Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2005 - Chương 1961: Kẻ Cướp Hung Hãn Triệu Liệt

Chương 1961: Kẻ cướp hung hãn Triệu Liệt Chương 1961: Kẻ cướp hung hãn Triệu LiệtChương 1961: Kẻ cướp hung hãn Triệu Liệt

Triệu Trùng cũng không biết Hàn Đặc đang ở trong não vực đối thoại với “Diệu lão”, thấy mặt hắn lộ vẻ ngốc nghếch cùng do dự, còn tưởng hắn sinh ra sợ hãi, nhất thời càng thêm đắc ý cùng khinh miệt, năm ngón tay xòe ra như vuốt ưng chộp về phía đầu vai Hàn Đặc: “Cầm ra đi, phế vật!”

Gã vốn muốn ở trên vai Hàn Đặc chộp một phát thật mạnh, chộp nứt hai cái xương của hắn, làm hắn đau đến mức quỳ ở trên mặt đất hô to gọi nhỏ, sau đó lại từ phía sau hắn chộp lấy balo.

Không ngờ đáy mắt Hàn Đặc chợt lóe ánh sao, ngay tại lúc vuốt ưng của gã sắp chộp trúng, cả cánh tay phải đều phát ra hồ quang chói mắt, hóa thành một con rắn lớn bằng tia chớp, hướng dưới nách gã hung hăng đâm tới.

Triệu Trùng cả kinh biến sắc, không ngờ vài ngày không gặp, hồ quang của Hàn Đặc nháy mắt tăng lên tới vài cấp, càng không ngờ nắm chắc hắn đối với thời cơ tinh diệu đến loại trình độ này.

Người vây xem cũng liên thanh kinh hô, không ngờ Hàn Đặc “phế vật” này thế mà lại dám chủ động ra tay.

“A!”

Tuy Triệu Trùng vội vàng né tránh, vẫn bị vài luồng hồ quang hung hăng chui vào chỗ yếu ớt nhất dưới nách, gã đau tới mức liên thanh kêu lên quái dị.

Hàn Đặc không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, “Bịch bịch bịch bịch”, liên tục đi tới bốn bước, tia điện vừa rồi còn ở đầu ngón tay phun ra nuốt vào bất định, hết thảy ngưng tụ trên đầu vai, giống như là tia chớp hình cầu hóa thành một tấm khiên kiên cố, đánh mạnh vào ngực Triệu Trùng, đem Triệu Trùng đánh phun ra một dòng máu tươi, như như diều đứt dây bay ra ngoài.

“Cái gì!”

“Sao có khả năng!”

“Phế vật này thế mà —— “

Bảy tám thiếu niên hình dạng độc ác kia đều phát ra tiếng kinh hô như sách giáo khoa, Lý Diệu nghe mà liên tục muốn ngáp.

Phản ứng của Triệu Trùng lại có chút ra ngoài Lý Diệu đoán trước, thiếu niên tàn nhẫn này còn chưa rơi xuống đất, đã phát ra một tiếng gào khóc thảm thiết quái dị, “Xẹt xẹt, Xẹt xẹt”, cả cánh tay phải đều bành trướng một vòng, trên vuốt ưng vốn gầy trơ cả xương tuôn ra mấy chục cây gai xương lập lòe ánh sáng lạnh, càng có một tầng lửa xanh nét, lượn lờ ở trên cả cánh tay!

“Phành!”

Hắn ở giữa không trung Diều Hâu Xoay Người một phát, ổn định thân hình, đạp mạnh ở trên mặt đất, khiến sàn tàu phát ra một tiếng nổ vang như sấm sét, đôi mắt trắng bệch cũng nở rộ ra ánh sáng xanh lét, đã giống một con sói đói tới mức nổi hung, lại giống một con ưng nhổ mất mấy cái lông, đau điên rồi!

“Thằng nhóc giỏi, thế mà âm thầm tu luyện thần thông, lại khôi phục vài phần thực lực!”

Triệu Trùng cười quái dị khặc khặc, năm ngón tay như lưỡi dao mở ra co lại, đi về phía Hàn Đặc, “Vậy để ta tới thử xem, ngươi tên phế vật này bây giờ rốt cuộc có bao nhiêu cân lạng đi!”

Hàn Đặc hừ lạnh một tiếng, không nói một lời, hồ quang một lần nữa ngưng tụ thành một thanh chiến đao tia chớp cao hơn hai mét, ngang ở trước mặt mình cùng Lưu Ly.

Ngọn lửa màu xanh lục lượn lờ ở trên cánh tay Triệu Trùng cũng dần dần ngưng tụ thành vuốt quỷ làm người ta hết hồn.

Trên Nghiệt Thổ, dân phong dũng mãnh, mặc dù trong cùng một thôn trang, so đấu to nhỏ cũng là cơm bữa, nhìn thấy hai người sắp vật lộn sống chết, những thiếu niên bộ dạng dữ tợn kia thậm chí thôn dân vây xem thế mà không có nửa người ngăn cản, ngược lại tránh ra cho bọn họ một vòng đất trống, khiến bọn họ không cố kỵ gì tận tình thi triển.

Tia điện cùng lửa tuôn trào ở giữa không trung, màu lam âm u cùng ánh huỳnh quang màu lục va chạm, dây dưa, xé rách nhau. Hai thiếu niên không ai nhường ai, mắt thấy kịch chiến sắp bùng nổ, cách đó không xa truyền đến tiếng ho khan nặng nề: “Triệu Trùng, ngươi đang làm gì?”

Lý Diệu dùng nguyên thần quét tới, phát hiện ở trong một mảng linh năng từ trường cực kỳ mạnh mẽ, đứng sừng sững một đại hán lưng hổ eo sói đầu trọc.

Tráng hán này mặc một bộ tinh khải ở trên Nghiệt Thổ cực kỳ hiếm thấy, có một cái mũi thật lớn, hầu như chiếm cứ một nửa cả khuôn mặt, làm ngũ quan còn lại đều bị chen chúc đến một bên, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh nở rộ ra hào quang hung ác nham hiểm mà tàn nhẫn.

Nghe được thanh âm này, Triệu Trùng nhịn không được rùng mình, uy phong quanh thân đều tan thành mây khói, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Đặc một cái, múa máy một cái động tác “cắt yết hầu”, cười dữ tợn nói: “Chờ qua ‘Đại Điển Trời Ban’, lại đồng loạt tính sổ với ngươi, thừa dịp nửa tháng cuối cùng tu luyện cho tốt đi, phế vật!”

Triệu Trùng khoát tay, cùng đám thiếu niên bộ dạng hung dữ nghênh ngang rời đi.

Diện mạo đó giống với Triệu Trùng, tráng hán đầu trọc ánh mắt hung ác nham hiểm, ý vị sâu xa nhìn Hàn Đặc một cái, cũng biến mất ở sâu trong khoang thuyền.

“Khốn kiếp...”

Tránh một hồi xung đột, trên mặt Hàn Đặc lại không có chút nét vui sướng nào, ngược lại che kín mây đen, uể oải nói, “Đi thôi, Diệu lão, đi tìm sư phụ ta.”

“Tốt.”

Lý Diệu nghĩ nghĩ, hỏi, “Tên đầu trọc vừa rồi cái mũi so với đầu còn lớn hơn kia, có phải là cha của Triệu Trùng, đội trưởng đội thăm dò thành trại Thái Bình? Hắn rất muốn thay thế sư phụ ngươi, làm thôn trưởng sao?”

Hàn Đặc và Lưu Ly đều bị dọa giật mình: “Ngài, ngài làm sao biết?”

“Cái này không phải rõ ràng sao, các ngươi một đứa tốt xấu là con gái thôn trưởng, một kẻ khác nói như thế nào cũng là đồ đệ của thôn trưởng, mặc dù thật sự biến thành phế vật, nhưng loại chuyện ‘thiên tài ngã xuống’ này, ở trên Nghiệt Thổ chính là cơm bữa, nói không chừng ngày nào đó vận khí tốt, gặp được một lão gia gia mạnh mẽ, lại có thể ngóc đầu trở lại.”

Lý Diệu thuận miệng phân tích: “Dưới tình huống như vậy, cho dù nhìn ngươi không vừa mắt như thế nào nữa, ở trong lòng khinh bỉ ngươi, tựa như cũng chưa cần thiết xảy ra xung đột chính diện với ngươi mới đúng, đặc biệt ngày quan trọng như thế, lập tức sẽ ‘Đại Điển Trời Ban’, nhỡ đâu xảy ra chút tổn thương, chẳng phải là rất không có lãi?

“Ta thấy Triệu Trùng kia tuy mặt mũi đáng ghét, bộ dạng giống như là nhân vật phản diện lâu la bất nhập lưu, nhưng cũng không phải người không có đầu óc như vậy, âm thầm tìm ngươi gây phiền toái là có khả năng, nhưng ở ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, dùng ‘phân phối vật tư’ chuyện mẫn cảm như vậy để cố ý khiêu khích, thì không phải nhất thời xúc động đơn giản như vậy.

“Nếu vừa rồi ngươi thật sự bị hắn ba quyền hai cước đánh ngã, lại bị hắn đem ‘Thiên Hỏa Lôi Kích Hoàn’ cướp đi, chẳng phải là ngồi vững tội danh các ngươi muốn giấu riêng? Ta nghĩ, ở Nghiệt Thổ loại địa phương tài nguyên thiếu thốn này, lại là thời gian mẫn cảm trước ‘Đại Điển Trời Ban’, tội danh này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhất định sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng đối với quyền uy của thôn trưởng.

“Thôn trưởng bệnh nặng không dậy nổi, thực lực xuống dốc không phanh, vốn địa vị đã có chút dao động, nếu con gái cùng đồ đệ lại ‘hành vi không hợp’, xúc phạm quy củ chính hắn định ra, thôn trưởng này còn tiếp tục làm như thế nào?

“Vừa rồi xem bộ dáng đắc ý của Triệu Trùng, tựa như ‘đội trưởng thăm dò’ là chức vụ cực kỳ quan trọng trong thôn, nếu lực lượng cùng quyền uy của thôn trưởng đều đánh mất hết, có lẽ liền ý nghĩa hắn có thể thay thế.

“Ai biết thực lực của ngươi ra ngoài Triệu Trùng cùng phụ thân đoán trước rất nhiều, bộ dáng hai người thế mà lại như là có một phen long tranh hổ đấu, nhỡ đâu ngươi may mắn đem Triệu Trùng đánh ngã, lại kéo ra tội danh hắn cố ý khiêu khích thậm chí cố ý oan uổng của ngươi, vậy sự tình liền trở nên cực kỳ phiền toái, cho nên vị ‘đội trưởng thăm dò’ này vừa mới xuất hiện, ngăn lại các ngươi tranh đấu —— đây là nguyên nhân ta vì sao sẽ hỏi, cha của Triệu Trùng muốn làm thôn trưởng hay không.”

Hai đứa nhỏ trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt thật lâu mới đem phân tích đơn giản Lý Diệu thuận miệng làm ra tiêu hóa sạch sẽ, nhìn nhau, sau một lúc, ánh mắt nhìn Lý Diệu càng thêm cung kính.

“Phải, cũng không phải.”

Hàn Đặc suy nghĩ hồi lâu, trước gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, “Ở trong các thôn xóm của Thế Giới Hoang Vu, ‘đội trưởng thăm dò’ quả thật là chức vụ phi thường quan trọng, bởi vì hắn cần phụ trách mang theo chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong thôn, đi trong phế tích thành thị đào bảo cùng săn bắn, nếu là bầu trời xa xa có vật tư bay xuống, cần chủ động tấn công cướp đoạt mà nói, vậy cũng là đội trưởng thăm dò đến dẫn dắt, đây là chức vụ phi thường nguy hiểm cũng phi thường quan trọng, bình thường mà nói, đều là do cường giả số một số hai trong thôn đến đảm nhiệm, địa vị tương đương với ‘phó thôn trưởng’.”

Lý Diệu gật gật đầu, bổ sung một câu: “Hiểu, vậy đó là phó thôn trưởng chủ quản quân sự.”

“Triệu Liệt cha của Triệu Trùng, quả thật là cao thủ tương đối lợi hại, nghe nói hắn ban đầu là tội phạm hung hãn của ‘Thế Giới Huyết Chiến’, là bị thương gì đó, tu vi ngã xuống từng chút một, ở ‘Thế Giới Huyết Chiến’ không lăn lộn nổi nữa, mới chạy đến ‘Thế Giới Hoang Vu’ để đầu nhập vào thành trại Thái Bình.”

Lưu Ly cũng nói, “Tuy là bị thương gì đó, nhưng ở Thế Giới Hoang Vu cũng tính là cao thủ hạng nhất, vốn thực lực cũng chỉ so với ba ba ta kém một chút, kinh nghiệm chém giết lại phong phú vô cùng, cho nên mới do hắn đảm đương ‘đội trưởng đội thăm dò’ .”

Lý Diệu hơi ngẩn ra: “Các ngươi ngay cả tội phạm hung hãn cũng thu lưu sao?”

“Nghe các lão nhân nói, ngay từ đầu cũng không biết thân phận của hắn nha, chỉ biết là hắn mình đầy thương tích, cả người là máu ngã bên ngoài thôn, về sau chậm rãi dưỡng thương, sau khi hiển lộ ra thực lực, mới có người từng chút một đoán ra lai lịch của hắn.”

Hàn Đặc nói, “Khi đó, hắn bỏ sức cực kỳ liều mạng cho trong thôn, giúp thôn từ trong phế tích thành thị tìm được không ít thứ tốt, còn săn giết hung thú rất mạnh về, lại nguyện ý đem thần thông của mình truyền thụ cho người trẻ tuổi trong thôn, vậy còn làm sao mà đem hắn đuổi đi chứ?

“Huống chi, trên Nghiệt Thổ, tội phạm cùng tội dân, lại có gì khác nhau, lại có ai có thể thật sự phân rõ đây?”

“Triệu Liệt thúc thúc... Có lẽ không tính là người xấu thuần túy, hắn cũng không phải đơn thuần muốn làm thôn trưởng nhỉ?”

Lưu Ly thế mà giúp Triệu Liệt nói lời hay, “Hắn thậm chí năm lần bảy lượt cứu mạng cha ta, hai năm hai người quan hệ tốt nhất, thật sự là giống anh em sống chết có nhau, thành trại Thái Bình có thể đánh hạ cục diện như hôm nay, cha ta có ba phần công lao, Triệu Liệt thúc thúc cũng có ba phần công lao.

“Chỉ tiếc, hai bọn họ lý niệm khác nhau, chậm rãi sinh ra vết nứt, như nước với lửa.”

Lý Diệu như có hứng thú hỏi: “Ồ, lý niệm khác nhau thế nào?”



“Ba ba ta tương đối bảo thủ, luôn cho rằng thành trại Thái Bình có thể duy trì cục diện như hôm nay, quy mô mấy ngàn người là được rồi.”

Lưu Ly nói, “Ba ba ta cả ngày đều nói, người không phạm ta, ta không phạm người, đã là thôn lớn nhất trong phạm vi vài trăm dặm, chung quy phải để lại cho người khác một đường sống, không cần thiết khí thế ép người, đuổi tận giết tuyệt.”

“Triệu Liệt lại cho rằng, người không có ý tổn thương hổ, hổ lại có ý ăn thịt người, hôm nay thành trại Thái Bình thật sự quá mức cường đại, đã sớm biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt toàn bộ thôn xung quanh, mặc dù ngẫu nhiên chúng ta chủ động thả bọn họ một con ngựa, bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới chỗ tốt của chúng ta, sẽ chỉ trăm phương ngàn kế suy yếu thậm chí tiêu diệt chúng ta.”

Hàn Đặc lạnh lùng nói, “Cho nên, phải thừa dịp bây giờ chúng ta binh hùng tướng mạnh, chủ động tấn công, đem toàn bộ thôn xóm phụ cận tiêu diệt hết, mới có thể cam đoan thành trại Thái Bình an toàn —— đây là đạo lý hạ thủ trước là mạnh, hạ thủ sau gặp họa!”
Bình Luận (0)
Comment