung hăng đánh ở trên đầu quả tim của mỗi một thuyền viên.

Hốc mắt lõm xuống thật sâu của bọn họ nở rộ ra hào quang đói khát, sâu trong yết hầu truyền đến tiếng nuốt “khò khè khò khè”, giống như là đã từ trên thân đế quốc hoặc là Thánh Minh hung hăng xé xuống một miếng thịt béo ngon lành nhất, đang ăn thùng uống vại, liều mạng nuốt xuống.

“Muốn, muốn!”

“Chúng ta muốn, muốn đến mức đòi mạng!”

“Đánh phá nho nhỏ ở biên thùy tinh hải lại có ý tứ gì, đã là tinh đạo, muốn làm thì phải làm lớn. Mặc dù là chết, chúng ta cũng phải chết ở trên bảo tàng quý giá nhất của đế quốc cùng Thánh Minh!”

Trong bầy sói phát ra tiếng tru lên lúc trầm lúc bổng.

“Đã như vậy, còn chờ cái gì, xuất phát đi.”

Bạch Tinh Kiếm nhếch miệng cười, “Các vì sao mới là chốn đi về của nam tử hán, các ngươi nhìn đi, sao của tinh hải trung ương là rực rỡ cỡ nào, mau đi theo ta đi, đem hào quang của những tinh tú này cướp đoạt hết. Chúng ta chính là tinh đạo cường đại nhất trong ba ngàn đại thế giới!”

Trên phòng điều khiển toát ra một mảng hào quang rực rỡ, ở dưới tác dụng của Thái Hư Ảo Cảnh, từng gợn sóng thần bí khó lường hiện ra.

Vách khoang cùng phương tiện xung quanh giống như biến mất không thấy nữa, bọn họ giống như là trực tiếp lơ lửng ở trong vũ trụ, bốn phía tất cả đều là tinh tú thâm thúy cùng tuyệt đẹp.

Đám đông quan binh của “hạm đội Đại Bạch” thâm không hạm đội thứ hai liên bang quân ngày hôm qua, các tinh đạo giờ phút này lấy được cuộc sống mới, bị ánh sao thật sâu rung động, rốt cuộc không đè nén được dã tâm, dục vọng cùng kiêu ngạo phủ bụi trăm năm, đều phát ra tiếng gầm rú khàn cả giọng, giống như những tia chớp hình cầu, ở các nơi của khoang tàu, không kiêng nể gì nở rộ ra nanh vuốt.

“Ngao ngao ngao ngao, đi tinh hải trung ương cướp cho thống khoái!”

“Cướp đế quốc, cướp Thánh Minh, cho dù gặp Vực Ngoại Thiên Ma cũng phải đem khố của nó đoạt lấy. Chúng ta là tinh đạo cường đại nhất, tinh đạo tự do nhất toàn vũ trụ!”

“Các vì sao, chốn đi về của chúng ta, cho dù chết, ta cũng phải chết ở trên ngôi sao sáng nhất đó!”

“Tự do vạn tuế, tinh đạo vạn tuế, tư lệnh vạn tuế, thống soái vạn tuế!”

Giống như là ngàn vạn dòng suối hội tụ thành biển lớn, toàn bộ thanh âm đến cuối cùng cũng hội tụ thành một câu: “Thống soái vạn tuế! Thống soái vạn tuế! Thống soái vạn tuế!”

Bạch Tinh Kiếm dùng hết khí lực toàn thân, dùng sức đè ép cánh tay thật lâu, mới đem tiếng sói tru cuồng nhiệt này đè nén xuống.

“Các anh em, hôm nay đã là ngày lành chúng ta thay da đổi thịt, lấy lại cuộc sống mới, xưng hô đối với nhau cũng nên sửa lại chút.”

Hắn cười cười nói, “Chúng ta không lệ thuộc liên bang quân hoặc là bất cứ một cỗ cường quyền tinh hải nào nữa, ta cũng không phải cái gì ‘thống soái’ hoặc là ‘Bạch tư lệnh’ nữ. Đương nhiên lại càng đừng gọi ta ‘Bạch đoàn trưởng’ những cái tên mềm nhũn đó, các ngươi có thể gọi ta...”

Hắn say sưa hớp một ngụm sinh tố ướp lạnh, để sự ngọt lành ngày xưa đó qua lại thật lâu ở trong cổ họng, sau khi hấp thu toàn bộ vị ngọt mới nuốt vào, lúc này mới chậm rãi, nói từng chữ một, “Các ngươi có thể gọi ta ―― Bạch lão đại!”

“Chít chít!”

Trên cái mũ rơm đỉnh đầu quá mức rộng thùng thình bỗng mở ra một cánh cửa nho nhỏ, một con chuột trắng nhỏ tinh thạch cùng máy móc ghép thành chui ra, ghé vào trên đỉnh đầu Bạch lão đại, ngốc nghếch nhìn mọi người.

“Tiến lên đi, Đại Bạch tinh đạo đoàn.”

Bạch lão đại đem sinh tố ướp lạnh uống một hơi cạn sạch, thoải mái ợ một cái, vỗ vỗ bụng nói, “Hướng tới nơi sao sáng nhất!”
Bình Luận (0)
Comment