Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1895 - Chương 1851: Thần Thông Mới

Chương 1851: Thần thông mới Chương 1851: Thần thông mớiChương 1851: Thần thông mới

Thời gian qua nhanh, trong chớp mắt, cách lúc Đinh Linh Đang tuyên thệ nhậm chức nghị trưởng tối cao liên bang lại trôi qua cả thảy ba tháng.

Mỗi một hành tinh có thể ở lại của Tinh Diệu Liên Bang, tự quay cùng quay quanh quỹ đạo đều không hoàn toàn giống nhau, bốn mùa biến hóa và tốc độ thời gian trôi cũng không giống nhau, nhưng nhìn từ hình ảnh mọi người tinh thần phong mạo cùng khí thế ngất trời xây dựng, toàn bộ tinh cầu cùng trạm không gian, đều trước sau bước ra khỏi mùa đông khắc nghiệt bị bóng ma chiến tranh bao phủ, lại lần nữa toả sáng ra sinh cơ bừng bừng, tiến vào năm tháng hoàng kim xuân về hoa nở.

“Nghị trưởng liên bang Đinh Linh Đang” tự nhiên là bận tối mày tối mặt.

Tuy thể chế nghị hội liên bang phát triển suốt sáu trăm năm, cho đến ngày nay, đoàn đội phụ tá cùng quyết sách khổng lồ sẽ phụ trợ nghị trưởng quyết sách, nhưng rất nhiều chuyện đi khắp liên bang, ủng hộ sĩ khí, kêu gọi dân chúng, phối hợp ích lợi các tông phái lớn thậm chí tinh cầu khác nhau, vẫn như cũ cần nghị trưởng đích thân làm.

Lý Diệu từng lấy thân phận “nghị trưởng phối ngẫu” tham dự vài lần hoạt động như vậy, thật sự là kêu khổ không ngừng, so với bất cứ sự tu luyện điên cuồng nào cũng càng thêm khó có thể chịu được.

Hắn không khỏi càng thêm bội phục tinh thần của Đinh Linh Đang ―― hắn biết Đinh Linh Đang và mình là cùng một loại người, trước kia không thích ứng phó nhất loại trường hợp lớn đường hoàng, lễ nghi phiền phức này, bây giờ lại cắn răng kiên trì, thật không biết âm thầm cô rốt cuộc chịu bao nhiêu đau khổ.

Ở phương diện này, Lý Diệu thật sự không thể giúp lão bà quá nhiều việc, “Nghị trưởng phối ngẫu” cũng không phải thân phận duy nhất của hắn, hắn và Đinh Linh Đang giống nhau, cũng có ngàn đầu vạn mối chuyện phiền toái cần xử lý, mặc dù khó được có thời gian thở mấy hơi, hắn cũng phải bận rộn tiến hành tu luyện mới.

Giáo sư Mạc Huyền trước khi ngã xuống đưa cho hắn lượng lớn tư liệu tu luyện cùng thí nghiệm, nghe nói ở bên trong chất chứa phương pháp Hóa Thần, tự nhiên phải nghiên cứu kỹ càng một phen.

Còn có, Vực Ngoại Thiên Ma lưu lại lượng lớn mảnh vỡ thần hồn tương tự năng lượng tối ở sâu trong não vực của hắn, phải mau chóng tinh lọc cùng hấp thu, nếu không một khi tích tụ đến trình độ nào đó, nói không chừng lại là bệnh mới.

Tu luyện, tu luyện, điên cuồng tu luyện!

Nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây mảnh vỡ thời gian, tiến hành vô cùng điên cuồng tu luyện, Lý Diệu giống như lại về tới năm tháng đơn thuần lúc đại học, hoặc là đoạn thời gian đó ở dưới lòng đất Tri Chu Sào Tinh, sâu trong động phủ của Nghiêm Tâm Kiếm, bị ép “bế quan”.

Ở trong tu luyện điên cuồng nhất, tổng kết từng chút một trăm năm qua mạo hiểm cùng kịch chiến, rèn luyện thành cảm ngộ mới nhất sâu trong thần hồn, xông lên cảnh giới trong truyền thuyết ―― Hóa Thần!

Đối với người khác mà nói, Đế Quốc Chân Nhân Loại giống như một thanh kiếm treo cao ở đỉnh đầu.

Đối với Lý Diệu mà nói, đế quốc lại như là một cái xương mắc ở cổ.

Hắn là nhất định sẽ đi đế quốc.

Không đơn giản là vì Bạch lão đại đã đi trước một bước, đi khai quật truyền thừa của Đế Hoàng cùng Huyết Thần Tử.

Cũng không chỉ vì thế cục đế quốc khó bề phân biệt, vô cùng có khả năng đã biết Tinh Diệu Liên Bang tồn tại, lúc nào cũng có khả năng phái ra quân viễn chinh mới, bọn họ phải tiên hạ thủ vi cường, ít nhất cần xâm nhập tìm hiểu hiện trạng của đế quốc cùng Thánh Minh, mới có thể nghĩ ra kế sách ứng đối.

Càng quan trọng hơn là, giấc mộng lạ đó, làm Lý Diệu nhớ thương nơi khởi nguyên... Địa Cầu.

Lý Diệu vẫn không biết, Địa Cầu thật sự tồn tại hay không, lại ở nơi nào.

Nhưng hắn ở trong mảnh vỡ ký ức loang lổ từng nghe được một câu như vậy ―― hắn là từ Địa Cầu bị phóng đến biên thùy tinh hải, bên rìa của văn minh nhân loại.

Như vậy, nghĩ ngược lại liền biết, nếu Địa Cầu thật sự tồn tại, nó nhất định ở nơi nào đó của tinh hải trung ương.

Đạo lý rất đơn giản, nếu Địa Cầu cũng như là Tinh Diệu Liên Bang, vốn nằm ở biên thùy tinh hải, vậy thì không có khả năng nói “Phóng đến biên thùy tinh hải đi” loại lời này, mà nên là “Phóng đến tinh hải trung ương, bờ đối diện tinh hải, tinh hải bên kia”...

Đã dùng “biên thùy tinh hải” từ ngữ như vậy, nói lên người Địa Cầu thần bí trong giấc mơ lạ, là tự cho mình là ‘cư dân tinh hải trung ương’, hơn nữa phi thường quen một điểm này.

Như vậy, muốn biết bí mật của Địa Cầu, nhất định phải đi tinh hải trung ương.

Càng tới gần tinh hải trung ương, thì cách phá giải “bí ẩn Địa Cầu” càng gần thêm một bước.

Đế Quốc Chân Nhân Loại là lựa chọn duy nhất trước mắt, vô luận vì liên bang hy là vì mình, Lý Diệu đều sốt ruột không chờ được muốn lao về phía đế quốc!

Nhưng, đế quốc cũng không phải là dễ xông vào như vậy, mặc dù cảnh giới tu vi Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, ở tầng trung tâm của đế quốc cũng chưa chắc dám hoành hành ngang ngược, mạnh như Hắc Dạ Minh, còn có cả một hạm đội ủng hộ, vẫn như là chó nhà có tang bị đuổi tới biên thùy tinh hải.

Ít nhất cần tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần, mới có thể ở trong hoàn cảnh nguy cơ bốn bề, quỷ quyệt khó lường thoải mái có thừa, tự bảo vệ mình thậm chí xoay chuyển thế cục đế quốc, và cuối cùng... Tìm được Địa Cầu!

Trong phòng tu luyện.

Lý Diệu để trần trên thân, tùy ý bày ra một tư thế ngồi xếp bằng rất thoải mái, cơ bắp cùng gân vẫn chưa hiện ra rõ ràng, chỉ là từng luồng khí tức sau khi từ trong lỗ mũi chui ra, lại thật lâu không tiêu tan, lượn lờ quanh thân, giống như giống với quy luật vận động của nhịp tim, hơi thở, mạch đập của hắn.

Đây là một gian phòng tu luyện cực kỳ bình thường thậm chí đơn sơ, đã không có khoang tu luyện gánh nặng siêu cao mấy chục lần trọng lực tiêu chuẩn, cũng không có con rối linh năng dùng để thí nghiệm thực chiến tính năng tiên tiến nhất, hỏa lực hung mãnh nhất, lại đặt ngổn ngang lộn xộn không ít pháp bảo dân dụng, cái gì pháp bảo quét rác, pháp bảo tự động nấu nướng, tủ lạnh cùng pháp bảo nháy mắt rã đông vân vân.

Những pháp bảo này có một điểm giống nhau ―― bọn nó đều khảm bên trong một ít con chip silic cấu tạo cùng công năng đều cực kỳ đơn giản.

Hai mắt Lý Diệu hơi nhắm lại, trong đầu như dòng nước xiết cùng thác nước chảy xuống ngàn vạn phù văn, còn có vô số phép tính cùng công thức huyền ảo phức tạp.

Mà thần hồn hắn lại xe chỉ luồn kim, hết sức chuyên chú chải vuốt.

Phù văn múa may cuồng loạn dần dần hội tụ thành một dòng sông lớn cuồn cuộn, hắn lại đem “dòng sông phù văn” này dẫn đường đến trong tứ chi bách hải, kỳ kinh bát mạch của mình.

Phù văn và linh năng dung hợp với nhau, lập tức trở nên rạng rỡ tỏa sáng, tám góc rũ xuống, ở quanh thân tuần hoàn một vòng lại một vòng, dần dần làm hắn lâm vào một loại cảnh giới hốt hoảng, ngơ ngẩn, vô cùng kỳ ảo, bản ngã, tự ngã cùng siêu ngã, ba cấp bậc khác nhau của thần hồn, dần dần như là nước sông, bùn cát cùng đá cuội tách ra từng tầng một.

Đó là một loại cảnh giới huyền diệu khó giải thích, một bộ phận tự ngã (ngã: bản thân) còn lưu lại ở trong cơ thể máu thịt của “Lý Diệu”, nhưng một bộ phận tự ngã khác lại chợt từ trong khe hở thiên linh cái lao ra, trên cao đỉnh đầu ba thước như pháo hoa nở rộ, lập tức hóa thành ngàn ngàn vạn vạn giọt nước nhỏ, mỗi một giọt nước đều lấp lánh, chiết xạ ra tự ngã góc độ khác nhau.

Hơi thở của Lý Diệu nháy mắt ngưng trệ, thần hồn như chuông gió trong gió nhẹ, ở điểm tới hạn của “Tĩnh” cùng “Động”.

Cái đó giống như hắn bỗng mọc ra một vạn con mắt, phân bố đều đều ở trong khoảng cách ba năm mét chung quanh mình, có thể nhìn thấy một vạn hình ảnh khác nhau, mỗi một hình ảnh đều rõ ràng đến cực điểm, thậm chí đem một hạt tro bụi trôi nổi trong không khí, cũng từ mỗi một cái góc độ chiếu xạ rành mạch rõ ràng!

Tương tự, hắn cũng giống như mọc ra một vạn cái tai, tiếng vận chuyển khẽ nhất toàn bộ pháp bảo dân dụng trong ba năm mét đều đã hóa thành sóng triều ngập trời, chồng chất, va chạm dung hợp, hướng sâu trong thần hồn của hắn cuồn cuộn mà đến.

Mỗi một tế bào não của Lý Diệu đều đang rên rỉ, đại não trong tích tắc biến thành hằng tinh phát nổ, liều mạng muốn đem một vạn hình ảnh thanh âm cao một lần nữa biến thành một ‘hình ảnh trực tiếp siêu cao thanh động thái’ không thể dùng văn chương hình dung, lại không đủ sức, hình ảnh cao thanh chỉ duy trì nửa giây, đã vặn vẹo thành ống kín vạn hoa loang lổ, mỗi một mảnh vỡ của kính vạn hoa đều như là sao băng hừng hực thiêu đốt, hung hăng đánh phá đại não của hắn.

Lý Diệu thét lớn một tiếng, cứng rắn chống đỡ lui ra khỏi loại trạng thái kỳ diệu này, đại não hãy còn đau đớn không thôi, trên mặt lại treo đầy ý cười hưng phấn.

“Đây là cảnh giới Hóa Thần không thể tưởng tượng giáo sư Mạc Huyền miêu tả ở trong bút ký sao?

“Mượn dùng linh năng, cấu tạo ra một cái ‘Trường’ cùng ‘Vực’ khổng lồ, đem thần hồn phóng xạ ra ngoài thân thể, hoặc là nói phạm vi mấy chục mét thậm chí phạm vi xa hơn, đều biến thành một bộ phận của đại não cùng thân thể tu sĩ Hóa Thần!

“Vậy thì căn bản không cần mượn dùng võng mạc, tế bào thị giác, thần kinh thị giác cùng màng tai, ốc nhĩ vân vân các khí quan mới có thể nhìn thấy cùng nghe được, chỉ cần lợi dụng thần hồn dao động, tâm linh cảm giác, thì có thể từ vô hạn góc độ, nhìn rõ thế giới vô hạn trong phạm vi mấy chục mét!

“Do đó, chỉ cần tâm niệm khẽ động, ngay cả mỗi một sợi lông mũi của kẻ địch cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch, đó là sự cường đại của tu sĩ Hóa Thần!”

Lý Diệu chậc chậc than thở, nếu không phải tự mình cảm thụ, thật sự rất khó tưởng tượng, trên thế giới còn có cảnh giới huyền diệu như thế, thật là đem người ta dung nhập vào trong cả mảng thiên địa, toàn bộ vũ trụ.

Đương nhiên, khi chiến đấu cảnh giới cũng không phải tiêu chuẩn cân nhắc duy nhất, cảnh giới càng cao thì cần linh năng càng khổng lồ để duy trì, giống Lý Diệu mới nhìn thấy con đường, mặc dù có vừa mới cắn nuốt được lượng lớn năng lượng tối của Thiên Ma để tiêu xài, cũng chỉ có thể duy trì ngắn ngủn nửa giây liền sụp đổ, hơn nữa phạm vi ‘thần hồn lĩnh vực’ của hắn mở rộng chỉ ba năm mét mà thôi.

Mặc dù mạnh như Hắc Dạ Minh tu sĩ Hóa Thần như vậy, nếu không phải hết sức chuyên chú tu luyện năng lực chiến đấu cá thể, loại cảnh giới huyền diệu khó giải thích này, nhắm chừng nhiều nhất cũng chỉ duy trì mấy chục giây, một hai phút.

Mà như là Mông Xích Tâm, Vu Tùy Vân loại Hóa Thần từng bị thương nặng này, vậy thì càng thảm hại hơn, rất có thể chỉ có suông lý luận cùng cảm ngộ, lại căn bản không phát huy ra sức chiến đấu thật sự.

Đương nhiên, lĩnh ngộ huyền bí của cảnh giới Hóa Thần, lại quay về đến cảnh giới Nguyên Anh để chiến đấu mà nói, nhất định so với Nguyên Anh bình thường càng thêm thong dong thoải mái, vung vãi tự nhiên, duy trì thời gian chiến đấu dài hơn, đó là đạo lý cử trọng nhược khinh. (nâng nặng mà như nhẹ)

Ngắn ngủn ba tháng, có thể thăm dò được một ít huyền bí của cảnh giới Hóa Thần, duy trì nửa giây thời gian thể nghiệm, Lý Diệu đã hài lòng rồi.

Trút vào một bình lớn thuốc bổ tu luyện so với vàng càng đắt đỏ hơn gấp trăm lần, thoáng điều tức một lát, Lý Diệu như là đứa bé ngồi ôm cả tòa thành đồ chơi, hưng phấn tới mức chà chà tay, bắt đầu tu luyện mới.

Thần niệm của hắn như bạch tuộc trong sóng triều cuồn cuộn, hướng pháp bảo dân dụng ở bốn phương tám hướng xâm nhập vào, quấn quanh con chip khống chế những pháp bảo này.

Thần niệm vẫn chưa dừng lại ở mặt ngoài con chip, mà là ở sau một trận rung động quỷ dị, hóa thành hình thái tương tự dòng điện, tiếp tục hướng kết cấu tầng sâu hơn của con chip thẩm thấu!
Bình Luận (0)
Comment