Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2010 - Chương 1966: Khi Hoa Bỉ Ngạn Nở

Chương 1966: Khi hoa Bỉ Ngạn nở Chương 1966: Khi hoa Bỉ Ngạn nởChương 1966: Khi hoa Bỉ Ngạn nở

Đại đội nhân mã, gió cuốn mây tan, ùa vào “thành Toái Thạch”.

Triệu Liệt trước tìm được chỗ trống trải ngoài thành, nơi tuyệt đối sẽ không bị nhà cao tầng sụp đổ lan đến xây dựng cơ sở tạm thời, đem lượng lớn xe bay sắp hàng vòng tròn, lại dùng tấm ngăn ngựa, tấm thép, tháp cảnh giới dùng để quan sát từ xa cùng bắn, liền xây dựng ra đại bản doanh tương đối chắc chắn.

Sau đó lại thả ra lính trinh sát cùng tay súng bắn tỉa, tiến vào thành nội thăm dò, bảo đảm không có “cường long qua sông” đến từ Thế Giới Huyết Chiến ngủ đông ở phụ cận mình, cũng chiếm trước điểm cao phụ cận đại bản doanh, mấy chục điểm hỏa lực bố trí cao thấp giao nhau, đan xen thú vị, có thể cam đoan rải hỏa lực trình độ lớn nhất.

Lại ở hai bên trục đường chính đi thông đại bản doanh chôn lượng lớn địa lôi cùng bom tinh thạch, nhỡ đâu có người muốn cường công đại bản doanh thành trại Thái Bình, nhất định sẽ lọt vào tàn sát không lưu tình chút nào.

Lý Diệu thậm chí nhìn thấy hắn chỉ huy rất nhiều tráng hán, ở phụ cận đại bản doanh bố trí những kết cấu máy móc sắt thép hình thù kỳ quái, nhìn từ hình thái ẩn chứa sức xoắn thật lớn, ngược lại như khí giới công thành nào đó, máy bắn đá vân vân thời đại trung cổ, lại không biết có tác dụng gì.

Thấy bộ dáng Triệu Liệt chỉ huy vững vàng, ngay ngắn có trật tự, Lý Diệu cũng ở trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng. Tên tội phạm “Thế Giới Huyết Chiến” này ngày xưa, đội trưởng thăm dò thành trại Thái Bình hôm nay, quả nhiên có một bộ thủ đoạn của mình, trách không được có thể thu mua lòng người, thả lưới nanh vuốt, có được thực lực chính diện khiêu chiến “Phá Sơn Chùy” Cổ Chính Dương.

Hơn một ngàn người từ sáng đến tối bận rộn hơn nửa ngày, thẳng đến lúc mặt trời dần dần lặn về phía tây, sắc trời ảm đạm xuống, mới tính là đại công cáo thành. Lý Diệu lại nhìn thấy Triệu Trùng cùng “Thiết Huyết Thiếu Niên Đoàn” của hắn, mấy chục tên thiếu niên bề ngoài hung hãn, lại điều khiển xe bay một người, lao đi như bay, đem từng mảng sơn màu đỏ nhìn ghê người rải đầy trục đường chính của thành Toái Thạch, vẽ ra một sợi chỉ đỏ nồng đậm như lửa.

Cách mỗi một khoảng, còn ở trên sợi chỉ đỏ hung hăng nện xuống một cây côn sắt thật lớn, trên côn sắt đặt một cái đầu lâu thú biến dị phóng xạ, ở trên xương sọ viết hai chữ “Thái Bình” thật to.

Sợi chỉ đỏ cùng xương khô côn sắt liếc một cái không nhìn thấy điểm cuối, đã đem thành Toái Thạch chia làm hai khu vực, sau khi sợi chỉ đỏ vẽ ra, liền nghe thấy trong phế tích truyền đến tiếng sột soạt, vô số người quần áo tả tơi, rối bù, tâm không cam tình không nguyện lui về phía bên ngoài sợi chỉ đỏ.

“Thành trại Thái Bình chúng ta, là thôn xóm quy mô lớn nhất trong phạm vi mấy trăm dặm, hơn nữa số lượng cường giả cũng nhiều nhất, có sư phụ ta cùng... ‘Huyết Ưng’ Triệu Liệt hai đại cao thủ tọa trấn, người ngoài là tuyệt đối không tranh được với chúng ta.”

Hàn Đặc thấp giọng hướng Lý Diệu giải thích, “Nếu chúng ta muốn đuổi tận giết tuyệt, hoàn toàn có thể đem toàn bộ vật tư cướp sạch, một cái đinh cũng không để lại cho thôn khác, nhưng làm như vậy không khỏi quá mức tàn khốc.

“Cho nên, sư phụ ta định ra quy củ, trước mỗi lần ‘Đại Điển Trời Ban’, đều sẽ ở địa điểm vật tư rơi xuống vẽ ra một đường đỏ, đồ vật trong đường màu đỏ thuộc về chúng ta, ai cũng không cho phép vào tranh cướp, đồ bên ngoài đường màu đỏ thì thuộc về thôn khác, mặc cho các ngươi đánh tới mức vỡ đầu chảy máu, chúng ta cũng sẽ không ra ngoài nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

“Như vậy, mọi người nước giếng không phạm nước sông, ai cũng có một con đường sống có thể đi.”

Lý Diệu hơi động tâm, đây ngược lại là biện pháp tốt giảm thương vong, chẳng qua: “Thôn khác, ngoan ngoãn nghe lời sư phụ ngươi nói như vậy sao?”

Hàn Đặc cười nói: “Ngay từ đầu tự nhiên không nghe, sư phụ ta lần đầu tiên vẽ ra đường màu đỏ, bọn họ còn ôm bụng cười to, đem sư phụ ta coi là kẻ điên.

“Nhưng, ai dám vượt qua đường màu đỏ mà nói, thì phải nếm mùi vị sư phụ ta ‘Phá Sơn Chùy’, mấy chục năm như vậy, liền không có thôn nào dám vượt qua đường màu đỏ này.

“Tự nhiên, chém giết đến lúc trời đất xoay chuyển, đầu óc mê muội, chung quy tránh không được có kẻ mù mắt sẽ vượt giới hạn, năm trước sư phụ chủ trì đại cục, ra sức đánh một trận rồi lại ném về là được, năm nay ‘Huyết Ưng’ Triệu Liệt toàn quyền chỉ huy, hy vọng người này... Đừng gây ra nhiễu loạn gì đi!”

Lý Diệu ngưng tụ nguyên thần, quét về phía Triệu Liệt.

Lại thấy tên tội phạm ngày xưa tâm địa độc ác, sát phạt quyết đoán này, đang đứng thẳng ở trên một tháp quan sát, nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn chằm chằm sâu trong phế tích thành thị, bộ dáng thấp thỏm lo âu.

Thần niệm của Lý Diệu khuếch tán như thủy triều, rất nhanh lướt qua đường màu đỏ trên tuyến đường chính, hướng sâu trong phế tích thành thị lao đi, quả nhiên phát hiện ở tường đổ ngói vỡ cùng góc âm u ngủ đông vô số tội dân của thôn khác.

So sánh với thôn dân thành trại Thái Bình, tội dân từ những thôn nhỏ này đi ra, càng thêm giống dã thú chịu đủ phóng xạ mà biến dị cao độ.

Trang bị của bọn họ càng thêm mỏng manh, thân hình cũng càng thêm gầy yếu cùng gù, hầu như mọi người đều rối bù, trên làn da mọc u cục lồi lõm cùng mụn ghẻ, đáy mắt phát ra hào quang đã sợ hãi lại oán độc, nhìn chằm chằm đường màu đỏ, cùng với nhân mã thành trại Thái Bình đường màu đỏ bên này.

Lý Diệu có thể từ trên người bọn họ cảm giác được một luồng hơi thở cực kỳ nồng đậm, một luồng khí hủy diệt vì sinh tồn mà bất chấp thủ đoạn, thậm chí ở sau khi hy vọng sinh tồn tiêu tan, nguyện ý đồng quy vu tận với bất luận kẻ nào.

Dù là Lý Diệu cao thủ như vậy ở trong tinh hải từng kiến thức sóng to gió lớn, cũng bị khí tức như dã thú của những tội dân này cuốn lên một luồng gợn sóng sâu trong nguyên thần.

Có lẽ, lý niệm của Triệu Liệt mới là chính xác, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, trên Nghiệt Thổ, bình dân cùng cường đạo, hung đồ cùng kẻ vô tội, người và súc sinh, căn bản không có gì khác nhau.

Ngươi không giết hắn, hắn liền ăn ngươi!

Màn đêm buông xuống, gió tanh nổi lên bốn phía, trên Nghiệt Thổ chịu đủ phóng xạ ô nhiễm, khắp nơi lóe ra quỷ hỏa nhiều màu rực rỡ, như là vô số u linh theo gió nhảy múa, ở giữa không trung phát ra tiếng cười dữ tợn u ám, thưởng thức một trò hay chó cắn chó sắp trình diễn.

Đây là một đêm không sao, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những Đường Ray Trời tản mát ra ánh huỳnh quang yêu dị, giống như mãng xà khổng lồ quấn quanh cả tinh cầu.

Đúng lúc này, mãng xà khổng lồ chậm rãi mở mắt, nở rộ ra một điểm màu đỏ yêu diễm, độc, sáng lạn đến cực điểm.

“Nhìn, nhìn kìa, Mạn Châu Sa Hoa!”

Trong nháy mắt này, toàn bộ tội dân ngủ đông ở trong phế tích thành thị hoàn toàn quên mất sứ mệnh của mình, đều mở ra hai tay, cố gắng vươn về phía bầu trời, giống như ngón tay không trọn vẹn cùng vặn vẹo, có thể chạm tới hào quang hư vô mờ mịt kia của “Thiên Không Chi Thành”.

Mạn Châu Sa Hoa, hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết có thể làm người ta ở trong cực lạc đỉnh phong chủ động đi vào Cửu U Hoàng Tuyền, ở trong bầu trời tối đen trên Nghiệt Thổ dần dần nở rộ, hào quang màu đỏ tươi làm cả Nghiệt Thổ đều đắm chìm ở trong biển máu tươi.

“Ong ong ong ong...”

Trong phế tích thành thị hơi sáng lên, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng ngâm xướng mơ hồ không rõ lại xao động bất an, đó là tế ti trong các thôn trang, đều đang dùng chú ngữ của mình cầu xin lòng từ bi của thiên nhân, ban cho bọn họ nhiều vận tốt hơn.

“Nhìn kìa, nhìn kìa!”

Không biết ngâm xướng bao lâu, khi hoa Bỉ Ngạn nở rộ đến cực hạn, ánh sáng đỏ nồng đậm như máu, bầu trời đêm thâm thúy giống như cùng lúc mở ra mấy trăm con mắt trắng dã như cá chết, nhìn chằm chằm Nghiệt Thổ cùng tội dân —— Đó chính là dù nhảy mang theo lượng lớn vật tư, mang theo hy vọng sinh tồn của một năm tương lai.

Ngâm xướng sâu trong phế tích biến thành tiếng sói tru xé tim xé phổi, khu vực tinh hoa văn minh nhân loại ngày xưa, đầu tiên là biến thành một mảng hài cốt cùng xương khô tử khí nặng nề, bây giờ lại biến thành rừng rậm giết chóc trần trụi, mọi người đều biến thành dã thú, dã thú cùng hung cực ác nhất.

Dù nhảy trôi nổi trong trời đêm, tượng trưng cho hy vọng, cũng tượng trưng cho tử vong!

“Băng! Băng! Băng!”

“Vù! Vù! Vù!”

Lý Diệu chú ý tới, trong đại bản doanh của thành trại Thái Bình, mấy chục “khí giới công thành” như máy bắn đá kia hết thảy đều bị căng đến cực hạn, trên thanh trượt của mỗi một máy bắn đá đều phủ phục một tráng hán võ trang hạng nặng, theo tiếng nổ vang như sấm sét sụp đổ, bọn họ đều như là đạn pháo bị bắn đến giữa không trung.

Toàn bộ tráng hán đều đeo một balo kim loại thật lớn, khi lực trùng kích bọn họ bay về phía bầu trời tiêu hao đến cực hạn, sắp rơi xuống, phía sau balo lại phun ra những luồng khí mạnh mẽ, mở ra bốn cái cánh kim loại giao nhau, làm bọn hắn tiếp tục bay lên, hướng dù nhảy tiếp cận.

Cùng lúc đó, sâu trong phế tích thành thị ở ngoài đường màu đỏ cũng bắn ra không ít tráng hán lưng mọc hai cánh, như người bay trên không, lắc lư lảo đảo lao về phía dù nhảy.

“Bá! Bá! Bá!”

Bọn họ là hảo thủ chơi đùa sức gió và luồng không khí, giống như là cao thủ lướt sóng kỹ xảo thành thạo, lợi dụng khéo léo dòng không khí chảy xiết, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh dù nhảy.

Cánh bọn họ mỏng như cánh ve, mép sắc bén vô cùng, nhẹ nhàng cắt một phát vào dây dù nhảy, khiến dù nhảy lệch về một bên rơi xuống.

Cắt đứt mỗi một sợi dây dù, để dù nhảy hướng tới mục đích của mình rơi xuống, mặt đất sẽ bùng nổ ra tiếng hoan hô như sói tru.

“Bọn họ đều là Phi Dực quân.”

Hàn Đặc hướng Lý Diệu giải thích, “Bởi vì chúng ta chỉ vẽ ra đường màu đỏ trên mặt đất, cũng không có khả năng phân chia phạm vi thế lực trên bầu trời, cho nên các thôn trại đều có một đám hảo thủ tinh nhuệ, sẽ ngay lập tức bay đến giữa không trung, thao túng chính xác phương hướng dù nhảy rơi xuống, để nó rơi vào khu vực của mình, vậy vật tư liền vững vàng tới tay!”

Càng lúc càng nhiều Phi Dực quân lao lên giữa không trung, phương hướng dù nhảy bị cắt đứt dây thừng lại rất khó khống chế, gặp được một tia hướng gió thay đổi liền dễ dàng va chạm với nhau, gắt gao dây dưa với nhau.

Phi Dực quân chia ra thuộc thôn trang khác nhau, tránh không được ở giữa không trung trình diễn từng màn chiến đấu kịch liệt kinh tâm động phách, thỉnh thoảng có người bị chặt đứt cánh, đá một cước xuống, ở trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, đập ra từng mảng khói bụi.

Càng là dù nhảy cực lớn, liền ý nghĩa vật tư phân lượng càng nặng, mấy cái dù nhảy lớn nhất rất nhanh đã trở thành mục tiêu của mọi người.

Có một số Phi Dực quân vì là người đầu tiên cướp được cái dù nhảy lớn nhất về phe mình, không để ý tất cả, càng bay càng cao, dần dần tiếp cận “Đường Ray Trời” .

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, liền nhìn thấy Đường Ray Trời bỗng lóe sáng lên, như là mãng xà khổng lồ rốt cuộc lộ ra bộ mặt dữ tợn, từng tia chớp xé nát trời đêm, giương nanh múa vuốt, nháy mắt đem những Phi Dực quân va chạm vào bầu trời giật thành cục than, xé nát, chia năm xẻ bảy rơi xuống.

“Bọn họ quá tiếp cận bầu trời rồi.”

Lưu Ly buồn bã nói, “Chúng ta những ‘tội dân’ này, không có tư cách đụng vào bầu trời thánh khiết.”
Bình Luận (0)
Comment