Chương 1962: Nó gọi là ‘Yêu Tinh’ !
Chương 1962: Nó gọi là ‘Yêu Tinh’ !Chương 1962: Nó gọi là ‘Yêu Tinh’ !
“Tóm lại, thúc thúc Triệu Liệt cho rằng ba ba ta là lòng dạ đàn bà, nuôi ong tay áo, sớm hay muộn gì cũng phải ngồi chờ chết, vì tương lai lâu dài của thành trại Thái Bình, phải chủ động tấn công, đem toàn bộ thôn trại trong phạm vi mấy trăm dặm bình định hết mới được.”
Lưu Ly thở dài thật dài nói, “Ba ba ta thì cho rằng thúc thúc Triệu Liệt là phỉ tính khó sửa, quá mức độc ác, ngược lại sẽ mang đến mối họa cho thôn!”
“Triệu Liệt ở trong thôn an cư lạc nghiệp cũng hai mươi năm rồi, lại là đội trưởng thăm dò vào sống ra chết, vài lần lập công lớn cho thôn, tự nhiên cũng có một đám người kiệt ngạo bất tuân, dã tâm bừng bừng nghe hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, cả ngày kêu gào muốn bình định toàn bộ thôn xóm trong phạm vi mấy trăm dặm, tạo ra một quân đội thật to, hướng ‘Thế Giới Huyết Chiến’ tiến quân!”
Hàn Đặc hừ lạnh nói, “Rất nhiều người trẻ tuổi trong thôn đều bị Triệu Liệt mê hoặc, rất tán đồng lý niệm của bọn hắn. Con hắn Triệu Trùng, ngay trong thôn làm ra ‘Thiết Huyết Thiếu Niên Đoàn’ gì đó, cả ngày gây chuyện thị phi, náo loạn gà bay chó sủa.
“Trước kia, bọn họ kính sợ thực lực sư phụ ta, chỉ dám âm thầm kích động, còn không dám to gan lớn mật nhảy ra, nhưng từ sau khi sư phụ ta sinh một lần bệnh nặng khó hiểu, thực lực từng bước ngã xuống, trong thôn liền không ngừng có tin đồn truyền ra, hai cha con Triệu Liệt làm việc liền càng thêm kiêu ngạo, thẳng tới hôm nay, thế mà không kiêng nể gì khiêu khích, có lẽ thật sự như là Diệu lão nói, bọn họ là muốn đem sư phụ ta đá sang một bên, muốn làm theo cách của bản thân nhỉ?”
Lý Diệu im lặng, ở Nghiệt Thổ trong loại phòng thí nghiệm dị dạng con người chế tạo này, rốt cuộc là mở rộng trang bị quân sự, đi lên con đường không ngừng cướp đoạt cùng mở rộng; Hay là an phận ở một góc, một mặt bảo thủ, giậm chân tại chỗ, rốt cuộc ai đúng ai sai, thật đúng là không nhất định đâu.
Hai đứa nhỏ mang Lý Diệu tiến vào đáy khoang một con thuyền lớn vỏ sắt, lại ở trong hành lang tối đen đưa tay không thấy năm ngón rẽ ngang rẽ dọc thật lâu, phía trước thoáng đãng hẳn đi, bên trên là khung đỉnh trong suốt khảm thủy tinh, dưới chân là bùn đất tơi xốp, thế mà lại là một mảng nhà kính quy mô không nhỏ.
Bánh xích của Lý Diệu chậm rãi nghiền qua bùn đất, có thể rõ ràng cảm giác được trong đất phong phú hơi nước cùng dinh dưỡng.
Đất trong nhà kính hoàn toàn khác với đại địa khô cạn bên ngoài chịu đủ phóng xạ cùng ô nhiễm, tràn ngập hương vị sinh cơ bừng bừng.
Phóng mắt nhìn, một mảng xanh mượt, ánh vàng rực rỡ, trồng cả mảng lớn hoa màu Lý Diệu không gọi được tên, những bông lúa no đủ đến muốn nổ tung rủ xuống, như từng chuỗi chuông gió, va chạm ra từng đợt hương thơm thấm vào ruột gan.
Sâu trong nhà kính, một nam tử thân hình gầy yếu nhưng khung xương thô to, tay chân đều dài vô cùng, làn da lại khô héo vàng như nến, đang thật cẩn thận lại hơi tỏ ra vụng về chăm sóc hoa màu.
Nhìn bộ dáng hắn cẩn thận tỉ mỉ tưới nước, tựa như đối với mỗi một giọt nước đều quý trọng đến cực điểm.
“Sư phụ!”
“Ba ba!”
Hàn Đặc và Lưu Ly vội vàng nghênh đón.
Nam tử trung niên làn da vàng như nến, vẻ mặt có bệnh, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt cùng sắc bén như cũ này, chính là thôn trưởng thành trại Thái Bình, có danh hiệu “Phá Sơn Chùy” - Cổ Chính Dương.
“Các ngươi đã đi ‘khu Giáp 3’ ?”
Cổ Chính Dương ánh mắt như điện, trước từ trên xuống dưới đánh giá bọn họ rất lâu, thấy hai đứa nhỏ đều không đáng lo gì, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trước khẽ ho khan hai tiếng, lúc này mới dùng giọng điệu hơi tỏ ra trách cứ nói, “Không phải đã nói với các ngươi sao, ta chỉ là mệt nhọc quá độ, cũng không có gì đáng lo. Mặc dù, mặc dù thực có chuyện gì, lại há là các ngươi đi ‘khu Giáp 3’ một chuyến thì có tác dụng? Tương lai thành trại Thái Bình đều phải trông vào các ngươi, đừng lấy tính mạng mình ra giỡn!”
Nói một hồi làm hai đứa nhỏ đều cúi đầu.
Cổ Chính Dương thở dài, lúc này mới nói: “Các ngươi không sao chứ?”
“Có chuyện, chuyện tốt cực lớn!”
Hàn Đặc đảo tròng mắt, lại ở lòng bàn tay phóng ra một quầng tia chớp hình cầu nho nhỏ, làm hồ quang màu lam âm u bên ngoài nhanh chóng xoay tròn lên, cao hứng phấn chấn nói, “Sư phụ, người xem, tu vi của con thế mà dần dần khôi phục rồi!”
“Cái gì?”
Cổ Chính Dương cả kinh, cầm lấy cổ tay Hàn Đặc, nheo mắt cảm giác kỹ một phen linh năng lưu chuyển trong kinh lạc của hắn, càng không hiểu gì cả, “Quả nhiên, kinh lạc của ngươi hết thảy được đả thông rồi, thậm chí so với trước kia càng thêm rộng lớn. Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Hàn Đặc và Lưu Ly liếc nhau, vội ho một tiếng, bắt đầu nói câu chuyện Lý Diệu dọc theo đường đi lặp đi lặp lại dạy cho hắn: “Bọn con ở trong thành phố trong lòng đất khu Giáp 3 phát hiện một loại Bạo Lôi Tích Vương từ trước tới giờ chưa từng gặp, vằn trên làn da của nó giống như sao, còn có từng vòng hoa văn hướng ra phía ngoài khuếch tán, đỉnh đầu mọc ra không phải bướu thịt, mà là giống như một bó hoa tươi dần dần mở ra, trong nhụy hoa lại có mấy chục xúc tu xanh thẳm, tóm lại bộ dáng muốn bao nhiêu cổ quái thì có bấy nhiêu cổ quái!
“Đường hẹp gặp nhau, không đâu để trốn, đệ tử chỉ có thể đánh cuốn lấy con ‘Bạo Lôi Tích Vương biến dị’ này. Đệ tử tự nhiên không phải đối thủ của nó, trước mắt khí lực càng lúc càng yếu, sắp mất mang ở trong cái mồm to như chậu máu của nó. Đệ tử nổi hung, nghĩ dứt khoát đồng quy vu tận là được, tay mắt lanh lẹ, đệ tử nhổ lấy ‘nhụy hoa’ trên đầu nó, hung hăng giật một phát như vậy!
“Sau đó, đệ tử liền nghe thấy một trận rít gào kinh thiên động địa, cảm giác được dòng lũ tia chớp rợp trời rợp đất, toàn bộ ùa vào trong cơ thể đệ tử, đem tứ chi bách hải, kỳ kinh bát mạch đệ tử hết thảy đều giật thành than đen rồi. Đệ tử rốt cuộc không chống đỡ được, hai mắt tối sầm, liền ngất đi!”
Cổ Chính Dương nghe tới mức nhập thần, tự nhiên không có khả năng nghĩ đến, đồ đệ sẽ bịa ra một hồi “kịch liệt chiến đấu” giả dối hư ảo như vậy.
“Không sai, con ở bên cạnh nhìn, cũng cảm thấy lo lắng hãi hùng đó!”
Lưu Ly cũng ở một bên hát đệm, “Con liền nhìn thấy một tia chớp hình cầu thật lớn đem sư huynh bao lấy, từng luồng ùa vào trong cơ thể huynh ấy, giật huynh ấy ngay cả mạch máu, xương khớp cùng lục phủ ngũ tạng cũng như ẩn như hiện! Có lẽ đây là tuyệt chiêu giữ mạng của con ‘Bạo Lôi Tích Vương biến dị’ đó, dù sao sau khi phóng ra dòng điện cường độ siêu cao, nó liền chạy trốn.”
“Đệ tử không biết hôn mê bao lâu, mới ở dưới sư muội kêu gọi từ từ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cảm thấy quanh thân khắp nơi đau đớn như xé tim xé phổi, nhưng tu vi lại ù ù cạc cạc khôi phục một mảng lớn, hơn nữa linh năng lưu chuyển ở trong cơ thể càng lúc càng linh động, càng lúc càng hoạt bát!”
Hàn Đặc mặt mày vui vẻ, sống động như thật nói: “Sư phụ, người mau giúp con em xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Cổ Chính Dương ở giữa xương khớp cùng huyệt khiếu quanh thân Hàn Đặc sờ soạng kỹ một phen, toát ra nét hoang mang nồng đậm, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Bạo Lôi Tích Vương có vằn dạng sao, đỉnh đầu không có bướu thịt lại có một đóa hoa? Từ trước tới giờ chưa từng nghe nói giống loài như vậy, có lẽ lại là giống biến dị mới xuất hiện nhỉ?
“Về phần thân thể của ngươi dị biến, cũng tương đối làm người ta khó hiểu. Con Bạo Lôi Tích Vương biến dị này phóng ra hồ quang siêu mạnh, vốn nên trực tiếp giết chết ngươi mới đúng, có lẽ... Là cùng lực lượng tích tụ trong cơ thể ngươi xung đột lẫn nhau, mới làm ngươi bởi họa được phúc, giải khai huyệt khiếu bế tắc?
“Nguyên nhân cụ thể, vi sư còn cần cân nhắc kỹ càng một phen, tóm lại, hai đứa các ngươi vụng trộm chuồn ra đã là không đúng, kết quả thật sự gặp phải cục diện cửu tử nhất sinh, lần này tất nhiên có thể bởi họa được phúc, lần sau còn có thể có vận khí tốt như vậy sao? Khụ khụ khụ khụ...”
“Sư phụ, bọn con đều biết sai rồi.”
Hàn Đặc vụng trộm nháy mắt, Lưu Ly lập tức tiến lên đấm lưng cho phụ thân, Hàn Đặc nhân cơ hội nói sang chuyện khác, đem Lý Diệu đẩy lên, “Đúng rồi, sư phụ, bọn con còn ở sâu trong lòng đất khu Giáp 3 phát hiện một bảo bối, người xem!”
“Một... con rối vệ sinh cùng sửa chữa dân dụng?”
Cổ Chính Dương đánh giá cao thấp một phen, “Chủng loại rất cổ xưa, nhưng bảo tồn coi như vẫn ổn, ít nhất còn có thể vận chuyển bình thường, cầm tới trên chợ đen, có lẽ có thể bán được hai đồng, nếu có thể cải tạo một chút, còn có thể lưu lại giúp chúng ta sửa chữa bảo dưỡng thôn trại, các ngươi làm không tệ.”
“Không phải, ba ba, nó rất lợi hại.”
Lưu Ly cũng mặt không đổi sắc nói xong lời nói dối Lý Diệu dạy cho cô, “Nó không phải là con rối sửa chữa cùng vệ sinh bình thường, bọn con hoài nghi có người ở rót vào trong máy tính của nó lượng lớn kho số liệu con rối chiến tranh, có thể làm nó tiến vào ‘hình thức chiến tranh’ phi thường cường đại, chẳng qua thể xác nó thật sự quá mức gầy yếu, không phát huy được mà thôi.”
“Giống như vậy ―― “
Hàn Đặc hướng phía Lý Diệu tùy tay ném ra một khối gỗ nát, lại thấy ánh sáng lạnh chợt lóe, Lý Diệu thao túng lưỡi cưa của “Người Vệ Sinh Vạn Năng”, trong nháy mắt phát ra mấy chục luồng hồ quang, đem khối gỗ nát cắt thành hơn trăm mảnh vỡ kích cỡ ngang nhau.
“Xem đi, sư phụ, đây không phải là chuyện con rối dân dụng bình thường có thể làm được. Bọn con cho rằng sâu trong máy tính của nó nhất định ẩn chứa không ít thứ rất thần bí, dù sao cách ‘Đại Thẩm Phán’ đã trôi qua mấy trăm năm, ai biết người mấy trăm năm trước đã làm gì đối với nó?”
Hàn Đặc bẻ tay nói, “Con và Lưu Ly vốn muốn đem máy tính của nó mở ra để xem có gì cổ quái, nhưng trình độ nghiên cứu máy tính ‘Thế Giới Hoang Vu’ của chúng ta quả thực là nát bét, mở ra nói không chừng không lắp lại được! Dù sao, con là cảm thấy, chỉ cần chúng ta dùng một ít cấu kiện quân dụng để cường hóa thăng cấp đối với nó mà nói, nói không chừng sẽ có sự ngạc nhiên lẫn vui mừng ngoài ý muốn!”
“Con rối dân dụng ẩn chứa kho số liệu quân dụng?”
Cổ Chính Dương hơi ngẩn ra, không để ý việc nhỏ Lý Diệu nháy mắt đem khối gỗ phân giải, mỉm cười nói, “Thế mà các ngươi nghĩ ra được, cũng đúng, mấy trăm năm trước những cổ nhân kia thích làm ra chuyện cổ quái, khó hiểu. Thời buổi này chuyện không thể lý giải trên Nghiệt Thổ có nhiều rồi, một con rối dân dụng có được hình thức quân dụng, cũng không tính là gì.
“Đây là việc nhỏ râu ria, món đồ chơi này đã là các ngươi ở khu vực nguy hiểm cao ngoài thôn phát hiện, vậy thuộc về hai đứa các ngươi sở hữu. Các ngươi muốn dùng cấu kiện gì để cường hóa cải tạo, tự mình đi trong kho hàng lấy là được ―― nhưng nhớ kỹ, cho dù cầm một cái đinh ốc, cũng phải ghi vào sổ, dùng cống hiến của các ngươi ở ‘Đại Điển Trời Ban’ để đổi.”
“Quá tốt rồi!”
Hai đứa nhỏ cùng lên tiếng hoan hô.
Do đó, Lý Diệu liền có được đủ cấu kiện pháp bảo cấp thấp, để tiến hành kỳ cải tạo đầu tiên đối với thân thể xơ xác này.
Mà ở trong chiến đấu sau đó, nếu hắn làm ra biểu hiện gì kinh người, cũng có được cái cớ miễn cưỡng hợp lý.
“Thứ này có tên không?”
Cổ Chính Dương nhìn thấy vấn đề quấy nhiễu đồ đệ ba năm được giải quyết, lại thấy bộ dáng cao hứng phấn chấn của con gái, trong lòng cũng rất vui sướng, cười hỏi.
Hàn Đặc và Lưu Ly liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Yêu Tinh, tên của nó là ‘Yêu Tinh’ !”