Chương 1960: Phế vật cùng rác rưởi
Chương 1960: Phế vật cùng rác rưởiChương 1960: Phế vật cùng rác rưởi
Ba người nói xong, đem hai chiếc Thiên Hỏa Lôi Kích Hoàn thu nạp đến trong balo, lại đem bong bóng bao bọc pháp bảo, mảnh vỡ lớp vỏ kim loại thậm chí dù nhảy cùng dây thừng thu hết lại —— Trên Nghiệt Thổ, vật tư thiếu thốn, những món đồ này đều có chỗ dùng tới, không thể lãng phí một chút nào.
Thẳng đến khi trên mặt đất nửa mảnh vỡ lớp vỏ kim loại cũng không sót lại, bọn họ mới một lần nữa khởi động xe bay, ở trong hồ lớn bổ ra hai làn sóng màu trắng, hướng thành trại Thái Bình do mấy chục chiếc thuyền lớn vỏ sắt dựng lên chạy tới.
Dọc đường nhìn thấy, thôn dân thu lấy vật tư, cũng không phải tranh đoạt như ong vỡ tổ, mà là ngay ngắn có trật tự, ai cũng có trách nhiệm riêng, có người cảnh giới, có người quan sát, có người điều hành, có người thì phụ trách kiểm kê vật tư từ trên trời giáng xuống, rất giống một mũi quân đội kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện bài bản.
Khó trách có thể ở trên Nghiệt Thổ cá lớn nuốt cá bé, coi trời bằng vung tồn tại mấy chục năm, từ quy mô vẻn vẹn mấy trăm người mở rộng đến mấy nghìn người, sư phụ của Hàn Đặc, vị “Phá Thiên chùy” kia, quả thật cũng có thể tính là một nhân vật.
Lý Diệu thả ra những luồng ý niệm như có như không, như từng cơn gió nhẹ, quấn quanh trên người các thôn dân, tinh tế cảm giác từ trường sinh mệnh của bọn họ.
Hắn phát hiện những thôn dân này đều cao lớn khỏe mạnh, thần hồn lớn mạnh, linh năng như thủy triều cuồn cuộn không thôi, đều là cấp cao thủ trở lên, mặc dù đặt ở liên bang, cũng tính là cường binh hạng nhất.
Ngẫm lại cũng đúng, phương pháp thiên nhân —— người tu tiên đối đãi tội dân, giống như là “nuôi cổ”, chỉ có “cổ trùng” cường đại nhất mới có thể tiếp tục sinh tồn trên mảnh Nghiệt Thổ dị dạng này, những kẻ không đủ cường đại và may mắn, chỉ sợ sớm đã chết rồi.
Đương nhiên, thiên nhân ban cho tội dân, hết thảy đều là thần thông chưa kiểm tra đo lường, có chỗ thiếu hụt cùng tính nguy hiểm thật lớn, Lý Diệu chỉ thô sơ đảo qua, đã quét được trong tứ chi bách hải, kỳ kinh bát mạch không ít thôn dân tồn tại rất nhiều vết thương ngầm, linh năng tuần hoàn cực thiếu ổn định, tỷ lệ tẩu hỏa nhập ma, so với tu luyện bình thường phải lớn hơn mười mấy hai mươi lần.
Thuyền bé dần dần tới gần thành trại Thái Bình.
Lý Diệu lại gặp được một cảnh tượng kỳ dị, không ít thôn dân —— chủ yếu là người già, phụ nữ cùng trẻ con nhếch nhác, đang ở trên sàn tàu dâng hương cầu nguyện, quỳ bái, bộ dáng thành kính đến cực điểm.
“Bọn họ đang cảm tạ đại ân đại đức của thiên nhân.”
Lưu Ly nhỏ giọng nói, “Cảm tạ thiên nhân ban cho chúng ta nhiều vũ khí cùng vật tư như vậy, cái này có lẽ nói lên thiên nhân đang chiếu cố chúng ta thôn này, sẽ ở nửa tháng sau trên ‘đại điển trời ban’ tiếp tục phù hộ chúng ta, ban cho chúng ta nhiều thứ hơn, để thành trại Thái Bình càng thêm thịnh vượng phát triển.”
Nghe xong Lưu Ly giải thích, lại nhìn thấy những đứa bé cùng phụ nữ kia quần áo tả tơi, mỗi người dập đầu “thùng thùng thùng thùng” ở trên sàn tàu loang lổ vết gỉ, dập tới mức vỡ đầu chảy máu cũng không dừng lại, thậm chí có mấy người phụ nữ tuổi già sức yếu dập tới mức ngất đi, nguyên thần của Lý Diệu càng thêm lạnh lẽo.
Ba người đem xe bay lái vào khu bỏ neo giữa hai chiếc thuyền lớn vỏ sắt, từ một đoạn cầu thang treo xơ xác đi lên từng bậc, vừa lúc gặp được một đám thôn dân từ trong hồ lớn vớt được không ít vật tư, thắng lợi trở về.
Nhìn thấy Hàn Đặc và Lưu Ly trở về, không ít thôn dân đang vớt vật tư đều cười hì hì hướng bọn họ chào hỏi, hai người cũng lần lượt đáp lễ. Vô luận bên ngoài hỗn loạn cùng hiểm ác như thế nào, không khí trong thôn trái lại rất hòa hợp.
Lý Diệu thấy trong hòm kim loại bọn họ vớt về, hoặc chính là vũ khí kiểu mới lập lòe ánh sáng lạnh, hoặc chính là các loại bọc thép dữ tợn, hoặc chính là ẩn chứa gậy bổ sung năng lượng linh năng có tính phát nổ, chỉ có trong số rất ít hòm kim loại cất giữ thức ăn tổng hợp nén cao độ, như cục gạch màu xám chì.
Vũ khí nhiều mà thức ăn ít, ý đồ rất rõ ràng như lột trần ra, những thiên nhân —— người tu tiên kia, càng thêm hy vọng tội dân dùng vũ khí đi tranh đoạt thức ăn, mà không phải trực tiếp hy vọng từ trên trời giáng xuống bánh lớn.
“Đi, ta dẫn Diệu lão đi gặp sư phụ!”
Hàn Đặc khôi phục ba thành thực lực ngày xưa, hưng phấn đến mức không thể kiềm chế được, lập tức muốn để sư phụ biết tin tức tốt này, đồng thời cũng để “Diệu lão” điều tra một phen tình huống của sư phụ.
Lý Diệu ngụy trang thành một con rối linh năng bình thường, “Kẽo kẹt kẽo kẹt” chuyển động bánh xích, đi theo phía sau hai người.
Nào ngờ, đúng lúc này, phía sau đám người truyền đến một tiếng hô to không có ý tốt: “Hàn Đặc, đợi một chút!”
Lại là bảy tám thiếu niên tuổi xấp xỉ với Hàn Đặc, lưng hùm vai gấu, uy phong kiêu ngạo, trên người đều mặc giáp da khảm đầy đinh sắt, đế giày còn được khảm một tầng thép tấm thật dày, “cộp cộp cộp cộp”, nghênh ngang, như bên cạnh không có ai cả từ giữa thôn dân chen tới.
Thiếu niên cầm đầu có một đôi mắt tam giác tròng trắng mắt nhiều hơn, cùng một cái mũi củ tỏi thật lớn làm người ta không thể bỏ qua, trước dùng ánh mắt tham lam liếm ở trên mặt Lưu Ly hai vòng, lúc này mới khinh miệt nhìn Hàn Đặc, “Nghe nói ngươi thế mà lại dám đến ‘khu Giáp 3’ đi thăm dò, nơi đó chính là khu phóng xạ cao, tràn ngập các loại hung thú biến dị, bằng bộ dáng uất ức phế vật này của ngươi bây giờ, thật sự dám đi sao, hay là bốc phét đấy?”
Hàn Đặc cùng thiếu niên mắt tam giác này như là có thù oán, cổ trong nháy mắt phình to một vòng, trầm mặt nói: “Triệu Trùng, ta đi chỗ nào thăm dò, tựa như còn không cần hướng ngươi báo cáo!”
Thiếu niên tên là Triệu Trùng kia phát ra tiếng cười quái dị như quạ đen, không để ý tới Hàn Đặc nữa, mà là hướng Lưu Ly đi hai bước, trong đôi mắt tam giác phóng ra hào quang trắng xóa trở nên càng thêm nóng rực, “dịu dàng” nói: “Lưu Ly, nếu thật muốn đi trong phế tích thành thị tìm chút thứ tốt về, đổi tiền chữa bệnh cho thôn trưởng, vì sao không đi cùng chúng ta? Ai cũng biết cha ta là chúng ta người thăm dò hàng đầu trong thôn, nếu không cũng sẽ không để ông làm đội trưởng đội thăm dò! Ngươi theo chúng ta cùng đi thăm dò, đã an toàn, thu hoạch lại phong phú, chẳng phải là mạnh hơn so với đi theo phế vật này mấy chục lần? Xem xem ngươi, bị thương rồi...”
Hắn nuốt nước miếng, đem bàn tay như vuốt ưng hướng về phía cánh tay bị trầy da của Lưu Ly.
“Ngươi làm gì!”
Lưu Ly hét lên một tiếng, lui về phía sau hai bước, nhìn cái tay đối phương bị phóng xạ biến dị tới mức có chút dị dạng, mặt đầy chán ghét, “Đừng chạm vào ta!”
Hàn Đặc cũng tức sùi bọt mép, che ở giữa Triệu Trùng cùng Lưu Ly: “Triệu Trùng, ngươi không cần quá phận!”
“Hừ, ta nói đều là sự thật, ngươi chính là phế vật, chẳng lẽ còn sai sao?”
Triệu Trùng rụt vuốt ưng về, đáy mắt hiện lên một tia hung hăng độc ác, mắt tam giác đảo hai vòng, lại đem ánh mắt đặt tới trên người Lý Diệu.
Lý Diệu giờ phút này bề ngoài loang lổ vết gỉ, xấu xí, làm hắn đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó ôm bụng cười phá lên: “Ha ha ha ha, Hàn Đặc, đây là bảo vật ngươi đi ra ngoài ba ngày ba đêm, phát hiện ở ‘khu Giáp 3’ sao? Một con rối vệ sinh cùng sửa chữa dân dụng, còn rách nát, thủng lỗ chỗ, ngay cả bánh xích cũng sắp rụng rồi. Đây… đây là rác rưởi mà!
“Đến đến đến đến, các anh em, nhìn cho rõ Hàn Đặc bảo bối ‘thiên tân vạn khổ’, ‘cửu tử nhất sinh’ phát hiện. Chậc chậc chậc chậc, cánh tay máy lung lay sắp rụng, anten vặn vẹo thành một cục, bánh xích lảo đảo, đưa tới trên chợ đen, sợ là ít nhất có thể bán được hơn trăm xu nhỉ?
“Nhưng, ngược lại rất xứng với Hàn Đặc, một tên phế vật, một bộ rác rưởi, phế vật phối với rác rưởi, chẳng lẽ không phải vừa vặn tốt đẹp?”
Đám đông thiếu niên bề ngoài hung ác hết thảy cười vang lên.
Hàn Đặc tức giận đến mức trán toát ra mấy chục sợi gân xanh thô to, nắm tay siết vang lên “răng rắc”, liếc Lý Diệu một cái, không chắc thái độ của “Diệu lão”, hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Lưu Ly, đừng để ý đến bọn hắn, chúng ta đi!”
“Đợi chút!”
Trên mặt Triệu Trùng toát ra vẻ mặt mèo vờn chuột, lại vươn cánh tay tráng kiện, ngăn lại Hàn Đặc cùng Lưu Ly.
Hàn Đặc giận đến mức tận cùng: “Triệu Trùng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ chúng ta còn không thể đi sao?”
“Các ngươi muốn đi, đương nhiên có thể.”
Triệu Trùng cười một tiếng hung dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm balo của hai người, “Nhưng, món đồ các ngươi vừa mới phát hiện phải lưu lại.”
Thì ra hắn là từ trong kính viễn vọng thấy được Hàn Đặc và Lưu Ly ở bên bờ nhặt được “Thiên Hỏa Lôi Kích Hoàn”, có ý đồ với hai kiện pháp bảo này.
Triệu Trùng lạnh lùng nói: “Các ngươi hẳn là rõ, toàn bộ từ vật tư trên trời giáng xuống đều là cần phân phối theo nhu cầu, công bằng hợp lý, không phải ai cướp được trước thì thuộc về người đó —— như vậy còn không loạn hết sao? Đây là quy củ trong thôn chúng ta, quy củ này còn là sư phụ của ngươi, cha của Lưu Ly, đại thôn trưởng chú ý công bằng nhất của chúng ta tự mình định ra. Thế nào, các ngươi bây giờ là muốn giấu riêng sao?”
“Ngươi đừng ngậm máu phun người!”
Sự tình liên quan quy củ thành trại Thái Bình, lập tức nghiêm trọng hẳn lên, Hàn Đặc mặt đỏ tai hồng nói, “Trong thôn là có quy củ như vậy không sai, nhưng quy củ này chỉ là ở trong phạm vi hồ lớn mới thông hành, nếu là vật tư rơi đến trên bờ, kẻ phát hiện có quyền ưu tiên sử dụng, chỉ cần dùng ngạch độ vật tư khác để trao đổi là được!”
Hai chiếc Thiên Hỏa Lôi Kích Hoàn, đều là pháp bảo một thế hệ mới nhất uy lực khá mạnh, trước mắt lại là “đại điển trời ban” sắp tới, Hàn Đặc tự nhiên không muốn đem bọn nó ra trao đổi.
“Là có quy củ này, nhưng ta sao lại nhìn thấy, cái dù nhảy đó rõ ràng là rơi vào trong hồ nước, là các ngươi từ bên bờ đem nó vớt lên?”
Triệu Trùng quay đầu, hỏi các thiếu niên hình dáng hung dữ bên người, “Này, các ngươi nói, có phải có chuyện như vậy hay không?”
“Không sai, chúng ta đều thấy rõ, chính là như thế!”
“Rõ ràng là rơi trước xuống hồ nước, sau đó bị ngươi từ trên bờ vớt lên!”
“Phế vật, đây là đồ trong thôn, mau đem đồ giao ra, sau đó ngoan ngoãn cút đi!”
Đám đông thiếu niên đều ở bên cạnh mồm năm miệng mười hát đệm cho Triệu Trùng, người đông thế mạnh, ngược lại tỏ ra Hàn Đặc cùng Lưu Ly đuối lý.
“Các ngươi —— “
Hàn Đặc hết đường chối cãi, mặt đỏ lên.
“Phế vật, làm người đừng có ích kỷ như vậy, cho dù đem pháp bảo tốt nhất giao tới trong tay ngươi lại có ích lợi gì, ngươi có thể dùng sao, ngươi xứng dùng sao?”
Triệu Trùng tiếp tục dùng lỗ mũi nhìn Hàn Đặc, cao ngạo ngang ngược nói, “Ngươi cũng biết, qua vài ngày nữa chính là ‘đại điển trời ban’, chỉ có đem pháp bảo tốt nhất, tập trung cho chiến sĩ mạnh nhất dùng, mới có thể giúp trong thôn đoạt về càng nhiều tài nguyên hơn. Đây đều là tốt cho thôn, ngươi còn có lời gì để nói!”
“Đúng vậy, các ngươi rốt cuộc còn muốn dong dài tới khi nào?”
Nguyên thần của Lý Diệu cũng ngáp, đem dao động mỏng manh trực tiếp truyền tống đến trên vỏ đại não của Hàn Đặc, “Kính nhờ, các ngươi mau đánh được không, đừng ‘phế vật’ qua ‘Phế vật’ lại, tranh cãi cổ hủ như vậy, lãng phí thời gian của mọi người!”
Hàn Đặc bị dọa giật mình: “Ai, ai nói chuyện ở trong đầu ta?”
Lý Diệu: “Là ta, ‘Diệu lão’ đây!”
Hàn Đặc: “Diệu lão, ngài, ngài muốn ta đánh với hắn?”
Lý Diệu: “Nói lời thừa, bằng không thế nào, muốn ngươi mời hắn ăn cơm sao? Từ lúc hắn ban đầu vừa cười dữ tợn vừa đi tới, ngươi nên đấm một phát rồi, nói lời thừa nhiều như vậy làm gì?”