Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 1921 - Chương 1877: Trí Viễn Tân Sinh

Chương 1877: Trí Viễn tân sinh Chương 1877: Trí Viễn tân sinhChương 1877: Trí Viễn tân sinh

“Mẹ!”

Từ Ngọc Lan còn không kịp phân biệt “Tinh Diệu Liên Bang” và “Đế Quốc Chân Nhân Loại” khác nhau, liền hồ đồ bị người ta đẩy ra khỏi khu kiểm tra, ngay sau đó con gái lao lên ôm cô khóc lớn cười to, hận không thể ôm cô cùng nhau bay đến trên trời.

Cô vừa mới rã đông đầu óc như một đống tương, lại đem con gái từ đầu tóc đến ngón chân đầu đều tỉ mỉ vuốt một lần, ở trên gương mặt tròn vo của con gái hung hăng véo một cái, sau khi xác định con gái bình yên vô sự, lúc này mới thở phào một hơi.

Không biết vì sao, nhìn bộ dáng con gái cười không tim không phổi, cái mũi Từ Ngọc Lan cay cay, như là bên trong nhét hai hạt đậu đỏ, thế mà có chút ủy khuất khó hiểu.

“Yến Tử, sao con tỉnh lại so với mẹ còn sớm hơn, chúng ta đều ngủ bao lâu rồi?”

Từ Ngọc Lan dắt con gái không chịu thả ra, cực kỳ cảnh giác nhìn chung quanh, giống như biển cả vui sướng trước mắt chỉ là một ảo giác hoang đường, người tu tiên thiết diện vô tư lúc nào cũng có thể xuất hiện, dùng côn sắt cùng roi điện đem bọn họ một lần nữa ngưng tụ thành một đại quân kỷ luật nghiêm ngặt, mà con gái cũng sẽ bị cứng rắn từ trong tay cô cướp đi, một lần nữa nhốt đến trong khoang ngủ đông đi đóng băng lại.

Từ Ngọc Lan có lý do phát ra nghi ngờ.

Bởi vì cô cùng con gái chênh lệch vài cấp bậc, con gái không nên được rã đông ở trước cô.

Ở trong đội tàu di dân của Đế Quốc Chân Nhân Loại, mọi người đều căn cứ giá trị của mình, chia làm ba bảy loại.

Người tu tiên đương nhiên là cấp bậc cao nhất, có quyền hưởng thụ tàu vũ trụ tốc độ nhanh nhất, khoang ngủ đông an toàn nhất cùng tài nguyên đầy đủ nhất.

Mà “bảng giá” của người vượn cũng có sự khác nhau, giống cô loại “khai hoang năng thủ cấp ba” này, coi như nhân tài phi thường hữu dụng, tiếp cận danh sách chuyên gia, cấp bậc của cô liền tương đối cao, sẽ được an bài ở chỗ trung tâm hạm đội, nhỡ đâu gặp nguy hiểm, cô chính là một trong những “tài nguyên chiến lược quan trọng” gần với người tu tiên, tương đối đáng giá bảo hộ.

Mà con gái Yến Kim Chi không có kỹ năng gì đặc thù, chỉ bởi vì tư cách khai hoang năng thủ cấp ba của cô, lại thêm chồng cô phục dịch ở trong tàu chiến đấu, là một binh sĩ người hầu người tu tiên Trúc Cơ kỳ, mới có được năng lực cùng nhau thoát khỏi địa ngục.

Trừ nhân tố cha mẹ, tiền vốn duy nhất của con gái, chính là cô mười tám mười chín tuổi, có được một cơ thể khỏe mạnh mà đẫy đà, khả năng thai nghén ra đời sau cường đại tương đối cao, như thế mà thôi.

Ở trong đội tàu di dân, con gái thuộc về một trong mấy cấp bậc thấp nhất, lên tàu vũ trụ khác với cô.

Nhỡ đâu gặp được tài nguyên thiếu thốn hoặc là tai nạn đột kích, tàu vũ trụ bên ngoài chỗ con gái chính là nhóm đầu tiên bị vứt bỏ.

Mặc dù phát hiện thế giới mới đủ để khai phá sản xuất, dựa theo lưu trình, nhóm đầu tiên rã đông cùng thả ra chính là người tu tiên cùng binh đoàn chiến đấu phó binh tạo thành; Nhóm thứ hai rã đông cùng thả ra là đại đội xây dựng chỗ cô; Thậm chí cần tới vài năm sau, hoàn cảnh thế giới mới hoàn toàn ổn định, mới có thể căn cứ tài nguyên nhiều ít, lục tục rã đông cùng thả ra những chàng trai cô gái “tạm thời vô dụng” kia.

Con gái thế mà rã đông sớm hơn so với cô, còn một bộ dáng vui vẻ vô cùng, cộng thêm cảnh tượng xung quanh tựa như ảo mộng, thực sự khiến Từ Ngọc Lan mù tịt không hiểu gì cả.

Cô dùng sức chớp mắt, lúc này mới phát hiện ngực con gái thế mà cũng đeo một chiến huy cửu tinh thăng long nho nhỏ, phía dưới cũng có bốn chữ “Tinh Diệu Liên Bang”, nhưng xuống dưới nữa còn có ba chữ lớn hơn chút ―― “Chí nguyện giả” .

“Từ khi chúng ta tiến vào trạng thái ngủ đông, đã qua đi một trăm linh bảy năm rồi, chúng ta đã di chuyển đến rìa ngoài cùng văn minh nhân loại từng thăm dò, nơi này thật là một thế giới mới trước nay chưa từng có!”

Yến Kim Chi cực kỳ kiêu ngạo mà ưỡn ngực, chỉ vào chiến huy cửu tinh thăng long cùng ba chữ “Chí nguyện giả”, thật sự giống con chim én nhỏ vui vẻ kêu, “Mẹ, con tỉnh lại sớm hơn mẹ hai tuần, bây giờ là chí nguyện giả trong hạm đội, chính là chuyên môn giúp bọn mẹ những người thức tỉnh sau làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa mau chóng ở quốc gia ‘Tinh Diệu Liên Bang’ này, bắt đầu cuộc sống mới!”

“Hơn một trăm năm rồi sao...”

Từ Ngọc Lan hoảng hốt cùng cảm khái một phen.

Trước đây cô chưa từng nhấm nháp mùi vị ngủ đông siêu dài, không ngờ nhắm mắt mở mắt một cái, hơn một trăm năm đã trôi qua, thật không biết quê nhà Hoang Lang giới thế nào, Thanh Long tinh thế nào, Thúy Cốc bảo cô từng vất vả, một tay một chân xây dựng lên thế nào, những cây táo bị chiến hỏa thiêu đốt không còn một mảnh kia, lại mọc lên chưa?

Nhưng, so với cảm khái quá khứ, càng quan trọng hơn là mưu tính tương lai.

“Chí nguyện giả” là một danh từ mới, hào quang toả sáng ra trên mặt con gái, càng là thứ Từ Ngọc Lan chưa bao giờ gặp.

Trong ấn tượng của cô, con gái luôn luôn là tiểu nha đầu thật thà, thậm chí có chút khúm núm, cần đôi tay có thể lái được pháp bảo hạng nặng động cái trên trăm tấn này của cô bảo hộ.

Sao mới tỉnh lại sớm hơn cô hai tuần, liền trở nên như vậy... Như vậy...

Từ Ngọc Lan suy nghĩ thật lâu, không biết nên nói như thế nào, bởi vì thần thái như vậy cô không những chưa bao giờ nhìn thấy ở trên mặt con gái, thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy ở trên mặt của bất cứ một “người vượn” nào cả.

Lúc này, con gái nói mấy chữ cuối cùng, rốt cuộc dẫn tới sự chú ý của cô.

Thì ra biên thùy tinh hải còn có một quốc gia tên là Tinh Diệu Liên Bang à, như vậy ――

“Tinh Diệu Liên Bang đầu hàng hạm đội Hắc Phong rồi, bây giờ nơi này là lãnh thổ đế quốc, đúng không?”

Từ Ngọc Lan biết rất rõ phong cách của người tu tiên, có lẽ bên ngoài sớm đã là một mảng đổ nát thê lương, vài năm kế tiếp cô đều phải trải qua ở trong dọn dẹp phế tích.

Ai biết con gái lắc đầu thật mạnh, quả quyết nói: “Là đánh một trận rồi, nhưng là chúng ta đánh thua, hạm đội Hắc Phong đầu hàng rồi!”

“A...”

Từ Ngọc Lan há hốc mồm, không biết nên nói như thế nào.

Bại trận, đối với cô mà nói cũng không tính là tình huống quá mức mới mẻ.

Có lẽ ở Cực Thiên giới, Cực Tinh đế đô, các công dân đế quốc cao cao tại thượng nơi đó sẽ tin tưởng vững chắc lời mơ mộng “Đế Quốc Chân Nhân Loại trăm trận trăm thắng”, nhưng đối với sinh ra ở biên cảnh đế quốc, ở trong chiến khu đế quốc cùng Thánh Minh lặp đi lặp lại giằng co, cô không phải lần đầu tiên nghe được tin tức chiến bại.

Hơn một trăm năm trước, chiến bại thảm thiết nhất, bọn họ thậm chí vứt bỏ toàn bộ quê hương “Hoang Lang giới”, không thể không theo hạm đội Hoang Lang cùng nhau chạy trối chết.

Còn chưa chạy ra được bao xa, lại ở trong một lần “chỉnh hợp nội bộ”, bị hạm đội Hắc Phong thâu tóm, từ đó về sau phục tùng hiệu lệnh của Hắc Phong chi vương.

Bây giờ, ngay cả hạm đội Hắc Phong cũng đã nếm mùi thất bại, đầu hàng bá chủ mới. Từ Ngọc Lan lòng rối như tơ vò, thật sự không rõ mình rốt cuộc tính là “người Hoang Lang”, “người Hắc Phong”, “người đế quốc” hay là... “người liên bang” gì đó.

Cô từng thấy những người bị Thánh Minh bắt tù binh, sau khi trải qua “thánh điện” điều chế rốt cuộc biến thành bộ dáng khủng bố cỡ nào, nhưng “Tinh Diệu Liên Bang” trước mắt lại không quá giống kiểu đó.

Từ Ngọc Lan cân nhắc thật lâu, nắm tay con gái lúc nhẹ lúc nặng, do do dự dự hỏi: “Cha con thế nào, có tin tức ông ấy không?”

Yến Kim Chi dùng sức gật đầu: “Vâng, cha cũng ở trên tinh cầu này, nhưng quân nhân bọn họ đều ở ‘trường học cuộc sống mới’, bây giờ còn cần đi học cùng lao động, không thể tùy ý ra ngoài, nhưng con đã gọi video với cha, ông ấy không có việc gì, một sợi tóc cũng chưa rụng mất!”

“Trường học cuộc sống mới?”

Từ Ngọc Lan từng ở trường học huấn luyện pháp bảo cao cấp mười mấy năm, không phải nội trợ không có kiến thức, cân nhắc một chút, lập tức hiểu, “Doanh trại tù binh!”

“Không tính là doanh trại tù binh.”

Yến Kim Chi vội vàng nói, “Mẹ, mẹ yên tâm, con tàu vũ trụ cha phục dịch luôn ở lại chỗ nào đó bên ngoài Tinh Diệu Liên Bang, cũng chưa tham dự chiến tranh tấn công liên bang. Con đã sớm hỏi thăm, bọn họ tính là ‘chiến trường khởi nghĩa’, là không giống với tù binh.

“Hơn nữa cha cũng là người vượn, ồ, ở đây không thể nói ‘người vượn’ nữa, phải nói là ‘binh sĩ người thường’, lại phải đối đãi khác với người tu tiên.

“Dựa theo cách nói của những người làm quan liên bang, Tinh Diệu Liên Bang là một quốc gia của người tu chân, chú ý mọi người không phân biệt có thể thức tỉnh linh căn hay không, đều ngang hàng! Toàn bộ binh sĩ bình thường của Đế Quốc Chân Nhân Loại, vốn chính là ‘vật hi sinh’, là tộc đàn chịu lừa gạt cùng chịu áp bách sâu nhất, bọn họ sẽ ở ‘trường học cuộc sống mới’ học được rất nhiều đạo lý hoàn toàn mới, sẽ đem những đạo lý này khuếch tán đến toàn bộ hạm đội Hắc Phong!

“Đúng rồi, lúc cha trò chuyện với con, nói ông sống ở ‘trường học cuộc sống mới’ tốt lắm, hiểu được rất nhiều tri thức chưa bao giờ nghe thấy, còn tự hỏi rất nhiều vấn đề chưa bao giờ nghĩ tới, lên làm cái gì ‘phần tử tích cực’, còn nói những người tu chân kia đối với ông ấy đều có vài phần kính trọng, muốn huấn luyện ông làm lão sư, về sau đi ‘trường học cuộc sống mới’ khác, đem những câu chuyện xưa tổ tiên chúng ta chịu khổ chịu tội, nói cho càng nhiều binh sĩ đế quốc hơn biết.”

“Người tu chân...”

Từ Ngọc Lan tự nhiên từng nghe cái tên này, Đế Quốc Chân Nhân Loại tuy coi Thánh Ước Đồng Minh làm đại địch cuối cùng, nhưng nước cộng hòa Tinh Hải do người tu chân thành lập dù sao cũng là “tiền triều” của đế quốc, không tỏ rõ tiền triều mục nát xuống dốc, làm sao có thể nổi bật đương triều quang minh vĩ đại, cùng tính hợp lý, tính tất nhiên, sự cần thiết của thay đổi triều đại?

Cho nên, ở trong giáo dục Từ Ngọc Lan tiếp nhận, người tu chân đều là một số người dối trá, giả nhân giả nghĩa, thiển cận, ngu xuẩn cùng ích kỷ, vì thỏa mãn cái gọi là đạo đức và thiện lương cá nhân, lại đánh mất tương lai toàn bộ văn minh.

Từ Ngọc Lan trước kia chưa bao giờ tự hỏi, những ý kiến này rốt cuộc đúng hay không.

Bởi vì cuối của tự hỏi là tự do lựa chọn, nếu không thể tự do nắm giữ vận mệnh, tự hỏi lại có ý nghĩa gì đâu?

Nhưng bây giờ, trong đầu Từ Ngọc Lan lại như là có mấy cái bánh răng rỉ sắt, bắt đầu chuyển động “Kẹt... Kẹt...”, làm cô mơ mơ hồ hồ sinh ra xúc động tự hỏi, dốc sức muốn dùng kinh nghiệm quá khứ cằn cỗi, để giải thích mọi thứ trải qua trong vòng nửa giờ ngắn ngủn tỉnh lại.

“Chúng ta, chúng ta rốt cuộc ở đâu thế?”

Từ Ngọc Lan liếm liếm môi, lại ném ra một vấn đề.

“Hài Cốt Long Tinh!”

Nữ nhi Yến Kim Chi nói, “Liên bang tổng cộng an bài cho chúng ta ba nơi an trí, phân biệt là sa mạc của Thủy Tinh giới, rừng rậm nguyên thủy của Thụ Hải giới cùng cánh đồng bát ngát của Hài Cốt Long Tinh, chúng ta vừa vặn đều bị phân phối đến nơi này.

“Đây là một tinh cầu rời xa bản thổ liên bang, tuy tạm thời còn hoàn toàn chưa có gì cả, cái gì cũng phải làm từ đầu, nhưng ít ra trọng lực và nhiệt độ không khí coi như thích hợp, lại có tầng khí quyển cùng di tích văn minh cổ, tính là tinh cầu có thể ở lại phi thường không tồi!

“Đúng rồi, rất nhanh nơi này sẽ không gọi là ‘Hài Cốt Long Tinh’ cái tên khó nghe như vậy nữa, nó sẽ khôi phục tên ‘Trí Viễn tinh’ hơn một trăm năm trước, chúng ta thậm chí sẽ dựa vào Trí Viễn tinh, đem nơi này xây dựng thành đại thế giới thứ tám hoặc là thứ chín của Tinh Diệu Liên Bang ―― Trí Viễn giới!”
Bình Luận (0)
Comment