Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1878 - Chương 1834: Đám Nhỏ

Chương 1834: Đám nhỏ Chương 1834: Đám nhỏChương 1834: Đám nhỏ

Khi Tinh Đạo Chi Vương lấy lại cuộc sống mới, ở trong từng đợt tiếng sói tru lao về phía các vì sao, thủ đô Tinh Diệu Liên Bang cũng đang nghênh đón bình minh mới.

Tuy chân trời đã xuất hiện ánh bình minh thứ nhất xé rách mây đen, trên đường chân trời cũng có chút ánh vàng rực rỡ, ngọn lửa đỏ rực càng lúc bốc lên càng cao, nhưng đại bộ phận bầu trời vẫn bị bóng tối bao phủ, nhiệt độ không khí tiếp cận 0 độ, như là đem đêm tối gắt gao đông lạnh, không biết ánh sáng thật sự rốt cuộc còn cần bao lâu mới có thể đến.

Đối với toàn bộ học sinh trung học của Thiên Đô thị, đặc biệt học sinh trọ ở trường mà nói, đây là một đêm bọn nó suốt đời khó quên.

Cuộc sơ tán lớn nhằm vào thanh thiếu niên từ ngày hôm qua đã bắt đầu, theo thứ tự được sơ tán là bọn nhỏ nhà trẻ, học sinh tiểu học cùng một bộ phận học sinh trung học.

Nhưng không đợi học sinh trung học hoàn toàn sơ tán đến pháo đài trong lòng đất, hành động sơ tán đã không biết vì sao tạm thời gián đoạn, chỉ là điều khiển không ít liên bang quân đóng ở trong các trung học, để các thiếu nam thiếu nữ nhiệt huyết sôi trào, xao động bất an kia, ở trong rừng rậm trường thương đoản pháo, kiếm kích trải qua một đêm không ngủ.

Ai cũng biết trên trời đang tiến hành cuộc đấu quyết định vận mệnh liên bang, nhưng tin tức chiến trường vũ trụ vẫn bị phong tỏa, thông cáo của chính phủ liên bang cũng là lật đi lật lại kiểu cũ, muốn thị dân cố gắng ở lại nhà hoặc là trường học, nghe theo liên bang quân cùng cảnh sát bộ đội chỉ huy, duy trì tốt trật tự xã hội cơ bản, cũng yêu cầu toàn bộ quân nhân xuất ngũ cùng người tu chân đã thức tỉnh linh căn đi binh trạm gần nhất báo danh, bằng không thì ở trên mạng báo danh, nối vào “mạng chiến đấu toàn dân”, chờ đợi phân phối nhiệm vụ một bước tiếp theo.

Về phần quyết chiến thắng bại, bây giờ còn chưa có một đứa nhỏ nào biết.

“Mập mạp, mau, mau!”

“Đầu to, ngươi nhỏ giọng chút, tay chân vụng về, sớm biết đã không mang ngươi đến, gây ra động tĩnh ai cũng chạy không thoát!”

“Nhảy đi, ngươi cứ nhảy mau đi, ba chúng ta đều ở bên dưới đón ngươi đó, ngươi nếu không dám nhảy, vừa rồi cứ cứng đầu bám lấy theo chúng ta ra ngoài làm gì?”

Trong góc hẻo lánh trường cao cấp trung học thứ hai mươi chín của Thiên Đô thị, trên một bức tường cao không bắt mắt, ba nam một nữ bốn học sinh trung học trước sau nhảy xuống.

Lúc cô bé nhảy xuống còn giống như vấp chân, phát ra một tiếng nhẹ nhàng “Ai da”, lại bị ba cậu nhóc oán giận một phen.

Sau đó, mập mạp đỡ cô bé, bốn người rón ra rón rén, lén lút mò mẫm về phía nội thành.

Bốn học sinh trung học, đều đang tuổi tinh lực tràn đầy nhất, cực kỳ bốc đồng, cha mẹ lại là thành viên liên bang quân, từ nhỏ nghe chuyện liên bang quân cùng người tu chân chiến đấu lớn lên, hơn nữa không chút nghi ngờ có một ngày, có lẽ chính là hôm nay, mình cũng sẽ tiếp nhận cờ xí của cha ông, trở thành câu chuyện mới, nhân vật chính mới.

Trên mép cậu nhóc vừa mới mọc ra lông tơ tinh tế, bộ ngực cô bé cũng là trước mùa hè vừa mới phồng lên giống như bóng cao su bơm hơi, nhưng bọn họ lại cảm thấy mình đã trưởng thành, có tư cách cũng có lực lượng đi làm lớn một phen ―― vô luận làm gì cũng được.

Các học sinh nghẹn ở trong ký túc xá một đêm, như là một đám gà con líu ríu bị nhốt trong thùng giấy kín không kẽ hở, đã sớm nghẹn đến mức không thở nổi, bốn người bọn họ xung phong nhận việc đi bên ngoài tìm hiểu một ít tin tức mới nhất về.

“Chúng ta cần đi ‘quảng trường liên bang’ trung tâm thành phố, nơi đó cách ‘trung tâm tin tức liên bang’ rất gần, vô luận tin tức gì mới nhất đều sẽ chiếu trước tiên ở trên màn hình lớn quảng trường liên bang.”

Bốn học sinh trung học giả bộ rất lão luyện, giải thích với các bạn học, “Với lại, cho dù trên quảng trường liên bang không tìm hiểu được tin tức gì, nhìn xem hướng đi và khí thế của liên bang quân trên đường, cũng có thể đoán ra đại khái.”

Cứ như vậy, bốn học sinh trung học chuồn ra, ngẩng đầu mà bước, từ trong đêm tối mờ mịt, hướng về bình minh đi tới.

Gánh vác hy vọng của bạn học cả lớp, lại có một loại khoái cảm trái với nội quy trường học, đột phá cấm kỵ, hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau, hóa thành một lực lượng đã mới mẻ lại kích thích, như ở dưới chân bọn họ ấn tám cái lò xo, quả thực sắp làm cho bọn họ chạy bước nhỏ cả quãng đường.

Thiên Đô thị giờ phút này, hoàn toàn khác với cảnh đường phố bọn họ ngày xưa ở ban ngày nhìn thấy.

Trên bầu trời thực thi quản chế giao thông, không có xe bay mênh mông cuồn cuộn ngày đêm không dứt nữa, chỉ là ngẫu nhiên có một chút chiến toa quân dụng như chiến ưng sắt thép gào thét lao qua.

Bên đường xây dựng lên công sự lâm thời, đỗ không ít tinh thạch chiến xa, còn có bao lớn bao nhỏ nguyên liệu xây dựng cùng con rối linh năng đợi lệnh, lúc nào cũng có thể thăng cấp thành công sự có tính bán vĩnh cửu, một tư thế muốn tiến hành trên đường phố chiến đấu, mặc dù Thiên Đô thị bị san thành bình địa, cũng sẽ tuyệt đối không để lại cho người tu tiên.

Nhà cao tầng, cửa sổ thủy tinh muôn màu rực rỡ ngày xưa hết thảy bị từng tầng tấm bọc thép che chắn, như là từng dãy mộ bia không có chữ, lẳng lặng kể ra quyết tâm tử chiến đến cùng của người liên bang.

“Nhìn kìa!”

Cô bé bỗng chỉ phía xa xa phát ra tiếng kinh hô.

Mấy cậu nhóc nhìn theo tay cô chỉ, nhìn tháy ở giữa nhà cao tầng của trung tâm thành phố, dâng lên hơn trăm cột sáng cao hơn to hơn so với cao ốc chọc trời.

Cột sáng màu trắng ngà giống như từng ống pháo vuông góc với mặt đất phóng lên cao, một đường đâm phá mây đen, đâm vào trong bầu trời.

Ngay cả mây đen dày đặc cũng không chịu nổi lực lượng của cột sáng, ùn ùn hướng bốn phía khuếch tán ra mảng lớn cuộn sóng, tựa như một giây tiếp theo sẽ bị triệt để xé nát, lộ ra bầu trời xanh thẳm.

“Đó là đại pháo sao?”

Thanh âm cô bé có chút phát run, bị một màn hoành tráng này làm rung động thật sâu.

“Không phải, là đại trận phòng ngự cấp bậc cao nhất của Thiên Đô thị.”

Cậu nhóc thấp nhất trong bốn người, đeo mắt kính tròn tròn nói, “Mình từng nghe bố mình nói, loại đại trận phòng ngự này có thể mở ra một khiên linh năng loại siêu khổng lồ đường kính vượt qua ba trăm km, đủ để ngăn cản điên cuồng oanh tạc đến từ ngoài tầng khí quyển... Ít nhất hai mươi tư giờ.”

Các thiếu niên trầm mặc.

Lại nghĩ tới các loại đồn đãi lòng người hoảng sợ đêm qua.

Nghe nói một khi quân viễn chinh Đế Quốc Chân Nhân Loại thắng được tinh hải quyết chiến mà nói, sẽ nghênh ngang xuất hiện ở trên không Thiên Nguyên tinh.

Bọn hắn căn bản không cần tấn công mạnh mẽ mặt đất, vô cùng có khả năng kéo lượng lớn vẫn thạch khổng lồ tới, ở trên mông vẫn thạch lắp đơn nguyên động lực giá rẻ nhất, sau đó dùng mảng lớn vẫn thạch tấn công chính xác Thiên Đô thị cùng các thành thị công nghiệp lớn, căn bản không cần đánh chiến đấu trên đường phố gì cả, trực tiếp có thể đem ý chí chống cự của người liên bang hoàn toàn bóp chết.

“Dù sao... Chúng ta sẽ thắng.”

Mập mạp vung cánh tay, nghiến răng nói, “Nhỡ đâu vũ trụ không giữ được, chúng ta liền lui lại đến vùng núi dặm đi đánh du kích, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, một ngày nào đó chúng ta sẽ đoạt lại liên bang!”

“Không sai!”

Thiếu niên đầu đặc biệt to nghiêm túc nói, “Nghĩ xem, Nhân tộc ngày xưa chính là dùng suốt ba vạn năm mới đoạt lại tinh hải, mấy chục năm lại đã tính là cái gì đâu, chúng ta... Sẽ thắng!”

Cơn lạnh thấu xương chui vào áo cùng cổ tay áo, làm bốn thiếu niên rùng mình thật sâu.

Nhưng bọn hắn cũng không có như vậy lùi về bước chân, ngược lại đỉnh gió lạnh, tiếp tục về phía trước đi đến.

Chưa đi ra bao xa, khi đi ngang qua một hồ nhân tạo, bọn họ có chút ngoài ý muốn ở bên hồ phát hiện một lão nhân.

Lão nhân toàn thân trên dưới đều bị kim loại bao lấy, ngay cả lỗ mặt mũi cũng chỉ là một cái mặt nạ lạnh như băng, hẳn là một quỷ tu ngoài ý muốn mất đi thân thể.

Sở dĩ nói hắn là “lão nhân”, bởi vì động tác của hắn cực kỳ cứng ngắc, giống như là toàn thân đều sinh vết gỉ, lúc nào cũng có thể tan rã.

Khi bọn họ nhìn thấy lão nhân, lão nhân đang ở bên hồ làm một chuyện bình thường đã quá quen mắt, lúc này lại tương đối hiếm lạ ―― cho chim ăn.

Bên hồ nhân tạo có rất nhiều chim chóc, bình thường cũng thường xuyên có người tới cho chim ăn.

Nhưng từ trước tới nay chưa ai giống quỷ tu già nua này, có thể hấp dẫn nhiều chim chóc như vậy, không những xuất hiện ở bên cạnh lão, thậm chí đáp ở trên người lão, như là có một loại cảm giác thân cận trời sinh với lão, không sợ hãi khối thân thể máy móc lạnh như băng này.

“Thật là lợi hại, lão làm như thế nào?”

“Thời điểm rối loạn, sao có thể có người ở nơi này cho chim ăn chứ. Lão rốt cuộc là loại người nào?”

“Mình hình như từng gặp lão gia gia này, đúng, chính là lão, thường xuyên tới nơi này cho chim ăn. Mình thích sáng sớm đến bên cạnh hồ nhân tạo ngâm nga thượng cổ phù văn, từng nhìn thấy lão vài lần, lão hình như là nhân viên quản lý hồ sơ bên cạnh của thư viên hay là phòng hồ sơ gì đó.

“Nhưng trước kia, động tác của lão còn vụng về hơn rất nhiều, có lần vấp ngã thật lâu cũng không bò dậy nổi, vẫn là mình đỡ lão dậy. Hơn nữa, cũng sẽ không có nhiều chim chóc như vậy đều đáp xuống trên người lão...”

Các thiếu niên ùn ùn nghị luận, nổi lên lòng hiếu kỳ.

Đang muốn bảo cô bé quen lão gia gia này tiến lên hỏi cho rõ, “vù vù vù”, toàn bộ chim chóc trên người nhân viên quản lý hồ sơ đều bay hết lên, mang theo những ánh chớp mỏng manh, lập tức giải tán, lao lên tầng mây.

“Ha ha ha ha!”

Trong lồng ngực kim loại của nhân viên quản lý hồ sơ phát ra tiếng cười điên cuồng như sét đánh, đem bốn thiếu niên đều dọa giật mình.

Lão nhân coi như không ai bên cạnh, không kiêng nể gì, cười rung động đến tâm can, cả mảng trời đất đều bị tiếng cười của một mình lão tràn ngập, ngay cả mây đen che cả bầu trời, cũng ở trong tiếng cười điên cuồng xé rách từng khe hở, nở rộ ra hào quang màu vàng!

Cười, cười, thanh âm và khí tức của lão nhân đều dần dần mỏng manh đi.

Lão vốn là ngồi ở trên đất trêu lũ chim, lúc này rốt cuộc không chống đỡ được thân thể nặng nề, đặt mông ngồi ở trên mặt đất, cái đầu cực lớn cúi thấp xuống từng tấc một.

“Lão gia gia!”

Cô bé cuống lên, là người đầu tiên xông lên, ba cậu nhóc cũng theo sát sau đó, muốn đi đỡ lão nhân, nhưng lão nhân viên quản lý hồ sơ này lại hướng bọn nhỏ khoát tay, ý bảo bọn nó đừng qua đây.

“Nguy hiểm.”

Mồm miệng nhân viên quản lý hồ sơ cực kỳ rõ ràng nói.

Sau đó, trong sọ não kim loại của lão thế mà phun trào ra từng đám lửa màu đen.

Ngọn lửa màu đen giương nanh múa vuốt, liều mạng giãy giụa, như là có lực lượng nào đó không cam lòng mà phẫn hận đang hừng hực thiêu đốt, hoàn toàn tan biến!

Theo luồng lực lượng này tan biến, sinh mệnh cuối cùng của nhân viên quản lý hồ sơ cũng tan thành mây khói, giống như một que diêm màu vàng thiêu đốt hết, biến thành hai màu xám trắng.

Khi cô bé rốt cuộc đem lão nhân đỡ dậy, chỉ kịp nghe được lão dùng thanh âm mơ hồ không rõ, nói một câu rất cổ quái cuối cùng, trong lồng ngực kim loại nhẹ nhàng kia cũng không phát ra được chút thanh âm nào nữa.

Các cậu nhóc ở trên đường liều mạng phất tay kêu to, ba phút sau, rốt cuộc gọi được cảnh sát cùng liên bang quân, lại qua không lâu, xe cứu thương cũng kịp thời chạy tới.

Đây vốn là một sự kiện người già đột tử cực kỳ bình thường, xảy ra ở trên thân quỷ tu già sắp xuống lỗ, càng chẳng có gì lạ.

Nhưng, khi các bác sĩ bóc ra thiên linh cái kim loại của lão nhân, phát hiện bên trong lưu lại một ít dấu vết tế bào não, sự tình lại trở nên quỷ dị hẳn lên.

Mà khi cảnh sát tuần tra số hiệu trên cơ thể máy của lão nhân, phát hiện đây là một cơ thể giả phi pháp chưa từng đăng kí với nhà cầm quyền, trình độ khó giải quyết của vụ án lại tăng lên vài cấp bậc.

“Các ngươi nói, lão trước khi chết, đã nói một câu rất cổ quái, đó là cái gì?”

Cảnh sát nhíu mày thật sâu, nhìn chằm chằm bốn thiếu nam thiếu nữ thấp thỏm lo âu, không biết làm sao.

Các thiếu niên nhìn nhau, đó là một câu nói nho nhã lại rất thiếu tự nhiên, bọn họ trong thời gian ngắn còn không làm rõ được hàm nghĩa trong đó.

“Đừng vội, chúng ta chậm rãi nghĩ, cho dù không hiểu ý tứ, đem âm tiết lặp lại cũng được, cái này phi thường quan trọng đối với xác nhận thân phận người chết.”

Đổi một nữ cảnh sát, phi thường dễ gần nhưng lại đầy kiên quyết nói.

Các thiếu niên vò đầu bứt tai, vẫn không nghĩ ra được, ai cũng nghẹn đến mức mặt đỏ lên.

Đúng lúc này, trên đường chân trời vang lên một mảng ánh chớp rít gào, mặt trời rốt cuộc ở sau một phen kịch chiến, giãy thoát bóng tối trói buộc, nhảy lên cao cao.

Phương hướng trung tâm thành phố truyền đến từng đợt hoan hô cùng ồn ào, như là có tin vui gì đặc biệt lớn, hóa thành cơn bão sôi trào, sắp thổi quét cả thành thị, cả tinh cầu, cả liên bang.

Cô bé trợn tròn mắt, cô rốt cuộc nghe hiểu lão nhân vừa rồi lầu bầu một câu cuối cùng là gì.

“Ta, ta biết rồi, di ngôn lão gia gia hình như là ―― “

Cô phồng quai hàm, học bộ dáng lão nhân viên quản lý hồ sơ, nhìn phương xa cùng bầu trời mênh mông phía trên phương xa, như trút được gánh nặng, vô cùng vui mừng nói: “Bọn nhỏ, phá giặc rồi...”
Bình Luận (0)
Comment