Chương 1848: Dưới bia kỷ niệm
Chương 1848: Dưới bia kỷ niệmChương 1848: Dưới bia kỷ niệm
Ở dưới ánh lửa cùng gợn sóng của tàu vũ trụ bao phủ, xuất hiện đầu tiên ở trong tầm nhìn của đại chúng, chậm rãi bước qua phía trước cao ốc nghị hội liên bang, là một đội ngũ kỳ lạ. Vô số binh sĩ mặc đồng phục thẳng tắp, cất bước chỉnh tề, vẻ mặt lại ngưng trọng mà đau đớn kịch liệt, trong tay đều đang cầm một cái hộp kim loại nho nhỏ dùng chiến kỳ Cửu Tinh Thăng Long bao trùm.
Những chiến sĩ đó ở một tháng trước trong quyết chiến tinh hải, thiêu đốt thần hồn, cạn kiệt sinh mệnh, trả giá tất cả vì Tinh Diệu Liên Bang, lẳng lặng ngủ say ở bên trong, theo một khúc quân hành trầm thấp mà khẳng khái《 tổ quốc sẽ không quên 》, yên lặng tiến lên.
Phố lớn ngõ nhỏ cùng mỗi một quảng trường đều yên tĩnh không tiếng động, chỉ có mọi người hít thở nặng nề. Không ít người nước mắt ở trong một tháng qua đã chảy khô, lúc này bọn họ không khóc nữa, lại tay nắm tay, chăm chú nhìn từng cái hộp kim loại đỏ tươi như lửa đó, theo làn điệu《 tổ quốc sẽ không quên 》, hát lên không thành tiếng.
Sau khi người đã mất đi qua, là trận doanh của quân nhân thương tật tàn phế.
Không ít người trong bọn họ vừa mới từ trong khoang chữa bệnh của bệnh viện thức tỉnh lại không bao lâu, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị mất một bộ phận cơ thể cùng khí quan, được tay chân giả lập lòe ánh sáng lạnh lẽo thay thế, hoặc là dứt khoát cả bộ thân thể đều thay thành cơ thể máy.
Bọn họ còn chưa quen cơ thể hoàn toàn mới, lại không có thời gian để lặp đi lặp lại thao luyện đội hình, tự nhiên không đều nhịp giống đội danh dự ban đầu.
Nhưng máu tanh nồng đậm ở một tháng trước trong quyết chiến tinh hải lây dính, vẫn gắt gao bao lấy toàn thân bọn họ, thẩm thấu đến trong cơ bắp, mạch máu, thần kinh cùng xương khớp bọn họ, làm bọn họ thể hiện ra sát khí như thực chất hoàn toàn khác với đội danh dự.
Sát khí lao vút lên trời đem không khí hơi tỏ ra nặng nề hoàn toàn xé nát, hóa thành từng đạo khí phách trăm trận trăm thắng, từng đôi mắt kiệt ngạo bất tuân giống như đang nói: “Nhìn đi, ngay cả quân viễn chinh tinh nhuệ tinh hải trung ương, Đế Quốc Chân Nhân Loại, cũng không phải đối thủ của chúng ta, chúng ta là quân đội nhân loại cường đại nhất trong ba ngàn đại thế giới!”
“Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!”
Theo sát ở phía sau trận doanh quân nhân thương tật tàn phế, là đại quân sắt thép do mấy vạn bộ tinh khải tạo thành, còn chưa xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người, trước hết truyền đến tiếng bước chân như sấm sét, không những cả phố dài, ngay cả mỗi một cánh cửa sổ thủy tinh trên nhà cao tầng hai bên đường, cũng bị bọn họ chấn động tới mức vang lên “Ào ào”.
Từ trên đài xem lễ kiểu lơ lửng giữa không trung, thị giác của bọn nhỏ nhìn xuống, đó là một con rồng sắt thép khổng lồ lập lòe tỏa sáng, không nhanh không chậm, một bước một cái dấu chân, sải bước đi tới.
“Oa...”
Bọn nhỏ thật không dễ gì mới ngậm miệng được, lại một lần nữa há thật to, như có thể nhét vào một quả trứng vịt, thậm chí một quả dưa nhỏ.
Không ít bọn nhỏ chần chừ lại bị làm khó.
Bọn nó vừa mới hạ quyết tâm, sau khi lớn lên phải làm một nhân viên điều khiển vũ trụ chiến toa nhanh như điện chớp, quát tháo vũ trụ.
Sau khi nhìn thấy tàu vũ trụ uy vũ hùng tráng, lại hồi tâm chuyển ý muốn trở thành một bộ phận của con thú sắt thép khổng lồ.
Mà ở sau khi đại quân tinh khải xuất hiện, lại bị sức quyến rũ cùng nét đẹp của “vua pháp bảo” hấp dẫn thật sâu.
Vũ trụ chiến toa, tàu vũ trụ, tinh khải... Rốt cuộc nên lựa chọn một loại nào đây?
Bọn nhỏ nhìn nhau, bẻ mấy cái ngón tay, thật sự không quyết định được chủ ý.
Nhưng, khi mấy cái bóng nguy nga bọn nó vốn tưởng rằng là nhà cao tầng chậm rãi di động tới, như là ngọn núi lớn hướng bọn nó đổ xuống, làm bọn nó thấy rõ toàn cảnh uy phong lẫm liệt, vũ trụ chiến toa, tàu vũ trụ cùng tinh khải hết thảy đều bị ném lên chín từng mây, toàn bộ đứa nhỏ tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, rung động đến cực điểm.
Đặc biệt, khi những người sắt thép khổng lồ cao hai ba mươi mét kia đi sát qua bên người bọn nó, bởi vì bọn nó lên đài xem lễ kiểu lơ lửng, đầu cùng con mắt tinh thể to lớn của những người khổng lồ vừa vặn song song với bọn nó, có mấy người sắt thép khổng lồ thậm chí xoay đầu lại, con mắt tinh thể nở rộ ra ánh sáng nhu hòa, liếc bọn nó một cái.
“Cự, Cự Thần Binh!”
“Lớn như vậy? Lớn như vậy! Người khổng lồ lớn như vậy lớn như vậy lớn như vậy!”
“Đó chính là lão sư nói, Cự Thần Binh ‘Cửu U Huyền Cốt’ lợi hại nhất nhất sao, nghe nói ở trong tinh hải quyết chiến một hơi phá hủy cổng vũ trụ của người đế quốc, còn từng một mình một ngựa xâm nhập trong trăm vạn đại quân, trực tiếp đem thống soái người đế quốc cũng đánh nổ, thật uy phong, thật lợi hại, thật khí phách!”
“Phương diện này hẳn là siêu cấp đại anh hùng thật sự Lý Diệu, không phải chú tay chân vụng về lần trước đến nhà trẻ của chúng ta chứ?”
“Quyết định rồi, sau khi lớn lên, mình cũng muốn điều khiển Cự Thần Binh giống Lý Diệu! Cự Thần Binh Cự Thần Binh Cự Thần Binh!”
Bọn nhỏ nhảy lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ.
Nếu không phải có lưới chặn lại, mấy đứa con nít to gan lớn mật, quả thực sắp từ đài xem lễ kiểu lơ lửng trực tiếp nhảy đến trên vai Cự Thần Binh.
Thẳng đến lúc Lý Diệu dẫn hai mươi bộ Cự Thần Binh tạo thành quân đoàn siêu trọng trang chậm rãi đi qua cao ốc nghị hội liên bang, bọn nhỏ hãy còn nhìn bóng lưng như dãy núi mà chảy nước miếng, trong ánh mắt tràn đầy ánh sao khát khao.
Anh linh được quốc kỳ bao trùm, trận hình của quân nhân thương tật tàn phế, chiến đoàn tinh khải cùng bộ đội Cự Thần Binh lần lượt thông qua cao ốc nghị hội liên bang, tụ tập đến trên quảng trường liên bang.
Nơi này chính là chỗ một trăm năm trước cục trưởng cục Bí Kiếm Lữ Túy, thực thi ám sát kinh thiên đối với nghị trưởng Giang Hải Lưu lúc đó.
Trải qua một trăm năm mở rộng và cải tạo, quy mô trên mặt đất đã mở rộng gấp ba, trong lòng đất càng được mở thành một nhà bảo tàng chiến tranh quy mô to lớn, ghi lại mưa gió Tinh Diệu Liên Bang từ khi sinh ra đến quật khởi, suốt sáu trăm năm.
Hôm nay, chính giữa quảng trường, một pho tượng mới đã dựng thẳng lên.
Pho tượng khổng lồ cao tới năm mươi mét, bộ phận chủ thể là một tinh cầu trừu tượng cao độ, phì nhiêu yên tĩnh, có được vô số núi cao sông lớn cùng đường ven biển khúc chiết, đã có thể đem nó coi là Thiên Nguyên tinh, cũng có thể coi là bất cứ một tinh cầu nào có thể ở lại của Tinh Diệu Liên Bang.
Tinh cầu lập lòe tỏa sáng này, lại được một người khổng lồ quỳ một gối xuống đất, hai cánh tay to lớn mạnh mẽ khiêng ở trên vai.
Nhìn từ đường nét cơ bắp lộ hết gân xanh, vẻ mặt cứng cỏi nghiến chặt răng cùng đầu gối lún thật sâu vào trong lòng đất, trọng lượng của tinh cầu này thật sự vượt rất xa sức gánh của người khổng lồ.
Nhưng hắn lại được một luồng lực lượng vô hình chống đỡ, cứng rắn khiêng tinh cầu nặng nề.
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện trên thân người khổng lồ giống như đúc, sống động như thật khắp nơi đều che kín khe hở.
Hắn thế mà lại là do vô số mảnh vỡ kim loại to bằng móng tay cái, nói chính xác hơn, là hài cốt tinh khải, tàu vũ trụ, vũ trụ chiến toa thậm chí Cự Thần Binh của liên bang quân trong tinh hải quyết chiến ngưng luyện thành!
Mà “tinh cầu” bên trên rạng rỡ tỏa sáng, chậm rãi xoay tròn này, cũng có càn khôn bên trong.
Bên trong “tinh cầu” là một kho tin tức khổng lồ quy mô chưa từng có, mỗi một điểm sáng to bằng mũi kim đèn đuốc huy hoàng tạo thành mặt ngoài tinh cầu, đại biểu cho tên của một người hy sinh.
Chính phủ liên bang và người nhà của người hy sinh sẽ còn cuồn cuộn không ngừng hướng bên trong tăng thêm tin tức cá nhân của người đó, bao gồm ảnh chụp ba chiều, video cùng các loại tin tức văn tự.
Dần dần, trong “bia kỷ niệm liệt sĩ liên bang” này, sẽ bao hàm cả đời của ngàn ngàn vạn vạn người hy sinh.
Bọn họ không chỉ là từng cái tên lạnh như băng trên bia kỷ niệm, không riêng chỉ là từng “anh hùng” hoặc là “liệt sĩ” trên ý nghĩa trừu tượng, càng là từng người cha, người con, người anh em cùng người chồng có máu có thịt, biết nói biết cười.
Bia kỷ niệm này sẽ hướng cả liên bang mở ra, mọi người đã có thể đến nhà bảo tàng chiến tranh để ngẫu nhiên điều lấy tin tức của bọn họ, cũng có thể thông qua linh võng, lấy phương thức phỏng vấn từ xa an ủi liệt sĩ, tế điện anh linh.
Hôm nay, nghi thức tưởng niệm quốc gia lần đầu tiên nhằm vào tinh hải quyết chiến, do nghị trưởng Vạn Cổ Thanh chủ trì.
Sau khi nghi thức tưởng niệm trang nghiêm nghiêm túc, chí lớn kịch liệt một giờ chấm dứt, chậm rãi đi đến phía trước bia kỷ niệm liệt sĩ liên bang, lại là Đinh Linh Đang mặc trang phục gọn gàng màu trắng, đeo chéo dải lụa đồ án Cửu Tinh Thăng Long, tóc nhuộm thành màu đen, quấn cao cao ở đỉnh đầu.
Hai bên của cô, phân biệt đặt một quyển 《hiến pháp Tinh Diệu Liên Bang》 cùng một quyển 《 Phép tu chân cơ bản 》, hai bộ căn bản * quốc gia đều dùng tơ lụa màu vàng đậm in chiến huy Cửu Tinh Thăng Long thắt, cô đem hai tay phân biệt đặt ở trên hai bộ pháp điển, chăm chú nhìn ức vạn dân chúng cả liên bang, bắt đầu diễn thuyết nhậm chức của mình.
Mượn dùng linh võng phát triển cao độ, bóng người và thanh âm của cô trong thời gian ngắn vượt qua mấy chục năm ánh sáng, được mấy chục tỷ dân chúng trên mấy chục tinh cầu bảy đại thế giới đồng thời nhìn đến, nghe được.
“Cảm ơn, tiền nghị trưởng Vạn Cổ Thanh, các vị nghị viên nghị hội liên bang, các công dân Tinh Diệu Liên Bang, các đồng bào bảy đại thế giới, các bằng hữu đến từ tàu Đom Đóm cùng Cổ Thánh Giới, cảm ơn mọi người.
“Ta nghĩ, không có chỗ nào, so với ở phía dưới bia kỷ niệm liệt sĩ liên bang, ở dưới hai tầng nhìn chăm chú của ngàn vạn anh linh cùng ức vạn đồng bào, càng thêm thích hợp lập lời thề trịnh trọng nhất.”
Trên quảng trường liên bang, vô số người còn sống cùng đã chết, kiện toàn cùng thương tật tàn phế, được gân thép xương sắt bảo hộ chặt chẽ, cùng với các chiến sĩ dựa vào một bầu nhiệt huyết đứng thẳng như cây tùng, tất cả đều lẳng lặng nghe.
“... Hơn một tháng hoặc là nói một trăm năm qua, chúng ta quốc gia trẻ tuổi biên thùy tinh hải này vừa mới thành lập, đã gặp phải nguy cơ cùng khiêu chiến xưa nay chưa từng có.
“Nếu không phải tất cả mọi người bây giờ lẳng lặng nằm ở phía sau ta, cùng yên lặng đứng ở trước mặt ta, hủy diệt vạn kiếp bất phục hầu như không thể tránh được, quê hương của chúng ta, người thân của chúng ta cùng tương lai của chúng ta, hết thảy đều sẽ hủy hoại chỉ trong nháy mắt.”
Không chỉ Thiên Đô thị, ở mỗi một thành thị to nhỏ của Thiên Nguyên tinh, thậm chí thôn trang hoang vắng cùng sâu trong núi rừng hiếm thấy vết chân, đều có màn hình lập thể khổng lồ cùng phù trận truyền âm, đem hình ảnh và thanh âm của Đinh Linh Đang truyền khắp biển cả, dãy núi cùng đại địa.
“... Nguy cơ tạm thời qua đi, nhưng hòa bình, hạnh phúc cùng tương lai tốt đẹp xa xa chưa buông xuống. Ở tinh hải trung ương, vô số người thường hãm sâu đau khổ cùng giày vò, ở trong mỏ quặng nô lệ, rừng rậm yêu thú cùng tinh hải lạnh lẽo vứt bỏ sinh mệnh; vô số thiên phú chưa thức tỉnh đã bị bóp chết, vô số hy vọng còn chưa điểm hỏa đã tắt; vô số tình cảm tốt đẹp nhất bị lợi dụng, bị cướp đoạt, bị chà đạp cùng bị vặn vẹo.
Đây là cuộc giết chóc nhằm vào toàn nhân loại, giết chóc như vậy phải lập tức dừng lại!
“Vô luận tinh hải trung ương hay là biên thuỳ, chúng ta đều là đồng bào được hào quang của cùng một văn minh chiếu rọi. Tinh hải rộng lớn vô biên, lại chưa ai có thể trở thành một hòn đảo đơn độc tự cấp tự túc, chúng ta đồng lòng với nhau, cùng chung lịch sử, văn hóa, vận mệnh cùng vinh quang, sự cực khổ của bọn họ chính là cực khổ của chúng ta, giấc mộng của bọn họ chính là giấc mộng của chúng ta, thành công của bọn họ chính là thành công của chúng ta, áp bách của bọn họ, cũng chính là áp bách của chúng ta!”
Thụ Hải giới, sâu trong rừng cây rậm rạp, các ngự thú sư cắt tóc xăm mình, thân khoác da thú ngồi xổm trên cành cây, lẳng lặng nghe Đinh Linh Đang diễn thuyết.
“... Ta biết rất nhiều đồng bào đều chán ghét chiến tranh, càng không biết ở trên hành trình bước lên tinh hải trung ương, rốt cuộc còn phải đối mặt bao nhiêu giết chóc cùng đau khổ, nếu có chút một chút khả năng, không có ai muốn cuốn vào chiến hỏa vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
“Nhưng ta muốn nói cho tất cả mọi người, chúng ta gánh vác không chỉ có là sứ mệnh thần thánh, càng là hiện thực lạnh lùng tàn khốc.
“Quái vật to lớn của tinh hải trung ương vẫn đang sẵn sàng ra trận, mài đao soàn soạt, nếu chúng ta không thể tiên phát chế nhân, mà là sa vào ở trong hòa bình hư ảo không thể rút ra được, sẽ có một ngày, vận mệnh bi thảm cùng tuyệt vọng của các đồng bào tinh hải trung ương giờ phút này, cũng sẽ buông xuống trên đầu chúng ta.
“Nếu giờ phút này, chúng ta không vì bọn họ mà chiến, đợi tới lúc hủy diệt cuối cùng tiến đến, sẽ không có người nào vì chúng ta mà chiến nữa!”
U Minh giới, trong khói độc trong màu tím cơ thể máu thịt của nhân loại bình thường tuyệt đối không thể thích ứng, vô số quỷ tu đem dây cáp nối lại với nhau, lẳng lặng cảm giác thần hồn của Đinh Linh Đang chấn động.
Thiên Hoàn giới, trong khoang nhỏ hẹp của vô số tàu vũ trụ, các chiến sĩ dựa vào vách khoang lạnh như băng, máu tươi lại nóng rực đến mức sắp toát ra hơi nước.
Huyết Yêu giới, chiến sĩ Yêu tộc ngày xưa, các công dân liên bang hôm nay, cũng không nói một tiếng nào lắng nghe.
Còn có sa mạc của Thủy Tinh giới, tinh hải của Phi Tinh giới, các tinh cầu tài nguyên hoàn cảnh ác liệt, tầng dưới chót quặng mỏ khúc chiết sâu thẳm... Vô số người đều ngừng thở, lắng nghe hứa hẹn trang nghiêm nghiêm túc đó:
“... Cho nên, ta ở đây tuyên thệ nguyện trung thành Tinh Diệu Liên Bang, nguyện trung thành nghị hội tối cao, nguyện trung thành toàn thể nhân dân liên bang, cũng lấy phần trung thành này, khẩn cầu toàn bộ đồng bào đều dâng lên dũng khí, nắm chặt vũ khí, đồng lòng chung sức, chiến đấu đến cùng.
“Ta thề, ta sẽ dẫn dắt Tinh Diệu Liên Bang, mà Tinh Diệu Liên Bang sẽ lãnh đạo toàn bộ văn minh nhân loại, ở trong vũ trụ mênh mông tối tăm vô biên sải bước đi về phía trước, sáng tạo ra một mảnh đất quang minh cùng hy vọng trước nay chưa từng có!”