Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1920 - Chương 1876: Sự Hoang Mang Của Từ Ngọc Lan

Chương 1876: Sự hoang mang của Từ Ngọc Lan Chương 1876: Sự hoang mang của Từ Ngọc LanChương 1876: Sự hoang mang của Từ Ngọc Lan

Cô tên là Từ Ngọc Lan, là một kẻ khai hoang giỏi cấp ba nơi sản xuất thứ hai Thanh Long tinh đại khu Nam Lăng Thúy Cốc bảo.

Cái gọi là “khai hoang thủ”, chính là nghề nghiệp cần khống chế các loại pháp bảo khai hoang cỡ lớn thậm chí tinh khải dân dụng nhiều công năng, phụ trách xây cầu trải đường, mở núi lấp biển, đem các loại địa vực hoàn cảnh ác liệt cải tạo thích hợp nhân loại sinh tồn và sản xuất nông nghiệp.

Làm một “người vượn” chưa thức tỉnh linh căn mà nói, có thể khống chế nhiều tới bảy mươi bảy loại pháp bảo dân dụng cỡ lớn, sau khi mặc vào tinh khải bán võ trang, còn dám đấu một trận với dị thú hung mãnh, bởi vậy đạt được giấy chứng nhận tư cách “khai hoang năng thủ cấp ba”, là chuyện tương đối không dễ dàng gì.

Sớm từ lúc ở quê, Từ Ngọc Lan đã là người có chút danh tiếng, cô mài nát một đôi chân sắt, đi mỗi ngõ ngách khắp Thanh Long tinh, ngay cả mỗi một khe rãnh trên ba vệ tinh, đều từng đổ mồ hôi của cô.

Chỉ tiếc...

Đầu óc Từ Ngọc Lan đau đớn, trong trí nhớ lại chợt trào ra từng hình ảnh máu tươi cùng lửa đan vào mà thành.

Đó là cô trước khi lên phi thuyền cứu sinh của quân đội rời đi, nhìn thấy một màn cuối cùng của Thúy Cốc bảo.

Cả tòa Thúy Cốc bảo đều bao phủ ở trong một biển lửa, núi xanh khe biếc bọn họ vất vả mấy chục năm thời gian mới xây dựng lên hết thảy hóa thành tro tàn, vô số người vượn tuyệt vọng giơ hai tay hướng bầu trời hò hét, trong đó bao gồm lão phụ thân tóc trắng xoá kia của cô.

Càng nhiều con rối của Thánh Minh thì như là đeo mặt nạ, vô bi vô hỉ, vẻ mặt hờ hững co lại vòng vây, hủy diệt tất cả.

Từ Ngọc Lan dùng một tia lực lượng vừa mới ngưng tụ ra, dùng sức lắc đầu một phát, đem những hình ảnh vô dụng này áp chế hết xuống.

Bây giờ cũng không có thời gian đa sầu đa cảm.

Cô đã nhớ ra, ở trước khi tiến vào trạng thái ngủ đông, đội trưởng từng hung hăng nói cho bọn họ, ngủ đông thời gian siêu dài rất có thể tạo thành tổn hại trình độ nhất định đối với đại não, như là bệnh phù cùng não thiếu oxy vân vân, khoang ngủ đông của bọn họ loại người vượn này tự nhiên tinh xảo cùng an toàn không bằng các tu tiên giả đại nhân, tất cả đều phải dựa vào chính mình, cùng một chút vận khí nho nhỏ.

Lúc vừa mới từ trong ngủ đông thức tỉnh, nhất định phải dốc sức nghĩ nhiều một vài thứ, giờ phút này không nhớ ra, rất có thể vĩnh viễn quên mất.

Từ Ngọc Lan vắt hết óc, liều mạng nhớ lại phương pháp thao tác bảy mươi bảy loại pháp bảo cỡ lớn dùng để khai hoang.

Đây là tiền vốn cô từ nhỏ đến lớn dựa vào để sinh tồn.

Đối với bình dân đế quốc mà nói, cuộc sống vĩnh viễn như là gian nan như gió lạnh mùa đông, nhưng, nếu nắm giữ một hai hạng kỹ năng đặc thù, giống như là phủ thêm một cái áo bông dày, thậm chí có thể che gió chắn mưa cho toàn bộ gia tộc.

Từ Ngọc Lan sinh ra ở một gia đình nông dân bình thường, tổ tông mấy trăm năm qua sinh hoạt giống như là tuần hoàn không thay đổi chút nào, bọn họ phải mạo hiểm sinh mệnh, ở nơi đế quốc cùng Thánh Minh lặp đi lặp lại giằng co khai khẩn cùng gieo trồng ―― chưa chắc là gieo trồng lương thực, càng có khả năng là gieo trồng một số rừng phát triển nhanh nào đó mà chiến tranh cần, thậm chí là dây leo cùng bụi gai sẽ sinh ra các loại khí độc, có thể thoáng ngăn cản bộ đội mặt đất của kẻ địch đi tới.

Chiến hỏa tàn phá tạm thời bất luận, những thực vật quỷ dị có thể ở một hai tuần thậm chí ba năm ngày có thể từ hạt giống trưởng thành cao bảy tám mét, hết thảy là tồn tại cực độ nguy hiểm.

Từ Ngọc Lan không chỉ một tổ tông bị dây leo cuốn đi, hít thành một đống xương khô, hoặc là bị bụi gai đâm trúng, ở sau khi sốt cao mấy ngày mấy đêm chết đi.

Vận mệnh của cô vốn cũng nên như thế, nhưng tất cả cái này đều được thay đổi ở lúc cô năm tuổi trong lúc vô tình hiển lộ ra một ít thiên phú máy móc.

Đế quốc là lãnh khốc, nhưng đồng thời cũng là công bằng, vô luận huyết mạch cao quý hay không, chỉ cần hiển lộ ra một tia thiên phú phương diện nào đó, vô luận con em vương hầu hay là nông phu, đều có thể nhận được cơ hội bồi dưỡng cùng thí luyện.

Từ Ngọc Lan năm tuổi bị từ bên cạnh người nhà mang đi, đưa đến trường học tương ứng “Nộ Long thị” thủ phủ Thanh Long tinh đi học tập. Cô ở trong cái lồng sắt như hòn đảo đơn độc đó mười lăm năm, tuy chưa thức tỉnh linh căn, nhưng một tờ chứng nhận “khai hoang năng thủ cấp ba”, lại đủ để giúp mình cùng người nhà dời ra khỏi mảng địa ngục trần gian kia, tới Thúy Cốc bảo vừa mới bắt đầu phát triển, hoàn cảnh tốt hơn chút để sinh sống.

Thậm chí cuối cùng, khi Thúy Cốc bảo bị Thánh Minh đại quân bao phủ, vô số người vượn hoặc là táng thân biển lửa, hoặc là bị Thánh Minh bắt đi điều chế, vẫn như cũ là giấy chứng nhận tư cách “khai hoang năng thủ cấp ba” của cô phát huy tác dụng thật lớn.

Không gian trên phi thuyền chạy trốn cực kỳ có hạn, quân đội chỉ có thể mang đi người hữu dụng. Khi đại loạn, mọi người đều xôn xao, vô số cư dân Thúy Cốc bảo bị người tu tiên không lưu tình chút nào đá văng ra thậm chí bắn chết, nhưng cô lại mang theo chồng và con gái cùng nhau chạy ra khỏi miệng cọp, chỉ tiếc lão phụ thân...

Từ Ngọc Lan gạt khóe mắt ướt át, cố gắng tập trung tinh thần, bắt đầu minh tưởng cấu tạo cùng phương pháp khống chế loại pháp bảo khai hoang thứ năm mươi bảy.

Quanh năm suốt tháng khúc chiết và đau khổ, đã sớm đem thần kinh của nữ nhân đế quốc này mài luyện vô cùng cứng cỏi, làm cô lĩnh hội được một chân lý như vậy ―― cực khổ là bản chất của cuộc sống, nhưng chỉ cần khẽ cắn môi thì có thể chống đỡ qua được.

So sánh với hàng xóm ngày xưa, cảnh ngộ của bọn họ đã tính là phi thường may mắn, lão nhân tuy chết đi, nhưng đứa nhỏ vẫn còn sống, mà cô trải qua ngủ đông thời gian dài, đại não tựa như vẫn chưa hư hao, căn bản đặt chỗ đứng cho cô hết thảy rõ ràng vô cùng, đây là chuyện quan trọng nhất.

“Chúng ta tới thế giới mới rồi sao?

“Không, còn không thể quá mức hưng phấn, đem cấu tạo cùng phương pháp thao tác toàn bộ pháp bảo khai hoang nhớ lại một lần nữa đi!

“Mặc dù đây là thế giới mới, vẫn có khả năng gặp phải vật tư thiếu thốn, thiếu thức ăn, hoàn cảnh ác liệt vân vân các vấn đề, nói không chừng sẽ có vô số người vượn bị vứt bỏ.

“Ta không thể bị vứt bỏ, con gái không thể bị vứt bỏ, vậy nhất định phải tận khả năng trở thành một người hữu dụng, chỉ có người hữu dụng mới có thể sống sót!”

Bắt đầu từ lúc năm tuổi, đã ở trong một đống máy móc lạnh như băng chậm rãi lớn lên, Từ Ngọc Lan là một người cực có chủ kiến.

Tuy nghe được không khí ầm ầm xung quanh, không quá giống với khâu rã đông đội trưởng từng nói, cô vẫn chưa lập tức mở hai mắt, mà là một lần lại một lần ở trong đầu không ngừng hóa giải cùng lắp ráp cấu kiện pháp bảo mô phỏng, ngâm nga yếu điểm thao tác toàn bộ pháp bảo.

“Mụ mụ! Mụ mụ!”

Có lẽ là ảo giác, Từ Ngọc Lan nghe được tiếng kêu vui vẻ của con gái Yến Kim Chi, thật sự giống một con chim sơn ca.

Từ Ngọc Lan hơi ngẩn ra, còn tưởng mình nghe lầm, là tác dụng phụ của ngủ đông thời gian dài.

Con gái không có lý do sẽ xuất hiện ở trên tàu này.

Trước khi tiến vào trạng thái ngủ đông, bình dân đến từ năm đại thế giới hết thảy dựa theo thân phận, tuổi cùng nghề nghiệp của mình, phân chia thành từng “đại đội khai phá sản xuất”, do người tu tiên dẫn dắt, thực hành quản lý chuẩn quân sự hóa.

Vì tiện quản lý, ở trong đại đội khai phá sản xuất, tên của người vượn không có ý nghĩa, bọn họ đều tự có một dãy số, dãy số của cô là 28347764545, hai con số trước nhất thể hiện quê quán của cô, ở giữa là tin tức cá nhân như nhóm máu của cô, năm số cuối cùng quan trọng nhất, đại biểu nghề nghiệp cùng trình độ kỹ năng của cô.

Đội trưởng từng nói, một khi hạm đội Hắc Phong tìm được thế giới mới, sẽ đem bọn họ rã đông hết thảy, nhưng một đến ba năm ban đầu vẫn sẽ thực thi quản lý bán quân sự hóa, bọn họ phải không ngừng cố gắng vì sinh tồn, chỉ có chờ hoàn cảnh ổn định, mới có thể khôi phục kết cấu xã hội lấy gia đình làm đơn vị.

“Mụ mụ! Mụ mụ! Từ Ngọc Lan! Từ Ngọc Lan!”

Tiếng gọi đó càng lúc càng gần, tuyệt không giống ảo giác, con mắt Từ Ngọc Lan run lên, nâng lên mí mắt sưng phù, không khỏi hơi kinh hãi.

Khu vực ngủ đông chỗ cô, tuy vẫn thực thi quản lý quân sự hóa, đem di dân rã đông từng nhóm, đánh thức, tiến hành kiểm tra thân thể toàn diện.

Nhưng ở khu nghỉ ngơi bên ngoài khu vực ngủ đông, lại hoàn toàn là một vùng biển sung sướng, dùng giăng đèn kết hoa để hình dung đều không đủ, vô số già trẻ lớn bé đều ôm nhau, khóc, hô, cười, quậy, sôi nổi, hoa chân múa tay vui sướng, không kiêng nể gì phóng thích cảm xúc phủ đầy bụi trăm năm.

Đây là trường hợp Từ Ngọc Lan cực ít nhìn thấy, rất không thích ứng, cô chưa từng nghĩ tới trong cơ thể vô số người vượn cũng ẩn chứa năng lượng cực lớn như thế, có thể kích động như vậy,... càn rỡ như vậy.

“Người tu tiên đâu?”

Từ Ngọc Lan theo bản năng rụt cổ, tìm kiếm chung quanh các “lão gia” cau mày, lạnh như băng.

Bình thường các “chân nhân” đều là rất không thích người vượn hò hét bừa bãi như vậy, huống chi là ở lúc vừa mới thức tỉnh, nhu cầu cấp bách “trật tự như sắt”, đây không phải tạo phản sao?

Cô chưa tìm được những người tu tiên, lại phát hiện con gái trước.

Yến Kim Chi trèo lên một cái hàng rào lâm thời, dùng sức hướng cô phất tay, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như lửa, không giống như ngủ đông mấy chục năm, hơn trăm năm, ngược lại như là vừa mới tắm nước ấm thật thoải mái.

Đáy lòng Từ Ngọc Lan căng thẳng, giống như nhìn thấy roi điện không biết từ đâu mà đến, hung hăng vụt ở trên thân con gái, để cho nha đầu hoang dại không biết quy củ này ghi nhớ lâu chút.

Nhưng còn chưa đợi cô tiến lên ngăn cản con gái cố tình làm bậy, cô đã bị hai nữ bác sĩ mặc áo dài màu trắng, nhìn qua cực kỳ thân thiện mời đến một bên.

Khi lòng bàn tay hai bác sĩ nhộn nhạo ra từng mảng ánh sáng màu trắng ấm áp, đầu quả tim Từ Ngọc Lan như phản xạ có điều kiện bắt đầu phát run ―― là hai người tu tiên!

Cô vặn vẹo ngón tay thô ráp, không biết nên hướng hai chân nhân giải thích như thế nào con gái lỗ mãng, nào ngờ hai “chân nhân” này lại mặc kệ đối với hành vi của Yến Kim Chi, ngược lại từ đầu đến chân, giúp Từ Ngọc Lan kiểm tra kỹ càng.

Từ Ngọc Lan được yêu mà sợ, cả người đều như là bị điện giật, hoàn toàn không thể động đậy.

Hai “chân nhân” động tác nhẹ nhàng vô cùng, trên mặt càng mang theo ba phần nụ cười, nói chuyện cũng là lời nói nhỏ nhẹ, bộ dáng rất nhẫn nại, sau khi nghe nói cô là “khai hoang năng thủ cấp ba”, càng biểu đạt khâm phục tự đáy lòng đối với nghị lực kinh người của cô, còn giúp cô cẩn thận bảo dưỡng hai tay, lại bảo cô yên tâm nghỉ ngơi thêm vài ngày, không cần vội vàng bắt đầu làm việc.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, Từ Ngọc Lan hoàn toàn hồ đồ rồi.

Mình chẳng qua là một người vượn nhỏ bé, đối phương lại là chân nhân cao cao tại thượng ―― Chân nhân đối với người vượn, từ khi nào kiên nhẫn cùng tôn trọng như vậy?

Từ Ngọc Lan còn nhớ rõ mình ở trước khi tiến vào ngủ đông, cũng từng tiến hành một lần kiểm tra toàn diện thân thể, nhưng lần đó giống như là đem cô coi là lợn, sau khi đơn giản thô bạo cọ rửa một lần, liền ném vào trong khoang ngủ đông, gương mặt hung hãn cùng đôi tay lạnh như băng của vị bác sĩ đó, ký ức của cô hãy còn mới mẻ.

Từ Ngọc Lan lo lắng đề phòng hướng ngực hai “chân nhân” nhìn lại, nhìn ra một tia manh mối.

Huy chương bọn họ đeo ở ngực, đã không phải chiến huy ba sao ánh chớp của đế quốc, cũng không phải huy chương riêng của Hắc Phong, Bàn Thạch, Hoang Lang bọn năm đại thế giới, mà là một dấu hiệu hoàn toàn mới, Từ Ngọc Lan chưa bao giờ gặp.

Một con rồng khổng lồ giương nanh múa vuốt, xoay quanh ở trên một quả cầu tròn rạng rỡ tỏa sáng, trong quả cầu tròn, còn lơ lửng chín ngôi sao năm cánh.

Phía dưới huy chương, trên áo dài màu trắng còn thêu bốn chữ nhỏ: “Tinh Diệu Liên Bang!”
Bình Luận (0)
Comment