Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch Full)

Chương 2011 - Chương 1967: Cái Đích Cho Mọi Người Chỉ Trích

Chương 1967: Cái đích cho mọi người chỉ trích Chương 1967: Cái đích cho mọi người chỉ tríchChương 1967: Cái đích cho mọi người chỉ trích

Người có năng lực tự do bay lượn ở giữa không trung, còn có thể cắt cùng khống chế chính xác dù nhảy chung quy là số ít, tuyệt đại bộ phận dù nhảy vẫn lảo đảo, theo gió phiêu tán, tùy ý rơi vào các nơi của phế tích thành thị.

Khi dù nhảy cách mặt đất càng lúc càng gần, tiếng sói tru sâu trong phế tích liền càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng điên cuồng.

Dưới ánh trăng màu đỏ tươi, từ trong tường đổ ngói vỡ cùng vực sâu phế tích vươn ra vô số đôi tay gầy trơ cả xương, người đã không là người nữa, mà là chó hoang đói điên rồi.

“Rầm!”

Rốt cuộc có từng hòm vật tư rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ vang nặng nề, dù nhảy dần dần nở rộ như là da chết nhăn nhúm, ngồi bệt ở trên mặt đất, biến thành dấu hiệu nhìn thấy ghê người.

“Ngao ngao ngao ngao!”

“Cướp đi, cướp đi!”

Tội dân đã xuất hiện!

Khóe miệng chảy nước miếng, đáy mắt phát sáng, trêu đầu che kín gân xanh đan xen ngang dọc, tay chân không tự chủ được run rẩy, như cô hồn dã quỷ từ trong phế tích chui ra, không để ý tất cả lao về phía dù nhảy.

Lý Diệu thậm chí nhìn thấy, có người vì ở trong phế tích gập ghềnh đẩy nhanh tốc độ, dứt khoát bốn chi chạm đất, khom lưng, tung chân chạy như điên, thật sự giống dã thú cùng hung cực ác.

Chiến đấu thảm thiết bùng nổ trong nháy mắt.

Vì tranh đoạt hy vọng sinh tồn của một năm tương lai, mặc dù lão bà tóc trắng xoá cùng trẻ con chưa cai sữa, cũng sẽ biến thành phát rồ. Bọn họ quyền đấm cước đá, dùng đá đập, dùng đinh sắt đóng, dùng răng cắn, dùng móng tay cào, cào đến mức móng tay lật lên từng mảng, máu tươi đầm đìa, đều muốn đem vật tư nặng nề kéo về phía mình.

Từng bó dây thừng thô to thít thật sâu vào thân thể mỏng manh của bọn họ, hầu như muốn đem bọn họ từ đầu vai chém thành hai nửa, bọn họ lại không cảm thấy gì cả, trên mặt toát ra ý cười hài lòng, thẳng đến lúc bị một ít người khác như dã thú vồ ngã mới thôi.

Người già phụ nữ trẻ em còn như thế, chiến đấu giữa chiến sĩ tráng niên liền càng thêm kịch liệt.

Kiếm lưỡi cưa rít gào đem người ta chém thành hai nửa, chiến đấu chấn động nổ vang đem lục phủ ngũ tạng người ta nổ vỡ thành từng đám sương máu. Bản thân nhiệt điện chiến phủ không phát ra âm thanh, nhưng nó giống một cái bàn ủi khắc ở trên máu thịt phát ra tiếng “xèo xèo”, lại có thể làm người nghe được gặp ác mộng mười ngày mười đêm ―― mà toàn bộ thanh âm này, đều không bằng được mọi người giết đỏ máu, gầm rú như quỷ khóc sói tru.

Ở trong nguyên thần cảm giác của Lý Diệu, từ trường linh năng của mọi người trong thành thị phế tích đều loạn hết cả lên, như là những dòng chảy xiết cực độ nguy hiểm.

Hắn thậm chí nhìn thấy có người đem linh năng vận chuyển tới cực hạn, còn không kịp đánh về phía kẻ địch, đã tự mình “Ầm” nổ một tiếng trước!

Sóng xung kích có thể so với “tự bạo Kim Đan” quét ngang ra, ngay cả bảy tám mươi tráng hán chung quanh cùng nhau tranh đoạt cũng bị đánh bay, hung hăng đánh vào giữa tường đổ ngói vỡ lởm chởm, mắt thấy là đứt gân gãy xương, không sống nổi.

Chính giữa chỉ để lại một hố bom nông, hãy còn bốc ra hơi nóng màu đỏ tươi, tên tráng hán ban đầu linh năng không khống chế được kia hoàn toàn hóa thành tro bụi, ngay cả bột xương cốt cũng không còn lại chút nào.

Cảnh tượng như vậy, ở trong Đại Điển Trời Ban nhìn quen lắm rồi, một tội dân linh năng mất khống chế mà tan xương nát thịt, càng nhiều tội dân không để ý tất cả đem thần thông hỗn loạn rối rắm đều kích động đến cực hạn, kêu ngao ngao bổ khuyết chỗ trống của hắn.

“Đổ rồi! Đổ rồi!”

Đúng lúc này, chỉ nghe sâu trong phế tích vô số người kêu bậy ngao ngao, lại là một tòa nhà cao mấy chục tầng mấy trăm mét, vốn đã lung lay sắp đổ, tràn ngập nguy cơ, rốt cuộc không chịu nổi có người ở bên cạnh nền đánh nhau, ở trong từng đợt thanh âm vặn vẹo chói tai chậm rãi nghiêng, ầm ầm sụp đổ!

Khói bụi rợp trời rợp đất, thổi quét hơn phân nửa mảng phế tích, không ít người bị đập thành bánh thịt, càng nhiều người hơn ở giữa thép cùng đá kêu thảm, còn có người lấy ra mặt nạ phòng độc chụp ở trên đầu, giẫm thi thể đồng bạn cùng kẻ địch, tiếp tục chém giết!

Có lẽ, chỉ có số rất ít nơi, tội dân không đến mức vừa gặp mặt đã chém giết ngươi chết ta sống.

Đó là những cái rương gỗ lớn, ở giữa không trung đã bị cắt đứt dây dù thậm chí xé rách mặt dù, tốc độ rơi xuống quá nhanh, khi rơi trên mặt đất bị va đập chia năm xẻ bảy, lộ ra thức ăn nén bên trong trắng bóng, thơm ngào ngạt.

Những thức ăn nén này, thường thường là dùng dầu mỡ động vật, quả khô năng lượng cao cùng các loại chất phụ gia luyện chế thành, có một mùi thơm lạ lùng làm người ta phát điên.

Cách dùng ăn bình thường là cắt xuống một mảnh nhỏ đặt vào trong nước nấu tan, biến thành một bát cháo sền sệt, chỉ cần một bát thì có thể bảo đảm một tội dân cả ngày tu luyện cùng săn bắn cường độ cao.

Nhưng đến lúc Đại Điển Trời Ban, trên ý nghĩa vật tư đạt được trong Đại Điển Trời Ban thời hạn một năm đã tiêu hao suốt một năm, đã sớm tiêu hao hết.

Không ít tội dân trong thôn xóm cằn cỗi đã sớm đói phát cuồng.

Ngửi được hương vị khối thức ăn nén, con mắt bọn họ hầu như đều sắp vỡ tung ra, toàn bộ đều không để ý tất cả xông lên, nắm lên từng khối thức ăn nén gặm.

Vô số tội dân cứ như vậy cong mông, bao quanh những cái hòm gỗ rách nát, “sụp soạt sụp soạt” như hùm như sói, chỉ một lát, liền có người ôm bụng, miệng sùi bọt mép, xụi lơ xuống đất, không ngừng run rẩy, phần bụng nhô lên cao cao, giống như có một quả bóng cao su ở bên trong điên cuồng bành trướng.

Đây, chính là “Đại Điển Trời Ban”, chính là “thiên nhân” ban cho “tội dân” “phúc âm” !

“Chiến sĩ thành trại Thái Bình, xông lên!”

Một nửa biển băng, một nửa hỏa ngục, phế tích thành thị ngoài đường màu đỏ đã loạn như một nồi cháo, trong đường màu đỏ vẫn như cũ là một mảng lạnh lùng cùng tĩnh mịch.

Thành trại Thái Bình có được trang bị tốt nhất cùng dũng sĩ tinh tráng nhất, vật tư mấy năm qua tích lũy cũng chưa hoàn toàn hao hết, ít nhất có thể làm bọn họ trước khi xuất phát tất cả đều ăn no nê, tự nhiên không chật vật giống tội dân khác.

Bọn họ chưa hò hét cướp bóc giống như ruồi bọ không đầu, lại bình tĩnh quan sát cục diện, thẳng đến lúc tội dân kêu loạn dần dần hướng đường màu đỏ bên này di động tới, “Huyết Ưng” Triệu Liệt mới ở trên tháp chỉ huy ra lệnh một tiếng.

“Rầm! Rầm! Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”

Hơn trăm chiếc xe bánh xích chung quanh khảm đầy tấm sắt, trên tấm sắt lại được khảm đinh sắt, loang lổ han gỉ, từ khí nặng nề, chạy thẳng đến phụ cận đường màu đỏ.

Giữa hai chiếc xe bánh xích, là ba năm dũng sĩ thành trại Thái Bình, tất cả đều là tráng hán ngưu cao mã đại, lưng hùm vai gấu, mỗi người cầm một tấm khiên sắt to như ván cửa, phía dưới khiên sắt là lồi lên hình răng cưa, cắm mạnh vào mặt đất, liền không thể dao động như tháp sắt.

Mỗi một tráng hán đều cầm chùy sắt, cực có quy luật đập mạnh ở trên khiên sắt, đập mỗi ba tiếng, đều phải đồng thanh hô to: “Thái Bình! Thái Bình!”

Thanh âm như sóng, cuồn cuộn thổi quét.

Lại có mấy chục chiếc xe bánh xích, tháp đại bác bên trên bị dỡ xuống, lắp đèn pha cỡ lớn nhất, “Bá bá bá”, dùng ánh sáng mạnh đem đường màu đỏ chiếu rọi rõ ràng vô cùng, lại thẳng tắp hướng con đường bên ngoài đường màu đỏ đâm tới.

Ai nếu là dám từ một bên đó của đường màu đỏ lao tới, đầu tiên phải bị đèn pha chiếu choáng váng, mà tất cả động tác của hắn, cũng sẽ không che giấu được chút nào.

Tiến lui có trật tự, đằng đằng sát khí, quả nhiên là phong phạm cường binh.

Tường thành sắt thép dựng xong, người già phụ nữ trẻ em phía sau liền có thể yên tâm thu nhặt vật tư, bọn họ chiếm một khối địa bàn rộng lớn nhất, đều là người một nhà, không cần giết chóc lẫn nhau, hiệu suất tự nhiên là cực cao.

Trong lúc đó, cũng có chút tội dân giết đến đỏ mắt muốn xâm nhập trong đường màu đỏ, hết thảy bị tráng hán thành trại Thái Bình túm chặt, sau đó đánh gãy tay chân, dùng những “máy bắn đá” kia ném trở về, trời biết bọn họ rốt cuộc sống hay chết.

“Triệu Liệt thằng cha này, quả thật là có thủ đoạn, xem ra lần Đại Điển Trời Ban này là không đánh được rồi.”

Hàn Đặc, Lưu Ly và Lý Diệu cũng gia nhập hàng ngũ khuân vác vật tư, thiếu niên không cam lòng, cắn môi nói.

Nguyên thần của Lý Diệu lại cảm giác được hướng gió biến hóa mỏng manh, hắn nhìn dù nhảy trên bầu trời chậm rãi bay xuống, nhanh chóng tính toán một trận, lạnh lùng nói: “Không nhất định, có lẽ sẽ có biến hóa.”

Đúng lúc này, gió đã nổi.

Đầu tiên là gió nhẹ không đáng kể, tốc độ gió chậm rãi tăng lên, cuốn lên bụi đất đầy trời, đem hơn phân nửa phế tích thành thị đều bao phủ trong đó, ngay cả hoa Bỉ Ngạn màu máu trên bầu trời cũng ở trong sương mù như ẩn như hiện, theo gió lay động.

Giờ phút này, một đám dù nhảy quy mô lớn nhất được ném xuống.

Ước chừng hơn một ngàn cái dù nhảy như là hơn một ngàn con mắt yêu ma, từ từ mở ra.

Trên Đường Ray Trời, ánh sáng màu đỏ chớp lên, nhắc nhở tội dân phía dưới, đây là một lô vật tư cứu viện cuối cùng.

Cộng thêm dù nhảy lúc trước ném xuống, còn ở giữa không trung chậm rãi rơi xuống, hầu như hơn phân nửa vật tư cứu viện đều trôi nổi ở giữa không trung.

Mà hướng gió, lại là hướng tới đường màu đỏ bên này, “lãnh địa” thành trại Thái Bình.

Bị gió mạnh thổi quét, hơn phân nửa dù nhảy đều lảo đảo hướng thành trại Thái Bình bên này bay tới.

Đường màu đỏ bên kia tiếng chém giết càng lúc càng nhẹ, chỉ còn lại có rên rỉ cùng kêu thảm đứt quãng.

Toàn bộ tội dân đều há to miệng, phí công vung hai tay, trơ mắt nhìn lượng lớn vật tư đều rơi vào đường màu đỏ bên này, trong tay thành trại Thái Bình.

Người vừa rồi còn chém giết ngươi chết ta sống, lúc này lại trợn to đôi mắt tràn ngập tơ máu, trầm mặc đối diện với nhau.

Đây có lẽ là một năm phân phối vật tư không cân bằng nhất của mười mấy hai mươi năm qua gần nhất.

Ít nhất hai phần ba vật tư đều rơi vào trong tay thành trại Thái Bình.

Mấy chục thôn còn lại tranh ngươi chết ta sống, đánh bạc mấy chục mạng người, cũng chỉ có thể tranh đoạt một phần ba đáng thương.

Trầm mặc, phế tích thành thị đen sì của đường màu đỏ bên kia lâm vào trầm mặc cực độ nguy hiểm.

Không ở trong trầm mặc tử vong, ở trong trầm mặc bùng nổ!

Nguyên thần của Lý Diệu có thể cảm giác được từng luồng lửa như yêu ma, từ trong bóng đêm bên kia đường màu đỏ từ từ dâng lên, càng bốc càng cao, hầu như muốn đem cả mảng phế tích đều thiêu đốt không còn một mảnh.

Sống không nổi nữa, chỉ dựa vào một phần ba vật tư này, tội dân nhiều thôn như vậy, sống không nổi.

Đáng giận, thành trại Thái Bình quá đáng giận rồi, chúng ta ở đây liều sống chết chỉ có thể lấy một phần ba, bọn họ ngồi ở nơi đó xem kịch, lại có thể lấy hai phần ba.

Mọi người cùng lên, cướp đi, cướp đi!

Không thể tiếp tục như vậy, không thể để thành trại Thái Bình tiếp tục kiêu ngạo như vậy!

Nghe nói thành trại Thái Bình rất nhanh thôi sẽ tới tiêu diệt chúng ta, tiên hạ thủ vi cường, cùng tiến lên, xử lý bọn họ trước!

Ánh mắt các tội dân va chạm, phát ra tiếng khe khẽ nói nhỏ như yêu như ma.

“Hồng hộc, hồng hộc...”

Xuất hiện rồi, ở dưới đèn pha trắng bệch một mảng trắng xóa, tội dân quần áo tả tơi, vỡ đầu chảy máu, khuôn mặt dữ tợn xuất hiện.

Một mảng đám người đông nghìn nghịt, vẻ mặt xen lẫn si ngốc cùng cuồng nhiệt, tội nghiệp cùng cùng hung cực ác, hy vọng sinh tồn cùng xúc động hủy diệt, như là một đám dã thú, như là một đám cương thi, nghênh đón khiên sắt, búa tạ, đèn pha cùng xe bánh xích của thành trại Thái Bình mấp máy tiến lên!
Bình Luận (0)
Comment