Chương 1844: Con ơi...
Chương 1844: Con ơi...Chương 1844: Con ơi...
Hàn Bạt Lăng thật không hổ là Nguyên Anh năng lực thôi diễn mạnh nhất trong mười hai Cổ Thánh, hoặc hắn vốn là người ngoài cuộc, cho nên có thể đứng ở tầng diện cao hơn để phân tích cả sự kiện, ít ỏi mấy lời, kéo tơ lột kén, thế mà đem phân đoạn tán loạn trước trước sau sau, hết thảy như là từng viên ngọc trai lấp lánh xâu chuỗi lại.
Tuy không thể nói là kín không kẽ hở, không chê vào đâu được, nhưng cũng hợp tình hợp lý, có thể tự bào chữa.
Lý Diệu nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không đúng, nếu không phải chúng ta ở thành Bách Hoa phá hoại, cùng kịp thời xuất hiện phá huỷ cổng vũ trụ, chỉ dựa vào một mình Bạch lão đại, hắn tập kích bất ngờ hoa lệ nữa, cũng không được việc gì, nhưng Kim Đồ Dị tính toán không bỏ sót như thế nào nữa, cũng không có khả năng tính đến chúng ta sẽ đột nhiên xuất hiện nhỉ?”
“Đúng, cho nên Kim Đồ Dị cũng là đang cược, hoặc là nói hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi cược một cái kỳ tích xuất hiện.”
Hàn Bạt Lăng nói, “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, mặc dù ở Cổ Thánh Giới, trên một tinh cầu nho nhỏ, muốn tranh bá thiên hạ mà nói, ai lại dám cam đoan mình có mệnh trời trong tay, khẳng định có thể thống nhất giang sơn đây? Còn không phải đều là đem trí tuệ, ý chí, đảm phách của mình đều kích phát đến cực hạn, đi liều một phần vạn hy vọng nhỏ bé đó?
“Đối với Kim Đồ Dị mà nói, hắn đã làm toàn bộ việc có thể làm ở dưới loại cục diện đó, đã đem toàn bộ sinh mệnh của mình đều không sót lại chút nào thiêu đốt hết, đã phóng ra lực lượng chỗ sâu nhất, hoa lệ nhất, cứng cỏi nhất, cường đại nhất của thần hồn, như vậy việc kế tiếp duy nhất có thể làm, chính là cầu nguyện... Trong vũ trụ này, thật sự tồn tại kỳ tích nhỉ?”
Hàn Bạt Lăng rất khó thấy cười cười, nhìn Lý Diệu nói, “Ta nhớ rõ đây là lời ngươi từng nói, ở trong rất nhiều phiên bản《 Lý Diệu truyện 》đều có, mà một lần này, ngươi quả thực cũng mang đến cho Kim Đồ Dị, cho Bạch lão đại, cho tất cả mọi người của Tinh Diệu Liên Bang kỳ tích mới.”
Lý Diệu lớn tiếng ho khan.
Hắn chưa chắc thật sự là một người thu mình cùng khiêm tốn, vốn cũng rất vì mình “hoa lệ trở về” cùng “kỳ tích xuất hiện” mà thầm sướng không thôi.
Nhưng bây giờ...
Đầu tiên là Bạch lão đại, lại là Kim Đồ Dị, hai vị lão tiền bối này dùng hành động thực tế nói cho hắn, rốt cuộc cái gì mới gọi là “kỳ tích” !
“Kỳ tích không phải cầu nguyện ra, mà là Kim tiền bối tự mình sáng tạo.”
Lý Diệu nghiêm túc nói, “Không phải ta mang tới cho hắn kỳ tích, mà là Kim Đồ Dị mang cho ta, mang cho con gái Kim Tâm Nguyệt, mang cho tất cả mọi người toàn liên bang, đồng thời cũng mang cho chính hắn một cái kỳ tích lớn nhất!”
“Đúng vậy.”
Hàn Bạt Lăng gật đầu nói, “Ta tin tưởng khi tin tức thắng lợi truyền đến, khi biết được tàu Vòng Xoáy Màu Đen bị đánh chìm, cổng vũ trụ của đế quốc cũng bị hủy diệt, càng quan trọng hơn là, Vực Ngoại Thiên Ma hết thảy bị phát hiện cùng đánh tan, Kim Đồ Dị nhất định cũng là mừng rỡ như điên.”
“Hắn có lẽ là người hiểu biết tiền căn hậu quả nhất toàn liên bang, người biết rõ nhất Vực Ngoại Thiên Ma đáng sợ, cũng là người hiểu rõ nhất thắng lợi trận này có bao nhiêu gian nan cùng không thể tưởng tượng cỡ nào. Thắng lợi như vậy, có thể nào không khiến hắn khó kìm lòng nổi, ngửa mặt lên trời thét dài chứ?”
Kim Tâm Nguyệt nhịn không được nói: “Nhưng mà hắn ―― “
“Không sai, hắn lựa chọn tử vong, bởi vì hắn biết chiến tranh còn chưa chấm dứt, hắn còn phải hướng Vực Ngoại Thiên Ma vô sỉ không biết xấu hổ trút xuống lửa giận vô biên, làm một cái kết thúc cuối cùng!”
Hàn Bạt Lăng cong lên ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ huyệt Thái Dương của mình nói, “Ta tin tưởng ở trong nhiều năm như vậy liều chết giao đấu với Vực Ngoại Thiên Ma, thần hồn vốn đã phá thành mảnh nhỏ cùng đại não mơ hồ của Kim Đồ Dị nhất định họa vô đơn chí, bị hao tổn càng thêm nghiêm trọng, đã sớm đến trình độ sắp sụp đổ toàn bộ, chỉ bằng vào lực lượng ý chí ương ngạnh nhất miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.
“Càng quan trọng hơn là, tuy Vực Ngoại Thiên Ma thành Bách Hoa cùng trong hạm đội Hắc Phong hết thảy đều bị chém giết, nhưng vẫn có khả năng, còn tồn tại một chút ‘tai hoạ ngầm’, ngay tại sâu trong não vực Kim Đồ Dị.
“Lấy sự âm hiểm giả dối của Vực Ngoại Thiên Ma, ở lúc bào chế đại não Kim Đồ Dị, hướng bên trong gieo vào một cái đuôi nho nhỏ, rất bình thường nhỉ?
“Cái đó chưa chắc là Vực Ngoại Thiên Ma thật sự, càng có khả năng là thứ nào đó tương tự ‘hạt giống’, tạm thời xưng là ‘ma chủng’, có lẽ sau khi ma chủng cảm ứng được bản thể Vực Ngoại Thiên Ma khác bị tiêu diệt hết, sẽ tự động thai nghén ra, tiếp tục làm hại nhân gian.
“Nhưng Vực Ngoại Thiên Ma như thế nào cũng không ngờ, ý chí của Kim Đồ Dị thế mà có thể ương ngạnh đến loại trình độ này, bọn chúng lần này thật sự là chọn lầm ‘kí chủ’ rồi.
“Người chứng kiến không phải nói, nhìn thấy trong đại não của Kim Đồ Dị toát ra ngọn lửa màu đen, trong lửa giống như còn có một bóng người nho nhỏ đang hoa chân múa tay, điên cuồng giãy dụa, cuối cùng hóa thành tro bụi sao, nói không chừng đó là Kim Đồ Dị dùng sinh mệnh cuối cùng của mình, đem ‘ma chủng’ cùng nhau kéo vào chỗ sâu nhất của Cửu U vĩnh viễn không siêu sinh.
“Căn cứ ta thôi diễn, cả sự kiện đại khái chính là như thế, trên chi tiết khẳng định có rất nhiều lệch lạc, còn có rất nhiều nghi vấn là chúng ta còn chưa cởi bỏ, nói không chừng vĩnh viễn cũng không thể cởi bỏ.
“Nhưng ta tin tưởng, trung tâm cả sự kiện chính là như thế, Kim Đồ Dị mới là anh hùng thật sự giấu ở phía sau màn nắm giữ toàn cục, cho Vực Ngoại Thiên Ma một đòn trí mạng!”
“Cha...”
Nghe đến đó, Kim Tâm Nguyệt đã sớm khóc không thành tiếng, cuộn mình ở trên ghế, bả vai giật giật, giống như về tới ngày đó hơn một trăm năm trước, thánh nữ Yêu tộc kia lần đầu tiên thấy rõ bộ dáng thật sự của phụ thân, nghe được tất cả hi vọng cùng mong đợi của phụ thân đối với mình.
“Kế hoạch Thủy Triều Đỏ thành công rồi.”
Cô rơi lệ đầy mặt, không ngừng lẩm bẩm, “Kế hoạch ngài khổ tâm kinh doanh trăm năm thành công rồi, ngài thật sự đã cứu vớt văn minh chúng ta, có lẽ còn bao gồm... Toàn bộ thế giới!”
...
Ánh trăng như nước, nổi lên ngàn vạn gợn sóng, bao phủ sân nhỏ mông lung.
Không gian pháo đài vũ trụ số Chín cực kỳ khẩn trương, mặc dù lấy thân phận của Lý Diệu cùng Đinh Linh Đang cùng tình trạng trước mắt, cũng chỉ có thể phân phối một gian phòng nghỉ so với quan quân cao cấp lại thoáng xa xỉ hơn chút, chỗ tiểu viện ảo cảnh này mô phỏng hoàn cảnh thiên nhiên, là hưởng thụ duy nhất của bọn họ.
Lý Diệu ngồi xổm trong tiểu viện, nhìn vầng trăng sáng kỹ thuật mô phỏng tạo ra, mười ngón tay đan xen, lâm vào trầm tư.
Vẻ mặt hắn biến ảo bất định, khi thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì thái độ hung dữ, khi thì hoảng sợ bất an, khi thì lại tức sùi bọt mép, cuối cùng lại lần lượt lâm vào màu đen tuyệt vọng.
Đinh Linh Đang từ phía sau đi lên, nhẹ nhàng đè lại bờ vai của hắn: “Anh đang nghĩ cái gì, cảm giác anh phi thường khẩn trương, thần hồn tương đối hỗn loạn.”
“Anh đem mình thay vào trong góc nhìn của Bạch lão đại và Kim Đồ Dị, đang cân nhắc tâm tính bọn họ khi gặp phải tuyệt cảnh.”
Lý Diệu chưa quay đầu, lại đè lại cái tay của Đinh Linh Đang ở đầu vai, cảm giác tay lão bà ấm áp cùng mềm mại vô cùng, “Anh thật sự rất khó tưởng tượng bọn họ rốt cuộc là như thế nào đánh thắng chiến tranh của mình ―― vô luận là Bạch lão đại đối kháng Nghiêm Tâm Kiếm, hay là Kim Đồ Dị đối kháng Vực Ngoại Thiên Ma, lực lượng kẻ sau hẳn là vượt xa xa bọn họ mới đúng, dù sao đổi là anh mà nói, tuyệt đối không làm được như bọn họ.
“Rốt cuộc là lực lượng thế nào, chống đỡ bọn họ ở trong tuyệt cảnh kiên trì qua được, đánh bại Nghiêm Tâm Kiếm cùng Vực Ngoại Thiên Ma kẻ địch mạnh không thể chiến thắng như vậy chứ, anh tựa như... Tìm không thấy lực lượng như vậy!”
Đinh Linh Đang cười: “Cái này còn không đơn giản sao, bọn họ có con, nhưng anh lại chưa có. Anh có thể nói mình là đang vì đồng bào, vì lý niệm, vì quốc gia, vì văn minh... Những thứ đường hoàng, hiên ngang lẫm liệt đó mà chiến, nhưng toàn bộ cái này cộng lại một chỗ, lại làm sao càng thêm quan trọng hơn so được với một đứa nhỏ thật sự, có máu có thịt chứ?
“Vô luận kẻ địch cường đại bao nhiêu, bọn họ đều phải thắng được trận chiến tranh này, bởi vì một khi thua trận mà nói, bị hủy diệt trừ bỏ chính bọn họ, còn có đứa nhỏ của bọn họ, Bạch Khai Tâm cùng Kim Tâm Nguyệt.”
Lý Diệu hơi ngẩn ra, lẩm bẩm: “Cho nên nói, ‘đứa nhỏ’ so với đồng bào, lý niệm, quốc gia và văn minh càng thêm quan trọng hơn sao?”
“Cái đó cũng không phải.”
Đinh Linh Đang rất nghiêm túc nghĩ một chút, không tự chủ được sờ sờ bụng mình, cắn môi nói, “Em nghĩ là như thế này, chỉ có khi một người có được đứa nhỏ, tận mắt thấy huyết mạch của mình lấy hình thức kỳ diệu như thế truyền thừa xuống, có thể tự tay va chạm vào thứ múp míp thịt, hồng hào, nũng nịu đó, cảm nhận được nó mang đến vô tận khoái hoạt cùng phiền não, người này mới có thể đi lý giải tốt hơn đồng bào, quốc gia, văn minh cùng rất nhiều lý niệm nhỉ?
“Vì đồng bào mà chiến, vì quốc gia mà chiến, vì văn minh mà chiến, nhưng rốt cuộc cái gì là ‘đồng bào, quốc gia và văn minh’? Có lẽ không phức tạp như vậy, chính là ngàn ngàn vạn vạn cục thịt múp míp, hồng hào, nũng nịu mà thôi, mấy thứ này ngay tại sau lưng, bọn nó tương lai có vô hạn khả năng, nhưng bây giờ chỉ có anh mới có thể bảo vệ bọn nó ―― ý nghĩ như vậy, có thể mang đến lực lượng càng cường đại hơn hay không?”
Lý Diệu trầm ngâm một lát, mở to mắt, kinh hô: “Một trăm năm không gặp, cảnh giới của lão bà càng ngày càng cao, thế mà có thể nói ra lời có triết lý như vậy!”
“Ừm?”
Đinh Linh Đang nheo mắt, cái tay nắm bả vai Lý Diệu tăng thêm vài phần sức, “Cho nên nói, em trước kia nói chuyện, đều rất không có triết lý sao?”
“Không phải không phải, đương nhiên không phải!”
Lý Diệu chưa lưu ý đem mình kéo vào, vội vàng nhe răng trợn mắt cầu xin tha thứ, liều mạng nói sang chuyện khác, “Ý tứ của anh là nói, A, thật ra anh vẫn luôn phi thường chán ghét trẻ con, đặc biệt bọn hùng hài tử lăn lộn khắp mặt đất, gào rống hò hét, tùy tiện phá phách.” (Hùng hài tử: hình dung từ, thường dùng chỉ những đứa nhỏ phá phách, coi trời bằng vung, không được tiếp nhận giáo dục tốt)
“Nhưng, trải qua chuyện này, cảm giác được loại lực lượng đó của Bạch lão đại và Kim Đồ Dị, sau khi lại nghe em nói như vậy, anh bỗng cảm thấy, có lẽ sinh hai tiểu bảo bảo, cũng không phải khó có thể tiếp nhận như vậy.”
Đinh Linh Đang dừng động tác, môi cắn càng sâu hơn: “Cho nên, anh muốn có con rồi?”
Lý Diệu cảm thấy mình như thế nào càng lún càng sâu, hắn liều mạng gãi đầu, đầu óc hoàn toàn biến thành một nồi cháo nóng: “Trước kia anh quả thực chưa từng nghĩ tới vấn đề này, dù sao hai chúng ta vẫn là phong nhã hào hoa, nụ hoa chờ nở, lại lòng mang chí lớn, có lý tưởng to lớn mà, chúng ta không phải còn muốn đi đem hoàng đế bệ hạ của Đế Quốc Chân Nhân Loại đánh thành đầu heo sao, ha ha ha ha!
“Về phần bây giờ sao, anh trái lại cũng chưa nói tới bài xích đứa nhỏ, thật sự nếu có đương nhiên cũng sẽ không từ chối, nhưng tốt nhất chúng ta cẩn thận nghiên cứu một phen nữa. Cái này cái này, vấn đề này nhất định phải thận trọng, phải ổn thỏa, phải xâm nhập học tập cùng tự hỏi, phải bàn bạc kỹ hơn, dù sao không phải con chó con mèo, nói không chừng là hùng hài tử rất đáng sợ, một khi sinh ra, khẳng định phải giáo dục thật tốt, phải rất có trách nhiệm, đúng không?”