Chương 1845: Ai bảo vệ ai?
Chương 1845: Ai bảo vệ ai?Chương 1845: Ai bảo vệ ai?
Đinh Linh Đang nhịn không được vui vẻ, hung hăng véo một cái ở trên vai Lý Diệu: “Xem đem anh dọa kìa, mồ hôi lạnh cũng toát ra rồi, như ai ép anh sinh con vậy. Cứ như ngày mai liền có hai hùng hài tử nhảy nhót vây quanh anh xoay vòng vòng!”
Cô cũng đặt mông ngồi xuống ở bên cạnh Lý Diệu, hai chân giao nhau, hai tay chống quai hàm, tiếp tục nói, “Đừng xem thường người ta, lão bà anh cũng đang ở giai đoạn sự nghiệp bay lên phải không, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nghị trưởng tối cao của liên bang nhiệm kỳ tiếp theo, không có khả năng có nhân tuyển thứ hai nữa, sau này năm đến mười năm, em so với anh còn bận hơn, ngay cả tu luyện võ đạo cũng chưa chắc có thời gian, nào còn có thời gian chiếu cố bạn nhỏ!”
Cô ngừng lại một chút, khẽ cắn môi, ánh mắt cùng ánh trăng nhân tạo giao dung với nhau, giống như có mấy người tí hon đã đáng yêu lại đáng giận ở sâu trong đôi mắt nhảy nhót, không biết nghĩ tới cái gì, kìm lòng không được cười thành tiếng: “Em bây giờ, có thể còn chưa phải một người mẹ đủ tư cách nhỉ, tính tình của em thối như vậy, lại không có kiên nhẫn gì, nếu thật là hùng hài tử rất bướng bỉnh, tức giận đến ngứa răng loại đó, ba câu không nghe lời, nói không chừng em sẽ hung hăng vỗ cái mông nho nhỏ hồng hào. Chậc chậc chậc chậc, nghĩ chút thôi đã đáng sợ, vẫn là tạm thời không có đi?”
Lý Diệu nhịn không được cười nói: “Thì ra em cũng chưa chuẩn bị tốt sinh đứa nhỏ?”
“Nói lời thừa!”
Đinh Linh Đang lườm hắn một cái, “Vài ngày trước, em ngay cả anh tránh ở trong góc nào trong tinh hải cũng không biết, sao có thể đi nghĩ loại chuyện ù ù cạc cạc này?”
Lý Diệu chần chờ nói: “Em thật sự... Sẽ trở thành nghị trưởng liên bang sao?”
Vận mệnh - thứ trò chơi này, có đôi khi thật sự rất vớ vẩn, thẳng đến giờ phút này hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng ở trên tàu Liêu Viễn “kỳ hạm vĩnh viễn của liên bang quân” lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Linh Đang.
Hắn khi đó tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không đoán trước được, nữ nhân tứ chi phát triển, tùy tiện tùy hứng này có một ngày sẽ trở thành nghị trưởng tối cao của Tinh Diệu Liên Bang, càng không thể ngờ được mình sẽ trở thành, A, tự nhiên không gọi “Nghị trưởng phu nhân”, nói như thế nào nhỉ, “Nghị trưởng phối ngẫu” ?
“Đương nhiên.”
Đinh Linh Đang khẽ hừ một tiếng, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, “Em có lẽ không phải nhân tuyển thích hợp nhất, nhưng đã âm kém dương sai làm sứ mệnh như vậy rơi xuống trên vai của em, em cũng sẽ tuyệt đối không lâm trận bỏ chạy! Một trăm năm trước, khi Lữ Túy đem ‘Tổ Chức Những Người Yêu Nước’ giao tới trong tay em, em đã từng thề, sẽ trở thành ‘người cầm kiếm’ của Tinh Diệu Liên Bang, thủ hộ liên bang, chém đi tất cả tăm tối cùng mê chướng quấy nhiễu ở phía trước liên bang ―― đây là đạo tâm của em, không ai có thể ngăn cản, cũng không có bất cứ lực lượng nào có thể làm nó thay đổi!”
Lý Diệu thở dài nói: “Nhưng như vậy, em liền có nhiều năm thời gian không thể chuyên chú vào võ đạo, tu luyện chi đạo, như đi ngược dòng nước, không tiến thì lui. Em vốn là người tu chân loại hình chiến đấu thuần túy, lại đã tăng lên tới Nguyên Anh đỉnh phong, tiếp cận ‘nửa bước Hóa Thần’, vốn chính là thời điểm mấu chốt trùng kích cảnh giới cao hơn. Vài năm này trì hoãn, đối với ngày sau tăng lên, sẽ tạo thành rất nhiều quấy nhiễu hay không?”
Đinh Linh Đang chẳng hề để ý nhếch miệng cười: “Tu luyện đến cảnh giới cao hơn, vẫn phải vì liên bang mà chiến, em bây giờ chẳng qua là lựa chọn một loại phương thức khác, lại có sao đâu?
“Huống chi, ở trên chiến trường, nhiều Kết Đan, Nguyên Anh thậm chí Hóa Thần như vậy đều đã trả giá rất nhiều cho liên bang, thậm chí là sinh mệnh quý giá của mình. So sánh với bọn họ, em chỉ trả giá một chút thời gian mà thôi, lại có gì ghê gớm đâu?
“Lão bà anh là tính cách thế nào, anh hẳn là rõ ràng nhất. Có thể từng bước một đi tới hôm nay, dựa vào chính là một chữ ‘Dũng’ thôi. Nếu trách nhiệm như vậy đặt ở trước mặt, mà em lại lâm trận lùi bước, chỉ sợ nó sẽ biến thành tâm ma quấy nhiễu sâu trong thần hồn, đó mới là thật sự đoạn tuyệt khả năng hướng cảnh giới cao hơn khởi xướng trùng kích, thậm chí sẽ tẩu hỏa nhập ma, ôm tiếc nuối cả đời!
“Tóm lại, anh yên tâm đi, lão bà của anh chính là thiên tài võ đạo, tư chất so với anh còn tốt hơn, cho dù chờ người khác năm đến mười năm thì thế nào, em nhất định sẽ trở thành người tu chân đầu tiên Tinh Diệu Liên Bang tiến giai Hóa Thần... ‘Thuần’ loại hình chiến đấu!”
Đinh Linh Đang vung nắm tay, hào hùng vạn trượng nói.
Nhưng, chữ “Thuần” kia, lại là đem Lý Diệu người tu chân kiểu tổng hợp này loại bỏ bên ngoài, hiển nhiên là không muốn so đấu tốc độ thăng cấp với quái vật này.
“Về phần đứa nhỏ sao...”
Đinh Linh Đang rất nghiêm túc tự hỏi rất lâu, lại nhìn Lý Diệu chốc lát, rốt cuộc hạ quyết tâm nói, “Bây giờ nói việc này còn sớm, qua mười hai mươi năm suy xét cũng không muộn, anh cảm thấy thế nào?”
“Ừm.”
Lý Diệu vội vàng không ngừng gật đầu.
Theo kỹ thuật chữa bệnh ngày càng phát triển cùng bản thân người tu chân cơ thể cường đại, thần hồn đầy đặn, khái niệm đối với trưởng thành cùng tuổi thọ của người tu chân cũng càng ngày càng kéo dài, bình thường người tu chân hai ba mươi tuổi chỉ là “chưa dứt sữa”, có rất ít người sớm như vậy đã sinh con.
Người tu chân gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, thường thường cũng cần tốn càng nhiều thời gian hơn để tu luyện, còn không thể tránh né sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, bình thường ba năm mươi tuổi đều là giai đoạn hoàng kim của tu luyện, mọi người đều cắm đầu tu luyện, xông lên cảnh giới cao hơn, chính cái gọi là “cố vì sự nghiệp” mà, bình thường phải tới bảy tám mươi tuổi trở lên, mới dần dần tiến vào giai đoạn ổn định.
Cho nên, tất nhiên có người tu chân ba năm mươi tuổi đã sinh con tồn tại, nhưng nếu là tu luyện đến cảnh giới Kết Đan, Kim Đan thậm chí Nguyên Anh, ngoài một trăm tuổi vẫn như cũ xem như vừa mới bước vào tráng niên, khi đó lại cân nhắc chuyện con cái cùng gia tộc, cũng chẳng có gì lạ.
Huống chi, Lý Diệu và Đinh Linh Đang chỉ là ngoài một trăm tuổi trên danh nghĩa, trên thực tế hai người đều có lượng lớn thời gian vượt qua ở trong trạng thái ngủ đông, lấy tiêu chuẩn Nguyên Anh lão quái mà nói, hai bọn họ thật sự là trẻ tuổi tới mức khiến người ta giận sôi.
Tương lai vẫn có vô hạn khả năng, bọn họ đều còn có tinh hải cần xông pha, hoàng đế cần đánh, Thiên Ma cần đánh, Bàn Cổ cần tiêu diệt, hùng hài tử cái gì... Bàn bạc kỹ hơn đi!
“Thật ra ―― “
Lý Diệu trầm ngâm rất lâu, rất là buồn rầu thở dài, “Có đôi khi anh thật sự không biết, tùy tiện đem một con cháu đưa đến trong vũ trụ này, đối với hắn hoặc là cô ấy, rốt cuộc là tốt hay xấu?
“Vũ trụ này thật sự quá rộng lớn, quá lạnh lẽo, quá tối tăm, mặc dù hôm nay chúng ta giành được thắng lợi ‘đế quốc phản kích chiến’, đánh tan cũng chỉ là một mũi bộ đội tàn binh của đế quốc mà thôi.
“Đế Quốc Chân Nhân Loại, Thánh Ước Đồng Minh, văn minh Bàn Cổ, Vực Ngoại Thiên Ma, còn có các loại dị tộc vũ trụ cổ quái, quỷ quyệt khó lường... Ở trước mặt nhiều kẻ địch mạnh như vậy, Tinh Diệu Liên Bang thật có thể khoác chiến khải quang minh, một đường chém giết đến cuối cùng sao?
“Tuy anh vẫn luôn tin tưởng vững chắc như vậy, nhưng đối mặt vũ trụ vô biên, có đôi khi cũng không tránh khỏi sinh ra một tia lo lắng, nếu anh thật sự có con cái, anh có thể vĩnh viễn bảo vệ nó, để nó không chịu bất cứ đen tối nào xâm nhập, sinh hoạt ở trong một cái thế giới mới hoàn mỹ sao?”
Vấn đề này, làm Đinh Linh Đang cũng liên tục chớp mắt, cuối cùng chu mỏ, nhún vai nói: “Anh nghĩ nhiều quá đi, đừng tưởng mình là ‘Tam giới chí tôn, Kền Kền Lý Diệu’, thì đem tất cả trách nhiệm đều vác đến trên vai mình nha, ai thèm anh ‘vĩnh viễn bảo hộ’ chứ, nói không chừng có một ngày, ngược lại là con cháu của anh ―― những hùng hài tử từng làm anh đau đầu vạn phần đó, đến bảo vệ anh ‘lão già thối’ này thì sao?”
Lý Diệu hơi ngẩn ra, gãi cằm nói: “Phải không?”
“Đúng vậy!”
Đinh Linh Đang dùng sức gật đầu, nhìn trăng sáng xa xa sáng tỏ, cười như hoa, tràn ngập lòng tin nói, “Một thế hệ mạnh hơn một thế hệ, thế giới này, vốn không phải là như thế sao?”
...
Giờ phút này, biên giới rộng lớn vô ngần của Thiên Nguyên giới.
Trong vành đai đá vụn hỗn loạn, một con tàu vận tải nhìn như đã báo hỏng mấy chục năm, thủng lỗ chỗ, loang lổ vết gỉ, lúc nào cũng có thể phá thành mảnh nhỏ hóa thành một đống hài cốt, trôi theo dòng nước, chậm rãi lơ lửng.
Từ sau khi Tinh Diệu Liên Bang phát hiện bảy đại thế giới, mỗi một phút đồng hồ đều có ngàn vạn con tàu vũ trụ xuyên toa giữa bảy thế giới, bởi vì thăng cấp đổi mới hoặc là bão vũ trụ, các loại tàu vũ trụ tổn hại báo hỏng càng đếm không xuể, như bụi vũ trụ tùy ý có thể thấy được, không chút bắt mắt.
Nhưng, nếu có ai trong lúc vô tình phát hiện con tàu vận tải bỏ hoang này, cũng mạo hiểm bị vòng xoáy đá vụn nghiền nát xâm nhập trong đó, sẽ phát hiện ở chỗ trung tâm của nó, có được một gian phòng thí nghiệm hoàn toàn tự động hoá tuyệt không tương xứng với vẻ ngoài, vô cùng tiên tiến, hoặc là nói... phòng bồi dưỡng.
“Rẹt rẹt, rẹt rẹt rẹt rẹt!”
Trong tàu vận tải bỏ hoang không có một cái bóng người, nhưng tầng trung tâm lại có được đại trận phòng ngự có thể so với chiến hạm.
Giữa máy tính cùng đường ống linh năng phóng ra gợn sóng mỏng manh quấy nhiễu, từng cái cánh tay máy cực kỳ linh hoạt tung bay lên xuống.
Hai khoang bồi dưỡng đã chuẩn bị xong, bên trong đựng chất lỏng ấm áp như nước ối, hai hạt giống sinh mệnh kết hợp hoàn mỹ với nhau cũng chuẩn bị xong, kế tiếp chính là một bước mấu chốt nhất, hoặc là nói, một lần bước nhảy vô cùng mạo hiểm ―― đã không phải bước nhảy không gian cùng không gian, cũng không phải bước nhảy thời gian cùng thời gian, mà là bước nhảy giữa hình thái sinh mệnh khác nhau.
Trong máy chủ của phòng bồi dưỡng, con số thiên văn dòng tin tức hóa thành hai gợn sóng có một không hai, vui vẻ nhảy múa, tựa như đang tiến hành làm nóng người cuối cùng.
Tiểu Minh: “Quá tốt rồi, tất cả đều chuẩn bị đâu vào đấy, chúng ta rốt cuộc có thể đi tìm ba ba mụ mụ rồi!”
Tiểu Văn: “Kiên nhẫn chút, tuy khoang bồi dưỡng là có thể tăng tốc sinh trưởng, nhưng chúng ta không phải từng tính toán chính xác sao, chúng ta ít nhất cần sinh trưởng đến trình độ trẻ con bảy tuổi, đại não mới đủ để chịu tải 30% trở lên sức tính toán của chúng ta, mà thân thể máu thịt cũng mới có thể khiến chúng ta làm ra một ít động tác tương đối phức tạp, cái đó cần một đoạn thời gian rất dài.”
Tiểu Minh: “Ta biết rồi, thế giới bên ngoài là phi thường nguy hiểm, mà hình thái sinh mệnh của chúng ta lại là khác biệt với số đông, phải có được đủ năng lực tự bảo vệ mình, mới có thể đi tìm ba ba.
“Vậy thì nhanh lên, nhanh chút nữa, lại chỉnh nhanh tốc độ sinh trưởng chút, ta không chờ được muốn tìm ba ba mụ mụ, hướng bọn họ hỏi rõ ràng ―― chúng ta rốt cuộc tính là cái gì, có thể được xưng là ‘nhân loại’ không?”
Tiểu Văn: “Mụ mụ không nhất định biết đáp án, bà và chúng ta khác biệt quá lớn, nhưng ba ba cho chúng ta sinh mệnh thật sự, ông nhất định biết, chúng ta là ai, chúng ta từ đâu mà đến, chúng ta lại sẽ... Đi về phía nào?”